Tru Chi không chỉ thực lực cường đại, đáng sợ hơn nó có thể triệu hồi vô số tiểu chu quái chiến binh, e rằng trong nháy mắt vây khốn sơn cốc, thậm chí toàn bộ Lạp Đạt Khắc sơn mạch sẽ trở thành lãnh địa của nó. Bán thú nhân tộc đã định cư tại đây mấy nghìn năm, hoàn toàn cô lập với thế giới bên ngoài, thật không dễ rời đi, nay có thể phải đối mặt với thảm họa diệt vong.
Nắm được nhược điểm của con quái vật, lại vì quyết trả thù cho những người đã ngã xuống, cũng vì sinh cơ tại Lạp Đạt Khắc sơn mạch, bán thú nhân quyết một trận sống mái. Còn chừng ba ngày nữa thì trăng tròn, mọi người liền rời về phía sau động, từng bước thương lượng kế hoạch, chuẩn bị toàn lực chiến đấu.
Ngưu đầu nhân tù trưởng quyết định phái ra năm trăm ngưu đầu nhân tinh nhuệ võ sỹ. Hồ tộc trưởng lão xuất ra hai mươi pháp sư danh tiếng và hơn một ngàn cẩu đầu nhân võ sỹ. Ngay cả tộc nhân số thưa thớt như Mỹ đỗ toa cũng cử ra hơn ba trăm dũng sỹ.
- Lĩnh chủ đại nhân, không rõ người có thể điều động bao nhiêu binh sỹ đến đây ?
Đợi cả nửa ngày mà không thấy Dương Lăng có biểu hiện gì, Hồ tộc trưởng lão không thể làm gì hơn ngoài cách trực tiếp hỏi tới. Tất cả cũng vì sự sinh tồn của tộc nhân và tương lai phía trước của lão đều không thể không cần tới sự hỗ trợ từ Dương Lăng.
- Trưởng lão, đối với cường địch lợi hại cỡ con chu quái này, trách nhiệm trước hết của ta là bảo toàn cho lãnh thổ loài người.
Dương Lăng lại ra vẻ khó khăn, lắc lắc đầu, rồi nói :
- Ta phải ngay lập tức chạy về Duy Sâm Trấn tổ chức phòng bị. Nhiều nhất cũng chỉ có thể lưu lại một trăm binh sỹ hiệp trợ các ngươi mà thôi.
Thừa hiểu bán thú nhân tộc đã hết đường thoái lui, Dương Lăng trong lòng vừa động, quyết lấy lùi làm tiến. Vì nguồn tài nguyên phong phú giàu có của sơn cốc cũng vì sự an toàn của Duy Sâm Trấn, tất phải giết chết con chu quái cường hãn. Nhưng trong trường tranh đấu phong vân này, hắn lại đứng trước cơ hội thu thập biến Lạp Đạt Khắc sơn mạch của bán thú nhân thành lãnh địa của mình, đâu có thể bỏ qua.
Con Tru Chi đột nhiên xuất hiện dĩ nhiên cấp cho mọi người một nguy cơ chết chóc trước nay chưa có, nhưng cũng cấp cho một người cơ hội tuyệt đối khó mong lặp lại.
Dương Lăng tin tưởng chỉ cần nắm chặt cơ hội này sẽ nhất cử thu phục được đông đảo bán thú nhân vốn sinh sống tán cư tại Lạp Đạt Khắc sơn mạch. Nghĩa là chỉ trong một khoản thời gian ngắn ngủi sẽ có được nguồn nhân lực dồi dào đồng thời có thể thâu tóm được nguồn vật tư phong phú giàu có.
Nhiều nhất chỉ có thể lưu lại một trăm binh sỹ trợ chiến ?
Nhìn sắc mặt ngưng trọng của Dương Lăng, cõi lòng hồ tộc trưởng lão nhanh chóng hóa thành băng lạnh. Đối mặt với con chu quái cường hãn, lại không có sự trợ giúp của Dương Lăng, cơ hội chiến thắng hay sinh tồn cơ hồ là không hề có à.
Trầm ngâm giây lát, Mỹ đỗ toa tộc trưởng lên tiếng :
- Lĩnh chủ đại nhân, nếu con chu quái thoát khốn, lại huy động vô vàn tiểu chu chiến binh chiếm cứ toàn bộ Lạp Đạt Khắc sơn, tin rằng Duy Sâm Trấn cũng vô phương bình yên tồn tại à !
Nghe Dương Lăng lạnh nhạt định rút quân, bán thú nhân tộc liền nổi lên tranh luận không thôi. Sau có kẻ chán nản ngồi phệt xuống nền đất, kẻ khác thì âm thầm gạt lệ đau xót cho tương lai của tộc nhân, lại có kẻ hung hăng nhìn chằm chằm vào Dương Lăng lúc này cũng đang ngồi trên mặt đất, hận không thể một đao kề cổ bức hắn xuất binh. Chỉ có Mỹ đỗ toa tộc trưởng vẫn bảo trì được sự thâm trầm tỉnh táo.
- Đúng vậy, nếu Lạp Đạt Khắc sơn bị chiếm đóng, Duy Sâm trấn cũng không thể may mắn hơn !
Dương Lăng điềm nhiên thừa nhận, thật ngoài ý nghĩ của thế nhân. Đoạn hắn chậm rãi nói tiếp :
- Nhưng ta thuộc về nhân loại, thân lại là lĩnh chủ. Ta trước tiên phải có trách nhiệm với con dân trong lãnh địa của ta. Đâu còn chỗ cho chiến tranh nữa chứ. Ta ... ta đang tính ứng phó khi tình trạng tồi tệ nhất xảy ra.
Tình trạng tồi tệ nhất ?
Vừa nghe Dương Phong phát thoại, hồ tộc trưởng lão liền biến sắc, trầm ngâm suy tính.
Dừng một thoáng, quan sát vẻ ngưng thần lắng nghe của bán thú nhân xung quanh, Dương Lăng tiếp tục :
- Tại Duy Sâm trấn ta có một tòa cổ thành vĩ đại, một đạo tinh binh trấn giữ, nghĩ rằng con chu quái cũng không đánh vào được. Bên trong cổ thành ta đã tích trữ lương thực đủ cho tất cả mọi người trong một năm.
Một tòa thành với lương thảo đủ dùng cả một năm cơ à ?
Mọi người tức thì kích động bật dậy. Ai cũng biết Duy Sâm trấn giàu có không phải lo nghĩ đến cơm ăn áo mặc nhưng cũng không ai tưởng được rằng Dương Lăng lại trữ nhiều lương thảo đến vậy.
Binh sỹ tinh nhuệ, cổ thành vĩ đại, lại còn lương thảo sung túc !
Bán thú nhân chợt hiểu ra tại sao Dương Lăng không hề muốn liều mạng chút nào. Nhưng cơn chấn động qua đi, lòng người lại càng thêm nặng nề sầu não. Dương Lăng lĩnh chủ thực lực hùng hậu giàu có nên đủ sức ứng phó với những tình cảnh khó khăn, còn bán thú nhân tộc thì sao, có cách nào để vượt qua tai kiếp đây ?
Bán thú nhân ai ai cũng tâm tình trầm trọng, chỉ có cách đó không xa, mưu sỹ Cổ Đức trong lòng máy động nhanh chóng hiểu được dụng ý của Dương Lăng. Duy Sâm thành quả có nhiều lương thảo dư nhưng tuyệt đối không có khả năng cung cấp đầy đủ cho tất cả bình dân của Duy Sâm trấn trong cả một năm. Hiển nhiên, Dương Lăng có tâm ý đặc biệt à.
Gian nan khó khăn như nước lớn đã dồn đến ngay sau nên hồ tộc trưởng lão vẫn không cam lòng từ bỏ mục đích tranh thủ sự hỗ trợ của Dương Lăng :
- Lĩnh chủ đại nhân, cho dù ngài dựa vào tường thành kiên cố cao lớn để ngăn đại quân chu quái, nhưng ngài dựa vào đâu để ngăn con Tru Chi đây ? Ngài không nghĩ rằng chỉ cần chưa đến nửa cái đầu con đại quái này cũng đủ phá tan cửa thành của ngài sao ?
- Trưởng lão, thật không dám giấu diếm, ta dành không ít tâm huyết cho tòa thành đó. Đừng nói con Tru Chi, ngay cả một thánh giai cao thủ sợ cũng không thể xâm nhập nhanh chóng được !
Dương Lăng cười cười thần bí rồi nói tiếp :
- Ngoài ra ta đã kiến tạo một hải cảng bí mật, trong tình huống bất khả kháng, có thể rút lui theo đường biển quay về lãnh địa của gia tộc ta.
Dương Lăng vừa nói vừa dùng một số mẩu đá nhỏ bày trên mặt đất một giản đồ tựa như của Duy Sâm trấn. Nào là chỗ này là vùng đất trù phú màu mỡ dành cho nông nghiệp, chỗ kia là khu hải cảng thần bí được bố trí, hết thảy đều bày ra khiến cho bán thú nhân tưởng như đích mắt trông thấy quang cảnh Duy Sâm trấn. Cổ Đức đứng bên tâm phục khẩu phục, lòng tự thẹn không thể sánh bằng.
- Vì tương lai bộ lạc, bán thú nhân các ngươi toàn lực xuất ra, không màng sinh tử ! Điểm này, ta phi thường bội phục !
Nhìn vẻ mặt trầm trọng suy nghĩ của bán thú nhân quanh mình, Dương Lăng lại tiếp :
- Nhưng có điều này các vị trưởng lão tinh minh không thể không nghĩ tới nếu một khi cuộc phản công không may thất bại, sợ rằng tộc nhân sẽ gặp tai nạn thê thảm, lâm vào cảnh hung hiểm bị ma thú hung mãnh truy sát. Nếu xảy ra chuyện đó, các vị ứng phó thế nào ? Nếu toàn bộ dũng sỹ rời đi, trong tộc lại gặp chuyện chẳng lành, các tộc nhân còn lại phải chăng chỉ còn đường chết mà thôi !
Hồ tộc trưởng lão, ngưu đầu nhân tù trưởng cùng Mỹ đỗ toa tộc trưởng tức thì sắc mặt âm trầm khó coi. Trước họ cũng đã nghĩ đến vấn đề đó, nay lại được Dương Lăng nhắc nhở nên cõi lòng càng bất an rối loại.
Mùa đông dài lạnh giá, lương thực khan hiếm, cơ hồ mọi tộc nhân đều trở thành miếng mồi cho ma thú nhằm vào tấn công à. Nếu như toàn bộ dũng sỹ trong tộc mà rời đi, nếu như không may phát sinh chuyện ngoài ý muốn, giả như có may mắn chiến thắng con Tru Chi khủng khiếp kia dường như ... dường như cũng không mấy ý nghĩa nữa ?
- Sau khi dũng sỹ chuyển đi, tốt nhất các người tập trung toàn bộ người già yếu lại, đồng thời tổ chức cộng đồng phòng thủ !
Thấy hồ tộc trưởng lão cùng Mỹ đỗ toa tộc trưởng có vẻ lắng nghe, Dương Lăng vẻ như rất thành khẩn nói tiếp :
- Đương nhiên nếu các ngươi không sợ phiền toái có thể chuyển tộc nhân không có sức chiến đấu tới Duy Sâm trấn lánh nạn tạm một thời gian!
Dừng một chút, Dương Lăng mới nói tiếp :
- Những thứ khác không dám nói, nhưng ta bảo đảm cho họ một cuộc sống cơ bản an toàn. Ngay cả khi sơn cốc này đại bất hạnh mà thất bại và con Tru Chi khủng khiếp xông ra, ta cũng sẽ kịp thời an bài họ lên đại thuyền triệt thoái tị nạn.
Bán thú nhân số lượng đông đảo, không chỉ có ngưu đầu nhân và Mỹ đỗ toa vô cùng cường hãn, lại còn hồ tộc luôn xuất ra nhiều ma pháp sư quyền năng, đó là chưa kể đến các tiểu bộ tộc có nhiều loại dị năng đặc thù vô cùng diệu dụng.
Điểm yếu của bán thú nhân chính là các bộ tộc phân tán rộng khắp vì luôn tìm cách áp bức và đả kích lẫn nhau, không thể nào quần tụ một chỗ tạo nên một lực lượng mạnh mẽ hùng hậu.
Nay nếu có biện pháp thu phục bán thú nhân thì Duy Sâm trấn thực lực sẽ đại tiến, không chỉ trong một thời gian ngắn trước mắt có được nhiều nhân tài mà trong tương lai lâu dài lại có khả năng sở hữu một lượng lớn các loại dị năng đặc biệt.
Vô luận thế nào, Dương Lăng đâu có dễ dàng buông bỏ cơ hội quý giá đề thăng thực lực thế này. Hắn tin rằng chỉ cần những bán thú nhân già yếu chịu rời đến Duy Sâm trấn thì chuyện thu phục toàn thể bán thú nhân chỉ là ngày một ngày hai mà thôi.
Trước tình thế quá ác liệt, lại có Dương Lăng nhiệt tình đưa ra lời mời quá hấp dẫn nên sau khi thương nghị kỹ càng, toàn thể tộc nhân rời về Duy Sâm trấn sau đó mới toàn lực ứng phó với con Tru Chi nơi sâu trong sơn cốc. Dĩ nhiên bọn họ không thể ngờ được rằng đã vô tình từng bước từng bước leo lên chiến xa của Dương Lăng.
Không còn lo phiền chuyện mai hậu, sỹ khí bán thú nhân đại chấn, tức thời đứng dậy tập kết. Hồ tộc trưởng lão lấy ra hắc tương quả được cất kỹ, ngưu đầu nhân đeo trọng giáp lên người, thân sau lại mang đồ đằng trụ nặng nề, còn về phần Mỹ đỗ toa tộc thì độc dịch độc xà thu thập hơn mười năm đều được tập trung lại chuẩn bị vận chuyển. Độc thuật của Mỹ đỗ toa nổi danh không kém đao pháp của bọn họ, được tẩm đầy trên những cặp song đao, đây chính là những lưỡi hái tử thần đối với nhân loại cùng các chủng tộc bán thú nhân khác. Truyền rằng ngay cả giáo đình đệ nhất tinh nhuệ thánh quang kỵ sỹ đoàn cũng không dám đối đầu với một nhóm sử dụng song đao có bôi Mỹ đỗ toa độc dịch . Có điều đáng tiếc là nhân số Mỹ đỗ toa xem ra chỉ tương đương với ngưu đầu nhân, thậm chí có phần ít hơn. Chiến tranh liên miên, nhân số thưa thớt, hiện không thể thành lập được một thế lực bán thú nhân đủ mạnh để đứng vững riêng rẽ nữa.
Vì sát ngày chiến đấu, mọi người quyết định trú ngay ngoài sơn động. Thủ hạ của Dương Lăng rất nhanh dựng lên một trướng bồng rộng lớn, về phần bán thú nhân thì lại không quá ngại mưa tuyết.
Sau khi an bài những người khác rời đến Duy Sâm trấn, nỗi lo canh cánh trong lòng đã hết, mọi người lập tức tụ lại thương nghị kế hoạch tác chiến.
- Ba ngày, ài, thời gian quả là gấp gáp !
Hồ tộc trưởng lão than.
- Nếu có hơn mười ngày thì không những triệu tập được bán thú nhân ở Lạp Đạt Khắc sơn mà thậm chí còn có thể vượt ra ngoài lạp sơn khẩu đến đại hoang mạc triệu tập bán thú nhân tản cư cùng trở về trợ chiến.
- Không, trưởng lão! Chúng ta hoàn toàn không cần đợi ba ngày nữa mới động thủ!
Dương Lăng uống một ngụm rượu đoạn trầm giọng tiếp:
- Mặc dù ba ngày nữa thực lực con Tru Chi đại giảm nhưng như thế vẫn còn xa mới đủ, chi bằng chúng ta tổ chức tấn công lập tức.
Lập tức tấn công ?
Nghe Dương Lăng nói mà Hồ tộc trưởng lão, Mỹ đỗ toa tộc trưởng cùng Thiên hồ vưu na đều cảm thấy nghi hoặc khó hiểu. Trong một thoáng, họ còn không rõ ý tứ Dương Lăng là gì. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Rất đơn giản! Đối phó với loại thực lực cường hãn thâm sâu khôn dò như con Tru Chi, chúng ta nên dùng tất cả mọi biện pháp để tiêu hao sức mạnh của nó. Nên phái các dũng sỹ thay nhau thượng trận khiêu chiến, cho dù không cách nào đả thương được nó thì cũng làm tiêu hao không ít sức lực của nó , bức nó phải không ngừng triệu hồi mã chu trợ chiến khiến nó không ngừng tiêu hao thể lực, ma lực và tinh thần lực.
Sau khi bán thú nhân tộc đã đồng ý để nam phụ lão ấu cùng nhi đồng triệt thoái tới Duy Sâm trấn, Dương Lăng hiểu rằng kế hoạch của hắn đã thuận lợi hoàn thành được một nửa. Giờ đây chỉ cần Dương Lăng tĩnh tâm triển khai tiếp thì có thể nhanh chóng thâu tóm cả đại cục. Tới lúc đó, hắn đâu cần tự thân xuất chinh nữa, hoàn toàn tập trung được thời gian và tinh thần vào việc tu luyện đề thăng sức mạnh bản thân, ngoài ra cũng dồn sức đề ra biện pháp phát triển nhanh chóng thực lực của Duy Sâm trấn.
Ma Thú Lĩnh Chủ.