Ma Thiên Ký

Chương 992: Giao Nộp




Dịch giả: khangvan

Đầu khổng tước này chỉ to bằng hai nắm tay, chắc hẳn là mới nở không lâu, trong mắt có chút ngây thơ, nhưng trên mình đã ẩn hiện tản ra linh áp Ngưng Dịch kỳ, toàn thân được bao phủ bởi lông mao màu xanh sẫm và xanh nhạt đan vào nhau, mà trên đỉnh đầu còn một bộ lông mao ngũ sắc, trông vô cùng xinh đẹp.

“Đây là Ngũ Linh Khổng Tước trong truyền thuyết, cho dù ở đại lục Man Hoang cũng cực kỳ hi hữu, không tệ, không tệ!” Lão giả mày rậm màu trắng khẽ vuốt vuốt chòm râu, gật đầu nói, trong mắt hiện lên vẻ khen ngợi.

Liễu Minh nghe vậy thì thần sắc cũng khẽ động.

Tuy hắn chưa từng gặp qua Ngũ Linh Khổng Tước, nhưng những lời đồn đại về loại yêu cầm này thì hắn đã được nghe đến. Nghe nói muốn nuôi loại yêu thú này đến mức trưởng thành thì không phải là chuyện dễ dàng, mà bình thường thì nó chỉ dừng lại ở Hóa Tinh kỳ, nhưng nếu một khi đã đột phá đến Chân Đan cảnh thì thực lực của loại yêu thú này có thể so với tu sĩ Thiên Tượng.

“Cầu Long Tử, nếu như ngươi nguyện ý nộp đầu Ngũ Linh Khổng Tước này cho tông môn thì số tài liệu còn lại, vô luận là thứ gì thì đều có thể lấy đi một nửa. Theo ta được biết thì trong những thứ này có không ít tài liệu để giúp ngươi luyện chế phi kiếm.” Lão giả mày rậm vẫn không rời mắt, nhìn chằm chằm vào khổng tước, đồng thời đề nghị với Cầu Long Tử.

“Đa tạ Chu trưởng lão, vậy Cầu mỗ sẽ không khách khí.” Cầu Long Tử khẽ vẫy tay, liền thu lại những cây linh thạch đen đuốc và vài khối khoáng thạch màu vàng đất, vẻ mặt cũng rất cao hứng.

“Tốt, ngươi chắc lần này cũng đã mệt mỏi, hãy về động phủ của mình mà nghỉ ngơi trước đi.” Thấy Cầu Long Tử đã có quyết định thì Thiên Qua Chân Nhân hướng về phía hắn nhẹ gật đầu, nói.

Cầu Long Tử lại hướng về phía Thiên Qua Chân Nhân và ba vị trưởng lão khác cung kính chắp tay một cái, sau đó một mình rời khỏi đại sảnh của cung điện dưới mặt đất.

Vị trưởng lão mày rậm giương một tay áo lên, một luồng quang hà cuốn ra, Ngũ Linh Khổng Tước và những tài liệu khác liền biến mất.

Tiếp theo là đến lượt La Thiên Thành, hắn tiến lên một bước, tay áo rung lên, một mảnh linh quang ngũ sắc hiện ra, theo đó là một đống tài liệu chồng chất như một ngọn tiểu sơn hiện ra, mà trong đó có vài miếng lân phiến óng ánh, chói mắt dị thường, đúng là những lân phiến đoạt được trên người của những tên Tinh Lân Tộc ngày trước.

“Lân phiến của một trong Tam Đại Cực Tộc Tinh Lân Tộc! Từ việc khí tức thoát ra có thể thấy huyết mạch của bọn chúng vô cùng thuần khiết. Như vậy xem ra, ngày đó Kim Thiên Tứ bị ép buộc phải cởi bỏ phong ấn mà rời khỏi phế tích, cũng không tính là đáng tiếc.” Vị trưởng lão họ Hàn một thân áo bào tro, ánh mắt sáng ngời, mừng rỡ nói.

“Còn có Ngọc Bích thảo, Hỏa Ly hoa… Cái này, là Phượng Minh thảo! Còn có Long Sâm quả, thoạt nhìn thì đều có hơn vạn năm hỏa hầu.” Khuôn mặt của lão giả hiện ra vài phần hòa ái, mà giọng nói cũng mang theo vài phần kinh hỉ.

“Ừm, quả thật không tệ, chỉ có điều những tài liệu đó cũng không quá mức trân quý. La Thiên Thành, nếu như ngươi muốn dùng thứ gì thì có thể lấy đi một phần ba.” Lão giả mày rậm màu trắng mặt không biểu tình nói.

“Đệ tử cũng không muốn thứ gì cả, những thứ này toàn bộ đều nộp lên tông môn cũng được!” La Thiên Thành cũng không nhìn qua những tài liệu này, dứt khoát nói.

Lời vừa nói ra thì đều khiến cho mọi người ở đây khẽ giật mình, bởi vì những tài liệu đoạt được trong phế tích, dù là bình thường nhất thì cũng là những vật mà ngoại giới hiếm có. Vô duyên vô cớ buông tha những tài liệu này thì đúng là không biết La Thiên Thành đang suy nghĩ điều gì.

“Như vậy cũng được, sau này ta sẽ đem một phần ba tài liệu có khả năng đổi thành điểm cống hiến để thanh toán cho ngươi vậy, ngươi thấy thế nào?” Thiên Qua Chân Nhân cũng không ngăn cản, chỉ khẽ gật đầu nói với La Thiên Thành.

“Đa tạ chưởng môn, đệ tử cũng có chút mệt mỏi, xin cáo từ trước.” La Thiên Thành ôm quyền với chưởng giáo và ba vị trưởng lão, sau đó liền quay đầu rời đi.

Mọi người thấy thế thì đều nghi hoặc, nhưng cũng không ai muốn nhiều lời.

Ngay sau đó là tên thanh niên tóc quăn và một tên đệ tử nữa, trước sau nộp lên thu hoạch.

Nhưng hai người bọn họ cũng chỉ lấy ra được mấy túi trữ vật rải rác mà thôi, trong đó phần lớn cũng là chút linh thảo, linh dược và khoáng thạch, tuy cũng có những vật quý hiếm của đại lục Trung Thiên, nhưng cũng không phải là vật đặc biệt gì khiến cho người khác chú ý.

Nhắc tới thì cũng là việc bình thường, hai người này sở dĩ có thể tồn tại cho đến nay, không bởi vì thực lực siêu quần mà bởi vì lúc trước bị thương, sau đó lại một mực đi theo Cầu Long Tử, cũng chưa từng tách ra hành động lần nào. Vì vậy nên thu hoạch cũng chỉ có như thế này là điều bình thường.

Nhưng mà cũng bởi vì có Cầu Long Tử và La Thiên Thành phía trước, nên được Thiên Qua Chân Nhân và cao tầng của Thái Thanh Môn mong đợi, nếu như bình thường, những tài liệu của hai người này chắc chắn phải gấp mấy lần so với những bí cảnh của Trung Thiên.

Tuy trong lòng Thiên Qua Chân Nhân có chút thất vọng, nhưng vẫn có gắng nói tốt vài câu, sau đó tùy ý lấy ra một chút tài liệu trong đó, đem hai người đuổi đi.

“Liễu Minh, đến ngươi.” Hàn trưởng lão đột nhiên giơ tay lên, chỉ về phía Liễu Minh, cười nói.

Lời vừa nói ra thì tất cả mọi người trong đại sảnh đều hướng mắt nhìn về phía Liễu Minh.

Liễu Minh chắp tay với mấy người, sau đó tiến lên vài bước, đang định đem tất cả trữ vật phù, vòng tay mang ra ngoài, đột nhiên một đạo truyền tấn phù màu xanh từ bên ngoài khẽ bay đến.

Thiên Qua Chân Nhân khoát tay, ý bảo Liễu Minh tạm thời dừng lại, cũng túm lấy truyền tấn phù vào tay, xem qua một chút rồi khẽ truyền âm với ba vị trưởng lão vài câu.

Một lát sau, âm thanh của lão giả có khuôn mặt hòa ái lên tiếng trầm xuống, lớn tiếng nói về phía lối vào:

“Âu Dương trưởng lão đường xa tới đây, vậy thì không cần ngăn cản, mời trưởng lão vào.”

“Vâng!”

Ngoài lối vào truyền đến âm thanh của đệ tử canh giữ.

Sau đó, một đạo sương mù màu tím nhạt từ chỗ âm thanh phát ra cuốn tới, xuất hiện trong đại sảnh, ngưng tụ lại rồi biến thành một bóng người cao lớn.

“Bái kiến Phong thúc bá.” Âu Dương Thiến và Âu Dương Cầm thấy thế, vội vàng thi lễ.

“Âu Dương Phong bái kiến Thiên Qua chân nhân và ba vị trưởng lão, mạo muội đến đây, mong ba vị lượng thứ.” Nói chuyện chính là một nam tử mặc cẩm bào, khuôn mặt thanh tú, khoảng ba mươi tuổi, hắn hướng hai tỷ muội Âu Dương Thiến khẽ gật đầu, sau đó liền xoay người thi lễ với bốn người kia.

“Phong đạo hữu khách khí rồi, là lão phu mời ngươi vào, nào có mạo muội gì chứ. Nghe nói Âu Dương gia nhân tài xuất hiện lớp lớp, Phong đạo hữu chưa đến ngàn năm đã có thể tiến giai lên Thiên Tượng, quả thật là đệ tử thiên tài hiếm có của tu tiên giới. Lão phu cũng đã sống vạn năm, vẫn dừng lại ở Thiên Tượng hậu kỳ, thật sự là hổ thẹn.” Lão giả có khuôn mặt hòa ái, cười hì hì nói.

“Nghe nói lần vào Phế Tích Thượng giới này có chút biến cố, đệ tử vẫn lạc không ít, vài vị trong tộc cũng rất lo lắng cho hai nha đầu Thiến nhi và Cầm nhi, nên sớm cho ta đến Thái Thanh Môn chờ.” Âu Dương Phong mỉm cười nói.

“Xem ra tin tức của Âu Dương gia thật là nhanh nhạy, có thể sánh ngang với Bắc Đẩu Các. Lần này quả thật có chút phiền toái, nhưng hai vị vãn bối của quý gia vẫn bình an vô sợ, cũng coi như bình an trở về. Nhưng dựa theo ước định lúc trước, bảo vật của hai vị đạt được bên trong phế tích phải để lại một nửa.” Khóe miệng của lão giả mày rậm co quắp một chút, từ chối cho ý kiến nói.

“Điều này là tất nhiên, Thiến nhi, các ngươi hãy đem các thứ lấy ra, để cho mấy vị tiền bối đánh giá.” Âu Dương Phong gật đầu, sau đó không chút do dự phân phó hai nữ tử.

“Vâng!”

Âu Dương tỷ muội nghe vậy thì cùng nhau tiến lên, vung tay áo lên, toàn bộ những thứ đoạt được trong phế tích đều mang ra.

Từ số lượng nhìn lại thì thấy linh thảo, linh dược và ba bốn hộp ngọc của hai nữ tử này đạt được cũng không tính là nhiều, mặc dù cộng lại cũng chưa đủ một phần của La Thiên Thành. Nhưng mà lão giả mày rậm lại nhìn chằm chằm vào một đóa hoa lục sắc có chút cổ quái đang nằm trên đống linh thảo kia, sau đó cùng với lão giả hòa ái truyền âm vài câu.

Liễu Minh thấy vậy thì lộ ra một tia nghi hoặc, không khỏi đánh giá đóa hoa kia vài lần.

Đóa hoa này toàn thân xanh biếc, trông khá giống với hoa sen, nhưng vẻn vẹn lại chỉ có sáu cánh hoa. Tại trung tâm bông hoa có từng giọt nước đậm đặc màu đen không ngừng tiết ra, khiến cho người nhìn có cảm giác toàn thân lạnh lẽo, tóc gáy dựng đứng. Cũng không biết bông hoa này có công hiệu như thế nào, vậy mà lại khiến cho hai gã trưởng lão Thiên Tượng cảnh động tâm như thế. Âu Dương tỷ muội tựa hồ cũng nhìn ra một chút, nên cũng không muốn giữ lại bông hoa này, mà chọn lựa chừng một nửa đồ vật rồi thu vào túi, điều này khiến cho hai lão giả vô cùng mừng rỡ.

“Các vị đạo hữu, nếu như đã phân chia hết những tài nguyên này thì tại hạ cũng không quấy rầy nữa.” Âu Dương Phong thấy một màn trước mắt thì không hề nói gì, sau khi thấy hai nữ lựa chọn xong thì liền chắp tay với mọi người rồi cáo từ.

“Lần này được chư vị Thái Thanh Môn chiếu cố, vãn bối xin cáo từ!” Hai tỷ muội Âu Dương Thiến cũng thi lễ với mọi người một cái.

“Thứ cho không tiễn xa được.” Lão giả mày rậm cười trả lời.

Nói xong, Âu Dương tỷ muội liền theo Âu Dương Phong đi ra khỏi đại sảnh. Ra đến cửa chính thì Âu Dương Thiến u oán quay đầu nhìn thoáng về phía Liễu Minh.

“Liễu Minh, tiếp tục đi, hy vọng thu hoạch của ngươi không khiến cho chúng ta thất vọng.” Sau khi thấy ba người Âu Dương thế gia đi khỏi, Hàn trưởng lão khẽ cười với Liễu Minh, nói.

Liễu Minh vâng một tiếng, sau đó liền đem trữ vật phù, vòng tay trữ vật ném xuống đất, khoảng chừng có vài chục cái, điều này khiến cho bốn vị trưởng lão Thiên Tượng cảnh và Long Nhan Phỉ vẫn chưa rời đi đều không khỏi giật mình!

Tuy nói thực lực Liễu Minh hơn xa tu sĩ cùng giai, nhưng thoáng cái liền mang ra đống trữ vật phù như vậy thì cũng quá khoa trương đi.

Trong khi bốn người còn đang tỏ vẻ kinh ngạc, Liễu Minh nhanh như điện, đánh ra mấy đạo pháp quyết vào những trữ vật phù trên mặt đất, theo linh quang lóe lên, chỉ nghe âm thanh loảng xoảng, số lượng đồ vật so với Cầu Long Tứ, linh khí càng thêm nồng đậm lập tức xuất hiện, trong giây lát thì linh dược, khoáng thạch, linh khí, bảo vật rực rỡ muôn màu, phủ kín toàn bộ đại sảnh. Trong đó thì Dục Linh Đỉnh óng ánh, mười hai viên Sơn Hà Châu mờ mịt, và Thiên Minh Quỷ âm thụ hắc khí lượn lờ, càng khiến cho người ta chú ý.

“Tiểu đỉnh này linh tính mười phần, hẳn là Dục Linh Đỉnh mà Kim Thiên Tứ đã nói qua! Còn có mười hai viên châu này, tựa hồ như được luyện chế từ đại lượng Kim Tinh Tức Thổ, nhưng mà vẫn chỉ là phôi thai mà thôi…”

“Ồ, Tử Linh quả có thể kéo dài tuổi thọ, lại có đến ba quả, không sai!”

“Đây chẳng lẽ là Thiên Minh Quỷ Âm Thụ chỉ có ở Cửu U Minh Giới trong truyền thuyết mới có?”

“Lại có một khối Tinh Sa Thạch lớn như vậy!”

Vừa mới thấy được vài món bảo vật này thì bốn người nhịn không được mà ào ào nghị luận.

Trong đó, vị trưởng lão mày rậm thì hai mắt sáng lên, bước nhanh đến, cầm lấy Dục Linh Đỉnh, đánh giá cẩn thận. Mà lão giả có khuôn mặt hòa ái cũng nhịn không được mà tiến lên, cẩn thận cầm lấy một khỏa Tử Linh quả, đặt trước mặt, dáng vẻ vô cùng yêu thương, quý trọng. Thiên Qua Chân Nhân và Hàn trưởng lão thì sự kinh ngạc chợt lóe lên, sắc mặt lập tức hồi phục vẻ bình tĩnh, kiểm tra những thứ khác.