Dịch giả: nila32
“Tốt lắm, nếu ngươi đã quyết định như vậy thì đợi mọi chuyện ở đây xong xuôi ta sẽ mang ngươi về tông môn. Trong mấy ngày này ngươi hãy ở lại đây nghỉ ngơi đi.” Ánh mắt Liễu Minh có vẻ như sáng lên, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, nói xong hắn liền đi về tĩnh thất ngồi xuống tĩnh tọa.
Hai ngày nữa lại trôi qua rất nhanh.
Nhưng Liễu Minh vẫn không được trưởng lão Âu Dương Anh triệu kiến, tâm tình của hắn lúc này không được tốt cho lắm, hắn buồn bực đi lại trong phòng, vẻ mặt âm trầm bất định.
“Cạch, cạch”
Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, hai hàng lông mày của Liễu Minh khẽ nhếch lên, lập tức hắn đi ra mở cửa.
Một làn gió thơm làm xao động lòng người nhẹ nhàng thoảng vào mặt của hắn, trước cửa là hai thiếu nữ váy tím nhạt xinh đẹp đang cười, đó là hai tỷ muội Âu Dương Thiến.
“Nguyên lai là hai vị cô nương!”
Liễu Minh có chút ngơ ngác, nhưng sau đó liền vui vẻ mời hai người đẹp vào phòng.
“Hơn mười năm không gặp, phong thái của Liễu huynh vẫn như xưa.” Âu Dương Thiến vừa cười vừa nói.
Còn Âu Dương Cầm đứng sau lưng lưng tỷ tỷ của nàng, thủy chung không nói điều gì, đôi mắt đẹp của nàng đang chậm rãi đánh giá Liễu Minh.
“Hai vị tiên tử cũng ngày càng xinh đẹp.” Liễu Minh đáp lại, nhưng trong lòng hắn có chút rung động.
Nguyên bản hôm nay hắn muốn đi bái phỏng hai người, không ngờ rằng hai người lại chủ động tìm đến.
“Vừa nghe nói có Liễu huynh đại giá quang lâm đến Âu Dương thế gia, bọn tiểu muội lập tức đến bái phỏng, mấy ngày trước vì có việc ra ngoài, nếu không đã sớm đến ôn lại chuyện cũ với Liễu huynh rồi. Liễu huynh chỉ trong mười năm tu luyện đã đạt đến cảnh giới Hóa Tinh kỳ đỉnh phong, loại tốc độ này khiến cho hai người chúng ta vọng trần mạc tức.” Âu Dương Thiến sau khi quan sát Liễu Minh một lúc, trên gương mặt xinh đẹp không khỏi lộ ra một tia hâm mộ.
“Tiên tử quá khen rồi, cũng nhờ tông môn của ta nâng đỡ nên mới miễn cưỡng tu luyện tới cảnh giới này.” Liễu Minh khiêm tốn trả lời.
Âu Dương Thiến đảo mắt một vòng, rồi đột nhiên cười cười hỏi tiếp:
“Nghe nói Liễu huynh đến đây bái phỏng trưởng lão Âu Dương Anh, chẳng lẽ là muốn mượn Thanh Diệu Linh Lung Bích hay sao?”
“Mục đích của tại hạ lần này cũng không có gì là bí mật đối với Âu Dương thế gia. Nhưng Liễu mỗ cũng vì chuyện này mà phát sầu. Gia sư Âm Cửu Linh cùng tiền bối Âu Dương Anh của quý tộc là chỗ quen biết cũ, hơn nữa Âu Dương tiền bối đã từng hứa với gia sư cho mượn Thanh Diệu Linh Lung Bích ba lần, thế nên tại hạ mới mạo muội đến đây. Nhưng chẳng biết tại sao, Âu Dương tiền bối lại tránh mặt không gặp.” Liễu Minh cũng không giấu diếm, cười khổ trả lời.
Âu Dương tỷ muội nhìn nhau, trong mắt hai người bỗng hiện lên một tia khác thường…
“Nói đến Thanh Diệu Linh Lung Bích, chỉ sợ đúng là có một chút rắc rối đấy. Liễu huynh có chỗ còn không biết, không phải là Âu Dương gia chúng ta trở mặt, nhưng vì Thanh Diệu Linh Lung Bích là thánh vật của gia tộc chúng ta, số lần sử dụng bị hạn chế, mỗi năm năm mới sử dụng được một lần, hơn nữa mỗi lần cũng chỉ cho một người sử dụng. Âu Dương Anh trưởng lão lúc này cũng đang gặp khó khăn đấy.” Âu Dương Cầm bỗng chậm rãi giải thích.
“Chẳng lẽ Thanh Diệu Linh Lung Bích vừa mới được sử dụng?” Liễu Minh nghe như vậy sắc mặt liền có chút thay đổi.
“Cũng không phải như vậy, chỉ là…” Đôi mắt đẹp của Âu Dương Cầm khẽ chớp hai lần, ngập ngừng như muốn nói điều gì nhưng lại thôi.
“Cầm tiên tử có gì xin cứ nói, không phải ngại gì cả.” Đuôi lông mày của Liễu Minh khẽ dựng lên.
Nhưng Âu Dương Cầm chỉ mỉm cười im lặng.
“Thực không dám giấu diếm, lần này tỷ muội chúng ta đến gặp Liễu huynh, kỳ thật là có quan hệ đến sự tình của Thanh Diệu Linh Lung Bích.” Âu Dương Thiến khẽ vén lên vài lọn tóc mai, rồi than nhẹ một tiếng.
Liễu Minh nhíu mày, không nói năng gì chỉ chăm chú đợi Âu Dương Thiến nói tiếp.
“Không biết Liễu huynh còn nhớ tên Long Hiên của Ma Huyền Tông không?” Âu Dương Thiến bỗng nhiên thay đổi đề tài.
Liễu Minh khẽ giật mình, nhưng cũng gật đầu trả lời:
“Tự nhiên vẫn nhớ rõ, tên đệ tử Ma Huyền Tông này hết sức lợi hại, nhưng sao đột nhiên Âu Dương cô nương lại nhắc đến người này?”
“Long Hiên hơn mười ngày trước cũng trùng hợp đến Tuyền Mộng Sơn này. Mục đích của hắn cũng chính là muốn mượn Thanh Diệu Linh Lung Bích như Liễu huynh. Nghe nói sau khi từ Thiên Môn Hội trở về, hắn lập tức khổ tu, lúc này hắn cũng đạt tới Hóa Tinh kỳ đỉnh phong, đồng thời còn tu luyện thành công một loại bí thuật cực kỳ lợi hại của Ma Huyền Tông. Không biết từ đâu mà hắn dò xét được Âu Dương thế gia gần đây có một đại sự, đang cần mượn lực của ngoại nhân. Nên hắn tìm đến đưa ra yêu cầu là mượn Thanh Diệu Linh Lung Bích và cưới một trong hai tỷ muội chúng ta làm vợ thì hắn sẽ trợ giúp cho Âu Dương gia.” Âu Dương Thiến vừa nói đến đây, trên mặt liễn hiện lên một tia chán ghét.
Âu Dương Cầm ở bên cạnh, vẻ mặt lúc này cũng lạnh như băng, hiển nhiên cũng cảm thấy ấm ức vì điều này.
Liễu Minh tâm niệm chuyển động, hồi tưởng lại thái độ của Âu Dương tỷ muội đối với Long Hiên tại Thiên Môn bí cảnh, trong lòng đã đoán được hơn phân nửa lý do đã đem Âu Dương tỷ muội đến đây.
Im lặng hồi lâu, Liễu Minh mới chậm rãi mở miệng:
“Nếu như tại hạ nhớ không lầm thì giữa Âu Dương thế gia và Ma Huyền Tông có quan hệ đối địch, hơn nữa, hai vị tiểu thư đây đều là đệ tử xuất sắc của Âu Dương thế gia, vậy vì lý do gì mà gia chủ của các vị lại muốn lôi kéo tên Long Hiên kia mà không tiếc hy sinh hai vị?”
“Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, có thể giữa cao tầng gia tộc chúng ta và Ma Huyền Tông đã xảy ra giao dịch gì đó khiến cho một vị trưởng lão quyền cao chức trọng trong tộc chúng ta lại toàn lực thúc đẩy việc này, vật hy sinh tự nhiên là các đệ tử cấp thấp như chúng ta.” Âu Dương Thiến hừ một tiếng giải thích.
Liễu Minh trầm ngâm một lúc, vẻ mặt có hơi chút ngưng trọng nói tiếp:
“Nếu là như vậy, hai vị tiên tử muốn tại hạ làm điều gì hãy nói rõ ra đi.”
“Liễu huynh là người thông minh chắc cũng đoán được lý do rồi. Tỷ muội chúng ta đối với Long Hiên thập phần chán ghét, nhưng thân là hậu bối trong gia tộc, tự nhiên không tiện trực tiếp cự tuyệt việc này. Liễu đạo hữu có thực lực cao cường, tông môn phía sau lại là một trong Tứ đại thái tông, nên ta hy vọng Liễu huynh thay thế Long Hiên để hoàn thành giao dịch với Âu Dương thế gia, như vậy tỷ muội chúng ta không phải gả cho tên Long Hiên kia, mà Liễu đạo hữu cũng thuận lý thành chương mượn được Thanh Diệu Linh Lung Bích, thiết nghĩ đây là phương pháp vẹn toàn, đôi bên cùng có lợi.” Âu Dương Cầm chậm rãi nói ra mục đích của chuyến đi này.
Liễu Minh nghe xong cũng không nói gì, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn, vẻ mặt có chút trầm ngâm.
Âu Dương tỷ muội thấy thần sắc của Liễu Minh như vậy, chỉ liếc nhìn nhau, cả hai đều yên lặng.
Qua một lúc lâu sau, Liễu Minh bỗng mở miệng nói:
“Không biết quý gia tộc có chuyện gì mà nhất định phải mượn lực của người ngoài? Với thực lực của quý tộc vậy mà cũng cần tìm ngoại nhân nữa sao?”
“Chuyện này thì chúng ta cũng không được rõ, nhưng tên Long Hiên kia lại dễ dàng đáp ứng, nên với thực lực của Liễu huynh, thiết nghĩ cũng không phải là vấn đề quá lớn.” Gương mặt của Âu Dương Thiến bỗng trở nên trơ cứng, nàng trả lời có phần không được tự nhiên.
“Ha ha, tiên tử xinh đẹp có phần đề cao tại hạ quá rồi. Ta có bao nhiêu bổn sự thì trong lòng ta rõ nhất. Nếu không biết rõ là phải làm chuyện gì, ta sợ rằng không thể đáp ứng được sự tình của các ngươi rồi.” Liễu Minh cười lớn trả lời.
Đường đường là Âu Dương thế gia mà phải mượn đến lực lượng của người ngoài. Dùng mười đầu ngón tay suy nghĩ một chút cũng biết việc này không phải là sự tình đơn giản, chắc chắn nguy hiểm đến tính mạng. Với việc như vậy thì hắn sao có thể vừa nói đã nhận lời ngay được.
“Liễu huynh, cũng không phải tỷ muội ta cố tình giấu diếm, mà thật sự là chúng ta không biết. Nhưng các hạ nếu muốn mượn Thanh Diệu Linh Lung Bích để đột phá Giả Đan kỳ, chẳng lẽ một chút mạo hiểm như vậy lại không dám vượt qua sao? Nói cho đạo hữu biết, trông coi Thanh Diệu Linh Lung Bích ngoài Âu Dương Anh trưởng lão còn có bá phụ của tỷ muội chúng ta đấy. Nếu như Liễu huynh muốn đợi lần tiếp theo sử dụng Thanh Diệu Linh Lung Bích thì ta khuyên ngươi hãy bỏ ngay ý định đó đi, chỉ cần chúng ta nói với bá phụ một tiếng, e rằng Liễu huynh sẽ vĩnh viễn không có cơ hội sử dụng bảo vật của bổn tộc được, cho dù ngươi có trong tay tín vật của Anh trưởng lão thì cũng vậy thôi!” Âu Dương Cầm sầm mặt xuống nói.
“Cầm tiên tử đang uy hiếp Liễu mỗ?”
Liễu Minh vừa nghe xong những lời này liền nhíu hai mắt quay lại nhìn Âu Dương Cầm, đồng thời trong lòng hắn thầm đánh giá nàng này một chút.
“Những lời của Cầm muội vừa rồi tuy không dễ nghe nhưng đó là tâm huyết của tỷ muội chúng ta. Chỉ cần Liễu đạo hữu trợ giúp để tỷ muội chúng ta không phải gả cho tên Long Hiên kia, thì hai người chúng ta cam đoan sẽ đem hết lực ra thuyết phục bá phụ cho đạo hữu sử dụng Thanh Diệu Linh Lung Bích, hơn nữa còn có thể trả cho Liễu đạo hữu một số đồ vật trân quý làm thù lao, coi như là tạ lễ. Âu Dương thế gia chúng ta có Thanh Hồn Đan, đan này có thể tinh luyện tinh phách của con người, rất có ích cho việc tiến giai Giả Đan kỳ đấy.” Âu Dương Thiến ho nhẹ một tiếng rồi tiếp tục thuyết phục.
Liễu Minh cau mày nhưng vẫn không lập tức đáp ứng.
“Như vậy đi, vô luận Liễu huynh có quyết định giúp Âu Dương thế gia chúng ta làm việc này hay không, trước tiên hãy cùng chúng ta gặp qua gia chủ một chút, được chứ? Nếu không, dù Liễu huynh có đợi ở đây thêm năm ba tháng nữa cũng không có tác dụng gì đâu.” Âu Dương Thiến nhìn qua Âu Dương Cầm một chút rồi đột nhiên mở miệng đề nghị.
“Vậy cũng tốt, làm phiền hai vị tiên tử rồi.” Liễu Minh nghe xong thoáng giật mình, nhìn hai tỷ muội Âu Dương một cái rồi gật đầu đáp ứng.
Âu Dương gia chủ tương đương với Thiên Qua Chân Nhân, chưởng môn Thái Thanh Môn, vậy mà Âu Dương tỷ muội lại có thể tùy thời bái kiến, điều này cho thấy thân phận của hai nàng không hề thấp trong Âu Dương gia.
Phải biết rằng, trong Thái Thanh Môn thì Thiên Qua Chân Nhân có địa vị rất cao. Không nói Liễu Minh, cho dù Âm Cửu Linh, với thân phận là chưởng tòa của Lạc U Phong, cũng không thể tùy thời bái kiến được.
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nên đi ngay đi, vừa vặn gia chủ hôm nay lại có mặt ở nhà …” Vừa nghe Liễu Minh đồng ý, hai thiếu nữ đều tỏ vẻ vui mừng.
Liễu Minh lập tức đi vào trong phòng, dặn dò nam đồng vài câu rồi theo hai nàng đi gặp Âu Dương gia chủ.
Một lát sau, Liễu Minh đi theo Âu Dương tỷ muội ra khỏi Nghênh Tân Các, rồi hóa thành ba đạo độn quang bay về hướng sâu trong Tuyền Mộng sơn mạch.
Ngọn chủ phong của Tuyền Mộng Sơn hùng vỹ chót vót, cao vút trong mây, thân núi toàn nham thạch nhuộm một màu tím đen, cây cỏ nơi đây cũng mang khí tức màu tím huyền ảo.
Sau một nén nhang, dưới sự dẫn đường của Âu Dương tỷ muội, ba người đã đi tới đỉnh của ngọn chủ phong, trước mặt là một tòa đại điện màu tím cực lớn được làm từ nham thạch.
Vừa cách tòa đại điện chừng trăm trượng, Liễu Minh bỗng cảm thấy thân thể trầm xuống, có một cỗ hấp lực khổng lồ kéo người của hắn xuống phía dưới.
Liễu Minh cả kinh, hắc quang trên người hắn chợt tỏa ra, hắn khởi vận Long Hổ Minh Ngục Công chống lại, nhưng mặc cho hắn thúc giục pháp lực như thế nào cũng không thể kháng cự được cỗ hấp lực này.
Sau một lát toàn thân hắn đã bị kéo rơi xuống quảng trường phía trước đại điện.
Hai chân hắn vừa chạm vào quảng trường thì bỗng nhiên cỗ hấp lực biến mất, đến nhanh, nhưng biến mất cũng thập phần đột ngột.
Âu Dương tỷ muội lúc này đã sớm đứng ở đây rồi, nhìn thấy Liễu Minh có thể kiên trì trong không trung lâu như vậy, trên mặt hai nàng hiện rõ vẻ kinh ngạc.
“Liễu huynh không cần kinh hoảng, đây là đại điện nghị sự của Âu Dương gia chúng ta, nên bên ngoài có bố trí một vài cấm chế cấm không.” Âu Dương Thiến nói như giải thích.
“Thì ra là thế, làm cho tại hạ một phen kinh hoảng.” Liễu Minh có chút giật mình vừa trả lời vừa quan sát chung quanh.