Dịch giả: nila32
Từ trong hang động nơi phong ấn thủ cấp của Ma Đầu kia không ngừng tỏa ra những sợi tơ khí màu xám quỷ dị nhẹ nhàng phiêu đãng trong không khí.
Sau khi quan sát thật nhanh tình bình bên trong, Liễu Minh chợt nhắm chặt hai mắt.
Sau một lát, thân thể của hắn linh hoạt như thiểm điện nhanh chóng tiến vào thật sâu bên trong huyệt động.
Chỉ thấy trước mắt một mảnh đen kịt, từng cơn gió lạnh buốt thấu xương nối đuôi nhau đập vào mặt Liễu Minh khiến hắn phải không ngừng rẽ ngoặt, lên xuống suốt thời gian chừng một nén nhang mới có thể đặt chân đến một nơi rộng chừng một mẫu bên trong hang động.
Cảnh vật tại đây vẫn tối đen như lúc mới vào. Trên nền đất cát màu đen không ngờ lại có thể mơ hồ nhìn thấy vài mảnh xương trắng, mà chính giữa chính là tám cây cột đá đã bị hủy hoại.
Liễu Minh khẽ nhíu mày, cẩn thận đánh giá những hạt cát óng ánh màu đen tỏa ra hắc khí nhè nhẹ dưới chân.
“Đây là Xích Âm Sa, chỉ có tại nơi có Âm khí nồng đậm mới có thể sinh ra!” Liễu Minh tự nhủ, sau một phen suy tính liền khuếch tán thần thức quan sát rộng khắp xung quanh.
“Quả nhiên là thế!”
Cách chỗ hắn đang đứng chừng trăm trượng về phía trước còn có một thạch động. Nền động vẫn là đất cát màu đen trộn lẫn cùng xương trắng, bảy cây cột đỏ và một cây cột màu lục không ngờ vẫn đứng vững bên trong, không chút sứt mẻ.
Ngay khi Liễu Minh định quan sát kĩ càng thì bất ngờ đạo cấm chế phong ấn từ tám cây cột đá bỗng phát huy tác dụng ngăn chặn thần thức của hắn.
Cùng lúc đó, từng cỗ khí tức lạnh lẽo ai oán không ngừng xuyên qua cấm chế này truyền đến thần thức của Liễu Minh.
Xem ra thạch động kia cũng là nơi phong ấn những quỷ vật hung ác kia. May mắn là mộ phần này cũng không có một quỷ vật cường đại như Ma Đầu hắn vừa giao chiến nên phong ấn vẫn có thể duy trì trạng thái hoàn hảo.
Liễu Minh sau khi thu hồi thần thức, vẻ mặt vừa xuất hiện vẻ tán thưởng lại giống như cảm khái. Một lúc lâu sau hắn mới vẫy tay bấm niệm pháp quyết, thân thể lập tức trở nên lơ lửng bay ra khỏi thạch động.
Một khắc sau, hắn đã xuất hiện tại một đầm nước vắng vẻ sát bên thạch động. Dưới đáy đầm không ngờ cũng có tám cây cột màu đỏ cắm sâu xuống đất.
Sau nửa canh giờ, Liễu Minh lại tìm được nơi phong ấn thứ tư tại một nơi thật sâu về hướng Tây của khu rừng.
“Thì ra là thế. Bên trong dãy núi Thanh Cương này tổng cộng có bốn nơi sản sinh ra Lệ quỷ Vạn Nhân Khanh, tất cả đều bị tu sĩ họ Diệp kia bày ra pháp trận phong ấn. May mắn là vừa rồi chỉ có một nơi bất ngờ thoát khỏi vòng vây. Một khi phong ấn cả bốn phía đều bị phá vỡ để cho tất cả âm hồn kia thoát khốn mà ra, chỉ sợ toàn bộ quận Đông Nhạc đều gặp phải tai ương.” Liễu Minh nhìn qua cảnh tượng trước mắt, lẩm bẩm nói.
Mặc dù chỉ dùng thần thức để dò xét thoáng qua nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng từng luồng khí Âm Sát nặng nề phát ra từ ba mộ phần bị phong ấn kia, số lượng âm hồn bị giam cầm có thể đạt đến con số hàng vạn.
Cũng may phong ấn ở ba nơi còn lại vẫn được bao toàn nguyên vẹn, bên trong cũng không có Quỷ vật cấp Chân Đan nào ra đời, Liễu Minh tự nhiên cũng không nhiều chuyện phá hư phong ấn bên dưới.
Liễu Minh thở dài một hơi, trong lòng không biết tại sao nảy sinh cảm giác bất an giống như bỏ sót một điểm trọng yếu nào đó.
Đúng lúc này, một đám mây đen từ xa bay đến bên cạnh Liễu Minh. Hắc vân vừa thu lại đã hiện ra thân hình Cốt Hạt.
“Chủ nhân.” Hạt nhi dịu dàng đi đến bên cạnh, trên tay nàng là bé trai họ Diệp vẫn đang ngon giấc.
Liễu Minh đảo mắt đánh giá thân thể đứa nhỏ, phát hiện khí tức của nó đã vững vàng hơn so với hôm qua. Chẳng qua để mở ra Linh mục cần tiêu hao quá nhiều lực lượng thần hồn, đoán chừng tiểu tử này còn phải mê man mấy ngày nữa mới có thể tỉnh lại.
“Chuyện ở đây đã chấm dứt, chúng ta cũng nên đi thôi.” Liễu Minh không nhanh không chậm lên tiếng sau đó lần nữa nhìn lại toàn bộ dãy núi Thanh Cương.
Chỉ thấy một đạo độn quang màu đỏ thẫm từ chân ngọn núi chính của Thanh Cương Sơn nhanh chóng phá không bay đi, chỉ sau thời gian vài nhịp thở đã biến mất ở chân trời phía xa.
…
Từ trên cao nhìn xuống, địa hình Thần Quốc có thể dùng hai chữ hẹp dài để hình dung. Từ tên gọi của quốc gia này có thể hình dung được từng dải đất uốn lượn giống như một đầu Giao Long cực lớn. Quốc gia này có thể không tính là nước lớn tại đại lục Trung Thiên nhưng nơi đây tài nguyên phong phú, nhân khẩu đông đúc, lực lượng quốc gia cũng không hề yếu.
Địa hình Thần Quốc núi non trùng điệp, linh khí thiên địa cũng tương đối sung túc dẫn đến suốt chiều dài lịch sử vạn năm đã hấp dẫn không biết bao nhiêu gia tộc kéo đến sinh sống.
Trong đó, gia tộc nổi tiếng nhất, được xếp vào một trong tám gia tộc lớn nhất, không thể nghi ngờ chính là Âu Dương thế gia.
Gia tộc này cư ngụ tại sơn mạch Tuyền Mộng, chính là dãy núi nổi tiếng nhất Thần Quốc. Sơn mạch này hầu như trải dài toàn bộ diện tích của quốc gia này, cho nên còn có tên gọi Long Tích, cũng chính là Linh sơn Thánh Địa nổi danh tại đại lục Trung Thiên.
Thời điểm này mặt trời còn chưa lên cao, phóng tầm mắt ra xa có thể nhìn thấy từng tòa cự phong cao tới ngàn trượng trùng trùng điệp điệp. Tiên hà vạn dặm, mây lượn lờ trôi. Tiên hạc nhẹ nhàng ca múa không khác gì Tiên cảnh chốn trần gian.
Mà xung quanh những ngọn núi này còn tồn tại vô số cung điện, lầu các cùng phóng ốc đủ mọi kích cỡ. Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy từng đạo độn quang đủ màu sắc xuyên thẳng qua tầng mây lượn lờ xung quanh sơn mạch, cảnh tượng quả thật hết sức phồn vinh.
Phía trên một ngọn núi nằm ngoài sơn mạch Tuyền Mộng, có thể thấy một loạt lầu các tinh xảo được xây dựa vào vách núi. Phía trên lầu các còn treo một bảng hiệu màu vàng có viết ba chữ “Nghênh Tân Các” sơn vàng thật lớn.
Chỉ nghe một tiếng “Két”, một cánh cửa bị đẩy ra, Liễu Minh thân vận áo xanh từ đó vừa đi ra vừa nhíu mày.
Hắn sải bước băng qua một hành lang thật dài sau đó đi vào một đại sảnh vô cùng rộng rãi.
“Không biết Liễu đạo hữu hôm qua nghỉ ngơi thoải mái chứ?” Trong đại sảnh, một người đàn ông trung niên mặc áo bào tím nhìn thấy Liễu Minh, vội vàng đứng dậy niềm nở nghênh đón.
“Sơn mạch Tuyền Mộng là địa phương hiếm hoi được xếp vào hàng Linh sơn phúc địa tại đại lục Trung Thiên, linh khí thiên địa dồi dào, có thể một lần trải nghiệm diễm phúc bao người mơ tới, tại hạ tự nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái.”
Liễu Minh khẽ nở nụ cười sau đó liền uyển chuyển thay đổi chủ đề:
“Chẳng qua lần này đến quấy quả Âu Dương thế gia chính là có chuyện quan trọng muốn bái phỏng Âu Dương Anh tiền bối, không biết phải chờ đến lúc nào tại hạ mới có thể gặp được người?”
“Sự tình của Liễu đạo hữu, tại hạ đã bẩm báo chi tiết với Tộc trưởng, chẳng qua Anh trưởng lão dạo này có chuyện quan trọng không thể rời đi, chỉ sợ trong thời gian ngắn không thể tiếp kiến Liễu đạo hữu được.” Người đàn ông trung niên áy náy cười khẽ như giải thích.
“Là như vậy sao, xem ra tại hạ tìm đến quả thật không đúng lúc.” Liễu Minh nghe vậy, cười khổ một tiếng rồi nói.
“Thế nhưng Tộc trưởng đặc biệt dặn dò ta phải kính xin Liễu đạo hữu có thể kiên nhẫn chờ đợi mấy ngày. Nếu đạo hữu cảm thấy Nghênh Tân Các nhàm chán, ta có thể an bài người đến hướng dẫn đạo hữu du lãm danh thắng Tuyền Mộng Sơn một phen. Phong cảnh nơi đây có thể không được vừa mắt như Vạn Linh Sơn của quý tông nhưng dù sao Cửu Phong Cửu Cốc nức tiếng gần xa cũng có nét đặc sắc riêng của nó.” Chấp sự trung niên mỉm cười đưa đẩy.
“Đa tạ ý tốt của các hạ, chỉ là trước khi gặp được Anh trưởng lão, tại hạ quả thật không có tâm tình thưởng ngoạn cảnh đẹp nơi này.” Liễu Minh chắp tay thi lễ sau đó nhanh chóng quay người rời đi.
Người đàn ông áo bào tím nhìn theo thân ảnh Liễu Minh đi ra đại sảnh, sau khi trầm mặc hồi lâu mới lật tay lấy ra một cái trận bàn đưa tin sau đó nói nhỏ vài câu. Bên trên trận bàn đột ngột sáng lên một hồi bạch quang sau đó rất nhanh liền khôi phục lại trạng thái bình tĩnh.
Lúc này, Liễu Minh vừa chậm rãi đi trong hành lang, trong mắt không khỏi hiện lên một tia phiền muộn, u sầu.
Hắn đến Tuyền Mộng Sơn đã được ba ngày, sau khi bày tỏ ý định của mình liền được sắp xếp tại Nghênh Tân Các này, tín vật mà Âm Cửu Linh cho hắn cũng đã giao đến tay cao tầng gia tộc Âu Dương, thế nhưng cho đến hôm nay vẫn không thấy bất kì vị cao tầng nào xuất hiện chứ chưa bàn đến vị trưởng lão Âu Dương Anh kia.
Tuy rằng thái độ tiếp đãi của vị Chấp sự kia vô cùng hòa nhã nhưng Liễu Minh làm sao không nhận ra được ý tứ lạnh nhạt trong lời nói của y.
Điều này khiến hắn vẫn không ngừng suy nghĩ nguyên do bên trong.
Trước mặt truyền đến tiếng bước chân, thì ra là một gã đệ tử nhà Âu Dương đang đi tới. Kẻ này vừa thấy Liễu Minh liền cung kính thi lễ một cái sau đó tiếp tục bước đi.
Không thể không nói, những đệ tử của Âu Dương thế gia được sắp đặt tại Nghênh Tân Các đều nho nhã lễ độ, khiến người ta không thể tìm được điểm gì để chê trách, xem ra những kẻ này hẳn đều phải trải qua huấn luyện chuyên môn.
“Được rồi, không biết Âu Dương Thiến có mặt ở Tuyền Mộng Sơn hay không, nếu qua hai ngày mà vẫn không gặp được Âu Dương Anh, chi bằng đến bái phỏng nàng ta một phen.” Hắn thở dài một cái, trong lòng rất nhanh đã có quyết định.
Nơi đây dù sao cũng là địa bàn của Âu Dương thế gia, một kẻ chân ướt chân ráo như hắn hiển nhiên cũng không có phương pháp nào tốt hơn.
Lại nói sau khi trở về từ đại hội Thiên Môn, hắn cũng coi như có giao tình không tệ với hai vị nữ tu này.
Liễu Minh sau khi suy tính một phèn liền nhanh chóng trở về phòng nghỉ của mình.
Gia tộc Âu Dương dù sao cũng là một trong bát đại thế gia của đại lục Trung Thiên, nơi tiếp đãi khách nhân tự nhiên sẽ không quá xuề xòa, giản dị.
Nơi đây mặc dù chỉ là một phòng trọ bình thường nhưng cũng chia làm ba gian rõ ràng gồm phòng khách, phòng ngủ và tĩnh thất.
“Liễu tiên sinh!”
Nam đồng của Diệp gia đang ngồi ngây người trong phòng khách, trông thấy Liễu Minh trở về lập tức đứng lên, cung kính thi lễ một cái. Thanh âm có chút khàn khàn.
Liễu Minh nhẹ gật đầu sau đó ngồi xuống một cái ghế trong phòng khách.
Bé trai này chính là hài nhi còn sống trong thảm án tại Diệp gia. Liễu Minh lúc ấy không suy nghĩ nhiều liền dẫn theo bên người, lúc này vẫn chưa nghĩ ra phương án vẹn toàn để thu xếp cho nó.
“Diệp Hạo, ngồi xuống đây đi.” Liễu Minh chỉ chỉ cái ghế bên cạnh.
Đứa bé nghe vậy, rất nghe lời ngồi xuống.
“Những ngày vừa qua, ta đã kể rõ chuyện xảy ra trong thôn của ngươi, ta muốn hỏi ngươi sau này có dự tính gì không?” Liễu Minh cẩn thận lựa lời, tận lực nói rõ mọi chuyện.
“Hạo Nhi nguyện ý nghe theo mọi sự an bài của tiên sinh!”
Bé trai nghe được Liễu Minh nhắc tới Diệp gia, thần sắc lập tức trở nên buồn bã, ủ rũ cúi đầu.
“Nếu đã như vậy, ta có thể cho ngươi hai lựa chọn. Một là ta mang ngươi trở về sư môn của ta sau đó giúp ngươi bước lên con đường tu luyện. Nhưng ta cũng phải nói trước với ngươi, con đường này cũng không hề dễ dàng, mặc dù ngươi có thể đạt được lực lượng nhất định cùng tuổi thọ tương đối dài nhưng nguy hiểm đi kèm cũng không hề ít thậm chí có thể mất mạng bất kỳ lúc nào.” Liễu Minh gật gật đầu, chậm rãi nói ra.
Đứa nhỏ nghe vậy, lập tức ngẩng đầu lên.
“Ngươi còn một lựa chọn khác đó là ta sẽ đem ngươi đên một thôn xóm bình thường của phàm nhân, sẽ không quá khác biệt với thôn xóm của nhà họ Diệp khi trước, sinh hoạt của ngươi về sau ta sẽ lo liệu chu toàn, ngươi tuyệt đối có thể an tâm hưởng phúc ở đó đến cuối đời.”
Liễu Minh nói xong tất liền lẳng lặn nhìn Diệp Hạo giống như đang chờ đứa nhỏ kia đưa ra một câu trả lời thuyết phục.
Diệp Hạo há to miệng kinh ngạc, tựa hồ đang cố gắng hiểu rõ toàn bộ những lời Liễu Minh vừa đề nghị.
Liễu Minh cũng không vội vàng, ung dung rót một chén Linh trà, sau khi uống cạn mới từ từ đứng lên.
Thần sắc Diệp Hạo liên tục thay đổi, qua hồi lâu, ánh mắt của nó liền trở nên kiên định.
“Liễu tiên sinh, ta đã nghĩ kĩ, ta muốn tu luyện giống như ngài vậy!”
“Đây là lựa chọn liên quan đến cuộc đời của ngươi, không cần lập tức trả lời câu hỏi của ta, chúng ta cũng còn lưu lại nơi đây vài ngày, ngươi vẫn có thể cân nhắc thêm một thời gian.” Liễu Minh lông mày khẽ động, nhàn nhạt nói ra.
“Không cần, ta đã suy nghĩ rất rõ ràng, ta muốn có năng lực giống như tiền bối và tổ tiên Diệp gia! Lúc gia gia còn sống có nói với ta, gia gia nói ta… Ta sẽ là hy vọng của Diệp gia!” Khi nói đến hai chữ “Hy vọng”, khuôn mặt non nớt của Diệp Hạo không ngờ lại toát lên thần sắc kiên định không gì có thể lay chuyển.