Dịch giả: khangvan, nila32
Gần nửa tháng sau, Liễu Minh sau nhiều lần đổi hướng di chuyển cùng với cải trang, cuối cùng xác định không bị kẻ nào theo dõi, thuận lợi về tới động phủ.
Vừa bước vào động phủ, hắn liền đi thẳng đến phòng luyện đan bên trong.
Sau khi bố trí mấy tầng cấm chế, Liễu Minh liền tập trung chế luyện Uẩn Linh Đan.
Thời gian mấy tháng trôi qua, lúc Liễu Minh lần nữa từ phòng luyện đan đi ra, số Ngũ Quang Dịch hắn tìm được đều được luyện chế hoàn toàn.
Kết quả thu được là mười mấy viên Uẩn Linh Đan nhập phẩm, cùng lượng lớn đan dược bình thường.
Trong đó, sử dụng Phong Vương Mật lấy được tại Ngũ Quang Phong Hậu, vậy mà luyện chế được năm viên Địa phẩm Uẩn Linh Đan, điều này khiến Liễu Minh không khỏi cuồng hỉ.
Thiên Tượng do luyện chế ra Địa phẩm đan đưa tới phần lớn bị tầng tầng cấm chế của động phủ ngăn cản. Mặc dù có một chút Linh khí thoát ra, cũng vì động phủ vắng vẻ, vẫn chưa khiến người ngoài chú ý.
Trong một đoạn thời gian sau đó, hắn vừa phục dụng Uẩn Linh Đan, vừa không ngừng tu luyện.
Vào một ngày của tháng sau đó, trong lúc hắn đang ngồi khoanh chân bên trong mật thất, bỗng nhiên Dưỡng Hồn Đại bên hông có chút rung động, đồng thời âm thanh mềm mại nữ đồng truyền đến.
“Chủ nhân, mau thả ta đi ra, thật là khó chịu!”
“Ngươi đã tỉnh?” Liễu Minh trợn hai mắt, vui mừng nói, tiếp theo dùng thần thức quét qua, phát hiện Cốt Hạt bên trong Dưỡng Hồn Đại đang liều mạng khua đôi cự ngao, giãy giụa muốn từ trong đi ra.
Hắn mặc dù không biết chính xác tại sao Cốt Hạt vừa thức tỉnh liền hành động như thế, nhưng không chút do dự vỗ vào bên hông, một đạo sương mù đen thoát ra, trên mặt ngân quang lóe lên, lộ ra Cốt Hạt lớn hơn một xích.
Cốt Hạt vừa được thả ra, lập tức tia sáng gai bạc trắng trên thân lóe lên, chui vào nền đất bên dưới mật thất.
Liễu Minh có chút lo lắng, lúc này lật tay lấy ra độn địa Phù Lục, dán lên người, cũng tiến vào lòng đất, theo sát Cốt Hạt.
Một lát sau, cả ngọn núi vậy mà cũng có chút rung động, đất đá của ngọn như bị một lực thật lớn điều khiển, dồn đập tụ lại về phía lòng đất.
Hiện tượng kỳ lạ như thế cũng khiến cho Liễu Minh một phen kinh ngạc.
Khi phi độn đến gần Cốt Hạt, một cảnh tượng lại khiến hắn càng thêm giật mình.
Mặt đất bên dưới Cốt Hạt đã hóa thành một cái thạch cầu màu xám lớn vài xích, điên cuồng xoay tròn, hình thành nên vòng xoáy màu xám, không ngừng hấp dẫn vô số đá vụn, đất cát, cùng tụ lại về phía thạch cầu.
Liễu Minh lúc này thông qua thần thức liên kết cùng Cốt Hạt, muốn biết một ít manh mối.
Nhưng Cốt Hạt lại không phản ứng với sự liên hệ của hắn, mà thạch cầu do nó tạo nên không ngừng hút lấy đá vụn, cùng đất đai xung quanh, càng lúc càng lớn, trong máy mắt đã lớn hơn một trượng, mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Thạch cầu càng lớn, khí tức của Cốt Hạt cũng dần trở nên mạnh mẽ.
Đúng lúc này, một tiếng “Phanh” truyền đến.
Thạch cầu màu xám lại bắt đầu chuyển động, khắp nơi ầm ầm tiếng nổ, nhảy vào lòng núi, mạnh mẽ xuyên phá.
Liễu Minh thấy vậy, thúc giục độn quang nhanh chóng bám theo.
Cốt Hạt biến thành thạch cầu màu xám, không ngừng xuyên bùn đất trong núi, trong đó có rất nhiều khoáng thạch chứa Linh khí, đều bị nó không ngừng hấp thụ.
Tình cảnh kỳ lạ như thế, khiến Liễu Minh không khỏi nghi ngờ, phải chăng do hấp thụ tinh huyết Thiên Yêu giúp Cốt hạt học được thiên phú thần thông nào đó.
Cảnh tượng kéo dài gần nửa canh giờ, thạch cầu màu xám lật qua lật lại tại trung tâm tòa núi, hầu như đem đá vụng xung quanh tập trung lên người mình, kích thước thạch cầu ban đầu chỉ vài thước giờ đã phóng đại lên mấy lần, ước chừng vài trượng lớn nhỏ.
Rốt cuộc, sau một tiếng trầm đục, thạch cầu chậm rãi dừng lại, cả ngọn lúc này mới khôi phục trạng thái bình thường.
Liễu Minh thấy vậy liền lần nữa dùng thần thức cố gắng liên hệ với Cốt Hạt, nhưng Cốt hạt vẫn như cũ không có phản hồi. Mà thạch cầu cực lớn cứ vậy nằm im trong lòng núi.
Liễu Minh đợi nửa ngày, không thấy thạch cầu có dị trạng gì, liền thúc giục độn quang, trở về động phủ.
Hắn nhìn qua đồ vật đổ vỡ trong động phủ, lắc đầu trở về trong mật thất, tiếp tục tu luyện.
Từ hôm đó, Liễu Minh vẫn thường tiến vào trong lòng núi, quan sát tình huống của Cốt hạt. Thế nhưng chỉ thấy thạch cầu khổng lồ kia vẫn lặng yên bất động, giống như Cốt Hạt lần nữa rơi vào trạng thái ngủ say.
Tình huống như vậy kéo dài nửa năm.
Một ngày này, Liễu Minh đang mượn nhờ Huyễn Ma Đồng, kịch đấu cùng Kim Man lão tổ tại bên trong ảo cảnh, bỗng nhiên biến sắc, bất ngờ mặc cho đối phương một chưởng đánh gục mình, cứ vậy rời khỏi ảo cảnh. Tiếp hắn một tay vỗ lên Hồn Thiên Bia, hai mắt khép lại, một hồi âm thanh vù vù bên tai, rời khỏi không gian thần bí, về tới mật thất động phủ.
Khi hắn vừa mới mở mắt ra thì nhanh chóng kiểm tra một cái túi da khác đang liều mạng lắc lư bên hông.
Bất ngờ là ma đầu Phi Lâu này cũng tỉnh lại, miệng không ngừng phun ra từng luồng huyết vụ màu đỏ, tràn ngập Dưỡng Hồn Đại.
“Chủ nhân, ta muốn tiến giai, mau mau thả ta ra ngoài.” Một thanh âm của bé trai vang lên dồn dập, truyền đến tai của Liễu Minh.
Trước đây Cốt Hạt cũng biểu hiện như vậy nên lần này Liễu Minh cũng không cảm thấy kỳ quái, liền vỗ Dưỡng Hồn Đại bên hông, một luồng huyết vụ phun trào ra ngoài, hóa thành một cái đầu lâu màu xanh lá.
Phi Lâu vừa mới xuất hiện, trong miệng phun ra huyết vụ nhè nhẹ. Huyết vụ trong mật thất biến ảo, đan xen vào nhau, sau đó bện thành một cái huyết kén hình tròn, đem Phi Lâu bao bọc cực kỳ chặt chẽ.
Sau khi huyết kén quay tít một vòng, khí tức của Phi Lâu cũng giống như của Cốt Hạt, dần dần tăng lên.
Liễu Minh nhìn chăm chú vào huyết kén thì thấy mặt ngoài đã che kín đầy tơ máu, huyết quang chớp động liên tục, lúc căng phồng, lúc co rụt giống như có cái gì đó đang không ngừng nhúc nhích.
Phi Lâu phát sinh tình huống dị thường như vậy, hiển nhiên là chuẩn bị tiến giai rồi.
Lại nói, Phi Lâu và Cốt Hạt lần này tiến giai, chắc chắn là có liên quan tới Thiên yêu tinh huyết, mà hình như Thiên Yêu tinh huyết này trợ giúp đối với linh sủng càng thêm hiệu quả.
Liễu Minh nhìn thoáng qua huyết kén của Phi Lâu, sau đó hít sâu một hơi rồi ngồi xuống gần đó, điều tức tu luyện.
Vào buổi trưa của bảy ngày sau, phía trên động phủ của Liễu Minh bỗng dưng bầu trời vạn dặm xung quanh nổi lên mây đen, cuồng phong gào thét, một luồng quái phong tối tăm mờ mịt phô thiên cái địa cuốn đến, những nơi nó đi qua khiến cho cát bay đá chạy, cành cây gãy nát.
Cùng lúc đó thì huyết kén chứa Phi Lâu giống như lúc trước co rụt không ngừng, những tơ máu bên ngoài so với bảy ngày trước to hơn không ít, giống như những con rắn nhỏ, theo sự co rụt của huyết kén mà nhúc nhích không ngừng, đồng thời từng luồng huyết vụ màu đỏ trên huyết kén tản ra xung quanh.
Liễu Minh lúc này cũng cảm thấy điều khác thường, đứng dậy, mắt không chớp mắt nhìn vào biến hóa của huyết kén.
Huyết vụ tản mát ra càng nhiều, theo đó huyết kén vang lên tiếng trầm đục, thu nhỏ lại, sau nửa chén trà thì biến mất vô tung vô ảnh, tựa hồ hoàn toàn biến thành một đoàn huyết vụ nồng đậm đến cực điểm.
Mà đoàn huyết vụ này dường như bị lực lượng của thiên địa hấp dẫn, “Vèo” một tiếng liền cuồn cuộn bay thẳng lên phía trên của mật thất, vừa chạm vào mái của mật thất thì nó lại quỷ dị chui qua.
Liễu Minh không nói hai lời, thả thần thức ra tập trung vào huyết vụ, phát hiện nó hướng lên đỉnh núi, cũng chỉ vẻn vẹn vài hơi thở sau lền đã xuất hiện trên đỉnh núi, sau đó ngưng tụ, lần nữa hóa thành một cái huyết kén căng rụt không ngừng.
Cùng lúc đó thì trong lòng núi bỗng vang lên tiếng nổ mạnh không ngừng, khiến cho cả gian mật thất lại rung lên lần nữa.
Rõ ràng là Cốt Hạt biến thành quả cầu màu xám, cũng cảm nhận thấy lực lượng cường đại của thiên địa dẫn dắt, những cái gai bạc phát ra tia sáng lóe lên, cũng bắt đầu từ trong lòng núi đi lên.
“Phanh” một tiếng!
Một lát sau, thạch cầu màu xám từ trong lòng núi phá tung đỉnh núi lao ra, quay một vòng trên không, sau đó rơi thẳng xuống vị trí gần với huyết kén.
Mà lúc này trên bầu trời phía trên đỉnh núi, toàn bộ mây đen không ngờ đã tạo thành một vòng xoáy khổng lồ màu đen hơn mười trượng, từng luồng vòi rồng âm lãnh từ bốn phía không ngừng xoay tròn, bị cuốn vào trong đó, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng xé gió ù ù.
“Vèo” một tiếng, một đạo kim quang xẹt qua bầu trời, xuất hiện bên cạnh huyết kén và thạch cầu.
Kim quang thu lại hiện ra thân ảnh Liễu Minh, mặc áo bào xám.
Hắn phát hiện ra thiên địa dị tượng bên trên sơn mạch, không nói hai lời đi ra khỏi động phủ, thúc giục ngự kiếm thuật chạy đến đây.
Giờ phút này, bên trong huyết kén, khí tức của Phi Lâu trở nên rõ ràng hơn nhiều, mà tại viên thạch cầu màu xám khổng lồ không có biến hóa gì mấy, khí tức của Cốt Hạt cũng phát ra từng đợt. Khí tức của hai con đan lúc thì đan xen vào nhau, lúc thì phân tán, không ngừng tăng cao.
Liễu Minh thấy vậy thì trong lòng hiểu ra.
Hai con linh sủng này muốn đồng thời tiến giai cùng nhau.
Sau môt phen suy tính, Liễu Minh nhanh chóng lấy từ trong Tu Di Giới ra sáu lá cờ, kim quang phát ra mờ mịt, miệng nói lẩm bẩm, sau đó ném lên trên không, bay về bốn hướng.
Cánh tay hắn nhanh chóng đánh ra mấy đạo pháp quyết, kim quang của sáu lá cờ lóe lên, sau đó chậm rãi hạ xuống phía dưới.
Một màn sáng màu vàng nhạt hiện ra, đem bao phủ cả hai con linh sủng vào trong đó.
Đúng lúc này thì một đạo hồ quang điện màu xanh to bằng miệng bát từ trong vòng xoáy trên đỉnh đầu đánh xuống, vừa vặn đập vào màn sáng.
Đạo hồ quang điện đánh xuống, khiến cho màn sáng màu vàng cũng rung rung, phía trên theo đó mà xuất hiện một vết lõm, có xu thế vỡ vụn ra.
Liễu Minh lúc này liền đánh ra mấy đạo pháp quyết vào mấy lá cờ, chữa trị màn sáng, nhưng đúng lúc đó thì lại có mấy đạo hồ quang điện liên tiếp đánh xuống.
Liễu Minh thấy vậy thì nhướng mày, thúc giục thiên lôi trong người, tiếp đó lòng bàn tay ngưng tụ ra từng đạo hồ quang điện màu bạc bắn ra, nghênh đón thiên lôi.
Vài tiếng “Phanh phanh” truyền đến, từng đạo thiên lôi màu xanh và màu bạc đan xen vào nhau rồi vỡ tung ra.
Điện quang vừa giải tán, nhưng mà thiên lôi màu xanh này không có dừng lại chút nào, từ trong vòng xoáy khổng lồ liên tiếp đánh xuống, mà còn có xu thế to lớn hơn.