Dịch giả: nila32
"Là đạo hữu từ nơi nào, đến núi Thiết Phong ta không biết có chuyện gì?"
Chính vào lúc này, một âm thanh vang vọng từ tòa nhà hình tháp truyền đến, một bóng người đồng thời lóe lên, chỉ thấy một gã trang phục màu đen xuất hiện giữa không trung, chính là Thiết Yêu.
"Ngươi chắc là tông chủ Thiết Yêu Tông rồi, mấy tháng trước, Khuê Mộc tôn giả vốn do Thiên Yêu cốc ta phái ra đã mất tích tại Nam Man. Gần đây mới có tin tức là do ngươi cùng kẻ được gọi là Lôi Yêu bắt đi. Hơn nữa các người còn có ý đồ với Thiên Yêu truyền thừa của Thiên Yêu cốc chúng ta, ngươi có biết tội của ngươi không?" Lão già tiều tụy cầm đầu Thiên Yêu cốc cười lạnh một tiếng, cao giọng nói ra.
"Tại hạ không rõ ý tứ của các hạ, cũng không biết cái gì gọi là Thiên Yêu truyền thừa nhưng các ngươi gióng trống khua chiên xâm phạm núi Thiết Phong, chẳng lẽ là muốn khơi mào đại chiến giữa Nam Hoang cùng Thiên Yêu Cốc sao?
Ngươi không thừa nhận cũng không sao, chúng ta đến đây cũng không phải cùng ngươi tranh cãi, chỉ là phụng mệnh của Cốc chủ, đặc biệt đến mượn cái đầu của các hạ dùng một lát." Lão giả tiều tụy nhìn chằm chằm vào Thiết Yêu cách đó không xa, cười lạnh.
Thiết Yêu nghe vậy, sắc mặt đại biến.
Đối diện là tráng hán cao lớn như tử thần không chút cảm xúc, còn có thiếu phụ trang phục vẻ mặt mỉa mai nhìn về phía lũ yêu đang bối rối dưới màn sáng.
"Động thủ đi, đem tất cả những kẻ bên kia giết sạch, chó gà không tha!" Lão giả nhẹ nhàng vung tay lên, hán tử cao lớn cùng hắc y thiếu phụ bạo phóng về phía trước, hóa thành hai đạo thân ảnh mơ hồ, trực tiếp xuyên qua màn sáng kim sắc, hướng đến Thiết Yêu.
Cùng lúc đó, theo sát phía sau hai người, hơi mười gã hắc y nhân tức thì xuyên qua màn sáng, trong tay phát ra quang mang đủ màu sắc, bắt đầu công kích các yêu tu bên phía núi Thiết Phong.
Tráng hán cao lớn đứng giữa không trung, hai cánh tay mạnh mẽ thi triển, lại bỗng nhiên hóa thành đôi càng cua cực lớn, dài chừng một trượng, trên càng lại đột nhiên bộc phát ra hai luồng ánh sáng trắng chói mắt, khiến bên dưới tràn ngập bạch quang. Hơn phân nửa yêu tu bên phía Thiết Phong Sơn đều bị bạch quang bao phủ, làm chói mắt.
Ngay sau đó, tráng hán khẽ quát một tiếng, hai tay đan vào nhau, ý đồ kẹp lấy Thiết Yêu.
Thiết Yêu thần sắc đại biến, không nghĩ tới đối phương nói đánh liền đánh, lúc này điên cuồng hét lên một tiếng, trong tay áo bay ra một cái mâm tròn đen nhánh, đồng thời bờ môi mấp máy, niệm lên những câu chú ngữ thần bí.
Mâm tròn đen nhánh chớp động mấy cái, liền hóa thành một đoàn u ám quang bàn lớn nhỏ mấy trượng, chống chọi với hai càng to lớn của tráng hán.
"Oanh" một tiếng nổ rung trời chuyển đất vang lên!
Hắc mang bạch quang đan vào nhau, mâm tròn đen nhánh bị đôi càng rắn chắc kẹp lấy không cách nào nhúc nhích!
Pháp bảo này được Thiết Yêu tế luyện mấy trăm năm nay, vốn thành nhờ thân sắt có uy năng phá núi khai sông, lại bị đại hán chỉ bằng sức mạnh thân thể đỡ lấy, điều này khiến cho Thiết Yêu không khỏi âm thầm kêu khổ.
Cũng trong lúc này, những tiếng kêu thảm thiết từ bên dưới truyền xuống càng khiến nội tâm Thiết Yêu thêm nặng nề, vội vàng phóng xuống xem xét.
Chỉ thấy giờ phút này, núi Thiết Phong đã biến thành một bãi chiến trường hoang tàn, khắp nơi máu tươi nhuộm đỏ, là do hắc y thiếu phụ mang tu vi Thiên Tượng Cảnh, mang theo mười tu sĩ mang tu vi Chân Đan của Thiên Yêu cốc tiến hành một hồi chém giết.
Đệ tử Thiết Phong Sơn nhân số tuy đông, nhưng phần lớn lại là Yêu tộc cấp thấp, chỉ có hơn hai mươi gã Hóa Tinh Kỳ, yêu tu Chân Đan cảnh có mặt hôm nay chỉ vẻn vẹn bốn năm gã.
Cái này cũng khó trách, những yêu tu Chân Đan cảnh cường đại của Thiết Phong Sơn đều bỏ mạng tại Lôi Trì Sơn Bí Cảnh.
Thiên Yêu Cốc bên này, tuy chỉ có mười mấy người Chân Đan cảnh nhưng thực lực đều đã ngoài Chân Đan Trung Kỳ, so với đám đệ tử Thiết Phong Sơn bên dưới thật là mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu.
Mà thiếu phụ trang phục đen hai tay không ngừng vung vẩy hai dải lụa đen kịt, thân hình linh hoạt như cách bướm đen xuyên phá vào đội hình yêu tu Thiết Phong Sơn, mỗi lần dải lụa vung lên đều lấy đi một mạng của đối phương.
Tình cảnh này rõ ràng đã nghiêng về một bên mặc sức chém giết.
"Các người đây là muốn đuổi tận giết tuyệt!" Gặp tình hình này, Thiết Yêu không khỏi nổi giận hét lớn.
Tình hình chiến trường, hắn dùng thần thức quét qua đã rõ ràng tất cả. Thiên Yêu cốc thả ra vòng bảo hộ kim sắc, hẳn là pháp bảo có phẩm cấp không thấp, giờ phút này đem cả ngọn núi bao phủ bên trong, ý đồ vây khốn tất cả mọi người, hiển nhiên là không có ý định để ai sống sót trở ra.
Tráng hán cười lạnh không nói, thừa dịp Thiết Yêu phân tâm, sau lưng liền lóe lên đạo bạch quang chói mắt, nhìn kỹ là một cái đuôi móc lớn màu trắng óng ánh.
Móc câu nhanh như cắt, trực tiếp vượt qua mâm tròn trước mặt Thiết Yêu, đánh về phía ngực của gã.
Móc câu này tốc độ cực nhanh, khi Thiết Yêu nhận ra thì đã không kịp tránh. Vội vàng hụp xuống, trong mắt hắc quang lóe lên, bên ngoài thân thể hắc diễm lưu quang chuyển động, sau một khắc bên ngoài thân thể liền trở nên ngăm đen.
"Keng" một tiếng, vĩ câu đánh lên ngực Thiết yêu, vậy mà phát ra tiếng va chạm của kim loại, vĩ câu đánh lén thành công nhưng lúc này lại không cách nào xuyên thủng ngực Thiết Yêu.
Thiết Yêu tuy chống đỡ được công kích, nhưng cảm thấy vùng ngực bị chấn động mãnh liệt, thân hình bất ổn bắt ngược về sau.
Lão giả ốm yếu đứng giữa không trung, chứng kiến cảnh chiến đấu bên dưới, chợt lắc đầu, lẩm bẩm nói:
"Quá chậm!"
Nói xong hai tay lão liền kết ấn trước ngực, một lát sau phía trên màn sáng, vô số kim sắc phù văn liên tục hiện ra, phù văn hòa nhập vào nhau rồi ngưng tụ xuống, trong khoảnh khắc hình thành nên một đồ án pháp luân khổng lồ.
Sau một khắc, chỉ thấy pháp luân khổng lồ chậm rãi chuyển động, pháp luân bên trong thỉnh thoảng phát ra từng đạo ánh sáng kim sắc, trông như một thác nước nhỏ. Ngọn núi vốn đang bị màn sáng kim sắc bao phủ, dưới tác dụng của đạo ánh sáng liền ầm ầm nứt gãy.
Trong khoảnh khắc, khắp sơn mạch liên tiếp vang lên âm thanh đất lở núi rung, cát bay đá chạy, bầu trời như bị che khuất, thanh thế cực kỳ kinh người.
Thiết Yêu thấy vậy, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, Thiết Phong Sơn coi như xong rồi...
Qua khoảng thời gian một nén nhang, một con thuyền màu bạc hiện lên giữa không trung, kéo theo một đạo hư ảnh màu trắng thật dài, nhanh chóng rời khỏi Thiết Phong Sơn.
Phiến sơn mạch lúc này chỉ còn lại cảnh tượng ngổn ngang, vài ngọn núi cao ngất giờ đã hoàn toàn biến mất, trong sơn cốc đất đá ngổn ngang như vừa bị thứ gì đó cày nát toàn bộ.
Sau đó không lâu, toàn bộ Nam Hoang truyền tai nhau, ba gã cường giả Thiên Tượng Cảnh của Thiên Yêu Cốc bỗng nhiên đem theo phần đông thủ hạ kéo đến Nam Hoang, dùng thủ đoạn bất ngờ đánh chết Thiết Yêu cùng đệ tử, mà môn hạ của Lôi yêu cũng chịu chung số phận, Lôi Trì Sơn bị diệt sát hoàn toàn.
Tại sau khi cường giả Thiên Yêu cốc vừa rút đi, không biết ai lại truyền ra tin tức, nhân vật đạt đến Thiên Tượng hậu kỳ là Phong yêu Ma Cật cũng đột nhiên không rõ tung tích.
Mới đầu các thế lực lớn ở Nam Man còn có chút nửa tin nửa ngờ, hiển nhiên vẫn còn cố kị đối với danh xưng người có tu vi tối cao tại Nam Hoang của Phong Yêu. Nhưng là sau nửa năm, mọi người phát hiện tại sào huyệt của Phong Yêu, Thanh Phong Cốc đã sớm mở ra đại trận phong cốc, đệ tử dưới trướng Phong Yêu đều đóng cửa tu luyện không lộ diện ra ngoài, toàn bộ Nam hoang lập tức bắt đầu đại loạn.
Vài tên Thiên Tượng khác cũng bắt đầu nảy sinh xung đột, lại có những kẻ liên kết với nhau, tranh đoạt những nơi không thuộc sự quản lý của Tam đại yêu.
Những thế lực che giấu hơn nghìn năm tại Nam Hoang bắt đầu trỗi dậy.
Đối với người tu luyện, thời gian bảy tám năm trôi qua trong chớp mắt.
Một ngày này, tại ngọn núi không tên cách Nam Hoang nhiều vạn dặm, bên trong mật thất của một động phủ, đột nhiên bộc phát những tiếng long ngâm hổ gầm.
Bốn phía khung cảnh tạo nên bởi Vụ Giao màu đen trông rất sống động, xoay quanh ở phía trên thạch bích mà chơi đùa, khi thì quấn quanh nhau, khi thì cắn xé lẫn nhau.
Ngồi xếp bằng trên bồ đoàn là một gã nam tử áo xám. Sau lưng hắn, bốn con Cự Hổ màu đen đang nằm rạp trên mặt đất, trong đôi mắt tinh quang màu đen chớp động liên hồi, bộ dạng vận sức chờ phát động.
Nam tử chính là Liễu Minh.
Theo ánh mắt mãnh liệt của hắn ngưng tụ tại thạch bích mật thất của động phủ, bốn con Cự Hổ màu đen phóng ra ngoài như tên bắn.
Đúng lúc này, pháp quyết trên tay Liễu Minh lần nữa thay đổi, Cự Hổ cùng Vụ Giao màu đen lập tức hóa thành một mảnh hào quang đen kịt từ trong mật thất bắn ra bốn phía. Nếu là bên ngoài nhìn vào, căn bản không thấy rõ bên trong phát sinh sự tình gì.
Đây chính là Liễu Minh đang không ngừng luyện tập, thu phóng thần thông Minh Ngục một cách tự nhiên. Bởi vì muốn đạt thành Long Hổ Minh Ngục công tầng thứ năm cần có tu vi Hóa Tinh hậu kỳ mới có thể tiến hành tu luyện, bởi vậy hắn chỉ có thể không ngừng luyện tập công pháp này để bản thân càng thêm thuần thục.
Cùng lúc trước so sánh, uy lực Long Hổ Minh Ngục công dù chưa nâng cao một bước nhưng dưới sự luyện tập không ngừng của Liễu Minh, đã đạt đến mức tùy tâm điều khiển, thời gian chuẩn bị để thi triển cũng rút ngắn hơn một nửa.
Có lẽ là vì Liễu Minh có được cơ duyên vượt quá người thường một trăm năm mươi ba viên kết tinh, cộng với không ngừng phục dụng Uẩn Linh Đan, thông qua mấy năm tu hành ngắn ngủi, thực lực đột nhiên tăng mạnh, khoảng cách đến bình cảnh Hóa Tinh hậu kỳ cũng không còn xa.
Chính vào lúc này, Liễu Minh chỉ cảm thấy bên hông truyền đến từng tiếng "Xuy Xuy", đồng thời một cổ khí tức mãnh liệt truyền đến. Dùng thần thức quét qua, thì ra là Bát Túc Chương Ngư đang náo động, như muốn thoát khỏi túi da.
Liễu Minh tâm niệm vừa động, lúc này vỗ một cái bên hông áo da, một đạo ngân quang lóe lên, một con Bát Túc Chương Ngư chừng vài trượng xuất hiện trước người.
Con vật này vốn chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay của hắn, lúc này cơ thể đã lớn lên không biết bao nhiêu lần, làn da vốn hồng nhạt hôm nay đã biến thành màu xanh da trời, trên người phát ra khí tứctương đương với tu sĩ Ngưng Dịch kỳ.
Con Bát Túc Hải Yêu này đã không còn là ấu thú, mà đã tiến hóa thành thú trưởng thành.
Khi nó vừa thoát ra ngoài, trên mặt đất liền phát ra tiếng động lạ, thân hình vốn chỉ vài thước liền biến ảo lớn lên vài phần, linh văn màu bạc trên người vốn mơ hồ cũng lộ ra đặc biệt rõ ràng.