Dịch giả: khangvan, nhatchimai
Sau vài hơi thở, hai cánh tay lớn từ trong khe hở kéo mạnh về, mà trong mỗi bàn tay nắm giữ một thân ảnh trong đó.
Vết nứt không gian sau khi hai cánh tay thu lại thì kim quang lóe lên, sau đó chậm rãi đóng lại.
Ánh mắt Liễu Minh chăm chú vào lòng bàn tay thì thấy có đạo nhân ảnh, mà bất ngờ chính là Phong Yêu và Lôi Yêu, hai yêu tu Thiên Tượng cảnh.
Hai người bị hai bàn tay khổng lồ của khôi lỗi màu vàng nắm chặt thì mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc, nhưng lại không thể nào nhúc nhích được chút nào.
Liễu Minh thấy vậy thì trong lòng cũng có chút run sợ, tại Trung Thiên đại lục, tu sĩ Thiên Tượng cảnh chínhlà tồn tại cao cấp nhất, mà trong Thái Thanh Môn cũng chỉ có vài Thái Thượng trưởng lão tiềm tu mới có tu vi như vậy.
Tuy rằng Nam Hoang Khôi Đế là đại năng Thông Huyền, nhưng hôm nay chỉ còn sót lại một tia tàn hồn còn sót lại mà thôi, nhưng mà lại có thể tiện tay liền chộp được hai yêu, thân thông thực quá mức nghịch thiên.
Đúng lúc này, trên một cánh tay của khôi lỗi thì Lôi Yêu hét vang một tiếng, điện quang màu tím trên người lóe lên, mà phía sau lưng hiện ra một hư ảnh màu tím cực lớn.
Sa Tộc bên dưới thấy cảnh tượng như vậy thì lập tức bạo động.
“Hư ảnh Pháp Tướng của tu sĩ Thiên Tượng!” Liễu Minh thấy vậy thì ánh mắt hiện lên dị sắc.
Một khi tu vi đột phá Chân Đan cảnh, ngưng tụ tinh hồn, sau đó là nguyên thần thì có thể đạt đến Thiên Tượng cảnh. Ở cấp độ này thì có thể đem pháp lực cùng nguyên thần của mình dung hợp thành một thể, nhưng luyện thành pháp tướng.
Mà mỗi công pháp tu luyện đều không giống nhau, cho nên căn cứ vào phương thức tu luyện của từng người mà pháp tướng cũng không giống nhau.
Trước đây Liễu Minh đã từng nhìn thấy Lôi Yêu thi triển ra sức mạnh của pháp tướng, nhưng bây giờ mới chính thức được trông thấy Pháp tướng của Lôi Yêu thật sự.
Tuy rằng không biết tại sao cái Pháp tướng này của Lôi Yêu có chút mơ hồ, không rõ ràng, nhưng mà cũng có thể trông thấy đây là một cự nhân, từng tia điện màu tím lượn lờ quanh thân, dưới chân đạp mây mù màu tím, pháp bào trên người cũng được lôi điện màu tím tạo thành.
Quỷ dị nhất là hư ảnh này có bốn cánh tay, bộ mặt không phải mặt người mà là mặt một con vượn lông xù.
Theo tiếng hét của Lôi Yêu, bàn tay to lớn của hư ảnh không ngừng vung lên, phát ra từng đoàn lôi điện tử sắc đánh lên bàn tay của khôi lỗi màu vàng.
Phong Yêu bên này cũng huyễn hóa ra Pháp tướng của mình, là một quái vật đầu chim thân người, xung quanh là từng cái vòi rồng xoáy tít, so với pháp tướng của Lôi Yêu thì rõ ràng hơn không ít, khí thế cũng không chút nào thua kém, không ngừng bắn ra từng đạo phong nhận màu xanh đập vào mu bàn tay màu vàng của khôi lỗi.
Hai yêu tu này tuy rằng thân thể bị nắm lấy gắt gao, nhưng uy năng công kích của pháp tướng vẫn khiến cho người ta một cảm giác long trời lở đất.
Tuy rằng Liễu Minh đứng trên mặt đất, nhưng mà vẫn có thể cảm nhận được từng đợt năng lượng hủy thiên diệt địa từ trên không trung truyền xuống.
Nhưng đáng tiếc là mặc cho hai yêu công kích như thế nào, hai bàn tay nắm lấy bọn họ vẫn như cũ, vững chắc như núi, mà lực công kích của hai pháp tướng kia giống như kiến càng lay cây, không hiệu quả chút nào.
“Đây là… khôi lỗi Thông Huyền!” sau khi bàn tay của khôi lỗi đưa đến trước người của nó thì toàn thân Lôi Yêu chấn động, không thể tin được nhìn vào khôi lỗi khổng lồ trước mặt, quá sợ hãi thét lên.
Ánh mắt Phong Yêu cũng run lên, tựa hồ ý thức được điều gì đó, vừa kinh hãi, vừa nghi hoặc hỏi:
“Tiền bối, có phải người là…”
“Đúng vậy, bản tôn chính là Nam Hoang Khôi Đế!” Thanh Linh cũng không nói nhiều, thản nhiên trả lời.
Hai người Phong Yêu, Lôi Yêu nghe vậy thì thần sắc đại biến, khuôn mặt đồng thời cũng hiện lên vẻ khó tin.
Pháp tướng của hai người cũng đình chỉ công kích.
Ánh mắt Lôi Yêu thoáng nhìn phía dưới, rất nhanh liền thấy được thân ảnh của Liễu Minh đang đứng bên cạnh khôi lỗi, trên mặt hiện lên vẻ tàn khốc nhưng cũng không dám có chút dị động nào.
Mà thần sắc của Liễu Minh thì thập phần bình tĩnh.
“Hai ngươi tự tiện xông vào Động Thiên Chi Bảo của bản tôn, định mơ tưởng vơ vét được bảo vật của ta à? Hiện tại ta cho các ngươi hai sự lựa chọn, thần phục ta, hoặc là chết!” Thanh Linh không lộ vẻ gì, nói ra.
Vừa dứt lời thì đột nhiên hai bàn tay khổng lồ xiết chặt lại một chút, kim quang cũng dần sáng lên.
Phong, Lôi hai người lập tức hừ lên một tiếng thống khổ, liền hộc ra một ngụm máu tươi, hư ảnh pháp tướng của hai người trực tiếp bị kim quang đánh cho tiêu tán.
Lôi Yêu cực kì hoảng sợ.
Biểu hiện của khôi lỗi khổng lồ màu vàng thể hiện ra tuyệt đối là thực lực của Thông Huyền cảnh, chỉ cần hắn nguyện ý thì cự chưởng bóp lại cũng có thể đơn giản đánh nát yêu thể của hắn, nguyên thần cũng không có cơ hội nào mà thoát thân.
Mà sắc mặt của Phong Yêu cũng cực kỳ khó coi, trên mặt hiện lên vẻ trù trừ không quyết.
Trong Yêu Tộc thì cường giả vi tôn, mà hai người trong hàng ngũ yêu vương thong dong vài trăm năm ở Nam Man, tự nhiên không tình nguyện làm kẻ dưới của ai đó, mà nhất là Phong Yêu, tu vi đã đạt đến Thiên Tượng hậu kỳ, cách Thông Huyền chỉ một bước ngắn, lúc này muốn hắn cúi đầu xưng thần với người khác, mà hiện tại là một con khôi lỗi, tôn nghiêm trong lòng khó mà có thể chấp nhận được.
Thanh Linh thấy vậy thì chỉ cười lạnh lùng, mặc kệ câu trả lời của hai yêu như thế nào, trong miệng vang lên tiếng chú ngữ tối nghĩa, từ đó phun ra hai đạo hào quang đen kịt bao lấy hai ngụm máu của hai yêu lúc trước.
Máu tươi bị hào quang màu đen cuốn vào, lập tức bị hấp thu biến thành hai quả cầu máu đỏ thẫm, sau đó hai quả cầu máu phân biệt lóe lên, trực tiếp chui vào đầu của hai người Phong, Lôi.
Giờ phút này thân thể của hai người Phong, Lôi bị nắm chắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn quang cầu tiến vào trong cơ thể, lập tức một luồng ý thức lạnh lẽo, âm hàn chui vào thức hải hai người.
“Đây là cấm chế khôi lỗi Phân Ma của bản tôn, từ nay về sau hai người hãy ngoan ngoãn mà theo bản tôn.” Thanh Linh cười khanh khách, sau đó hai bàn tay khổng lồ thả lỏng, buông tha cho hai người Phong, Lôi.
Hai con đại yêu cảnh giới Thiên Tượng chỉ cảm thấy thân hình được lỏng ra, rồi lại có thể cử động được thì bèn vội vã bấm niệm pháp quyết điều khiển cơ thể đang rơi xuống.
Hai người cảm nhận dường như pháp lực vận chuyển trong cơ thể không có chút dị trạng gì cả, chúng đưa mắt nhìn nhau rồi không nói không rằng hóa thân thành hai đạo độn quang phi như bay theo hai hướng khác nhau.
Giờ phút này, vì chạy trốn để thoát chết nên độn nhanh như điện chớp. Chỉ vẻn vẹn có hai ba nhịp thở đã hóa thành hai quang điểm ở cuối chân trời. Cự nhân vàng kim hờ hững nhìn hai con yêu dốc sức chạy như điên, sắc mặt nó không có vẻ lo lắng chút nào, bàn tay khổng lồ đột nhiên điểm vào hư không một cái, đầu ngón tay sáng lên quang mang màu đen.
Hai tiếng kêu thảm thiết thê lương lập tức vọng đến đồng thời từ phía hai quang điểm xa xa. Thân thể Phong Yêu, Lôi yêu lập tức mất khống chế, tốc độ độn quang tăng vọt, bay trở lại còn nhanh hơn cả lúc chạy trối chết vừa rồi. Khi thân hình hai con yêu tới gần, Liễu Minh nheo mắt nhìn kỹ thì thấy vẻ mặt hai con yêu thống khổ, kêu la thảm thiết liên tục, mạch máu trên mặt và toàn thân gồ cả lên, dường như đang cực kỳ đau đớn.
“Bình” “Bình”!
Khi thân hình hai con yêu Phong Lôi xuất hiện trước mặt cự nhân vàng kim thì lập tức độn quang tắt hẳn, chúng không được khống chế mà rớt thẳng xuống dưới, đập lên mặt đất ngay sát cạnh Liễu Minh.
“Ta đã nói rồi, các ngươi đã bị ta gieo cấm chế, giờ đã ngấm mùi vị rồi nhỉ.” Thanh Linh lên tiếng mỉa mai, hai luồng quang mang hắc sắc từ ngón tay lóe lên tức thì.
Hai con yêu ngừng kêu la thảm thiết, từ từ đứng lên, chúng nhìn cự nhân vàng kim tràn đầy vẻ sợ hãi.
“Lần này các ngươi chịu thần phục chưa?” Thanh Linh cười hắc hắc một tiếng, đầu ngón tay lại bốc lên quang mang hắc sắc như ẩn như hiện, hơn nữa còn từ từ quấn quanh ngón tay không ngừng.
Hai tên Lôi Yêu và Phong Yêu nhìn nhau cười gượng gạo.
Thực lực chúng không bằng người, trong cơ thể lại bị gieo cấm chế khôi lỗi quỷ dị. Lúc này tính mạng nằm trong tay người, chút hy vọng mơ hồ cuối cùng cũng không còn nữa đành phải quỳ xuống cúi lạy, ran dạ hô lên:
“Thực lực tiền bối cao thâm mạt trắc, chúng ta nguyện ý thần phục.”
Liễu Minh đứng bên cạnh dù mặt tỏ ra không chút sợ hãi nhưng trong lòng thì run sợ không thôi. Thủ đoạn của Thanh Linh quả nhiên lợi hại, chỉ đơn giản thế mà đã thu phục hai tên đại yêu cảnh giới Thiên tượng về dưới trướng.
Đám người Sa tộc thấy tận mắt Thanh Linh thu phục được hai yêu tu cảnh giới Thiên Tượng thì không còn hoài nghi gì nữa, ánh mắt nhìn về phía cự nhân vàng kim tràn đầy cuồng nhiệt, ngưỡng vọng.
Sau một khắc, đám Sa tộc được đại trưởng lão cầm đầu lại quỳ xuống lễ bái Thanh Linh lần nữa, những thanh âm đồng loạt hô lớn:
“Chủ nhân!”
Cự nhân vàng kim nghe thế thì hơi cúi đầu, miệng mím lại thoải mái:
“Sao rồi, giờ không còn hoài nghi ta nữa sao?”
“Kính xin chủ nhân thứ lỗi, vì hình dáng chủ nhân và lời lưu truyền lại trong tộc có chỗ chưa khớp mới có hiểu lầm này. Thần thông chủ nhân khôn cùng, chúng ta nguyện huyết thệ, vĩnh sinh vĩnh thế đi theo chủ nhân.” Đại trưởng lão Sa tộc cung kính hô lớn.
“Hay, hay lắm, tất cả đứng lên đi, các ngươi đều là hậu nhân tùy tùng năm xưa của ta, sau này cứ tiếp tục gọi ta tôn chủ là được.” Thần sắc cự nhân chợt ngơ ngẩn rồi khẽ cười đáp lại.
Trong lòng nàng bây giờ cảm thấy vui vẻ, so với khôi lỗi linh tính phản loạn kia những hậu nhân Sa tộc này tận trung, tận tuy đáng tin cậy hơn nhiều.
“Cẩn tuân mệnh lệnh tôn chủ.” Đám Sa tộc đồng thanh ran dạ rồi cúi người thi lễ một cái nữa mới đồng loạt đứng lên.
“Chúc mừng tiền bối nắm lại Động thiên linh bảo, còn thu được hai thủ hạ đắc lực.” Liễu Minh cố bình tĩnh lại, bước lên chúc mừng, hai mắt đồng thời liếc nhìn Lôi Yêu.
Liệt Chấn Thiên nghe thế, gân xanh nổi lên, hiển nhiên y giận dữ nhưng chẳng dám ho he gì mà cúi đầu im lặng.
“Được rồi, những gì bản tôn hứa tự nhiên sẽ không nuốt lời!” Tâm tình Thanh Linh giờ phút này không tệ, miệng hé ra, một đạo hắc mang bay tới chỗ Liễu Minh.
Bên trong hắc mang, mơ hồ có thể thấy một cuốn sách ngăm đen. Liễu Minh thấy thế thì vội vươn tay ra nhận.
“Đây là công pháp Minh Cốt quyết mười tầng đầu tiên, ngươi cố mà nghiên cứu pháp quyết này cho thật tốt, không chừng sau này bản tôn có chuyện cần ngươi hỗ trợ.” Liễu Minh chưa kịp mở miệng cảm ơn thì tai đã nghe thấy tiếng Thanh Linh truyền âm tới.
Liễu Minh nghe thế thì giật mình không hiểu ý tứ câu này. Mà Thanh Linh cũng đã quay sang một phương khác.
“Ồ… tiểu cô nương nhà ngươi thể chất có chút quái dị, hẳn không phải chỉ có huyết mạch Sa tộc đơn thuần.” Cự nhân xoay chuyển ánh mắt nhìn tới Sa Sở Nhi, miệng thốt lên tiếng kinh ngạc nhẹ.
“Tôn chủ minh giám, gia phụ đúng là không phải là người Sa tộc mà là người từ bên ngoài tới.” Sa Sở Nhi tiến lên trước hai bước, cung kính đáp.
“Ừ, bản tôn thấy tư chất ngươi thượng giai, tu vi cũng không thấp. Từ nay phong ngươi làm thánh nữ Sa tộc, đồng thời thu ngươi làm đệ tử ký danh là được.” Sau một phen suy tính, Thanh Linh hô vang.
Sa Sở Nhi nghe thế thì ngẩn người, lập tức vui vẻ tham bái:
“Được làm môn hạ tôn chủ đúng là phúc khí Sở nhi.”
Đám người Sa tộc thấy thế thì nhìn về phía Sa Sở Nhi đầy hâm mộ.
Có thể được một vị đại năng cảnh giới Thông Huyền thu làm đệ tử, dù chỉ là đệ tử ký danh hiển nhiên cũng là thiên đại cơ duyên