Ma Thiên Ký

Chương 547: Âm Dương Cự Lực Ma




Dịch giả: chickel

Biên: nila32

Bói toán kỳ thật là việc thông qua xem xét một số sự kiện để tìm ra được hướng đi.

Trong giới tu tiên, có một số người từ khi sinh ra đã có khả năng thông qua bói toán nhìn thấu thiên cơ, người ta gọi họ là thầy bói. Nhưng do bói toán vốn là chuyện nghịch thiên, cho nên mỗi lần xem quẻ sẽ khiến thầy bói chịu tổn thất nặng nề. Họ phải trả giá bằng nhiều năm thọ nguyên mới có thể nhìn ra được một chút chuyện trong tương lai hơn nữa lại không thể đoán chính xác.

Cho nên tuy rằng nhiều người có khả năng bói toán bẩm sinh nhưng không có mấy người muốn xem bói cho người khác. Ngoài ra, nếu thầy bói và người cần xem bói có quan hệ huyết thống thì kết quả xem bói sẽ chính xác hơn một chút, nếu không thường khó mà đảm bảo chính xác.

Vì vậy một số gia tộc không tiếc khiến thầy bói trong gia tộc tiêu hao thọ nguyên để giúp gia tộc dự báo chuyện hưng suy, nhờ đó mà kịp thời chuẩn bị biện pháp ứng phó. Dù sao thì kết quả bói toán cũng chỉ là kết quả tính ra được từ một mốc thời gian nhất định lúc xem bói, nếu sau này có một số biến cố xảy ra thì tình hình cũng sẽ theo đó mà thay đổi. Nhưng một số thầy bói có năng lực rất cường đại, có thể tự nhiên nhìn ra được vài chuyện trong tương lai một cách cực kỳ chính xác mà lại không hao phí thọ nguyên.

Nữ tử áo tím này là nhờ một vị thầy bói trong Âu Dương thế gia có quan hệ huyết thống rất gần với nàng, trong một lần tự nhiên xuất thần xem bói như thế mà biết được trong thời gian tới nàng sẽ có cơ duyên không nhỏ tại phường thị Trường Dương. Nếu không thì với thân phận của nàng trong Âu Dương thế gia sao có thể dễ dàng rời khỏi gia tộc.

“Đã làm phiền Kiều lão rồi, chắc lão cũng tiêu hao không ít pháp lực khi điều khiển pháp trận, tranh thủ nghỉ ngơi một lát đi. Nếu cơ duyên kia thực sự tới, ta còn phải nhờ lão giúp một tay đấy.” Cô gái áo tím nói thêm với vẻ mặt nghiêm nghị.

"Đa tạ tiểu thư quan tâm, vậy lão hủ xin lui trước.” Kiều Tự Nhất nghe thấy vậy mới cúi đầu xin lui xuống.

Trong một gian mật thất rộng rãi, trên tầng cao nhất của một khách sạn nào đó thuộc phường thị. Tên thiếu niên áo xanh Ma Huyền Tông kia, bất ngờ lại đang thao luyện bốn khôi lỗi giáp sỹ mới mua về. Bốn khôi lỗi kim giáp cao hơn một trượng trong phòng như dần tạo thành một chiến trận, sau khi thiếu niên áo xanh liên tục biến đổi pháp quyết, thân hình liên tục thay đổi phương vị, hai mắt lập lòe ánh sáng đỏ, hai tay vung vẩy kín không kẽ hở, công thủ nghiêm mật, cơ hồ không có sơ hở. Đột nhiên một tay hắn khẽ vẫy, một hồi gió lạnh thổi qua mật thất. kim quang lóe lên quanh thân bốn khôi lỗi giáp sỹ, lập tức hóa thành viên châu nhỏ màu vàng, rồi bay vào trong tay áo gã. Lúc này, thanh niên áo xanh mới lộ vẻ hài lòng, khẽ lật tay lấy từ trong ngực ra một mảnh gương cổ, nhìn kỹ rồi lại thu về, cười khẽ một tiếng sau đó đi ra cửa lớn của mật thất.

“Ta đã có thể điều khiển thuần thục bốn đầu khôi lỗi này, nếu đồng thời khu sử, có thể đạt tới Hóa Tinh sơ kỳ tương đương với ngươi. Ta quyết định sẽ tự mình ly khai một thời gian ngắn, ngươi không cần đi theo.” Thanh niên áo xanh nói với thiết tháp đại hán đang đứng sừng sững trước cửa lớn.

“Không biết công tử một mình làm điều gì?” Thiếp tháp đại hán nói với giọng trầm thấp.

“Không phải Đan Đằng trưởng lão từng nói phụ cận phường thị Trường Dương có thể sẽ bảo vật xuất thế ư, ta đã chờ ở đây suốt nửa năm, thực sự là quá buồn chán. Hôm nay đã có được Tứ Tượng khôi lỗi, ta liền có ý định dạo quanh phụ cận, xem có thể gặp được cái gọi là cơ duyên kia không, tiện thể chém giết vài tên tu sĩ Thái Thanh môn. Vừa để giải tỏa mối hận bị người đuổi giết lúc trước.” Thanh niên áo xanh hừ lạnh một tiếng rồi nói ra.

“Vậy công tử cần cẩn thận một chút. Đặc biệt là không được ra tay ở nơi quá gần phường thị Trường Dương phường thị, dù sao nơi đó còn có cường giả Chân Đan cảnh tọa trấn.” Thiết tháp đại hán cũng không ngăn cản mà chỉ nhắc nhở một câu.

“Tất nhiên là ta biết rõ điều này.” Thanh niên áo xanh cười lên ha hả, sau đó lắc mình một cái, từ của mật thất biến mất,

Lát sau, thân hình thanh niên áo xanh lóe lên rồi xuất hiện tại một mảnh rừng rậm rạp phụ cận Trường Dương phường thị. Sau khi gã xác định bốn bề vắng lặng thì cười hắc hắc một tiếng, một tay đưa lên vuốt mặt. Sau một khắc, một loạt âm thanh truyền ra từ cơ thể gã thanh niên, thân thể gã bỗng cao lớn gấp bội, hóa thành một cự hán, ngay khi hạ tay từ trên mặt xuống thì bỗng biến thành một khuôn mặt với hai màu đen trắng xen nhau.

Nếu lúc này có đệ tử Thái Thanh môn ở đây, liếc một cái là có thể nhân ra cự hán có khuôn mặt âm dương do thanh niên áo xanh biến thành, chính là Âm Dương Cự Lực Ma bài danh thứ mười ba trên Sinh Tử đơn. Do người này có gương mặt đen trắng vô cùng cổ quái nên được gọi như vậy, nhưng một thân công pháp Ma đạo vô cùng cao minh, hơn nữa lại có sức lực rất lớn, từng dùng sức một người giết chết bảy đệ tử ngoại môn Thái Thanh môn, thủ đoạn tàn độc, thực lực kinh người. Mấy năm trước người này từng bị Cổ Thiên Kỳ đệ tử nội môn Thái Thanh môn bắt gặp rồi đuổi giết, sau mấy ngày mới chạy thoát, dù dựa vào công pháp kỳ dị nào đó để thoát thân, nhưng vẫn bị trọng thương, từ đó biệt vô âm tín.

"Ha ha, những tên tạp thảo Thái Thanh môn kia, hôm nay hãy để bổn thiếu gia huyết tế một phen, giúp ma công ta tiến thêm một bước.” Cự hán cười dữ tợn, liếm liếm môi, thân hình mơ hồ rồi biến mất ngay tại chỗ.

Một lúc lâu sau, hơn mười dặm bên ngoài phường thị Trường Dương, dưới chân một ngọn núi cao vút tới tận mây, một gã mặc trang phục đệ tử bình thường của Thái Thanh môn và một thanh niên nhỏ gầy mặc áo bào trắng đang vừa đi vừa nói. Một hồi gió lạnh màu đen thổi qua, sau một khắc, một người áo xanh, khuôn mặt xấu xí băng hàn bỗng xuất hiện trước mặt hai người.

"Âm Dương Cự Lực Ma!" Thanh niên nhỏ gầy vừa thấy thế thì thốt lên.

“Ngay cả một tên đệ tử bình thường chỉ Ngưng Dịch sơ kỳ như ngươi mà cũng biết danh hào của ta, đúng là Thái Thanh môn đã xem trọng ta rồi.” Cự hán khuôn mặt đen trắng cười lên ha ha rồi nói với vẻ châm chọc.

Thanh niên nhỏ gầy kinh sợ rồi lập tức lấy ra một chiếc quạt nhỏ màu xanh lá, phất nhẹ một cái, xoáy lên một đợt cuồng phong, ngưng tụ thành một bức tường gió chắn bốn phía xung quanh, sau đó tay lấy ra một tấm phù lục màu xám rồi bóp nát, trước người hình thành một màn hào quang màu vàng đất. Âm Dương Cự Lực Ma cười lạnh, lập tức hóa thành một đám sương mù màu xanh biến mất tại chỗ không thấy gì nữa. Sau một khắc, thanh niên nhỏ gầy bỗng cảm thấy ngực mát lạnh, một cự trảo màu xanh đã xuyên thấu qua hai vòng bảo hộ, xuyên qua người hiện ra trước ngực, sau đó một bóng người cao lớn xuất hiện sau lưng hắn, chính là Âm Dương Cự Lực Ma.

Khi trên mặt Âm Dương Cự Lực Ma hiện lên vẻ dữ tợn rút tay về, vòng bảo hộ trong suốt và vách tường màu vàng đất mới vỡ thành khúc, cũng vang lên hai tiếng "Phanh" "Phanh" giòn tan, liền hóa thành từng điểm sáng rồi tiêu tán trong không trung.

Từ khi thanh niên nhỏ gầy xuất ra cây quạt nhỏ đến khi bị Âm Dương Cự Lực Ma một kích đánh chết, cũng chỉ hai nhịp thở mà thôi.

Thanh niên áo trắng với đôi mắt đẹp lông mày xanh ở bên cạnh, dưới sự kinh hoàng mới cố gắng lấy ra một tấm phục lục chuẩn bị bóp nát để trốn chạy, nhưng nhìn thấy đồng bạn bị giết một cách đơn giản thì lập tức bị dọa đến đứng run một chỗ, không dám cử động.

“Chỉ có tu vi Linh Đồ kỳ, ngươi không phải đệ tử Thái Thanh môn.” Âm Dương Cự Lực Ma xoay người sang, chầm chậm nói với hắn.

"Tại hạ... Tại hạ chỉ vô tình gặp vị đạo hữu này, cũng … cũng không quen biết hắn, cũng không liên quan gì đến Thái Thanh môn, mong tiền bối tha mạng.” Sắc mặt thanh niên áo trắng lúc này khó coi vô cùng, lớn tiếng cầu xin, giọng nói hơi run rẩy.

“Muốn trách thì trách ngươi đi lại với người Thái Thanh môn.” Âm Dương Cự Lực Ma khẽ nhếch miệng, hừ lạnh một tiếng rồi vung trảo về phía thanh niên áo trắng, một vụ trảo cực lớn màu xanh lá rít lên bay đi.

Lập tức một tiếng thét thê lương truyền ra từ trong sơn cốc.

...

Mấy ngày sau, khu vực phụ cận bắt đầu có tin tà tu xuất hiện, liên tục có tin tức đệ tử Thái Thanh môn bị tập kích. Sau vài tháng ngắn ngủi, đã có tầm mười tu sĩ có liên quan đến Thái Thanh môn mất mạng, hơn nữa tài vật bản thân cũng bị cướp sạch, trong thời gian ngắn, những người ở phường thị có quan hệ với đệ tử Thái Thanh môn không khỏi bàng hoàng.

Không bao lâu sau, một gian phòng luyện khí ở hậu viện Bách Luyện các, cuối cùng Liễu Minh cũng kết thúc bế quan, vung tay lên thu lại toàn bộ cấm chế trong phòng, rồi chậm rãi ra khỏi phòng. Trong khoảng thời gian này, hắn nhờ vào khả năng nhất tâm nhị dụng, vừa luyện chế Linh khí vừa không ngừng tìm hiểu điển tịch, sau vố số lần thao luyện minh ấn cấm chế*, rốt cuộc một số thủ pháp đơn giản về luyện khí, nếu luyện chế hạ phẩm linh khí, thêm vào mấy trọng cấm chế thuộc tính, xác suất thành công đạt tới chín thành.

(*) thủ đoạn thêm cấm chế lên linh khí.

Nhưng Liễu Minh vẫn không thể nắm chắc sẽ khiến Cửu Nghi Khô Lâu tấn cấp thành pháp bảo hình thức ban đầu trong một lần, dù sao thì tài liệu rất khó kiếm, vạn nhất mà thất bại, thì thiệt hại là không nhỏ. Khi hắn đang cân nhắc xem có tiếp tục đi mua một ít hạ phẩm linh khí, trận bàn bên hông bỗng rung lên, truyền ra tiếng kêu hoảng sợ của Diệp chưởng quỹ: “Liễu thượng sứ, không hay rồi!. Có chuyện xảy ra với Hoa sư phó rồi!”

“Hoa sư phó gặp phải chuyện gì?” Liễu Minh cả kinh, một tay liền bấm niệm pháp quyết kích hoạt trận văn hỏi.

“Sáng nay Hoa sư phó ra ngoài, đến gần khu quặng mỏ để mua một ít tài liệu luyện khí, kết quả lại vừa nhận được tin của Hoa sư phó, Hòa Gia hai vị đồng đạo bị một đại hán mang mặt nạ Âm Dương đánh lén trên đường trở về, tình hình nguy cấp, mong rằng Liễu đạo hữu mau hỏa tốc cứu viện. Giọng nói Diệp chưởng quỹ có phần lo lắng.

“Được, để ta đi!” Liễu Minh trả lời quả quyết.

Thân là đệ tử tọa trấn Bách Luyện các, những việc thế này Liễu Minh không thể chối từ. Hắn hỏi qua vị trí của bọn người Hoa sư phó, rồi không nói thêm lời nào, thu lại trận bàn, ra khỏi Bách Luyện các nhanh chóng đuổi theo một hướng. Vừa ly khai phường thị, hắn lập tức bay lên không, dán lên người một tấm phù lục, bay đi một hướng khác nhanh như tia chớp. Một khắc sau, hắn đã đến một sơn cốc nhỏ cách phường thị khoảng trăm dặm. Dựa theo lời Diệp chưởng quỹ, hẳn là bọn Hoa sư phó bị phục kích ở gần đây, Liễu Minh không nói hai lời triển khai thần thức bắt đầu tìm kiếm.

Vang lên một tiếng “Oanh”. Ngay lúc này, rừng cây phía xa truyền đến tiếng ù ù pháp lực chấn động.