Ma Thiên Ký

Chương 543: Tinh huyết Linh Miết




Dịch giả: Hàn Lâm Nhi

Biên: nila32

Liễu Minh nhìn mấy người này, biết rõ bọn họ vốn chẳng có chút hy vọng nào cả. Trận đấu giá này mới bắt đầu, kẻ không có tài lực hùng hậu thì đừng mơ có thể thành công. Hắn bình tĩnh nhìn mọi người ra giá, bởi chỉ bằng vào hơn trăm vạn linh thạch trên người thì còn chẳng đủ mua một góc cây đao. Thế nên giờ phút này hắn vẫn ngồi lại chỉ để xem một chút náo nhiệt mà thôi.

"Bốn trăm sáu mươi vạn!" Sau khi giọng nói trong sườn đông lầu hai hô lên, thanh niên tán tu kia như một quả bóng da xì hơi, cả người sụp xuống, đương nhiên bốn trăm năm mươi vạn là cực hạn mà hắn có thể mua được.

"Bốn trăm tám mươi vạn!" Một người thêm hai mươi vạn hô lên.

"Năm trăm vạn linh thạch!"

"Năm trăm hai mươi vạn!"

Không lâu sau, những người ngồi ở lầu một đều yên tĩnh lại, những người đang ra giá đều là người ngồi lầu hai.

"Năm trăm ba mươi vạn!" Thiếu niên áo lục ra giá.

"Năm trăm năm mươi vạn!" Một giọng nói trầm thấp ở phía tây phòng đấu giá vang lên.

Thiếu niên áo lục nghe vậy thì biến sắc, giọng nói này gã vẫn nhớ rõ, chính là vị Chân Đan cảnh vừa bỏ ra hai trăm vạn linh thạch mua Thanh Nguyên Kiếm Điển. Rốt cuộc những cường giả kia đã bắt đầu xuất thủ rồi. Thiếu niên áo lục cười lạnh một tiếng. Tính trên thực lực thì gã còn kém xa những người kia, thế nhưng nếu nói về tài lực thì gã không nhất định sẽ thua bọn hắn.

"Năm trăm bảy mươi vạn!" Thiếu niên áo lục không chút yếu thế.

"Sáu trăm vạn!" Giọng nói trầm thấp kia có vẻ không kiên nhẫn nữa, lập tức đột phá giá lên sáu trăm vạn.

Thiếu niên áo lục nghe vậy thì ngẩn ngơ, linh thạch trên người gã vốn dĩ có đủ để so với những cường giả Chân Đan này, thế nhưng do lúc trước mua bộ Khôi Lỗi giáp sĩ nên giờ cũng không còn bao nhiêu nữa.

"Hặc hặc, Thanh cư sĩ cũng coi trọng món Pháp bảo sơ hình này ư? Có điều không may là tại hạ cũng có hứng thú với nó, sáu trăm ba mươi vạn!" Một giọng nói già nua như từ hư vô vang lên giữa hội trường, làm người ta không rõ từ nơi nào truyền tới. Thế nhưng chỉ riêng khí tức đã thấy y là một cường giả Chân Đan rồi.

"Duyên lão ma ngươi cũng tới ư? Vật này tại hạ đã nhìn trúng thì sẽ đấu đến cùng, sáu trăm năm mươi vạn linh thạch!" Thanh cư sĩ chậm rãi nói.

Liễu Minh thấy tình hình này, trong lòng không khỏi lạnh đi, quả thực là có cường giả Chân Đan tới tham dự lần đấu giá này, hơn nữa không chỉ có một mà còn tới hai người.

"Sáu trăm tám mươi vạn!" Không chờ Duyên lão ma ra giá, thiếu nữ áo tím họ kép Âu Dương đã hô lên, hoàn toàn không ngại tranh đoạt với cường giả cấp Chân Đan.

"Bảy trăm vạn!" Thanh cư sĩ trầm mặc một lúc lâu rồi mới tiếp tục ra giá.

Thiếu nữ áo tím nghe vậy thì tỏ ra hổ thẹn, thanh La Vũ Đao này có thuộc tính tương xứng với nàng, là vật nàng nhất định phải đoạt được. Lúc trước nàng đã buông tha cho nhiều thứ như thế hoàn toàn vì vật này, thế nhưng bây giờ xem ra cũng chưa chắc đã đủ. Vì thế nàng đã ra một quyết định. Một lát sau, một lão giả áo bào xanh chậm rãi bước tới ghế lô, thả người bay tới bên cạnh đài, chắp nay chào nam tử trung niên mặt trắng:

"Tiểu thư nhà chúng ta không đủ linh thạch. Dựa theo quy định lúc mở màn hội đấu giá của các ngươi thì có thể dùng linh vật đổi tương đương với linh thạch, không biết có phải không?"

"Thì ra là đại sư Kiều Tự Nhất. Đúng thế, việc này đương nhiên có thể, chỉ là không biết đại sư định dùng vật gì để đổi linh thạch?" Nam tử trung niên mặt trắng thấy rõ người đi tới thì đáp lễ nói.

Lão giả áo xanh khẽ gật đầu, đồng thời lật tay lấy ra một cái hồ lô cao gần một tấc, bên trên khắc những phù văn màu tím cổ quái, bên trong chứa một chất lỏng màu vàng. Liễu Minh ngồi phía xa nhìn vật chứa bên trong, trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc. Nam tử trung niên cũng lộ nét khó hiểu, y cầm lấy hồ lô, vừa mở nắp nhìn vào trong thì lập tức tỏ ra kinh ngạc. Tiếp đó y đóng nắp hồ lô lại rồi vứt cho nam tử trung niên đứng phía sau. Người này chỉ nhìn qua rồi khẽ gật đầu, lại đưa cho lão giả mi trắng, cuối cùng, sau khi dạo qua một vòng, chiếc hồ lô lại về tay nam tử mặt trắng kia. Ba người trao đổi một lát rồi y cao giọng tuyên bố:

"Đây là tinh huyết Linh Miết vạn năm cực kỳ hiếm thấy. Trong hồ lô này có hơn mười giọt, sinh mệnh nguyên lực vô cùng hùng hậu, bất kể là dùng để luyện dược hay phục dụng trực tiếp đều có thể gia tăng pháp lực và thai nghén tinh nguyên cực kỳ hiệu nghiệm."

Liễu Minh đang ngồi dưới đài vừa nghe tinh huyết Linh Miết vạn năm thì giật mình rồi tỏ ra vô cùng vui mừng. Mặc dù bình thường tâm tính của hắn rất trầm ổn, thế nhưng cũng không nghĩ tới lại thấy vật mình đau khổ tìm kiếm bấy lâu nay. Có điều linh thạch trên người hắn đã không còn nhiều, chỉ có khoảng hơn một trăm vạn, đương nhiên không thể mua nổi vật này. Vậy xem ra chỉ còn cách lấy linh đan trong người đổi lấy linh thạch mà thôi.

"Mời các đạo hữu đấu giá vật này, giá khởi điểm là hai trăm vạn linh thạch!" Lão giả áo xanh chờ nam tử mặt trắng nói xong thì mở miệng nói.

Trong hội trường lập tức vang lên những tiếng bàn tán. Nhìn thấy tinh huyết Linh Miết vạn năm xuất hiện, ai nấy cũng tỏ vẻ kích động. Liễu Minh nhìn thấy cảnh này, không khỏi nhíu mày lại. Trên một chiếc ghế ở lầu hai, một nam tử trung niên ăn mặc theo lối võ sĩ khẽ nhíu mày, tựa hồ bất mãn vì đấu giá hội bị dừng. Trong một phòng khách quý khác, một lão già mặc áo đen chỉ cười lạnh một tiếng rồi lại nhắm mắt như cũ.

"Dựa theo chủ nhân vật này thì tinh huyết Linh Miết vạn năm cực phẩm có mười giọt, hiện giờ sẽ tiến hành đấu giá, giá khởi điểm là hai trăm vạn linh thạch, mỗi lần ra giá không thể ít hơn năm vạn." Nam tử trung niên đặt hồ lô lên đài, tươi cười tuyên bố. Bởi đối với những vật phẩm tạm thời đấu giá thêm này, thương minh của y luôn được chia hoa hồng.

"Hai trăm vạn linh thạch!" Lập tức có người ra giá.

"Hai trăm mười vạn!"

"Hai trăm hai mươi lăm vạn!"

Tinh huyết Linh Miết vạn năm đương nhiên là loại cực kỳ nổi tiếng, lại rất ít bán ra, thế nên những người muốn có được nhiều không đếm xuể. Liễu Minh còn chưa ra giá đã có không ít người cạnh tranh. Không lâu sau, giá đã nâng thêm mấy chục vạn linh thạch. Bên kia, Liễu Minh vẫn yên lặng chờ biến động cuộc đấu giá, bởi đối với hắn thì vật này đã trong tình thế bắt buộc, vậy nên hắn liền dứt khoát đợi tới khi giá cao sẽ bắt đầu cạnh tranh.

"Hai trăm sáu mươi vạn!" Khi một tu sĩ không biết tên hô lên, những người đang nhao nhao ra giá lập tức sững lại. Bởi tuy rằng tinh huyết Linh Miết vạn năm rất quý giá, thế nhưng ở đây chỉ có vẻn vẹn mười giọt nên giá này có phần quá cao rồi.

"Hai trăm bảy mươi vạn linh thạch!" Liễu Minh giơ tay báo giá.

"Hai trăm tám mươi vạn!" Người nọ nghe vậy thì biến sắc, song chỉ do dự một chút đã ra giá áp đảo Liễu Minh.

"Ba trăm vạn!" Giọng Liễu Minh vẫn không chút tình cảm vang lên.

Tu sĩ kia lập tức yên lặng, giá tới mức này nếu tiếp tục cạnh tranh đã vượt quá dự tính của gã. Gã thay đổi sắc mặt một hồi rồi cũng quyết định buông tha. Trong rạp, thiếu nữ áo tím tươi cười nhìn Liễu Minh, trên gương mặt lộ ra nét hứng thú. Mười giọt tinh huyết Linh Miết vạn năm có thể đạt giá này nàng đã thấy thỏa mãn, bởi vậy nàng sẽ có đủ linh thạch để cạnh tranh mua lấy thanh La Vũ Đao kia. Không lâu sau, nam tử trung niên mặt trắng liền tuyên bố kết quả đấu giá. Những người xung quanh nhao nhao bàn luận. Bởi lúc trước trong đợt đấu giá, Liễu Minh đã mua hai kiện vật phẩm đều có giá xa xỉ, thế nên đã có không ít người để ý tới hắn. Đây là lần thứ ba hắn cạnh tranh được, những kẻ xung quanh liền nhìn lại, thấp giọng nghị luận.

"Ta nhớ là lúc nãy hắn chính là người mua được chiếc nhẫn trữ vật kia thì phải."

"Người này đúng là giàu có, hắn vừa bỏ ra ba bốn trăm vạn đấy, thế mà còn có tài lực đi cạnh tranh tinh huyết Linh Miết vạn năm nữa."

"Xem ra hắn chính là người của thế lực lớn nào đó. Thế nhưng sao hắn không đến lầu hai nhỉ?"

Liễu Minh hoàn toàn không thèm quan tâm những lời bàn tán này. Không lâu sau, đã có người hầu đi tới, dẫn Liễu Minh tới sảnh bên cạnh để giao hàng. Vừa đấu giá tinh huyết Linh Miết vạn năm xong, nam tử trung niên mặt trắng định tiếp tục tuyên bố đấu giá La Vũ Đao thì hắc quang chợt lóe lên, một đại hán hiện ra, lấy ra một vật nói:

"Thiếu chủ nhà ta cũng không có đủ linh thạch, nên định đấu giá vật này." Nam tử trung niên mặt trắng nghe vậy thì giật mình.

Liễu Minh vừa định ra khỏi đại sảnh thì nghe được những lời này thì quay đầu nhìn lại. Tên người hầu dẫn đường thấy vậy thì nhu thuận nói:

"Tiền bối có muốn chờ trận đấu giá tiếp theo không? Nếu vậy thì lát nữa giao hàng và linh thạch cũng được."

"Không cần, đi thôi." Liễu Minh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, chỉ thấy vật đại hán kia đưa ra là một kiện linh khí ma đạo, mà hắn thì không có hứng thú với những vật như vậy.

Trong một căn phòng nhỏ ngoài đại sảnh, một thiếu phụ áo đỏ cấp Ngưng Dịch đang bình tĩnh ngồi, trên tay là chiếc hồ lô chứa chất lỏng màu vàng kia. Liễu Minh bước tới, vừa nhìn thiếu phụ một cái đã chăm chú nhìn vào hồ lô kia.

"Vị đạo hữu này, tại hạ có thể xem tinh huyết Linh Miết vạn năm bên trong không?" Hắn không vòng vo, vừa tới đã nói thẳng.

"Nếu như đạo hữu đã mua vật này, vậy thì đương nhiên có thể." Thiếu phụ áo đỏ hơi sững sờ, nhưng lập tức tự nhiên cười nói.

Liễu Minh khẽ gật đầu, lập tức ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cẩn thận nhận lấy hồ lô, đẩy nắp của nó ra, khẽ cảm nhận vật bên trong, khi thấy một mùi hương ngọt ngào nồng đậm xông vào mũi mới hài lòng gật đầu.

"Đúng vậy, đây đúng là tinh huyết Linh Miết vạn năm." Liễu Minh đậy nắp rồi thả hồ lô lên bàn.

"Vật này là do Trưởng lão của bản thương hội tự mình kiểm tra, nãy đạo hữu đã tận mắt chứng kiến, chẳng lẽ còn không tin." Thiếu phụ áo đỏ khẽ cau mày nói.

"Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Được rồi, nếu vật này đã kiểm tra thì chúng ta hãy giao hàng đi." Liễu Minh mỉm cười nói.

Nói xong, hắn đảo tay lấy ra một cái túi da và một cái hộp ngọc, tiếp tục nói:

"Đây là một trăm vạn linh thạch và một số đan dược. Do linh thạch trên người tại hạ không đủ, thế nên sẽ dùng vật phẩm có giá tương đương để đổi, không có vấn đề gì chứ?"

"Theo quy định của hội đấu giá thì đương nhiên là được. Thế nhưng nếu dùng vật phẩm đổi thì dựa theo quy củ sẽ ít hơn với giá thị trường đấy." Thiếu phụ áo đỏ hừ nhẹ một tiếng, xem ra có chút bất mãn với việc Liễu Minh tự quyết định, lạnh lùng gật đầu nói.

Liễu Minh mỉm cười không nói, chỉ để túi da và hộp ngọc lên bàn, yên lặng chờ đối phương kiểm tra.