Dịch giả: khangvan
Biên: nila32
Trong sương phòng đãi khách của cửa hàng.
Từ bên hông, Liễu Minh lấy ra một cái trữ vật phù, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, trữ vật phù lóe lên, từ đó phun ra một đạo hào quang màu trắng, bắn xuống mặt đất. Trên mặt đất lúc này phủ kín tài liệu của băng tằm.
“Đây là?”
Cổ Giới Thiên cúi người, nhặt lên tấm da của băng tằm, tập trung tư tưởng xem xét, cuối cùng như nhớ ra điều gì đó.
“Khổ Âm Băng Tằm! Đây chính là tài liệu trên người của một con Khổ Âm Băng Tằm!” Cổ Giới Thiên chợt ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi lại.
“Thì ra con băng tằm đó có tên gọi như vậy à? Tại hạ cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà những thứ này đúng là tài liệu trên người của một con băng tằm.” Liễu Minh nhìn về phía người này, trên mặt bất động thanh sắc nói.
“Thực lực của Liễu đạo hữu đúng là cao cường, linh lực ẩn chứa trong những tài liệu này, hẳn là một con Khổ Âm Băng Tằm Ngưng Dịch hậu kỳ. Loài trùng này trời sinh giảo hoạt, không đơn giản có thể bắt gặp được, vậy mà lại có thể chém giết được nó…” Cổ Giới Thiên chậc chậc tán thưởng, sau đó lại cúi đầu xem xét những tài liệu này cẩn thận.
“Tại hạ nào có bổn sự như vậy, chẳng qua cùng với mấy vị đồng môn hợp lực mới có thể giết chết con thú này.” Liễu Minh cười hặc hặc, hời hợt nói.
Cổ Giới Thiên tùy ý ừ một tiếng, ánh mắt chăm chăm nhìn vào đống tài liệu trên mặt đất, lật tới lật lui, sau nửa ngày mới ngẩng đầu lên.
“Những tài liệu này còn rất mới, linh lực cũng không tiêu hao đi bao nhiêu, nếu bán cho tiểu điếm, tại hạ ra số này.” Cổ Giới Thiên lấy tay, ra dấu một con số.
“Năm vạn linh thạch…” Lông mày Liễu Minh nhíu lại, trên mặt hiện ra vẻ do dự.
“Liễu huynh là khách cũ, tại hạ cũng không tiện báo giá sai. Con băng tằm này tuy là Ngưng Dịch hậu kỳ không giả, nhưng kén tằm và tinh hạch đều không có, giá tiền này xem như cũng hợp lý rồi. Tin tưởng sư đệ đi những cửa hàng khác, tối đa cũng chỉ là giá này mà thôi.” Cổ Giới Thiên thật thà cười nói.
Kén tằm và tinh hạch của đầu bằng tằm này vẫn còn có chút hữu dụng đối với Liễu Minh, nên hắn liền giữ lại, nếu không thì có lẽ còn có thể thu được không ít linh thạch đấy.
“Được rồi.” Hắn trầm ngâm một chút, sau đó liền gật đầu đồng ý.
Cổ Giới Thiên thấy vậy thì cười hắc hắc, tiện tay lấy ra một tấm trữ vật phù, ném xuống mặt đất. Một đạo bạch quang lóe lên, kiền thu lại những tài liệu này. Cầm trữ vật phù thu lại một cách cẩn thận, tay áo hắn lại rung lên, lấy ra năm khối linh thạch cao giai, đưa cho Liễu Minh.
“Liễu đạo hữu lần này đến phường thị, chắc hẳn không phải chỉ là bán ra số tài liệu này. Nếu như đạo hữu cần những thứ khác, tại hạ đối với nơi này tương đối quen thuộc, có lẽ có thể đưa ra cho đạo hữu vài lời đề nghị.” Nhanh chóng làm xong một cuộc làm ăn như vậy nên Cổ Giới Thiên rất cao hứng, nói.
Liễu Minh nghe vậy thì trong nội tâm cũng khẽ động.
Hắn lần này đến phường thị, ngoài việc bán ra tài liệu băng tằm thì mục đích chủ yếu nhất là muốn tìm hai đan phương thích hợp, sau này ở trong không gian thần bí tiếp tục việc luyện đan.
Sau thời gian một chén trà, Liễu Minh mang vẻ mặt vui mừng, đi ra khỏi cửa hàng, sau đó đi thẳng về con đường phía bắc.
Hiện tại, đối với Liễu Minh mà nói thì việc cần nhất chính là nhanh chóng luyện ra loại đan dược có thể tăng tiến tu vi và khôi phục pháp lực một cách nhanh chóng.
Với tình huống của hắn thì đan phương tăng tiến pháp lực, tài liệu nhất định phải dễ dàng thu thập, nhưng hiệu quả của nó cũng phải lớn, có thể thỏa mãn việc tu luyện của Ngưng Dịch hậu kỳ khi cần thiết.
Mà đan dược khôi phục pháp lực, hiệu quả cũng phải lớn, trong thời gian ngắn là có thể khôi phục pháp lực một cách nhanh chóng. Về phần nguyên liệu thì cũng không cần quá để ý, dù sao thì loại đan dược này chỉ dùng khi tranh đấu, số lượng cũng không cần nhiều lắm.
Tại Vạn Sự Điện cũng bán ra các loại đan phương, tương ứng với các cấp độ tu luyện, cũng có thể tìm được tại đó.
Trước đó vài ngày, hắn đã nhìn qua, nhưng mà chỗ đó yêu cầu điểm công hiến quá khổng lồ, thật sự khiến cho hắn bỏ ngay ý định mua bán ở đó.
Kể từ đó thì Liễu Minh chỉ có thể nghĩ cách, tìm kiếm các loại đan phương phù hợp trong phường thị mà thôi.
Mà Cổ Giới Thiên tuy rằng có chút thư sinh ngờ nghệch, nhưng đối với phường thị thì cũng tương đối quen thuộc, sau khi biết được mục đích của Liễu Minh thì liền nói ngay ra mấy cửa hàng, vẻ mặt cũng thần thần bí bí, bộ dáng muốn nói “Đi thì biết”.
Hơn nửa canh giờ sau, Liễu Minh đi ra từ một cửa hàng có tên Tụ Nguyên Trai tại đường phía bắc, sắc mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Tụ Nguyên Trai này cũng là cửa hàng thứ năm hắn đi vào rồi.
Trong những cửa hàng này quả đúng là có không ít đan phương, nhưng phần lớn là giải độc, chữa thương, đan dược cần có khi đột phá bình cảnh. Mặc dù có vài đan phương phù hợp với yêu cầu của hắn, nhưng nguyên liệu lại rất khó thu thập. Điều này khiến cho hắn vô cùng phiền muộn.
“Đan phương thích hợp với mình đúng là không dễ tìm kiếm. Được rồi, đến mấy nhà tiếp theo vậy…” Liễu Minh tự nói vài câu, sau đó liền quay người, đi vào một cửa hàng đan dược bên cạnh.
Một phút đồng hồ sau, hắn lại mang theo vẻ mặt thất vọng đi ra.
“Nhà tiếp theo…”
…
Bên trong một cửa hàng có tên Thanh Trúc Cư, Liễu Minh đang ngồi đối diện với một lão giả tóc hoa râm.
“Đạo hữu cần loại đan phương đó, không phải tiểu lão nhân khoe khoang, nhưng tại hạ nghiên cứu đan dược đã hơn nửa đời người, những đan phương đó cũng phải có ít nhất một trăm tám mươi loại.” Lão giả tóc muối tiêu, rung đùi đắc ý.
“Đan phương tăng tiến pháp lực, phù hợp với Ngưng Dịch hậu kỳ, đạo hữu có không?” Liễu Minh thản nhiên hỏi.
“Có, đạo hữu chờ một chút.” Lão giả đặt tay lên túi trữ vật bên hông, một lát sau, bạch quang lóe lên, trong tay liền có một khối ngọc giản màu trắng.
Liễu Minh đưa tay nhận lấy khối ngọc giản màu trắng, dán lên trên trán, nhắm mắt không nói gì thêm.
Sau nửa ngày hắn mới nhẹ nhàng buông ngọc giản xuống, vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu.
“Không có sao? Không sao, mời đạo hữu nhìn xem cái này nữa.” Lão giả lơ đễnh, lại lấy ra một khối ngọc giản khác.
Một lát sau, Liễu Minh lại tiếc nuối lắc đầu.
Cũng không lâu lắm, trên bàn đã đặt bảy tám khối ngọc giản.
Liễu Minh nhìn thấy lão giả lại lấy thêm ra một khối ngọc giản màu đỏ khác, trong mắt không khỏi hiện lên một tia khâm phục.
Lão giả mặc dù có chút khoe khoang khoác lác, nhưng số lượng đan phương của lão quả thực rất nhiều, dược hiệu cũng không tồi, bất quá, so với yêu cầu của Liễu Minh thì vẫn còn chênh lệch một chút.
“Đan phương trong ngọc giản này, đều là lão phu trăm cay nghìn đắng mới thu thập được một chút đan phương thượng phẩm, thậm chí là cổ phương hạng nhất đấy.” Lão giả bỗng nhiên thu lại vẻ tươi cười lúc trước, vẻ mặt nghiêm túc, đưa ngọc giản cho Liễu Minh.
Liễu Minh thấy vậy thì nao nao, liền gật đầu, một lần nữa cầm ngọc giản dán lên trán, ôm hi vọng thêm một lần, lần nữa thả ra thần thức, cẩn thận xem xét nội dung bên trong.
Những đan phương này, quả nhiên đều là những đan phương có phẩm chất tốt, chẳng qua tài liệu yêu cầu, có nhiều loại hắn chỉ mới nghe lần đầu. Nghĩ đến việc thu thập đủ một phần cũng đã khó khăn, nói gì đến việc chuẩn bị thêm mấy phần nữa.
Nội tâm Liễu Minh khẽ thở dài, lúc này lại tiếp tục xem xét tiếp. Không biết qua bao lâu sau, bỗng nhiên lông mày hắn hơi động, trong mắt hiện ra vẻ vui mừng.
Lại sau một hồi lâu nữa, hắn gỡ khối ngọc giản xuống, đưa trả lại cho lão giả.
“Tại hạ muốn mua hai loại là Lãnh Ngưng Đan và Kim Nguyên Hoàn.” Liễu Minh không chút do dự, nói.
“Những đan phương này đều có một chút điểm cần chú ý, luyện chế cũng không dễ dàng đâu.” Lão giả kỳ quái nhìn về phía Liễu Minh, mở miệng nhắc nhở.
“Đa tạ đạo hữu nhắc nhở, tại hạ muốn hai đan phương này.” Liễu Minh vô cùng chắc chắn, nói.
Lãnh Ngưng Đan này là một loại đan dược tăng tiến pháp lực, mang thuộc tính âm hàn, tài liệu luyện đan là một linh thảo có tên Thanh Ngưng Quả, hơn nữa còn phải có độ tuổi hơn hai trăm năm trở lên mới có thể làm thuốc.
Bên trong Thái Thanh Môn có gieo trồng đại lượng linh thảo Thanh Ngưng Quả, nhưng cũng không có dùng để luyện chế Lãnh Ngưng Đan, mà phần lớn đều bị đem đi sử dụng vào mục đích khác.
Cũng không phải là Lãnh Ngưng Đan có dược hiệu không tốt, hoàn toàn trái ngược là, loại thuốc này hoàn toàn thích hợp cho tu sĩ Ngưng Dịch trung kỳ phục dụng. Sở dĩ không có người nào luyện chế đan này là do tỷ lệ luyện chế thành công Lãnh Ngưng Đan thật sự quá thấp, coi như luyện đan sư số một số hai của Thái Thanh Môn thì mười lò cũng chỉ có thể khó khăn lắm, cam đoan thành công một lò mà thôi.
Về phần những luyện đan sư khác, sác xuất thành công tự nhiên thấp đến đáng thương.
Không chỉ có như vậy, Thanh Ngưng Quả tuy rằng có thể mua được từ trong tông môn, nhưng những quả có hỏa hầu hai trăm năm trở lên thì giá cả lại vô cùng đắt đỏ. Cho nên cũng chả có ai lại có nhiều linh thạch và đủ kiên trì để mua một lượng lớn loại linh dược trăm năm này để luyện chế Lãnh Ngưng Đan.
Vì vậy, loại đan phương này tự nhiên là biến thành gân gà.
Một loại khác là Kim Nguyên Hoàn, đan dược khôi phục pháp lực, tài liệu chính để luyện chế chính là tinh hạch của Kim Nguyên thú Ngưng Dịch kỳ.
Dược hoàn này cũng là một loại đan dược có xác suất thành công rất thấp, luyện đan sư bình thường cũng không dễ dàng đi khai lô, luyện đan này.
Trải qua một phen cò kè mặc cả, xét đến việc đan phương Lãnh Ngưng Đan quả thực quá là gân gà, kết quả chỉ với mấy nghìn linh thạch, giá cả liền đã được định đoạt.
Mà Kim Nguyên Hoàn, tuy tỷ lệ luyện chế thành công có thấp, nhưng mà thấy hiệu dụng cũng không thấp, cũng có không ít luyện đan sư nghiên cứu, cho nên giá cả cũng không được thấp cho lắm.
“Giá cuối, năm vạn năm ngàn linh thạch.” Lão giả cười tủm tỉm, cuối cùng đưa ra một cái giá.
Liễu Minh nhẹ gật đầu, dứt khoát lấy ra năm viên linh thạch cao giai và năm viên trung giai, đưa cho lão đầu, cũng ký xuống pháp khế không được truyền ra ngoài.
Lúc này, lão giả cũng không nói thêm điều gì nữa, lấy ra một khối ngọc giản trống rỗng, bắt đầu sao chép lại nội dung. Thời gian không đến một chén trả nhỏ sau, lão liền cầm lấy ngọc giản, ném cho Liễu Minh.
Liễu Minh đưa tay nắm lấy ngọc giản, thần thức quét vào trong đó, xác nhận hoàn toàn chính xác, lúc này liền cáo từ lão giả.
Đã mua được đan phương phù hợp, tảng đá lớn trong lòng Liễu Minh cũng đã được gỡ bỏ. Hắn vòng vo nửa ngày trong phường thị, cuối cùng mua được mấy phần nguyên liệu Lãnh Ngưng Đan và Kim Nguyên Hoàn.
Vì mua những tài liệu này, hắn hầu như đã bỏ ra hết sạch số linh thạch trên người.
Làm xong mọi thứ, hắn cũng không tiếp tục ở lại phường thị nữa, khi màn đêm vừa buông xuống thì liền rời khỏi, nhanh chóng trở về động phủ, đóng cửa bế quan, mỗi ngày ngồi xuống luyện khí, lẳng lặng chờ đợi bong bóng khí thần bí xuất hiện.
Cứ như vậy, thời gian một tháng trôi qua.
Một ngày này, bên trong thần thức hải của Liễu Minh, trong chiếc đồng hồ cát, hạt cát cuối cùng rơi xuống, linh hải của hắn bỗng nhiên khẽ rung lên, một điểm tinh quang lóe lên, một cái bong bóng khí óng ánh, trong suốt, lớn bằng hạt đậu, lẳng lặng hiện ra.
Liễu Minh thấy vậy thì dùng một đám tinh thần lực, nhẹ nhàng chạm vào đó.
Phanh!
Bong bóng khí lập tức nổ tung, một luồng hấp lực khó hiểu tử đó bay vọt ra.
Pháp lực trong cơ thể hắn lập tức cuồn cuộn, điên cuồng lao về phía linh hải, tại đan điền mơ hồ hình thành một cái vòng xoáy khổng lồ.
“Rút cuộc đã bắt đầu.” Liễu Minh thở khẽ ra một hơi, lẩm bẩm nói.