Ma Thiên Ký

Chương 389: Thổ sa giáp




Dịch giả: nila32

"Tu vi của người này cùng lắm chỉ đạt đến mức trung kỳ mà thôi thế nhưng tại sao thân thể của hắn lại mang lực lượng mạnh mẽ như vậy. Hơn nữa gương mặt của gã thanh niên này thoạt nhìn vô cùng xa lạ không giống mấy lão gia hỏa đã sống nhiều năm ở nơi đây. Mặc Thất, trong đám người chúng ta thì ngươi có thời gian ở chỗ này lâu nhất, ngươi có từng gặp tên này bao giờ chưa?" Sau khi Liễu Minh rời đi, nữ tử Nhân tộc có tên ‘Thanh kỳ’ đột nhiên xoay người hỏi thăm một tên thanh niên có ánh mắt sắc bén bên cạnh.

"Ta cũng chưa từng gặp gã trẻ tuổi kia bao giờ thế nhưng nhưng người này có thể chỉ dùng một quyền mà đánh bay cốt đao được chế tạo từ xương của nghiệt thú thì chắc chắn hắn là một tên thể tu. Hơn nữa chi tiết này làm cho ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Các ngươi có nhớ vụ việc cách đây một tháng hay không..." Gã thanh niên tháo vát nghe vậy liền sờ cằm tỏ vẻ suy nghĩ.

"Cái gì? Ngươi nói người này chính là gã mới tới được Sa lão treo thưởng hai ngàn linh thạch vì đã sát hại đệ đệ của y đó sao?" Một kẻ khác nghe vậy không khỏi giật mình thế nhưng sau khi suy nghĩ một chút gã liền gật gù ra vẻ tán thành.

"Nghĩ kĩ một chút thì có thể khẳng định tám, chín phần chính là người này rồi. Mấy năm gần đây người bị bắt tới đây làm quáng nô ngày càng ít đi. Hơn nữa có thể dễ dàng hạ sát Sa lão nhị như thế không phải là chuyện tu luyện giả bình thường có thể làm được." Thanh niên có ánh mắt sắc bén đang xoa hai bàn tay, khẳng định với ngữ khí vô cùng chắc chắn bình tĩnh.

"Xem bộ dạng của gã, nhiều khả năng là đang trên đường giao nộp khoáng thạch để đổi lấy thuốc giải tháng này. Người này chúng ta không trêu chọc nổi đâu, nhưng nếu chỉ là báo tin thôi thì chúng ta vẫn có thể miễn cưỡng làm được. Mặc Thất, ngươi hãy nhanh chóng thông báo cho Sa lão đại tin tức mà chúng ta có trong tay. Hai ngàn linh thạch cũng không phải là con số nhỏ. Chúng ta không để lộ tin tức của hắn sẽ có người khác báo tin mà thôi." Thanh Kỳ nghe đến đó liền trở nên trầm ngâm đôi chút, sau đó chậm rãi dặn dò gã trai trẻ tháo vát một câu.

Gã kia nghe vậy bèn gật nhẹ đầu sau đó lấy ra một tấm da thú nho nhỏ, viết lên ở phía trên mấy câu nào đó rồi mới lấy ra một con tiểu thú cấp thấp hình chuột bên hông áo da. Sau khi cột chặt tấm da thú lên người con thú nhỏ kia, gã liền đặt nó dưới chân đồng thời đôi môi không ngừng truyền ra từng trận âm thanh quái dị. Rất nhanh sau đó, con thú liền chớp chớp đôi mắt lớn bằng hạt đậu rồi như làn khói chạy như bay vào trong một thông đạo, không còn thấy bóng dáng.

...

Vào lúc này, Liễu Minh đang vác một bao lớn chứa đầy khoáng thạch, chậm rãi tiến về vị trí của khu trao đổi mà không hề biết thân phận người mới của bản thân đã bị lộ tẩy, hơn nữa tin tức còn bị đối phương mật báo cho kẻ thù của hắn. Bất quá, dù hắn biết việc này, thì hơn phân nữa vẫn sẽ không thèm để ý. Lấy thân phận người mới của hắn, nếu muốn có chỗ đặt chân trong thế giới hầm mỏ dưới lòng đất này, nhất định phải giết gà dọa khỉ lập uy một phen thì mới ổn thỏa. Khi tiến đến trước khu trao đổi, hắn đã mang ý niệm này trong đầu vì vậy vừa thấy đám quáng nô Hải tộc kia tìm tới tận liền lập tức ra tay không chút khách khí. Có điều, lúc đó Liễu Minh chỉ ra tay đánh ngất năm người bọn họ mà thôi. Dẫu sao giữa hai bên vốn không tồn tại quá nhiều khúc mắc nên hắn cũng không có ý định đại khai sát giới.

Thời gian tiếp theo, dù hắn đã tận lực đi vào một ít thông đạo hẻo lánh, nhưng vẫn không thể tránh việc chạm mặt những tên quáng nô khác. Nào ngờ, khi thấy Liễu Minh đơn thương độc mã cõng theo một cái bao lớn như thế, đám người kia lại tỏ ra hết sức kiêng kỵ. Không chỉ không có ai đi lên khiêu khích hắn mà ngược lại đa số mọi người khi nhìn thấy hắn đều nhanh chóng nới rộng khoảng cách hoặc là quyết đoán trực tiếp đi vòng theo đường khác. Điều này làm cho Liễu Minh không khỏi có chút dở khóc dở cười. Cứ như vậy, hành trình của hắn cứ thế tiếp diễn một cách vô cùng thuận lợi.

Một ngày sau.

Liễu Minh đeo một cái bao trên lưng đi ngang qua một thông đạo ngoằn ngoèo quanh co. Khi tới lối vào hang động to lớn của khu trao đổi, hắn nhìn thấy phía trước cửa vào có một người đàn ông với khuôn mặt hung ác cùng vóc người cao đến hai trượng vô cùng cường tráng hướng đang ngồi xếp bằng, hai mắt của gã đang nhắm lại như đang nhập thiền. Hơn nữa phía sau còn có hai tên quáng nô khôi ngô vạm vỡ, bọn họ có vẻ đang chờ người nào đó.

Trong nháy mắt, khi Liễu Minh vừa bước vào thông đạo, cự hán kia đột nhiên mở to hai mắt, không ngừng dò xét trên người Liễu Minh. Sau một khắc sắc mặt của gã lập tức lộ ra vẻ dữ tợn, ánh mắt mang không hề có chút thiện ý chòng chọc nhìn vào họ Liễu. Liễu Minh là người có tâm tư cực kỳ nhạy bén, thấy vậy liền trở nên trầm mặc, hai chân dừng lại tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào tên đại hán kia không chút khoang nhượng. Một tia khí tức nguy hiểm, nhất thời tràn ngập khắp không giữa hai người bọn họ. Hung quang trong mắt tên đại hán lóe lên, bả vai khẽ động một cái, thân thể hắn liền vô thanh vô tức đứng thẳng lên, dùng một giọng nói có chút không tốt lành nói oang oang:

"Vị đạo hữu này thoạt nhìn có chút lạ mặt, có điều không biết tại sao chuôi cốt đao bên hông của ngươi lại khiến Sa mỗ cảm thấy quen thuộc như vậy."

Liễu Minh nghe xong, vẻ mặt hơi động, nhìn như tùy tiện quan sát lướt qua cốt đao bên hông, sau đó mới nhàn nhạt trả lời:

"Há, các hạ đang nói đùa, chuôi cốt đao này chỉ là món binh khí bình thường được làm từ xương của một con nghiệt thú cấp thấp mà thôi. "

"Chính xác thứ binh khí này cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua nó là do chính tay ta làm ra để tặng cho đệ đệ của mình. Tiểu tử mới tới như ngươi, lá gan quả thực là không nhỏ, ngay cả em ruột của Sa mỗ cũng dám giết! Ngày hôm nay, ngươi đừng mơ tưởng có thể sống sót rời khỏi nơi này." Đại hán này chính là ‘Sa lão đại’.

"Hóa ra tên hỗn đản ra tay đánh lén ta chính là đệ đệ ruột của các hạ. Xem ra tại hạ có nói gì đi nữa, cũng là vô dụng. Rất tốt, xem ra các hạ cũng không phải là kẻ vô danh ở đây, vậy thì để Liễu mỗ thử lĩnh giáo thực lực của các hạ đi." Liễu Minh nghe vậy, trong lòng có chút sáng tỏ nhưng hắn nhìn thân thể khổng lồ tên đại hán một chút, sau đó chợt nở nụ cười trả lời.

Hai người đang ở thể đối lập với nhau hơn nữa do cả cách nói chuyện tự nhiên đã sớm đem một ít quáng nô ở phụ cận hấp dẫn tới nơi đây. Những người này đều ngừng lại công việc của họ để nhìn về phía hai người. Có một số người vẻ mặt ngây ngô nhưng mang theo một tia bất nhân hoặc là có một số người mang theo vẻ mặt hưng phấn dị thường giống như ngóng chờ kịch hay sắp diễn ra. Tại một góc vắng vẻ bên trong thạch động, người đàn ông trung niên quản lý nơi đây vẫn như cũ nhắm mắt ngồi thiền, bộ dáng không thèm để ý đến sự tình huyên náo phát sinh gần đó.

Sa lão đại vừa nghe Liễu Minh nói như vậy, thoạt đầu không khỏi cảm thấy kỳ quái. Thế nhưng rất nhanh sau đó, y liền ngẩng đầu cười lớn, hai bàn tay to lớn đột nhiên nắm chặt lại thành quyền khiến các khớp xương truyền ra một trận tiếng nổ vang lốp bốp đồng thời một chân thình lình giẫm mạnh xuống đất, khiến cho nền đá nhìn như cực kỳ cứng rắn dưới chân vỡ vụn thành từng mảnh. Đúng lúc này, một luồng cát vàng đã nhanh chóng bay ra rồi bao phủ thân thể Sa lão đại vào giữa.

Tên đại hán một tay vừa bấm quyết pháp.

"Phốc!" một tiếng.

Trong nháy mắt cát vàng hướng về phía thân thể tên đại hán ngưng tụ lại hình thành một tầng thổ sa giáp máu vàng cực kỳ thô ráp, dưới ánh sáng leo lét phát ra từ trụ đá huỳnh thạch trong hang động càng khiến cho thổ sa giáp kia nổi lên một tầng ánh sáng màu vàng, từ xa nhìn lại chẳng khác nào một con khôi lỗi bằng đất cát to lớn. Khi Liễu Minh thấy tình cảnh này, đôi lông mày của hắn không khỏi có chút nhíu lại. Sau khi quẳng bao tải trên lưng sang chỗ khác, hắn liền nhanh chóng lấy ra từ trong tay áo một thanh tiểu kiếm màu đen.

"Tên tiểu tử mới tới này thật sự muốn dùng một thanh kiếm vứt đi để đối phó với Sa lão đại?"

"Tiểu tử này quả thật không muốn sống nữa rồi. Sa lão đại này không phải là một kẻ dễ đối phó đâu, y có thể thao túng lực lượng của đất cát làm thành linh thể tu Luyện giả để hộ thân, hơn nữa pháp lực dùng để thao túng lại nhỏ bé không đáng kể. "

"Ha ha, ha ha..."

Trong khoảnh khắc, tiếng cười giễu cợt của đám quáng nô không ngừng vang vọng khắp nơi trong thạch động. Bọn họ cho rằng kẻ dám đối đầu với Sa lão đại chỉ có một con đường chết, vì vậy lời nói không hề che giấu ý tứ châm biếm. Cùng lúc đó, Liễu Minh tuy có thể nghe thấy rõ ràng từng câu từng chữ, thế nhưng ngoại trừ ánh mắt càng thêm lạnh lùng, thần sắc của hắn căn bản không một hề phát sinh tí biến hóa nào.

Sa lão đại thấy Liễu Minh lấy ra một thanh hạ phẩm linh khí vứt đi, thần sắc không khỏi lộ ra vẻ khinh bỉ. Hai chân y bỗng nhiên giẫm một cái xuống mặt đất hóa thành một đạo cuồng phong lao đi như vũ bão. Lớp giáp dày bằng cát trên người dường như không hề ảnh hưởng đến tốc độ của y. Gần như cùng lúc, hai nắm đấm của y được bao phủ trong đất cát phảng phất như là hai thanh búa lớn đang đập xuống vị trí mà Liễu Minh đang đứng. Liễu Minh thấy vậy, trong nháy mắt thân thể hắn uốn éo một cách quỷ dị làm cho cả người liền bỗng nhiên hoàn toàn trở nên mơ hồ.

Chỉ nghe một tiếng "Oanh" thật lớn vang lên, nơi Liễu Minh vừa đứng đã thình lình xuất hiện một cái hố rộng chừng mấy trượng. Sau khi bụi bặm cuốn lên hoàn toàn tiêu tán, thân ảnh của tên đại hán có tầng thổ sa giáp kia lại lần nữa hiện ra. Y vừa chậm rãi đứng dậy, vừa tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Chỉ thấy ở vị trí nơi gã vừa đứng chợt hiện lên một đạo tàn ảnh. Chính Liễu Minh mang theo vẻ mặt lạnh lùng đã xuất hiện ở nơi đó. Cảnh tượng vừa rồi giống như hai người đột nhiên đổi chỗ cho nhau vậy.

"Tiểu tử ngươi quả thật làm ta có chút kinh ngạc. Không ngờ ngươi lại sở hữu thân pháp quỷ dị như thế! Chỉ có điều chút bản lĩnh cỏn con ấy không giúp ngươi vượt qua kiếp nạn này đâu, biết điều thì ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi!" Đại hán ở bên trong thố sa giáp không ngừng gầm ghê uy hiếp.

Chỉ thấy hai tay của y xoa lại với nhau một cái. Một thanh đao khổng lồ làm bằng đất cát đã nhanh chóng hiện ra. Mặt ngoài của nó còn có đất cát không ngừng chuyển động, thoạt nhìn linh động như vật sống. Liễu Minh thấy tình hình này, thần sắc rốt cuộc lộ ra một tia ngưng trọng, đồng thời ánh mắt của hắn trong lúc vô thức đã lộ ra một tia sát ý nhàn nhạt. Sau khi hừ nhẹ một tiếng, hắn liền khẽ rung cổ tay, điều khiến tiểu kiếm màu đen biến ảo ra hơn trăm đạo kiếm ảnh tiếp đó ngưng tụ thành một thanh quang kiếm màu đen dài mấy thước, mặt ngoài của xuất hiện vô số phù văn màu đen. Trong nháy mắt họ Liễu đã điên cuồng thúc giục pháp lực của mình, rót vào bên trong thân kiếm khiến cho hắc kiếm nhất thời phát ra một trận tiếng ong ong xen lẫn từng đạo quang mang chói mắt sau đó rung lên hóa thành một đạo màu đỏ đen hướng về thanh lưỡi dao làm bằng đất cát kia mà tới.

"Kiếm tu!"

"Ngự kiếm thuật!"

Trong số quáng nô vây quanh quan sát trận chiến, không ít Tu Luyện Giả có một kiến thức rộng rãi vừa thấy cảnh nầy liền la lên thất thanh!

Sa lão đại thấy vậy không khỏi cảm thấy sợ hãi. Khi y muốn né tránh thì đã không kịp nữa rồi chỉ có thể cắn rằng liều mạng, hai tay cầm lấy lưỡi dao làm bằng đất cát mà tung ra một chém về phía một đạo màu đỏ đen kia đồng thời thúc dục pháp quyết làm một tầng ánh sáng màu vàng chói lọi bao trùm lên toàn bộ thổ sa giáp.

"Ầm!" một tiếng.

Lưỡi đao làm bằng đất cát thoạt nhìn vô cùng đồ, thế nhưng vừa chạm phải hào quang đỏ đen, nó liền bị đánh bay ra ngoài một cách dễ dàng, trở thành đất cát bình thường rơi rụng lả tả. Cùng lúc đó, đạo kiếm quang màu đỏ đen này vẫn không hề dừng lại mà nhanh như tia chớp chém về phía thổ sa giáp một cái, sau đó hào quang liền trở nên ảm đạm, lần nữa hóa thành nguyên hình một thanh tiểu kiếm màu đen bay nhanh về bên trong ống tay Liễu Minh. Chỉ nghe Sa lão đại kêu thảm một tiếng, sau khi hạ xuống mặt đất, y chỉ đi được hai bước, thổ sa giáp trên người đã thình lình vỡ thành mảnh vụn, để lộ thân thể khổng lồ lúc này đã bị chia ra làm hai nửa đổ sầm trên mặt đất.

Trong nháy mắt bầu không khí trong hang động to lớn và rộng rãi bỗng nhiên yên tĩnh một cách dị thường, không ít người không dám nói chuyện, nhiều người còn cảm thấy sống lưng lạnh toát! Vài kẻ trước đó còn mang chủ ý đặt lên cái bao lớn của Liễu Minh, nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi không khỏi sợ hãi chết khiếp. Hai tên đại hán khôi ngô đi theo Sa lão đại, càng bày ra bộ dạng khiếp đảm, kinh hoàng. Chỉ thấy bọn chúng không nói lời nào đã xoay người lủi vào đám đông, biến mất không thấy tăm tích.

Người trung niên ở một góc trong hang đá, giờ khắc này cũng phải giương mắt đánh giá Liễu Minh một chút, trên mặt y nổi lên một trận âm u không rõ như đang suy nghĩ gì đó

Liễu Minh khẽ thở ra một hơi, sau đó không buồn quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh mà tiến lên phía trước vài bước, ngồi xuống lục lọi đồ đạc trên thi thể Sa lão đại tìm tòi một phen rồi nhặt cái bao lớn của mình lên tiếp tục tìm một chỗ không người hẻo lảnh ngồi xếp bằng chờ đợi mấy tên thủ vệ. Thời điểm hắn nghe thấy người ngoài nói về linh thể phòng ngự đặc thù của Sa lão đại liền quyết đoán lấy thủ đoạn mạnh nhất của bản thân để kết thúc trận chiến một cách nhanh chóng, bằng không lấy kéo dài thời gian với một đối thủ sở hữu năng lực phòng ngự mạnh mẽ cũng không phải là một cử chỉ sáng suốt. Vừa rồi hắn đã quyết đoán thúc giục thuật ngự kiếm, nên mới có thể trong nháy mắt bạo phát uy lực kinh người để nhanh chóng giết chết tên Sa lão đại cùng với mục đích để kinh sợ những người khác.

Bây giờ xem ra, hiệu quả của một chiêu vừa rồi coi như không tệ!