Dịch giả: Hàn Lâm Nhi
Biên: nila32
"Trương gia muội tử, thực sự là ta chẳng nhớ được chuyện gì cả. Trước kia ta lại có thể giữ được khuôn mặt như lúc trẻ ư? Điều này sao lại có thể xảy ra được, nếu thế thì chắc ta thành yêu quái rồi." Lão giả tóc hoa râm nói.
Bây giờ, Liễu Minh đã biến thành một lão giả tuổi tầm sáu mươi, đến cả trí nhớ khi xưa cũng không còn nữa.
"Lúc trước, khi muội tỉnh lại thấy huynh đã biến thành bộ dạng già nua thế này thì cũng cực kỳ hoảng sợ. Thế nhưng có lẽ đây chính là ý trời. Tuy rằng muội không biết tại sao lúc đấy huynh lại gọi muội là đạo hữu và mục đích những chuyện lúc trước, thế nhưng bây giờ đứa bé kia không chết, lại còn được nuôi lớn, khai chi tán diệp, muội cũng chẳng buồn tìm nguyên do làm gì nữa. Chỉ cần có thể đi với huynh tới cuối cuộc đời này là muội đã mãn nguyện rồi." Gương mặt kiều diễm của Trương Nha nhìn vào khuôn mặt già nua của Liễu Minh, chậm rãi nói, trong giọng nói tràn đầy vẻ kiên quyết.
"Dù cho huynh không nhớ được những chuyện lúc trước, thế nhưng chỉ cần có muội bên cạnh, con đường sau này cũng sẽ không còn trắc trở nữa." Lão giả tóc hoa râm cũng nhìn thiếu nữ kia một lúc lâu mới cười nói.
"Hy vọng có thể như vậy." Nữ tử tóc trắng cười nói, trên gương mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc.
...
Lúc này, tại chính sảnh đại điện Thiên Nguyệt Tông.
"Đã tới một canh giờ, Liễu sư điệt quả nhiên là không thể cứu tỉnh Tú Nương. Thạch đạo hữu, phiền đạo hữu kích phát Cửu Chuyển Luân Hồi Bàn đi." Lãnh Nguyệt sư thái nói.
"Ân, đây cũng là chuyện trong dự tính. Thạch tiên tử, tiếp theo cần làm phiền người rồi." Nguyên Ma nghe vậy cũng gật gật đầu, nói với mỹ phụ của Vạn Diệu Môn.
"Được thôi, chuyện này hãy giao cho thiếp thân." Mỹ phụ áo tím nghe vậy thì khẽ cười nói.
Tiếp theo nàng nhấc ngón tay, chỉ vào một điểm trong ngọc bàn.
"Ông" một tiếng!
Ngọc bàn nhanh chóng chuyển động, làm cho vầng sáng bảy màu cũng đan xen vào nhau. Một tiếng trầm đục vang lên! Ngọc bàn liền phun ra một cột sáng bảy màu, chui vào thân hình Trương Tú Nương khiến cô gái này kêu lên một tiếng đau đớn, thế nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền. Chỉ thấy nàng khẽ nhíu mày như vô thức cảm nhận được cơn đau trong thân thể. Lãnh Nguyệt sư thái thấy vậy không khỏi tỏ ra lo lắng. Diệp Thiên Mi bên cạnh cũng hơi động thần sắc.
"Nhị vị đạo hữu yên tâm! Cửu Chuyển Luân Hồi Bàn này chỉ tác động lên thế giới do sâu độc tạo nên mà thôi, nhằm giúp hai người bọn họ có thể tiến vào luân hồi, hơn nữa cũng có thể dựa vào bí thuật để làm cho hai người sau khi luân hồi cũng có cảm giác liên hệ với nhau. Tuyệt đối không tạo thành thương tổn gì cho Trương sư điệt đâu." Tựa hồ nhìn ra vẻ lo lắng trong mắt hai cường giả Hóa Tinh của Thiên Nguyệt Tông, mỹ phụ kia liền cười nói.
"Thạch đạo hữu tự mình ra tay, bần ni sao lại lo lắng chứ." Nghe vậy, Lãnh Nguyệt sư thái rũ mắt xuống trả lời.
Còn Diệp Thiên Mi thì chỉ cười nhạt một tiếng mà thôi.
...
Trong thế giới hư ảo, không biết đã qua bao nhiêu năm.
Trong một tòa thành náo nhiệt, một thiếu nữ dáng người thon dài, lông mày thanh mảnh đang đứng trên một căn lầu các, tay nâng một trái banh vải nhiều màu sặc sỡ, môi hơi cắn nhìn đám người chen chúc bên dưới. Đám người này phần lớn là thanh niên hai ba mươi tuổi, đang trợn mắt nhìn chằm chằm vào nữ tử bên trên, gương mặt tràn đầy vẻ cuồng nhiệt. Cách đó không xa là khoảng mười tên gia đinh đang cầm côn bổng duy trì trật tự bên dưới.
"Linh nhi, con còn do dự cái gì? Người có thể đi vào đây đều có gia thế trong sạch, có thể làm lang quân như ý của con." Lão giả mập mạp bên cạnh thấy vậy thì cười nói.
"Nếu phụ thân đã nói như thế thì con gái liền ném quả cầu này ra ngoài vậy." Nữ tử cắn răng, có chút thẹn thùng ném quả cầu vải trong tay ra.
Những người bên dưới thấy thế liền nhao nhao nhào tới chỗ quả cầu rơi xuống. Đúng lúc này, bỗng nhiên một cơn gió mạnh thổi tới, cuốn quả cầu bay ra, rơi thẳng vào lòng một thư sinh mười bảy mười tám tuổi tay cầm cuốn sách đi qua. Thấy đột nhiên có quả cầu bay tới, thư sinh kia liền giật mình, thế nhưng khi hắn vừa ngẩng đầu nhìn lên liền gặp ánh mắt thiếu nữ kia đưa tới. Hai người chỉ thấy trong lòng run lên một cái, trong đầu liền có cảm giác như đã quen từ trước. Đúng lúc này, mấy tên gia đinh bên ngoài liền vọt tới trước người thư sinh kia, tươi cười nói:
"Chúc mừng vị công tử này, ngài chính là rể hiền của lão gia nhà ta."
Vừa dứt lời, bọn họ liền nhanh chân lấy quần áo chú rể mặc vào cho thư sinh, rồi kéo hắn vào trong lầu các.
Ba năm sau.
Tại cửa thành, thư sinh năm xưa đã có chút râu ngắn, lúc này đang ôm một hài đồng hai tuổi nói lời ly biệt với nữ tử kia, mà lúc này bụng của nàng cũng có chút nhô ra, dường như lại tiếp tục có mang vậy.
Mấy tháng sau.
Trong một tòa thành khác, trong sương phòng, thư sinh đang ôm đầu lăn qua lăn lại không ngừng. Lát sau hắn không còn nhúc nhích nữa mà đã chìm vào hôn mê. Mãi tới nửa ngày sau hắn mới chậm rãi đứng dậy, trong mắt tràn đầy vẻ phức tạp.
Bảy năm sau.
Tại một tòa nhà tráng lệ, một nữ tử ôm hai đứa trẻ một lớn một nhỏ, đôi mắt như phóng hỏa nhìn chằm chằm vào một thư sinh thân mặc quan phục, miệng không ngừng nói.
"Vì sao? Vì sao ta ở nhà đau khổ đợi ngươi ngần ấy năm mà nhận được lại chỉ là một bức thư bỏ vợ mà thôi. Dù có như vậy, chẳng lẽ ngay cả thân sinh cốt nhục của mình ngươi cũng không cần ư?"
Thư sinh nhìn nữ tử đối diện, ánh mắt có chút kỳ lạ, thế nhưng hắn cũng chỉ để lại một tờ giấy rồi không nói hai lời phất tay đi ra.
Một lát sau, ngoài cửa liền có mấy kiện phụ lao vào, tóm lấy hai nam đồng trong tay nữ tử, đồng thời lấy ngón tay nàng ấn mạnh vào tờ giấy kia rồi nghênh ngang rời đi. Nữ tử ngồi bệt dưới đất, trong mắt tràn ngập vẻ thống hận.
...
Mười năm sau.
Trên một chiếc thuyền quan, thư sinh năm đó đã trở thành một nam tử trung niên uy nghiêm. Lúc này hắn đang đứng trên mũi tàu nhìn về phương xa.
"Lão gia, thỉnh dùng canh hạt sen!" Một thanh âm khàn khàn từ phía sau truyền tới.
Nam tử quay người lại thì thấy đằng sau là một phụ nhân mặt đầy sẹo, hai tay đang bưng một khay trà, bên trên là một bát canh thơm phức.
"Vương tẩu, ngươi tới phủ ta cũng đã bốn năm năm rồi. Không biết tại sao chỉ có canh hạt sen ngươi làm là hợp với khẩu vị của ta." Nam tử chậm rãi nói.
"Lão gia ưa thích tay nghề của nô tài, đây là nô tài vinh hạnh." Phụ nhân cúi đầu nói.
"Đúng vậy, năm đó ta cũng từng cực kỳ thích ăn canh hạt sen của một người. Đáng tiếc là người này giờ có lẽ cũng chẳng còn tại thế nữa." Nam tử kia nói tiếp.
Nghe vậy, phụ nhân kia cũng chỉ nâng khay trà mà không nói gì nữa.
Nam tử kia cũng không để ý mà cầm bát sứ lên, chậm rãi uống canh hạt sen bên trong.
Thấy vậy, phụ nhân kia liền chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy cừu hận nhìn chằm chằm nam tử trước mặt.
"Sao vậy? Linh nhi, nàng đã cảm thấy không cần giấu diếm thân phận của mình nữa ư?" Nam tử trung niên thấy vậy thì cũng không lấy làm ngạc nhiên, hắn ném cái bát trong tay xuống sống, mỉm cười nói với phụ nhân mặt sẹo.
"Ngươi... Ngươi biết thân phận của ta từ khi nào?" Nghe vậy, phụ nhân mặt sẹo như sét đánh ngang tai, cả kinh lùi về sau hai bước.
"Lúc nào ư? Kể từ ngày đầu tiên ngươi vào phủ ta đã biết rồi. Khục... Độc này quả nhiên là lợi hại, chắc là Hạc Đỉnh Hồng phải không?" Nam tử cười nhẹ một tiếng, nói, thế nhưng lời còn chưa hết đã phun ra một ngụm máu đen.
"Làm sao ngươi biết ta hạ độc trong bát canh?" Phụ nhân nhìn nam tử trước mặt, trong mắt kinh nghi hỏi.
"Hắc hắc, ngươi ở lại trong phủ của ta nhiều năm như vậy. Bình thường ta chỉ dùng bữa bằng chén đũa bạc, chỉ có lần này không mang theo. Cơ hội tốt như vậy, sao ngươi lại buông tha chứ?" Nam tử không đổi sắc nói.
"Ngươi biết rõ là ta hạ độc, sao lại còn uống? Rốt cục ngươi có ý đồ gì?" Phụ nhân mặt sẹo cảm thấy mình sắp phát điên tới nơi, thì thào hỏi nam tử kia.
"Nàng có biết không, hài tử của chúng ta bây giờ đều đã trưởng thành, một đứa đang học tại kinh thành, đứa còn lại thì đã trúng cử nhân, hiện đang làm một huyện lệnh rồi." Nam tử bình tĩnh nói.
"Nói bậy, ta đã nghe người trong phủ nói, hai hài tử đáng thương kia bị ngươi vứt bỏ, không rõ tung tích. Ngươi đừng hòng lừa gạt ta lần nữa." Phụ nhân nghe vậy thì kích động kêu lên.
Thế nhưng kỳ quái là động tĩnh lớn như vậy mà trong thuyền vẫn vô cùng im ắng, không có bất kỳ ai tới cả.
"Ta sắp chết thì sao còn lừa nàng làm gì nữa chứ? Trong phong thư này là địa chỉ của hai hài tử, bây giờ ta sẽ nói cho nàng một chuyện, nàng hãy nhớ kỹ." Nam tử lấy từ trong tay áo ra một phong thư, đưa tới.
Phụ nhân kia nhận lấy, thế nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nam tử mà hàng đêm mình đều mơ có thể tự tay giết chết, chậm rãi nói từng chữ.
"Vì sao ngươi lại làm vậy? Vì cái gì?"
"Vì sao thì chờ ngươi xem thư sẽ hiểu. Linh nhi, không... Trương đạo hữu, hi vọng sau khi ngươi xem hết phong thư này liền có thể tỉnh lại. Nếu không chúng ta chỉ có thể gặp lại nhau ở kiếp sau vậy." Nam tử trung niên kia nghe vậy thì cười khổ một tiếng nói, sau đó thất khiếu chảy ra máu đen, cả người mềm nhũn té xuống.