Ma Thiên Ký

Chương 233: Chân Sát vô danh




Dịch giả: hungprods

Chỉ thấy toàn bộ không gian bên dưới hố sâu mấy trượng không ngờ đều là sương mù màu xám trắng, nhưng trong đó lại có lẫn một vài sợi chỉ đen óng ánh. Mỗi một sợi chỉ nhỏ cỡ sợi tóc, mặc cho sương mù bốn phía cuồn cuộn xoay tròn thế nào, nhưng bản thân chúng vẫn giữ nguyên trạng thái bất động, gây cho người ta một loại cảm giác cực kỳ cổ quái.

"Loại khí tức này là..."

Liễu Minh thả thần niệm ra cảm ứng qua một chút những sợi chỉ đen bên dưới hố sâu, vẻ mặt như đang nghĩ tới điều gì đó.

Khí tức từ những sợi chỉ đen này phát ra có vài phần tương tự với khí đen trong cơ thể bộ Sát Thi lúc trước, xem ra Sát Thi kia quả nhiên là dùng Chân Sát Khí nơi đây rèn luyện nên thân thể nó mới có khả năng giữ không bị hư hỏng trong thời gian dài như vậy.

Lúc trước, thân thể Sát Thi có biểu hiện cực kì mạnh mẽ đối với những loại công kích sắc bén, hơn nữa còn có thể một tay bóp nát Phong Nhận khổng lồ, xem ra điều này có quan hệ rất lớn đối với hiệu quả tăng phúc của loại Chân Sát Khí này. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, loại Chân Sát Khí này dường như lại bị công kích Hỏa thuộc tính cực kỳ khắc chế, nếu không lúc trước Sát Thi cũng không hẳn là không dám đón đỡ quả cầu lửa khổng lồ kia, sau đó lại bị ba viên Xích Diễm Châu dễ dàng phá hủy thân thể.

Liễu Minh nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.

Chân Sát Khí có chỗ thiếu hụt cực đoan như vậy thì cũng chỉ có thể coi là hạ phẩm mà thôi.

Kể cả là trên phương diện tăng phúc nó có hiệu quả mạnh mẽ như thế nào, nhưng lại có nhược điểm rõ ràng như thế, một khi thực sự dùng nó để ngưng Sát thành Cương, sau này khi tranh đấu cùng người sẽ rất dễ dàng bị đối thủ đặc biệt nhắm vào, từ đó rất có khả năng vẫn lạc.

Tuy nhiên Chân Sát Khí trong Sát Khanh này ra sao, chỗ thiếu hụt có đúng như mình suy đoán hay không, vẫn cần phải thu lại rồi nhờ người phân biệt qua một chút mới có thể khẳng định.

Mà kể cả Chân Sát này chỉ là hạ phẩm, nhưng số lượng Chân Sát tích góp được trong Sát Khanh tuyệt không chỉ có hai ba phần.

Nhiều Chân Sát Khí như vậy, kể cả là có nhược điểm lớn hơn nữa, cũng đủ cho mình sử dụng trong trường hợp vạn nhất không tìm được loại nào phù hợp. Dù sao nếu một loại Chân Sát có số lượng nhiều một chút, cũng có thể tăng tỷ lệ ngưng Sát thành Cương thêm rất nhiều.

Liễu Minh nghĩ tới đây liền không chần chừ nữa, lập tức lấy từ trong tay áo ra một cái bình sứ thoạt nhìn rất bình thường rồi ném xuống Sát Khanh bên dưới, một tay bấm niệm pháp quyết bắt đầu thi pháp.

Sau thời gian ăn hết một bữa cơm, trước người Liễu Minh là năm cái bình sứ đầy ắp giống nhau như đúc.

Lúc này, trong Sát Khanh chỉ còn lại mấy sợi chỉ đen mà thôi.

Liễu Minh cũng không có ý định lấy nốt chút ít Chân Sát còn lại này, chỉ thấy tay áo hắn run lên, thu lại năm cái bình sứ.

Tiếp đó hắn lại tìm tòi bốn phía hang động một lần nữa.

Kết quả ngoại trừ Sát Khanh ở trung tâm hang động ra, cơ bản là không còn có bất cứ thứ gì đáng chú ý.

Vì vậy sau khi thu Phi Lâu vào túi da, Liễu Minh liền trở về trận pháp kia, ngẩng đầu nhìn lên phía trên.

Hai mắt hắn nhíu lại, thanh đoản kiếm màu xanh bỗng chém mạnh lên không trung.

"Phốc" một tiếng.

Một màn sáng hiện ra, chặn đứng đạo Kiếm khí màu xanh kia lại.

Cấm chế kia quả nhiên vẫn còn tồn tại.

Tuy nhiên lúc này đã không còn ai quấy rầy, cánh tay Liễu Minh nhoáng lên, thanh đoản kiếm lập tức bổ liên tiếp vào không trung phía trên, từng đạo Kiếm Khí màu xanh điên cuồng tuôn ra.

Chỉ sau một lát, cùng với một tiếng nổ lớn vang lên, màn sáng rút cuộc cũng vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.

Liễu Minh cười to một tiếng, thân hình khẽ chuyển động, hóa thành một cái bóng mờ phóng lên trời.

"Phịch" một tiếng.

Khi hai chân Liễu Minh một lần nữa giẫm lên mặt đất của hang động phía trên, trên mặt hắn tràn đầy vẻ mừng rỡ.

Thi thể Hắc y nhân cao lớn quả nhiên vẫn còn ở đây.

Liễu Minh không do dự tiến lên vài bước, sau khi tìm tòi một chút liền tìm được mấy khối Linh Thạch thượng phẩm và một ít đan dược Phù Lục, còn cả tấm gương đồng có thể phóng ra Lôi Hỏa màu đỏ như máu kia nữa.

Tấm gương này rõ ràng cũng là một kiện Linh Khí, mặc dù uy năng có vẻ không lớn, có lẽ chỉ là một kiện Linh Khí hạ phẩm, nhưng với tư cách là một loại Linh Khí hiếm thấy, nếu như bán đi hẳn là cũng có giá hơn ba vạn Linh thạch.

Tuy nhiên vẫn có chút đáng tiếc, lần này hắn không tìm được điển tịch tu luyện nào cả. Làm cho Liễu Minh vốn muốn xem qua phương pháp tu luyện Quỷ Phù Đồ, trong lòng có chút thất vọng.

Thời gian kế tiếp, Liễu Minh lại kiểm tra qua một lần toàn bộ những quan tài màu đen kia, kết quả là ở bên trong phát hiện được không ít tài liệu luyện khí luyện đan và một lượng lớn Linh Thạch, Phù Khí, cùng vài kiện Kiếm Khí hạ phẩm độc nhất vô nhị.

Bảo tàng tiền triều này mặc dù có số lượng không nhiều lắm, hơn nữa cũng không có thứ gì quá quý trọng, nhưng hắn tính toán một chút, tổng cộng giá trị toàn bộ những thứ này cũng được khoảng mười vạn Linh Thạch.

Kết quả như thế đương nhiên khiến cho Liễu Minh đang thiếu thốn Linh thạch vui mừng quá đỗi.

Hành trình xuống hang động dưới mặt đất lần này, chẳng những hắn thu được năm phần Chân Sát Khí vô danh, lại còn thoáng cái thu được những bảo vật khác có giá trị gần hai mươi vạn Linh Thạch.

Lúc này hắn lấy ra Trữ Vật Phù trên người nhanh chóng thu lại toàn bộ những thứ này, sau khi xóa sạch toàn bộ dấu vết mới thỏa mãn rời đi.

Trải qua một đêm bận rộn và kích động, sắc trời đã bắt đầu hửng sáng.

Ngay sau khi Liễu Minh trở lại Tam Vương Phủ liền nhanh chóng rời đi, lập tức trở về động phủ trên Tiên Hà Sơn.

Lúc này là giữa trưa, Liễu Minh đang ngồi xếp bằng trong mật thất, cẩn thận nghiên cứu cỗ khô lâu màu vàng phía đối diện.

Hắn đã thử qua mấy lần, sau khi được chất lỏng màu vàng kia bao phủ, toàn thân khô lâu này không ngờ lại trở nên cực kỳ cứng rắn, tương đương với Linh Khí hạ phẩm, kể cả là Thanh Nguyệt Kiếm cũng chỉ có thể lưu lại ở phía trên một vết kiếm trắng mờ mà thôi.

Nếu muốn chặt đứt nó, chỉ sợ không có bảy tám kiếm chém lên cùng một chỗ, tuyệt đối là không có khả năng.

Liễu Minh nghiên cứu trong chốc lát, không biết hắn nghĩ tới điều gì mà hai tay bỗng nhiên nắm lấy hai đầu vai khô lâu.

"Phốc!" một tiếng, xích diễm rào rạt từ lòng bàn tay tuôn ra, sau đó nhanh chóng bao phủ cả người khô lâu.

Nhưng khung xương dù bị ngọn lửa thiêu đốt vẫn giữ nguyên màu vàng như trước, không thấy bất cứ thay đổi nào cả.

"Xem ra là vì nhiệt độ không đủ." Liễu Minh thì thào tự nói một câu, lông mày không khỏi cau chặt lại.

Lúc trước nhiệt độ của ngọn lửa hòa tan cái ghế màu vàng này là do ba viên Xích Diễm Châu cùng lúc nổ tung mới tạo thành, lúc này hắn cũng không biết đi đâu để tìm được điều kiện như thế.

Tuy nhiên Liễu Minh cũng chỉ suy nghĩ trong chốc lát, sau đó hai mắt liền sáng ngời lên.

Hắn thu khô lâu màu vàng lại, đứng dậy bước ra khỏi mật thất, đi tới động phủ của mình.

Nửa khắc sau, hắn đã tới trước động phủ của Phàm Bách Tử, đập nhẹ vài cái vào cánh cửa chính.

"Ồ, thì ra là Càn tiền bối. Hôm nay đại sư đang luyện đan, chỉ sợ không có thời gian chỉ điểm thuật luyện đan cho sư thúc." Đồng tử vừa mở cửa đã nhìn thấy người tới là Liễu Minh, lập tức tươi cười nói.

Liễu Minh đã tới động phủ của Phàm Bách Tử học thuật luyện đan một khoảng thời gian rồi, đồng tử này đương nhiên cũng có chút quen thuộc với hắn.

"Không sao, lần này ta tới cũng không phải vì tìm Phàm đại sư, mà là muốn mượn Địa Hỏa Lô trong động phủ dùng một lát." Liễu Minh mỉm cười nói, tiếp đó tay áo run lên, ném một khối Linh Thạch trung phẩm cho đồng tử.

"Ha ha, những người khác muốn dùng Địa Hỏa Lô tuyệt đối không thể. Thế nhưng sư thúc không phải là người ngoài, đương nhiên sẽ không thành vấn đề. Hiện giờ đại sư đang dùng gian Địa Hỏa Lô số Một, Càn sư thúc hãy dùng gian số Hai a." Đồng tử nhận lấy Linh Thạch rồi vui mừng ra mặt, nói.

"Tốt, ngươi hãy dẫn đường đi." Liễu Minh nghe vậy, mặt không lộ chút cảm xúc gật đầu.

Tiếp đó Liễu Minh được đồng tử dẫn dắt, đi thẳng vào chỗ sâu trong động phủ.

Một lát sau, hắn đã ở trong một gian nhà đá màu đỏ thắm, bên trong ngoại trừ một cái lò đan màu xanh trơ trọi, không có bất cứ vật nào khác.

Liễu Minh nhìn thoáng qua khe nứt đen nhánh bên dưới lò đan, trên mặt rút cuộc cũng lộ vẻ hài lòng.

Lúc này tay áo hắn run lên đóng cửa đá lại, sau đó lại lấy từ trong lòng ra một bộ trận kỳ, ném về bốn phương tám hướng.

Lập tức một màn sáng màu trắng mờ hiện ra, bao phủ toàn bộ gian mật thất.

Làm xong tất cả, Liễu Minh tiếp tục lấy ra một tấm Phù Lục rồi bóp nát.

Một luồng ánh sáng cuốn ra, bộ khô lâu màu vàng kia xuất hiện một lần nữa.

Liễu Minh phất tay về phía lò đan, cái nắp lò phát sáng rồi lặng yên không một tiếng động bay lơ lửng lên phía trên.

Một chân hắn chỉ đá nhẹ một cái về phía trước, bộ khô lâu màu vàng lập tức ‘vèo’ một tiếng bị hắn đá văng vào trong lò đan.

Tay áo Liễu Minh lại run lên, cái nắp cũng nhanh chóng hạ xuống.

Một tay hắn bấm niệm pháp quyết rồi bắn ra mấy đạo pháp quyết về phía khe nứt bên dưới lò đan.

"Phốc" một tiếng!

Ánh lửa lóe lên từ bên dưới khe nứt, phun ra từng luồng hỏa diễm đỏ thẫm, lập tức bao trọn lấy lò đan.

Hai tay Liễu Minh lập tức vỗ vào hư không về phía hỏa diễm, hai luồng Pháp lực tinh thuần ào ào tuôn ra.

"Oanh" một tiếng, hỏa diễm vốn có màu đỏ thắm bỗng nhiên biến thành màu trắng, phát ra nhiệt độ cực cao, thậm chí còn khiến cho hư không phụ cận bắt đầu phát ra âm thanh ‘ông ông’ cộng hưởng.

Liễu Minh thấy thế, trên mặt cũng không xuất hiện chút vui vẻ nào, chỉ tiếp tục điên cuồng thúc giục Pháp lực.

Một khắc sau, Liễu Minh mặt mũi tràn đầy vẻ thoả mãn rời khỏi động phủ Phàm Bách Tử, trở về động phủ của mình.

Khi lần nữa trở lại mật thất, hắn vừa mới khoanh chân ngồi xuống đã lấy ra một cái hộp ngọc từ trong tay áo, nhanh chóng mở nắp ra, bên trong rõ ràng là một quả cầu màu vàng rực, lớn cỡ nắm đấm.

Đây chính là chất lỏng màu vàng mà hắn dùng lực lượng Địa Hỏa Lô tách ra khỏi bộ khô lâu màu vàng kia. Mà bản thân khô lâu sau đó cũng đã biến thành tro bụi ngay trong nhiệt độ cực cao.

Ngay khi Liễu Minh lấy chất lỏng màu vàng từ trong lò đan ra, lập tức nó đã trở nên cực kỳ cứng rắn.

Liễu Minh nghiên cứu cả buổi trong mật thất cũng không nhận ra đây là loại bảo vật hoặc tài liệu nào.

Trong những loại tài liệu trân quý mà hắn biết cũng không có thứ nào tương tự cả.

Xem ra vật này cùng với giọt chất lỏng màu đen lấy được từ trên người Hải Tộc nhân kia, chỉ có thể đợi sau này có cơ hội sẽ nhờ người phân biệt một chút vậy.

Vì vậy thời gian kế tiếp, Liễu Minh liền lấy tất cả những vật thu được từ trong hang động dưới lòng đất ra kiểm kê lại một lần, sắp xếp thành từng nhóm để chuẩn bị tìm cơ hội phù hợp đổi toàn bộ thành Linh Thạch.

Cuối cùng, Liễu Minh lấy bản điển tịch tà tu có ghi chép "Thú Giá Thuật" kia ra, hứng thú lật xem một hồi.

Phần lớn những phương pháp tu luyện thuật này được ghi trên điển tịch đều cực kỳ tanh máu, hắn đương nhiên sẽ không thể đi tu luyện, nhưng nhờ việc đọc những pháp quyết bí thuật ghi chép trên điển tịch, hắn đã được mở mang tầm mắt, sau này khi gặp phải đối thủ tu luyện công pháp cùng loại có thể tìm ra sơ hở của đối phương, từ đó dễ dàng đánh bại.

Tới tận lúc đêm khuya canh ba, Liễu Minh mới biến đổi gương mặt rời khỏi động phủ, một lần nữa bay tới Tam Vương Phủ.

Đã có kinh nghiệm một lần đột nhập, lúc này hắn đi thẳng tới chỗ lầu các cũ kỹ ở một góc hẻo lánh của Vương phủ.

Hắn cực kỳ thuận lợi lẻn tới trước cửa lầu các cũ kỹ, thân hình lộn một cái đã xuất hiện trên mái hiện tầng hai lầu các. Sau đó từ một viên ngói hàng ngoài cùng bên tay trái, ánh mắt hắn chậm rãi nhìn sang phải.