Ma Thiên Ký

Chương 215: Chu Thiên Hợp




Dịch giả: Phượng Vũ

Biên: hungprods

Lão giả mặc hạc bào nhấc quải trượng trong tay lên, múa may mấy cái về phía đám hỏa vân.

Chỉ một lát sau, mấy đạo phù văn lớn cỡ cái đấu bay ra từ trong đám hỏa vân, sau khi quay tròn tụ lại liền phóng lên trời không thấy đâu nữa.

Sau một khắc, những pháp trận bố trí sẵn bốn phía xung quanh Huyền Kinh kia được kích phát cùng một lúc, một quang trận màu đỏ sẫm hiện lên trên, bao phủ lấy toàn bộ màn sáng màu lam, mơ hồ tạo thêm một cái siêu cấp pháp trận cực kỳ lớn nữa.

Pháp trận này lập lòe một hồi, ở trung tâm lại ngưng tụ ra từng đám từng đám mây lửa, chi chít chằng chịt, gần như trải rộng quá nửa Huyền Kinh. Hơn nữa, sự giao hòa giữa hai màu đỏ và lam còn làm cho người ta có một loại cảm giác diễm lệ rung động lòng người.

Dân chúng và tán tu trong Huyền Kinh thấy tình hình này, tất cả đương nhiên đều trợn mắt há hốc mồm.

Đột nhiên một tiếng sét đánh giữa trời quang, một tia sét màu bạc lóe lên trong đám mây lửa, sau đó điên cuồng vặn vẹo biến lớn, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một đầu lôi xà lớn hơn trăm trượng, hai mắt lạnh như băng, toàn thân phủ đầy điện quang màu bạc, cái miệng vừa há ra, một đạo lôi điện lập tức bổ xuống.

Vô số điện quang bay tán loạn khắp nơi.

Mặt ngoài màn sáng màu lam rung động, từng gợn sóng màu lam nhộn nhạo cuộn lên.

Cùng lúc đó, những đám hỏa vân trong không trung đột nhiên cuồn cuộn ngưng tụ lại, vô số phù văn đỏ thẫm từ trong đó tuôn ra, rơi xuống bên dưới như mưa rào.

Mỗi một đạo phù văn rơi lên màn sáng, dù không có một âm thanh nào phát ra, nhưng lực lượng của cấm chế lại giảm đi rất nhanh chóng.

Lúc này, lôi xà trên không trung lại lắc mình một cái, sau đó lập tức từ trên cao lao thẳng xuống, dùng đầu hung hăng đập lên màn sáng.

Một tiếng nổ lớn rung trời chuyển đất vang lên!

Toàn bộ Huyền Kinh rung chuyển, thậm chí rất nhiều phòng ốc xây dựng không quá kiên cố cũng liên tiếp sụp đổ, không biết bao nhiêu phàm nhân bị thương.

Chỉ trong chốc lát toàn bộ Huyền Kinh đã trở nên đại loạn, không biết bao nhiêu tu luyện giả bay lên cao, mặt mũi cực kỳ hoảng sợ nhìn thiên tượng quỷ dị hai màu xanh đỏ giao nhau trên bầu trời.

Cùng lúc đó, Đổng Thái Hậu đang ngồi xếp bằng trong một mật thất ở Hoàng cung đột nhiên há miệng phun ra một ngụm máu tươi, kinh sợ kêu lên.

“Không thể nào! Sao lại có cường giả cấp Linh Sư công kích đại trận, lại còn được Trận Pháp Sư tính toán kỹ lưỡng, công kích vào điểm yếu nhất của pháp trận nữa. Không xong rồi, nếu cứ thế này thì tòa đại trận không thể chèo chống được bao lâu, trước tiên phải bỏ đi cấm chế bên ngoài Huyền Kinh.”

Vừa nói xong, Đổng Thái Hậu vội vàng nhấc một cái trận bàn từ trên mặt đất trước mặt lên, há miệng phun lên đó một ngụm máu, sau đó điên cuồng đánh ra hàng loạt đạo pháp quyết.

Cùng lúc ấy, màn sáng màu lam bao phủ Huyền Kinh sau khi bị lôi xà cực lớn đánh lên mấy cái, nó khẽ nhấp nháy rồi đột nhiên hóa thành từng điểm linh quang biến mất.

Còn màn sáng vốn vẫn bao phủ Hoàng cung thì lại dày lên gấp bốn, năm lần, đồng thời từng đạo phù văn năm màu xuất hiện trong màn sáng một cách rất quỷ dị, cũng nhanh chóng trải rộng ra khắp nơi.

Cấm chế bao phủ Hoàng cung thoáng cái đã trở nên quỷ dị vạn phần.

Màn sáng bao phủ Huyền Kinh vừa biến mất, lão giả mặc hạc bào đang thi pháp trên bệ đá ban đầu hơi nao nao, nhưng rất nhanh đã cười cười nói:

“Không thể tưởng tượng được, tên Hải tộc chủ trì pháp trận này cũng là một kẻ vô cùng quyết đoán, biết rõ ta đã tính ra được điểm yếu của trận này, cộng thêm sử dụng lực lượng của cấm chế trái thuộc tính để khắc chế nên đã triệt hồi ngay, lại còn rút tất cả lực lượng vào tầng cấm chế phòng ngự bên trong.”

“Theo ý của Đặng sự đệ thì không phải cấm chế bị chúng ta phá vỡ mà là do tên Hải tộc kia chủ động buông tha cho tầng cấm chế bên ngoài ư? Nói như thế thì có phải lúc này tầng cấm chế bên trong lại càng thêm khó phá không?” Đại hán họ Lôi vẫy tay một cái, lôi xà trên không trung chớp động một cái, sau đó hóa thành một con dao ngắn màu bạc rơi xuống, đồng thời hắn nhướng mày hỏi.

“Ta cũng không rõ lắm, phải tận mắt nhìn thấy tình trạng tầng cấm chế bên trong mới có thể phán đoán chính xác được.” Lão giả mặc hạc bào trả lời.

“Nếu đã như thế, chúng ta cứ qua đó đi đã. Đúng rồi, Ngụy sư đệ, ngươi hãy báo cho Bạch sư điệt một tiếng để hắn tới đây gặp chúng ta một lát đi. Có một số chuyện ta phải tự mình hỏi hắn.” Đại hán họ Lôi chợt nghĩ tới chuyện gì, lại phân phó.

“Không thành vấn đề, ta sẽ lập tức phát tin cho Bạch sư điệt.” Nam tử họ Ngụy nghe thế thì lập tức đáp ứng.

Sau đó, gã lấy ra một cái pháp bàn hình tròn từ trong người, bàn tay xoa xoa phía trên nó mấy cái, rồi lại điềm nhiên thu lại pháp bàn như không có chuyện gì xảy ra.

Cùng lúc ấy, trên người Liễu Minh đang ngồi xếp bằng nhắm mắt trong mật thất đột nhiên truyền ra những tiếng ‘ông ông’.

Thần sắc hắn hơi đổi, mắt lập tức mở ra, tay áo run lên, một khối pháp bàn đã xuất hiện ở trong tay. Chỉ thấy pháp bàn rung lên liên tục, trên mặt ngoài còn hiện ra một vài dòng chữ màu bạc.

Liễu Minh vừa nhìn, trên mặt đã lộ ra vẻ vui mừng, lập tức thu hồi trận bàn, sau đó đứng dậy, đẩy cửa bước ra khỏi mật thất.

Hắn vừa đi ra đại sảnh của động phủ thì đã thấy Hồ Xuân Hương cũng mang theo vẻ mặt vui mừng bước ra từ phòng riêng.

“Bạch sư đệ, trưởng bối của Thiên Nguyệt Tông chúng ta đã tới Huyền Kinh rồi, ta đang chuẩn bị đi nghênh đón.” Nàng vừa nhìn thấy Liễu Minh đã lập tức nói ngay.

“Thật là trùng hợp, ta cũng vừa nhận được tin tức, chi viện của Man Quỷ Tông chúng ta cũng đã tới rồi. Nếu như ngươi và ta đã nhận được tin tức thì hẳn là cấm chế của Hải tộc đã bị bài trừ rồi a.” Liễu Minh hơi kinh ngạc, sau khi nghĩ kĩ thêm một chút thì đã thực sự giật mình rồi.

“Cũng chỉ có khả năng như thế. Nếu vậy, chúng ta cùng ra ngoài thôi.” Hồ Xuân Nương nghe vậy cũng có chút bất ngờ, nhưng vẫn tươi cười gật đầu.

Sau đó, Liễu Minh dặn dò Càn Như Bình vài câu rồi cùng với Hồ Xuân Nương, một người mang theo một cái áo choàng trùm đầu màu xanh, một người đeo mạng che mặt, rời khỏi động phủ.

Ở bên ngoài Hoàng cung, phía trước màn sáng màu xanh thẫm, một chiếc cốt chu màu trắng được khí đen bao quanh và một cái phi xa làm từ Thanh Đồng đang bay lơ lửng đối diện nhau giữa không trung.

Trên cốt chu, bốn người đại hán họ Lôi đứng sóng vai.

Mà ở trên phi xa Thanh Đồng phía đối diện, có hai nữ một nam đang đứng. Hai nữ tử, một người khoảng chừng hai bảy hai tám tuổi, một người hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt tú lệ, sau lưng mỗi người đeo hai thanh trường kiếm một vàng một xanh. Còn nam tử kia khoảng bốn mươi tuổi, mặc áo bào trắng, eo thắt đai lưng ngọc, vẻ mặt tươi cười làm cho người ta có một loại cảm giác rất thư thái khó nói.

“Chu Thiên Hợp, ngươi tới đúng lúc lắm. Chúng ta vừa mới hao tổn tâm tư phá vỡ đại trận của Hải tộc thì các ngươi cũng chạy tới nơi.” Đại hán họ Lôi hờ hững nói với đám người đối diện.

Đúng lúc bốn người bọn họ, dưới vô số ánh mắt kinh sợ của đám tán tu và phàm nhân trong Huyền Kinh tiến vào gần Hoàng cung, đang định phá vỡ luôn cả tầng cấm chế bên trong này thì ba gã Linh Sư của Thiên Nguyệt Tông ngồi trên phi xa cũng chạy tới như bay.

Mà người dẫn đầu lại là một gã nam Kiếm tu nổi danh nhất trong hàng ngũ Linh Sư của Thiên Nguyệt Tông - Chu Thiên Hợp.

Thế nên đám người đại hán họ Lôi mới không thể không đối đãi một cách thận trọng.

“Chu mỗ không ngờ Lôi huynh lại tới nhanh như vậy, ta vốn nghĩ ta và hai vị sư muội sẽ tới sớm hơn so với quý tông một chút đấy. Thôi thế này, nếu như mấy người Lôi sư huynh đã xuất đại lực phá vỡ tầng cấm chế bên ngoài thì tầng cấm chế trước mắt này cứ giao lại cho Thiên Nguyệt tông bọn ta đi. Tại hạ cũng mang theo một quả Cửu Tinh Tử Mẫu Lôi, chắc cũng thừa sức để đối phó với cấm chế này.” Nam tử mặc áo bào trắng của Thiên Nguyệt Tông mỉm cười, nói.

"Cửu Tinh Tử Mẫu Lôi!" Vừa nghe xong mấy chữ này, ngay cả người luôn bình tĩnh như đại hán họ Lôi cũng không kìm được mà hít vào một hơi khí lạnh.

Trong lòng ba người Lâm Thải Vũ đương nhiên lại càng vô cùng kinh sợ.

“Tốt. Lôi mỗ cũng đã nghe qua đại danh của lôi này, nghe nói có thể chống đỡ được một kích toàn lực của cường giả Hóa Tinh kỳ. Ta đây liền mỏi mắt mong chờ!” Sắc mặt đại hán họ Lôi sau khi thay đổi vài lần, chậm rãi gật đầu.

“Ha ha, vậy tại hạ sẽ không khách khí nữa.” Chu Thiên Hợp cười lớn một tiếng, sau đó lấy ra một hộp ngọc màu đen nhạt từ trong tay áo, mặt ngoài dán ba, bốn tấm phù lục màu vàng.

Mà khi gã đang định mở hộp ngọc ra thì bầu trời phía xa hơi rung động, sau đó hai đám mây một đen một trắng xuất hiện trong tầm mắt.

“Hình như đó chính là đệ tử giám sát của hai tông chúng ta ở Huyền Kinh. Chi bằng hãy đợi bọn hắn đến để nghe báo cáo tình hình một chút rồi hẵng động thủ cũng chưa muộn, các vị thấy sao?”

Nam tử áo trắng thấy thế liền dừng động tác lại, mỉm cười nói.

“Cứ theo ý Chu đạo hữu đi, Lôi mỗ không có ý kiến gì.” Đại hán họ Lôi cũng liếc nhìn qua hai bóng người trên đám mây, sau đó cũng không tỏ ý phản đối.

Hai người đang đến đúng là Liễu Minh và Hồ Xuân Nương.

Chỉ trong chốc lát, Liễu Minh đã xuất hiện ngay phía trên cốt chu, sau đó hắn nhanh chóng thu lại đám mây rồi đáp xuống, khom người hành lễ với đám đại hán họ Lôi.

“Đệ tử Bạch Thông Thiên bái kiến bốn vị sư thúc.”

“Bạch sư điệt, lần này coi như ngươi đã lập công lớn cho bổn tông. Nhưng tin tức ngươi truyền về còn nhiều chỗ chưa rõ, bây giờ ngươi hãy kể lại đầu đuôi sự tình Hải tộc cho bốn người chúng ta nghe một lần nữa, nếu thật sự không sai, ta sẽ thay tông môn trọng thưởng cho ngươi.” Đại hán họ Lôi liếc nhìn Liễu Minh, sau đó mặt không đổi sắc nói.

“Vâng. Ban đầu khi đệ tử đi vào Huyền Kinh, liền gia nhập Bách Linh Cư đảm nhiệm chức vụ Khách Khanh, sau đó không lâu …” Liễu Minh không chút chậm trễ, bắt đầu kể lại mọi chuyện.

“Cuối cùng, đệ tử giết chết hai gã Hải tộc sau khi bọn chúng đã biến thân, hơn nữa còn lấy đi một cánh tay trên người một gã trong đó. Bấy giờ đệ tử và Hồ sư tỷ của Thiên Nguyệt tông mới dám khẳng định Hoàng cung đã bị Hải tộc chiếm cứ. Sau đó đệ tử lập tức truyền tin tức về tông với tốc độ nhanh nhất. Về phần miếng lân phiến màu xanh và cánh tay kia, đệ tử vẫn luôn bảo tồn bên người, kính xin mấy vị sư thúc đánh giá!”

Liễu Minh nói xong bèn lấy từ trong ngực áo ra một cái Trữ Vật Phù biến dị, sau đó lấy từ trong đó ra một cái lân phiến nhỏ màu xanh đã quắt lại và một cánh tay phủ đầy vảy xanh.

Ánh mắt đại hán họ Lôi sáng lên, tay phất một cái về hư không liền thu hai vật đó vào trong tay, sau khi cẩn thận kiểm tra mới đưa cho Lâm Thải Vũ và lão giả mặc hạc bào ở bên cạnh.

“Không sai, đây chính là cánh tay của Hải tộc nhân, hơn nữa thời gian bị chém xuống khoảng vào một tháng trước.”

“Khí tức trên miếng lân phiến này dù rất yếu, nhưng đích xác là của Hải tộc nhân không thể nghi ngờ.”

Một lát sau, Lâm Thải Vũ và lão giả mặc hạc bào đều gật đầu xác nhận nói.

“Tốt lắm, lấy Minh Bài của ngươi ra. Để ban thưởng cho công lao lần này của ngươi, tông môn sẽ trực tiếp thưởng cho năm nghìn điểm cống hiến, đồng thời ban cho một tấm Phù lục bảo mệnh.” Đại hán họ Lôi lấy từ trong tay áo ra một cái đoản côn ngắn màu vàng nhạt, mặt không lộ chút cảm xúc nói với hắn.