Dịch giả: hungprods
"Nếu Càn tiên sinh đã cứu tại hạ ra khỏi chốn lao tù, bí mật chôn sâu trong lòng Tôn mỗ bấy lâu nay này đương nhiên sẽ nói ra toàn bộ. Nhưng sau khi tại hạ nói ra bí mật kia, tuyệt không dám tiếp tục ở lại Huyền Kinh. Vì vậy nên hi vọng Tiên sư đại nhân có thể sắp xếp cho một nhà già trẻ của tại hạ giống như Trần đại nhân, toàn bộ đều rời khỏi Huyền Kinh. Từ nay về sau một nhà Tôn mỗ sẽ đi xa khỏi Đại Huyền Quốc, không hề bước chân vào Huyền Kinh nửa bước." Tôn đại nhân cung kính trả lời.
"Ừm, chỉ cần bí mật ngươi nói thực sự trọng đại, điều kiện này cũng không tính là quá phận, ta cũng sẽ đồng ý." Liễu Minh nghe thế, mặt không lộ ra chút cảm xúc nào, gật đầu nói.
"Tốt, có những lời này của Càn tiên sinh, Tôn mỗ cũng không còn lo lắng gì nữa. Bí mật đó chính là, đương kim Thánh Thượng cũng không phải là vị Hoàng Thượng đăng cơ hơn hai mươi năm trước kia, mà là do một Yêu vật biến ảo thành." Trong lòng Tôn đại nhân trút được gánh nặng, cuối cùng cũng nói ra đại bí mật che giấu trong lòng không biết bao lâu kia.
"Cái gì, Hoàng Thượng là giả, là do Yêu vật biến ảo thành sao?" Mặc dù trong lòng Liễu Minh đã bắt đầu suy đoán bí mật của đối phương từ lâu, nhưng khi nghe xong lời gã nói vẫn thực sự giật mình.
"Đúng vậy. Càn tiên sinh không nên cho rằng Tôn mỗ ăn nói bậy bạ. Kỳ thật bảy năm trước ta đã biết rõ bí mật này. Tiên sinh cũng biết, trước kia Tôn mỗ là người thuộc Tổng Vụ Phủ của Hoàng thất, chịu trách nhiệm ghi chép tình hình ăn uống và sức khỏe của Hoàng Thượng hàng ngày, tránh phát sinh những chuyện như bệ hạ mắc bạo bệnh mà chết.
Trước đây ít năm, những ghi chép đó khá tốt, dù sao Thánh Thượng vẫn còn trẻ, thân thể khỏe mạnh không mắc bệnh gì cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng vào bảy năm trước, trong nội cung đột nhiên truyền ra tin tức Thánh Thượng mắc bệnh nhẹ, nằm trên giường một mạch ba ngày mới có thể bước xuống giường. Nhưng hơn mười ngày sau, ta mới nhận được những ghi chép liên quan. Lúc ấy ta cũng không quá để ý, chỉ cho là Hoàng Thượng mắc bệnh nặng hơn lời đồn cho nên ghi chép mới đưa tới chậm một chút. Tuy nhiên thật không ngờ đêm hôm đó, lúc ta mở bản ghi chép ra lại phát hiện một mảnh giấy mật báo kẹp giữa trang sách. Mà người báo tin ra ngoài chính là Lý Quý Phi - một vị Quý Phi mà năm đó Hoàng Thượng tin yêu nhất. Trong mảnh giấy, vị Lý Quý Phi này nói trước khi phát bệnh, Hoàng Thượng đã ở qua đêm tại chỗ Quý phi. Kết quả là nàng tận mắt nhìn thấy quá trình Hoàng Thượng từ một người bình thường biến thành một quái vật nửa người nửa yêu, bị dọa cho ngất đi tại chỗ. Sau khi nàng tỉnh lại không ngờ lại bị một đám thị vệ khống chế. Sau đó nàng thật vất vả lôi kéo một tên thị vệ trông coi, mới đưa được mật thư cầu cứu này ra ngoài. Bởi vì mảnh giấy không lớn, hơn nữa Lý Quý Phi cũng viết rất vội vàng, cho nên chỉ nói được tình hình đại khái ngày đó. Nhưng câu cuối cùng bảo tại hạ đi tìm mấy vị Tiên sư có thân phận cao nhất trong Hoàng thất, báo cho bọn họ biết việc này. Vì sợ ta không tin, trong mật thư Lý Quý Phi còn nhắc tới, nàng đã sai tên thị vệ bị mua chuộc kia chôn hai miếng lân phiến bị rơi xuống sau khi Hoàng Thượng biến thành Yêu vật ở một chỗ trong Hoàng cung, cũng bảo ta đào lên, mang tới cho mấy vị Tiên sư Hoàng thất kia phân biệt thật giả." Tôn đại nhân nói một hơi tới đây, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Mặc dù sắc mặt Liễu Minh vẫn như thường, nhưng trong lòng cũng giật mình không thôi.
"Sau khi ta xem xong nội dung của mảnh giấy mật báo kia, đương nhiên cũng bị dọa cho kinh sợ, với loại chuyện này thì vẫn không dám tin tưởng hoàn toàn. Mà khi ta chưa nghĩ ra biện pháp gì có thể vào cung một chuyến thì trong nội cung đã truyền ra tin tức Lý Quý Phi bị bệnh chết. Lúc ấy ta đã biết rõ lời nói của vị Lý Quý Phi này hơn phân nửa là thực. Sau khi ta chờ đợi lo lắng mấy ngày, rút cuộc cũng tìm được một lý do tiến vào trong nội cung, tiếp đó cũng thực sự đào được hai miếng Yêu lân màu xanh ở địa điểm Lý Quý Phi nói. Sau khi ta lấy được vật đó, đi suốt đêm tìm một tên ăn mày nhỏ tuổi không hiểu chuyện, lấy một miếng lân phiến trong đó và dùng tay trái, thay đổi giọng điệu viết một bức mật thư, bảo nó ném vào trong phủ một vị Tiên sư của Hoàng thất.
Nhưng một ngày sau, ta lại nghe được tin trên trăm nhân khẩu trên dưới trong phủ vị Tiên sư Hoàng thất này, không hiểu vì sao toàn bộ bị giết sạch trong vòng một đêm. Sau đó, ngay trong cơn giận dữ, triều đình đã thanh tẩy tất cả các thế lực ngầm lớn ở Huyền Kinh lúc ấy một lần, lại càng có vô số quan viên lớn nhỏ bị liên lụy, đầu rơi xuống đất. Về sau triều đình tung tin ra ngoài, nói một đám tà tu từ bên ngoài đến bị Khách khanh triều đình tiêu diệt cuối cùng đã thừa nhận việc giết chết nhân khẩu toàn phủ vị Tiên sư Hoàng thất kia, sau đó cơn sóng gió này mới chậm rãi trở lại bình thường. Nhưng từ đó về sau, ta không dám nói việc này cho người thứ hai, miếng lân phiến còn dư lại kia cũng được chôn giấu ở một chỗ bí mật trong phủ của ta, không một ai biết đến. Nếu không phải lần này tại hạ vì liên lụy đến một chuyện khác nên phải vào nhà giam, sợ rằng sau đây không lâu sẽ bị thẩm vấn, sẽ có Khách khanh triều đình sử dụng pháp thuật mê hồn khiến cho ta vô tình nói ra bí mật này, hơn phân nửa ta vẫn sẽ giấu trong lòng." Rút cuộc Tôn đại nhân cũng nói một hơi ra hết toàn bộ những điều mình biết.
"Nói như vậy, trong phủ của ngươi vẫn giấu miếng Yêu lân kia?" Liễu Minh nghe đến đó, lộ vẻ đăm chiêu hỏi một câu.
"Đúng là như thế, nếu không có chứng cứ, lúc ở trong nhà giam ta cũng không dám cam đoan với tiên sinh. Như vậy đi, ta sẽ trở về phủ với Tiên sư một chuyến, một là đón người nhà đi, hai là lấy miếng Yêu lân kia cho tiên sinh." Sau khi suy tính một phen, Tôn đại nhân trả lời như thế.
"Được, cứ làm như vậy đi. Đúng rồi, ngươi nói đương kim Hoàng Thượng là Yêu vật giả trang, vậy so sánh lúc trước và sau khi nhận được mật thư, Hoàng Thượng hiện giờ và trước kia có điểm gì khác nhau không?" Liễu Minh lại nghĩ tới điều gì đó, hỏi một câu.
"Điều này... Tại hạ thật đúng là chưa từng phát hiện ra điểm gì quá dị thường. Nếu thực sự có điều gì khác, chính là số lần Hoàng Thượng lên triều trong mấy năm nay có ít hơn trước kia, hơn nữa việc quản thúc các vị Hoàng tử và Vương gia trong Huyền Kinh cũng càng ngày càng lỏng lẻo. Nhưng những điều này đều là thay đổi dần dần, nếu không phải ta biết rõ bí mật này, chỉ sợ cũng không thể nào phát giác ra được chút thay đổi đó." Tôn đại nhân suy nghĩ một hồi, sau đó chậm rãi trả lời.
"Tốt, ta hiểu rồi. Hiện giờ ta và ngươi sẽ trở lại Huyền Kinh. Nhưng để không cho người khác chú ý, tướng mạo của ta và ngươi đều phải thay đổi một chút mới được." Liễu Minh suy nghĩ một thoáng phát, sau đó gật gật đầu nói.
Tiếp đó, bỗng nhiên một tay hắn xoa lên mặt một vòng, lập tức ánh sáng trắng lóe lên, từ một nho sinh hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, biến thành một nam tử trung niên tác phong nhanh nhẹn.
Sau đó Liễu Minh lại rút ra từ trong tay áo hai bộ quần áo một vàng một đen, sau khi chính mình mặc lên bộ quần áo đen liền vứt bộ còn lại cho nam tử.
Lúc này nam tử đang trợn mắt há mồm chứng kiến một màn vừa rồi mới tỉnh táo lại, tay chân luống cuống thay y phục.
Lúc này, Liễu Minh lại lấy ra từ trong ngực áo một viên thuốc tròn tròn màu trắng, hai tay khẽ bóp vỡ, sau đó liền bôi hết bột phấn đầy tay lên mặt Tôn đại nhân.
Lập tức làn da vốn trắng nõn của Tôn đại nhân, thoáng cái đã trở nên đen đúa, có chút thô ráp.
Liễu Minh gật gật đầu, bỗng nhiên ánh sáng màu xanh trong tay lại lóe lên.
Tôn đại nhân chỉ cảm thấy cằm mình mát lạnh một hồi, bộ râu khá dài dưới cằm bỗng rơi lả tả xuống, cũng khiến cho gã thoáng cái đã trẻ ra mười mấy tuổi.
"Đi thôi." Lúc này Liễu Minh mới lộ vẻ hài lòng gật gật đầu, sau đó liền quay người đi về phía chiếc xe ngựa Trần đại nhân để lại dưới chân núi.
Tôn đại nhân sờ sờ cái cằm trụi lủi, khẽ nhếch miệng cười khổ, sau đó cũng vội vàng theo xuống dưới.
...
Xế chiều, trước một khu nhà thoạt nhìn rất bình thường trong Huyền Kinh, nam tử trung niên do Liễu Minh hóa thành và Tôn đại nhân cuối cùng cũng xuất hiện.
Hơn một canh giờ trước, bọn hắn đã tới nơi này, nhưng vị Tôn đại nhân này cũng là một người túc trí đa mưu, rõ ràng người nhà cách bản thân không xa, vậy mà vẫn cố nén nhịn, ngồi hồi lâu ở một quán trà gần đó, sau khi chứng kiến cảnh vật xung quanh không có chút khác thường nào, mới dẫn Liễu Minh đi đến phía trước khu nhà.
"Phanh", "Phanh" vài tiếng, cánh cửa chính vốn đang đóng chặt nhanh chóng mở ra, một cái đầu thiếu niên bộ dạng như sai vặt từ bên trong thò ra, ngó nghiêng xung quanh.
"Các ngươi tìm ai... A, lão gia!" Tên sai vặt vốn đang muốn hỏi điều gì, nhưng sau khi nhìn kỹ Tôn đại nhân, lại không kìm được mà nghẹn ngào hô lên.
"Nhỏ giọng thôi, hai vị phu nhân đều ở trong phủ chứ?" Tôn đại nhân trừng mắt nói.
"Bẩm báo lão gia, Đại phu nhân và Nhị phu nhân đều ở trong phủ, vừa mới rồi còn nói về chuyện của lão gia." Tên sai vặt vội vàng bước sang một bên nhường lối, miệng cung kính nói.
"Tốt, mọi người đều ở trong phủ là tốt rồi. Ngươi lập tức ra ngoài thuê hai chiếc xe ngựa, lát nữa ta có việc dùng tới." Tôn đại nhân không lưỡng lự phân phó.
"Vâng, tiểu nhân đi làm ngay." Tên sai vặt nghe vậy, vội vàng đáp ứng, đi nhanh ra khỏi cửa.
Còn Tôn đại nhân thì dẫn Liễu Minh đi tới một chỗ sâu bên trong khu nhà.
Một lát sau, toàn bộ khu nhà bắt đầu một hồi xao động.
...
Hai canh giờ sau, ba chiếc xe ngựa chạy như bay ra khỏi cửa Đông Huyền Kinh, tiến về phía trước dọc theo con đường chính.
Liễu Minh một lần nữa khôi phục bộ dáng nho sinh, ngồi trong chiếc xe ngựa đi đầu tiên, tay vuốt vuốt một miếng lân phiến màu xanh lớn cỡ ngón cái, mặt mũi trầm tư.
Tôn đại nhân ngồi ở chỗ đối diện, khuôn mặt tỏ vẻ cung kính.
"Sau khi đưa các ngươi rời khỏi Huyền Kinh mười dặm, có lẽ cũng đã an toàn rồi, ta sẽ quay về. Dù sao đám Kim Linh Khách khanh có một tiền lệ bất thành văn, nếu không phải có mệnh lệnh đặc biệt của triều đình, bình thường bọn họ sẽ không rời khỏi Huyền Kinh quá mười dặm." Ngón tay Liễu Minh khẽ chuyển động, miếng lân phiến màu xanh nhoáng lên một cái đã không thấy đâu nữa, đồng thời nói với Tôn đại nhân.
"Tại hạ cũng đã nghe qua tin đồn này. Lần này thật sự nhờ ơn cứu mạng của tiên sinh, nếu không một nhà Tôn mỗ không biết sẽ rơi vào kết cục như thế nào nữa đây." Tôn đại nhân nghe vậy, tràn ngập cảm kích nói.
"Không có gì, ta cũng chỉ giao dịch với ngươi mà thôi. Tuy nhiên, nếu ngươi thật sự muốn từ nay về sau cao chạy xa bay, vẫn còn phải vượt qua một cửa nữa." Liễu Minh lại thở dài một hơi, nói.
"Lời này của tiên sinh là có ý gì?" Tôn đại nhân nghe xong lời này, đương nhiên giật mình kinh hãi.
"Từ sau khi xe ngựa rời khỏi Huyền Kinh, có một người vẫn luôn theo sát chúng ta từ trên không trung. Nếu ta đoán không sai, hẳn là một gã cường giả chính thức trong đám Kim Linh Khách khanh." Thần sắc Liễu Minh vẫn như bình thường, nói.
"Vậy phải làm thế nào cho phải?" Tôn đại nhân nghe vậy, sắc mặt đại biến.
"Yên tâm, nếu ta đã nói bảo vệ một nhà các ngươi an toàn rời khỏi Huyền Kinh, đương nhiên sẽ không nuốt lời. Chỉ cần đuổi người nọ đi là không có vấn đề gì nữa." Liễu Minh thản nhiên nói, thân hình khẽ chuyển động, nhảy ra khỏi cửa sổ, sau đó khí đen dưới bàn chân hắn tuôn ra, nâng cả thân hình bay thẳng lên trời.
Một lát sau, Liễu Minh lơ lửng hơn trăm trượng trên không trung, phía đối diện là một đại hán tóc xanh râu tím đang nhìn hắn chằm chằm.