Ma Thiên Ký

Chương 1497: Vĩnh Sinh




Dịch giả: Thiết Huyết

Ầm một tiếng!

Lôi điện đen trắng nặng nề kích xuống quang thuẫn ngũ sắc do Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn biến ảo ra, sau đó nó lại hóa thành một quang đoàn lôi điện cùng màu chồng lên khiến cho quang thuẫn run rẩy một hồi dữ dội.

Nhưng lúc này, Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn ở phía dưới bỗng nhiên xoay tròn mãnh liệt làm cho quang thuẫn cũng chuyển động theo tạo thành một cái vòng xoáy ngũ sắc, từ đó phóng ra từng đạo Cửu Thiên Thần Lôi. Theo sự xoay quanh của vòng xoáy, từng đạo lôi điện năm màu mảnh khảnh như linh xà nhanh chóng tiến lên cắn nuốt lôi điện đen trắng.

Liễu Minh thấy vậy trong lòng cũng buông lỏng một chút.

Lực lượng lôi điện đen trắng này tuy hắn mới gặp lần đầu nhưng uy năng ẩn chứa trong đó lại vô cùng to lớn. Bất quá Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn vẫn có thể khắc chế được giúp cho việc đối phó cũng trở nên

dễ dàng hơn nhiều.

Thế nhưng vừa được một khắc, kiếp vân trên bầu trời lại cuốn động sôi trào, lôi quang lóe lên. Lại có một đạo lôi điện phóng xuống, thoạt nhìn rất giống đạo lôi điện thứ nhất thế nhưng lần này tốc độ của lôi diện càng nhanh hơn nữa. Thoáng cái nó đã oanh kích lên vòng xoáy, khiến cho quang đoàn lôi điện hai màu vốn nhỏ yếu bỗng lớn thêm gấp đôi.

Vòng xoáy ngũ sắc chấn động mạnh. Dường như không thể chịu nổi cùng lúc hai đạo lôi điện cường đại như thế. Kéo theo đó linh quang của Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn ở phía dưới cũng ảm đạm vài phần. Liễu Minh trong lòng thất kinh, nhưng không đợi hắn nghĩ nhiều, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, lại một đạo lôi điện nữa từ kiếp vân phóng xuống đụng lên vòng xoáy ngũ sắc.

Mỗi một đạo lôi điện thế này cũng đủ xé rách thiên địa rồi, huống chi là ba đạo!

Cuối cùng vòng xoáy ngũ sắc cũng không chịu nổi nữa, lôi quang ở mặt ngoài lóe lên sau đó tán loạn ra.

Ba đạo lôi quang đen trắng với uy thế không giảm tiếp tục oanh xuống. Bên trong quang đoàn lôi điện, điện mang nóng rực màu trắng và điện mang âm lãnh màu đen chớp lóe mãnh liệt, một cỗ lực lượng pháp tắc quỷ dị vừa nóng vừa lạnh trước một bước đã ép xuống Mậu Thổ Thiên Cương Tráo. Hào quang bên ngoài của Thiên Cương Tráo biến hóa không ngừng, có vẻ như chỉ sau một khắc thì chống đỡ hết nổi mà sụp đổ.

Sắc mặt Liễu Minh đại biến, hắn không chút nghĩ ngợi liền vung Tổn Ma Tiên trong tay ra, một phiến bóng roi màu xanh mau chóng phóng lên vun vút.

Đồng thời hào quang trắng đen của hai cỗ pháp tướng phía sau hắn cũng bừng sáng, bốn cánh tay giao nhau che chắn trên đầu Liễu Minh.

“Oanh”, một tiếng nổ rung trời chuyển đất vang lên.

Điện quang hai màu trắng đen bỗng bạo liệt lan tràn, một cỗ gió lốc lôi điện như sóng thần quét ra bốn phía xung quanh, bao phủ toàn bộ phạm vi trăm dặm vào bên trong. Tuy nhiên ngay lúc lôi quang cuốn tới định nuốt gọn Liễu Minh thì một vòng bạch quang nhu hòa bỗng xuất hiện chắn trước người hắn. Sau một khắc, thân thể Liễu Minh bị lôi quang trắng đen phủ kín, không còn nhìn thấy bóng dáng đâu.

Trong mây đen đằng xa, sắc mặt Ma Chủ vốn bình tĩnh như giếng nước rốt cuộc cũng biến hóa, y nhìn chằm chằm về phía gió lốc lôi điện đen trắng đang oanh tạc kia, thần sắc dầy vẻ khó tin.

Sau khi kiếp vân trên bầu trời phóng ra ba đạo lôi điện thì cuối cùng cũng ngừng lại rồi bình tĩnh tiêu tán. Một hồi sau, lôi quang bao trùm phạm vi trăm dặm xung quanh cũng từ từ tản đi. Những nơi lôi quang đi qua, vốn là thanh sơn lục thủy kéo dài bát ngát giờ này đã biến mất không còn sót lại chút gì, mặt đất thì như bị người ta đào lên một cái hố thật to, miệng hố trơn nhẵn bóng loáng. Sâu trong hố, một bóng người thất tha thất thểu như ăn xin bước từng bước ra ngoài.

Chính là Liễu Minh.

Tình trạng của hắn lúc này thoạt nhìn vô cùng thê thảm. Hào quang trên người hết sức ảm đạm, khóe miệng trào ra máu tươi. Quần áo cũng rách nát không chịu nổi lộ ra dấu vết da thịt cháy đen khét lẹt. Mậu Thổ Thiên Cương Tráo sớm đã không thấy tung tích, chỉ có mươi hai quả Sơn Hà Châu là vẫn còn lơ lửng xung quanh hắn, có điều bên trên tất cả mỗi hạt châu đều xuất hiện vết nứt, linh quang tỏa ra cũng ảm đạm cực kỳ.

Hai cỗ pháp tướng bảo hộ cho Liễu Minh lại càng thê thảm, nhìn như vừa bị hủy đi nửa người, lúc này chúng cũng không chịu nổi nữa liền hóa thành hai làn khí đen trắng nhập vào cơ thể hắn.

Tổn Ma Tiên và Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn cũng trở về nguyên dạng, hào quang chớp lên, hiển nhiên là linh tính của chúng đã tổn hao rất nhiều rồi.

Liễu Minh rũ tay xuống, một tấm kính cổ chui vào tay áo hắn biến mất. Chính là Hồn Thiên Kính.

Uy lực của lôi kiếp đen trắng vượt xa dự liệu của hắn. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn cái khó ló cái khôn tế ra Hồn Thiên Kính ngăn cản một kích, nào ngờ lại thành công. Liễu Minh nhìn về phía mây đen đằng xa, thấy đối phương vẫn chưa có động tĩnh gì thì mới thở nhẹ một hơi rồi phất tay thu lại các pháp bảo Sơn Hà Châu, Tổn Ma Tiên, Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn ….

Kiếp vân giữa bầu trời vang lên một tiếng sấm rền vang, cuối cùng cũng tiêu tan hoàn toàn. Vào lúc này hào quang trắng đen xung quanh bỗng như thủy triều hội tụ tới chỗ Liễu Minh rồi tạo thành một cái hư ảnh bát quái tầm mười trượng bao phủ lấy hắn bên trong. Hư ảnh bát quái toát ra vô số tơ mỏng hai màu trắng đen, những tơ mỏng này tản ra năng lượng cổ quái chấn động tầng tầng lớp lớp. Trong nháy mắt Liễu Minh đã biến thành một cái kén cực lớn lơ lửng trong hư ảnh bát quái.

Quang kén trông như một trái tim đang đập, phập phồng lúc lớn lúc nhỏ, đồng thời ánh sáng màu trắng từ bốn phương tám hướng không ngừng vọt tới rồi cũng nhao nhao chui vào trong kén. Quá trình này diễn ra trong một canh giờ, sau đó quang kén cực lớn rốt cuộc ngừng chấn động, trên đỉnh nó bỗng nứt ra một cái khe nhỏ. Một mùi thơm nhàn nhạt từ trong khe hở lan ra ngoài, mùi thơm này hết sức kì dị, nó ẩn chứa một loại cảm giác trong vắt thuần túy, không pha lẫn chút tạp chất nào.

Tiếp đó lại có một hồi âm thanh tự nhiên như tiếng Phạn xướng vang lên. Quang kén truyền ra một tiếng vang giòn tan rồi mặt ngoài lại lập tức xuất hiện thêm một đạo vết rạn. Âm thanh Phạn Xướng càng thêm vang dội, phảng phất như có người đang thổi kèn đánh trống vậy. Sau một tiếng "Ầm" trầm đục, quang kén vỡ vụn ra. Từ trong đó xuất hiện một bóng người mặc áo xanh. Hiển nhiên đó chính là Liễu Minh.

Trên người hắn toát ra hào quang hai màu đen trắng nhu hòa, thoạt nhìn bộ dạng vẫn không khác lúc trước là bao nhưng toàn thân lại làm cho người ta có cảm giác bất đồng. Hắn đứng yên đó, dường như là cùng trời đất này hòa làm một thể vậy. Liễu Minh nắm nhẹ hai tay, quét thần niệm quan sát thân thể mình một chút, vẻ mặt hắn liền lộ ra một tia cuồng hỉ.

Trải qua thời gian ở trong quang kén vừa rồi, thân thể hắn giống như đã được thoát thai hoán cốt. Chẳng những bây giờ pháp lực tăng vọt gấp mấy lần mà cường độ nhục thân cũng cường đại hơn so với trước kia không biết bao nhiêu mà kể. Lúc này hắn chỉ cần giơ tay nhấc chân là có một loại khí thế rung chuyển trời đất.

Liễu Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời, sắc mặt vui mừng dần thu lại thay vào đó là một tia thẫn thờ nhàn nhạt. Sau khi tiến giai Vĩnh Sinh cảnh, sự cảm ứng đối với Thiên Địa của hắn đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Thiên Địa đại đạo, pháp tắc Ngũ Hành trong mắt hắn đã không còn hư vô mờ ảo như trước kia nữa mà đã có dấu vết để lần theo, có thể dễ dàng khống chế. Thậm chí chỉ cần hắn muốn thì chuyện dời núi lấp biển cũng chỉ là tiện tay mà thôi.

Ngay khi Liễu Minh nhận thức được sự huyền diệu của Vĩnh Sinh cảnh thì không trung trên đỉnh đầu hắn chợt trở nên ảm đạm, không khí bốn phía xiết chặt lại. Tiếp đó từ đâu một cái ma trảo màu đen to cỡ trăm trượng với khí thế dường như có thể thôn phệ vạn vật bỗng nhiên xuất hiện rồi chụp thẳng xuống. Lập tức có một cỗ cảm giác làm người ta hít thở không thông đè nén hắn. Sắc mặt Liễu Minh biến đổi nhưng lại không lộ vẻ sợ hãi chút nào mà ngược lại quát khẽ một tiếng rồi phất tay đánh ra một chưởng.

Hắc quang trên người hắn đại phóng ngưng tụ thành một bàn tay màu đen cũng to ngang ma trảo trên không trung, cả hai ầm ầm chạm vào nhau.

"Bành" một tiếng trầm đục vang lên!

Bàn tay màu đen do Liễu Minh ngưng tụ thành nhoáng cái đã chia năm xẻ bảy, tuy nhiên ma trảo màu đen kia cũng bị bức phải ngừng lại một chút.

Liễu Minh nhân lúc này khẽ động thân bay vút đến nơi xa.

Một tiếng "Ồ" khe khẽ không biết từ phương nào vang lên. Bỗng không gian gần đó chớp một cái xuất hiện hai đạo ô quang dài chừng mười trượng, chúng phát ra âm thanh rít gào chói tai rồi phóng thẳng về phía Liễu Minh. Bên trong ô quang mơ hồ nhìn thấy hai thanh kiếm mỏng màu đen tản ra kiếm ý ngợp trời, so với Hư Không Kiếm Hoàn chỉ hơn chứ không kém chút nào cả.

Trên mặt Liễu Minh lộ ra một tia cười lạnh, hắn lật tay, Tổn Ma Tiên liền hiện ra. Bóng roi màu xanh lóe lên quấn lấy hai đạo ô quang rồi khẽ xoắn một cái. Ô quang gào thét run lên một hồi rồi lập tức bị cắt nát ra thành mấy khúc.

"Với những công kích thăm dò tầm này, ta khuyên các hạ đừng nên tốn công vô ích làm gì. Chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ bằng những thủ đoạn đó là có thể giết được ta hay sao?" Liễu Minh nhìn về một hướng gần đó rồi nhàn nhạt mở miệng.

Không gian nơi đó bỗng lóe lên, một bóng người cao lớn chậm rãi hiện ra.

Người này tóc bạc không gió tự bay, mặt đeo một cái mặt nạ màu vàng, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt còn lại không chút biểu tình nào.

Y chính là chủ nhân Luân Hồi Cảnh, Nguyên Thủy Ma Chủ.!

Lúc này y đứng nguyên nhìn Liễu Minh, trong mắt là một mảnh mơ hồ như sương mù. Đồng thời y nhẹ phất tay lên, ma trảo màu đen bay trở về rồi biến mất trên đầu. Sắc mặt Liễu Minh cũng biến hóa ngưng trọng nhìn về phía Nguyên Thủy Ma Chủ.

"Xem ra ngươi quả nhiên không bị ảnh hưởng bởi cấm chế… Có thể cùng lúc viên mãn cả hai loại pháp tắc Âm Dương để tiến giai Vinh Sinh Cảnh, thật không tầm thường. Nói đi, ngươi dựa vào đâu mà làm được chuyện này, trên người ngươi hẳn là có bí mật gì đúng không?" Ma Chủ trầm mặc một lúc rồi đột nhiên hỏi.

Ánh mắt y mông lung, một cỗ khí tức giống như vô số dòng nước chảy từ đó truyền ra chui vào cơ thể Liễu Minh, dường như muốn nhìn thấu mọi bí mật của hắn vậy.

"Xin thứ lỗi tại hạ không thể trả lời." Liễu Minh chợt rùng mình trong lòng, nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh nhạt giọng đáp.

Trong lúc nói chuyện, pháp lực trong cơ thể hắn vận chuyển, toàn thân tản ra một tầng hắc quang ngăn chặn sự quan sát của Ma Chủ. Liễu Minh cũng hơi yên tâm một chút, hiện giờ đối mặt với Ma Chủ hắn đã không còn cảm giác cao không thể với tới như trước kia nữa rồi.

"Vậy cũng không sao hết, ta chỉ cần bắt lấy nguyên thần của ngươi thì mọi chuyện chẳng phải rõ ràng cả hay sao." Ma Chủ thấy Liễu Minh ngăn lại ánh mắt dò xét của y, lập tức cười lạnh rồi nói.