Dịch giả: Duocsybinh
Sư phụ ưng người duyên tình sắp đặt
Rời Ma Uyên lại hẹn ước mười năm.
(andreyquoc)
Hoàng Phủ Ngọc Phách nghe Liễu Minh nói như vậy trong mắt lóe lên một tinh quang, không giận mà ngược lại trên mặt còn hiện ra thần sắc vừa ý. Liễu Minh cũng chỉ cười cười, mặt đối mặt nhìn Hoàng Phủ Ngọc Phách, không lộ chút e sợ nào cả.
“Tốt, thực lực bất phàm lại là người chí tình chí nghĩa, người như vậy làm hôn phu của Dĩnh nhi là rất hợp ý ta.” Bỗng nhiên Hoàng Phủ Ngọc Phách cười một tiếng rồi vui vẻ nói.
Nghe vậy trong lòng Liễu Minh có chút giật mình, còn Triệu Thiên Dĩnh cũng bấn loạn không thôi.
“Sư phụ, người nói gì vậy chứ, hắn là người đã có thê thất, lại còn tới ba người con làm sao có thể làm thiếp thứ tư của hắn được!” Sắc mặt Triệu Thiên Dĩnh trở nên lạnh lùng nói.
Liễu Minh thấy Triệu Thiên Dĩnh không do dự chối từ, trong miệng vẫn không nói gì, im lặng nhìn Hoàng Phủ Ngọc Phách, sau đó ánh mắt đưa nhìn Triệu Thiên Dĩnh bất ngờ bắt được nàng đang trừng mắt liếc hắn.
“Dĩnh nhi không cần lo lắng, ta thấy tiềm lực kẻ này vô cùng to lớn, chuyện tiến giai đến Thông Huyền cũng có thể được, còn chuyện những người đàn bà khác của hắn thì không cần lo lắng, vì theo lời hắn nói thì hắn vẫn chưa chính thức kết thành song tu đạo lữ, con chẳng lẽ lại không có lòng tin rằng mình sẽ giữ được trái tim hắn sao?” Hoàng Phủ Ngọc Phách cười xòa một cái rồi truyền âm nói với Triệu Thiên Dĩnh.
Trên mặt Triệu Thiên Dĩnh vốn hiện ra một tia kinh ngạc, nhưng sau đó lại hòa hoãn lại hứ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác. Hoàng Phủ Ngọc Phách thấy vậy bèn bước tới bên cạnh, nở một nụ cười an ủi, rồi kéo vai nàng lại gần, thì thầm khẽ nói gì đó vào tai nàng. Lúc này không biết Hoàng Phủ Ngọc Phách đã nói gì, chỉ thấy hai bên má nàng bất giác đỏ bừng lên. Liễu Minh thấy hành động của hai người cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, sau đó quay người nhìn về hướng khác.
Một lúc sau, Hoàng Phủ Ngọc Phách kéo tay Triệu Thiên Dĩnh tới bên cạnh Liễu Minh rồi nói:
“Liễu đạo hữu, chuyện của ngươi với Dĩnh Nhi, ta và cô ấy có nói qua rồi, hiện tại trong lòng con bé còn có một chút khúc mắc, cho nên …. chuyện hôn ước tạm thời để sau sẽ tính nhé.”
Ánh mắt Liễu Minh chớp mấy cái, vẫn im lặng chưa nói gì.
“Dĩnh nhi của ta dù sao cũng là công chúa của Hoàng Triều, chung thân đại sự cũng cần phải được Ma Hoàng đại nhân đồng ý qua, nên chuyện tình của hai người hãy để rời khỏi đây rồi sẽ tính.” Hoàng Phủ Ngọc Phách lại nói tiếp, ngữ khí có phần lãnh đạm, nhưng khi nói đến hai chữ Ma Hoàng thì lại có phần khí thế hơn.
Ánh mắt Liễu Minh xoay động, trên mặt cũng không có hiện chút nào khác thường, tựa hồ không phản đối những sắp xếp đó. Triệu Thiên Dĩnh thấy Liễu Minh không nói gì, trên mặt hiện ra vài phần an tâm, đưa mắt liếc hắn một cái nhưng chỉ đảo qua một cái rồi vội dời đi.
“Còn chuyện đi khỏi đây sớm, thì Dĩnh nhi đã nói cho ta biết rồi. Hiện tại ta đã khôi phục Pháp Lực cho nên chúng ta có thể lập tức rời đi được rồi.” Hoàng Phủ Ngọc Phách nói tiếp.
“Vậy cứ theo ý của Hoàng Phủ trưởng lão mà làm đi.” Liễu Minh chấp tay một cái trả lời.
Hoàng Phủ Ngọc Phách cười nhạt một cái, không nói gì duỗi tay một cái, trong tay hiện ra một xấp trận kỳ trận bàn, quay nhìn Triệu Thiên Dĩnh nghiêm nghị nói:
“Dĩnh nhi, con đem mấy thứ này đi bày ra Bát Môn Phân Quang trận đi.”
Triệu Thiên Dĩnh nhẹ gật đầu, đưa tay nhận đống trận kỳ trận bàn, đồng thời trong miệng cũng vang lên tiếng chú ngữ.
Một lúc sau, tiếng chú ngũ dừng lại, cánh tay giơ lên đống trận kỳ trận bàn trong tay bất ngờ bay lên bắn ra xung quanh, tạo thành một cái vòng tròn xung quanh nàng, bên ngoài cũng hiện lên một tầng kim quang chói mắt.
“Liễu đạo hữu, ta phải thi triển một bí thuật để phối hợp với Dĩnh nhi, không thể bị phân tâm, vậy nên làm phiền đạo hữu hộ pháp cho chúng ta.” Hoàng Phủ Ngọc Phách quay đầu nhìn Liễu Minh nói.
“Chuyện này là tất nhiên rồi!” Thần sắc Liễu Minh cũng có chút nghiêm nghị, gật đầu trả lời.
Bàn tay Hoàng Phủ Ngọc Phách lóe sáng, thình lình chìa khóa Ma Uyên đã xuất hiện ở trong tay. Cánh tay kia cũng khẽ phất ra, đã xuất hiện một cái Phù Lục màu trắng mỏng, nhìn rất giống với miếng Phù Lục mà thiếu phụ áo trắng của Long thị từng cầm. Cùng lúc đó, những cái trận bàn trận kỳ đang bay chung quanh Triệu Thiên Dĩnh củng trở nên mơ hồ, liên tục di động, giống như đang được sắp xếp theo một quy luật nào đó. Trong Miệng Triệu Thiên Dĩnh khẽ quát một tiếng, mấy cái trận kỳ đang bay trên không bỗng lóe lên chui vào trong mặt đất, tạo thành một cái pháp trận kỳ lạ. Những cái trận kỳ còn ở bên trên thì tản ra những đạo kim sắc rất đẹp mắt, đem cả ba người vây vào trong đó.
...
Hàn Châu. Trên khoảng không mờ mịt của một dãy núi nào đó, Hư Không chấn động một cái, một mảnh kim quang lóe lên, sau đó hiện ra một toà pháp trận màu vàng nhạt. Bên trong pháp trận là thân ảnh hai nữ một nam, chính là nhóm người Liễu Minh. Vừa hiện ra, cả ba người lập tức đưa ánh mắt nhìn ra bốn phía, chỉ thấy chung quanh một màu tuyết trắng, núi rừng hoang vu không một bóng người, lúc đó cả ba mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Nhìn chỗ này chắc là vẫn còn ở trong Hàn Châu, chỉ là đã cách xa thành Quảng Hàn rất xa rồi a.” Lông mày Liễu Minh nhíu lại nói.
Đã rời khỏi Ma Uyên, thần thức đã có thể tự do thả ra xung quanh, lúc này trong lòng hắn có chút thoải mái hơn.
“Phá Không phù mà Ma Hoàng đại nhân ban cho có thể truyền tống ra mấy vạn dặm, cho nên lúc này chúng ta đã cách xa thành Quảng Hàn lắm rồi, không lo bị đám người Liễu gia phát giác nữa.” Trên mặt Hoàng Phủ Ngọc Phách không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cái mặt nạ, lúc này ngữ khí lạnh nhạt nói.
Liễu Minh nghe vậy cũng nhẹ gật đầu.
“Bây giờ Liễu đạo hữu có tính toán gì không? Nếu như không có sự tình gì cấp bách thì hãy theo hai chúng ta tới Hoàng Triều một chuyến được không?” Hoàng Phủ Ngọc Phách nở một nụ cười nói.
Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy, ánh mắt cũng sáng lên, chớp chớp mấy cái nhìn qua Liễu Minh.
“Đa tạ ý tốt của Hoàng Phủ Trưởng Lão, chỉ là trước kia vì Liễu gia làm loạn, cả Tàng Châu đều lâm vào loạn lạc, tại hạ lại không có ở trong tộc, bây giờ đã ra khỏi Ma Uyên rồi nên muốn trở về xem tình hình trong tộc như thế nào, dù sao thì ta cũng là tộc trưởng.” Liễu Minh suy nghĩ một chút ngẩng đầu nói.
Triệu Thiên Dĩnh nghe Liễu Minh nói vậy trong lòng có chút thất vọng, nhưng ánh mắt nhìn hắn thì vẫn mang theo một tia tức giận.
“Thời thế hiện tại thật quá loạn lạc, Liễu đạo hữu thân là tộc trưởng nên lo lắng trong tộc là chuyện cần làm rồi.” Hoàng Phủ Ngọc Phách vẻ mặt ôn hòa trả lời, khẩu khí không chút phật ý.
Sau một chút trầm ngâm, nàng lật tay lấy ra một khối lệnh bài màu tím lấp lánh đưa cho Liễu Minh.
“Đây là lệnh bài của Hoàng Phủ thế gia, ngươi hãy mang theo bên người, Tàng Châu hôm nay hết sức hỗn loạn nên nếu ngươi muốn đưa Thanh gia đi chỗ khác thì chỉ cần xuất ra lệnh bài này, ngươi có thể ở bất cứ châu quận nào nằm trong phạm vi quản hạt của Hoàng Triều.” Hoàng Phủ Ngọc Phách điềm nhiên nói tiếp.
Liễu Minh cầm lấy lệnh bài, trên mặt không khỏi hiện ra một tia kinh ngạc.
Vạn Ma Đại Lục tuy là rộng lớn, nhưng mà chỗ nào có Ma Khí tinh thuần thì đều đã có chủ, bây giờ có lệnh bài này thì hiển nhiên có thể thâu lấy một địa phương tốt cho Thanh gia rồi.
“Lệnh bài này chỉ có Hạch Tâm đệ Tử mới có, cho nên sẽ có được không ít đặc quyền đâu.” Hoàng Phủ Ngọc Phách hình như nhìn ra một tia nghi hoặc trong mắt Liễu Minh nến cất giọng cười một cái, khẩu khí có chút ngạo nghễ nói.
“Vậy rất cảm tạ Hoàng Phủ trưởng lão!” Liễu Minh vội thi lễ một cái trả lời, trong ánh mắt không khỏi hiện ra vài phần vui vẻ, vì nếu được như vậy lo lắng của hắn Thanh gia đã được nhẹ hơn rồi.
Hoàng Phủ Ngọc Phách mỉm cười nhìn Liễu Minh thi lễ, nhất thời không nói gì.
“Qua mười năm nữa, là đến hạn các thế gia tiến cống lên Hoàng Triều.” Hoàng Phủ Ngọc Phách trầm mặc một chút rồi mở miệng nói tiếp.
Liễu Minh vừa nghe nàng nói như vậy thì có chút giật mình, nhưng mà một khắc suy nghĩ hắn đã nhớ ra, trước kia Thanh Cổ từng nói với hắn chuyện này, quả thật đúng là mười năm sau phải tiến cống rồi, bất quá trước nay những chuyện này đều do bọn Thanh Cổ lo, hắn chưa từng nhúng tay vào mà thôi. Triệu Thiên Dĩnh ở bên cạnh nghe Hoàng Phủ Ngọc Phách nói vậy thì có chút biến sắc.
“Liễu đạo hữu là gia chủ của Thanh gia, vậy thì tới lúc đó nhớ ghé tới Hoàng Triều một chuyến, lúc đó chúng ta sẽ thương lượng chuyện hôn nhân của hai người.” Hoang Phủ Ngọc Phách liếc Liễu Minh một cái thản nhiên nói.
Liễu Minh nghe đến đó thì trong lòng có chút rối rắm, ánh mắt lóe sáng lên.
Hoàng Phủ Ngọc Phách không chờ cho Liễu Minh nói gì, đã nắm tay Triệu Thiên Dĩnh bay lên không rời đi. Lúc này trong lòng Triệu thiên Dĩnh lại nổi lên một cảm giác khó tả, quay đầu nhìn Liễu Minh, bất ngờ bắt gặp Liễu Minh cũng đang đưa mắt nhìn mình. Hai ánh mắt vừa chạm nhau thì thân ảnh của Triệu Thiên Dĩnh đã trở nên mờ nhạt không rõ. Trong nháy mắt cả Triệu Thiên Dĩnh và Hoàng Phủ Ngọc Phách đã biến thành một đường ánh sáng tim, biến mất nơi chân trời. Liễu Minh lẳng lặng nhìn theo bóng lưng hai người, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác khó tả, ánh mắt có chút thẫn thờ.
Nhưng lúc này Liễu Minh bỗng nhiên biến sắc!
Trên người hắn vang lên một tiếng thét, quang mang lóe lên, hiện ra một tấm bia đá hai màu đen trắng, chính là Hồn Thiên Bia. Hồn Thiên Bia lóe lên, một bóng người bay ra đứng bên cạnh Liễu Minh, chính là Ma Thiên. Thần sắc Ma Thiên lúc này có chút uể oải, bất quá so với lúc ở trong Tháp Ma Uyên thì dễ nhìn hơn rất nhiều rồi.
“Ngươi tỉnh dậy khi nào vậy hả?” Liêu Minh nhìn thấy Ma Thiên tỉnh lại nhưng trong lòng không có hiện lên nét vui mừng nào, lạnh nhạt hỏi một câu.
“Vừa tỉnh lại không lâu, chỉ là trùng hợp nghe được đoạn đối thoại của các người mà thôi, hắc hắc, nghe cách nói chuyện của Hoàng Phủ Ngọc Phách thì hình như ngươi đã mây mưa với con tiểu nha đầu kia rồi hả?” Ma Thiên cười hắc hắc hỏi lại.
Ánh mắt Liễu Minh sáng lên tựa hồ có vài phần tức giận nhìn Ma Thiên.
“Chuyện Thăng Tiên Đan, cả cách điều chế có phải ngươi đã động tay động chân gì hay không hả? Bằng không tại sao ta lại vô cớ làm cái chuyện đó với nàng hả?” Liễu Minh sẵn giọng hằn học nói.
“Thăng Tiên Đan, ngươi nói vậy là có ý gì đây? Ta mới tỉnh lại, chuyện gì cũng không biết!” Ma Thiên có chút giật mình hỏi lại.
Liễu Minh thấy Ma Thiên không có vẻ gì là làm bộ cho nên cũng hòa hoãn lại một chút, đem sự tình luyện đan rồi ăn đan kể một lượt cho hắn nghe.
“Thì ra là vậy, Liễu tiểu tử, chuyện này thì ngươi trách nhầm ta rồi nha, ta nói cho ngươi biết về Thăng Tiên đan cách điều chế đều chính là cách từ xưa truyền lại, hoàn toàn không sai một điểm, rồi nguyên liệu là tự tay các ngươi lấy ra làm, thì sao có liên quan đến ta được chứ?” Ma Thiên làm ra bộ mặt vô tội.
Ánh mắt Liễu Minh không chớp nhìn chằm chằm Ma Thiên, hình như đang đoán xem hắn nói có thật không hay lại ba hoa.
Ma Thiên trầm ngâm tự như nhớ ra điều gì đó.
“Ngươi đang nghĩ cái gì đó?” Liễu Minh trầm giọng hỏi lại.
“Ta đang nghĩ chuyện mà ngươi và con tiểu nha đầu kia làm chắc có liên quan đến chuyện này…..” Ma Thiên Nghiêm nghị thì thào nói.
“Chuyện gì? Nói đi, tốt nhất ngươi đừng có lừa gạt ta.” Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, nói. Ánh mắt vẫn không rời gương mặt Ma Thiên, trong lòng bàn tay vang lên tiếng tư lạp, hiện ra một đoàn quang điện ngũ sắc, bay lượn không ngừng trong đó.