Ma Thiên Ký

Chương 1275: Dẫn Nguyên Trận




Dịch giả: Khói

Trong động sâu diệt trừ “Tích Dịch”

Đoạt “Ma Nguyên”, “Dẫn Trận” bày ra

“Cấm chế”, “Hạt Nhi” giúp ta

Hấp Thu “Ma Huyết” đó là mục tiêu.

(andreyquoc)

Dưới sự xâm nhập của Liễu Minh, ma khí xung quanh phát ra càng nồng đậm, trên mặt đất vốn là còn có chút hoang vu, dần dần đã xuất hiện cỏ cây tươi tốt.

Ở nơi đây, phần lớn cỏ cây núi đá đều hiện ra màu xám đen, nguyên nhân có thể là do chúng bị nhiễm ma khí.

Liễu Minh liên tục phi hành, sau hai ba canh giờ, độn tốc mới dần dần chậm lại, chỗ này chắc là đã đến chỗ sâu bên trong sơn mạch Đông Lô rồi, ma khí nơi đây nồng đậm gấp hai đến ba lần so với bên ngoài.

Ngoài điều này, trong cốc còn bắt đầu xuất hiện dồn dập một ít ma thú với hình thù kỳ quái.

Thoạt nhìn những ma thú này cùng yêu thú đều giống nhau không sai biệt lắm, chỉ là trên người nhiều hơn một ít ma văn mà thôi.

Còn nếu nói về thực lực thân thể một cách đơn thuần, ma thú vượt xa yêu thú bình thường cùng giai, nhưng mà ở đây Liễu Minh gặp được phần lớn là một ít ma thú cấp thấp, trí tuệ của chúng so với những yêu thú Liễu Minh đã gặp qua thì thấp hơn không ít.

Mặc dù linh áp trên người hắn tản mát ra đã vượt xa Chân Đan cảnh, nhưng những ma thú kia, mắt vẫn còn lộ ra hung quang, hung hãn không hề sợ chết mà đánh tới, đương nhiên tất cả đều bị họ Liễu tiện tay chém giết.

Liễu Minh bay đến những ngọn núi có dị trúc màu đen trải dài khắp nơi, độn quang lúc này chợt ngừng lại, hắn quay đầu nhìn xuống chân một ngọn núi, lông mày nhíu lại, lập tức thân hình khẽ động bay tới đó.

Liễu Minh phất tay triệt phá một mảnh hắc trúc, ở dưới ngọn núi kia lộ ra một cái cửa vào sơn động được che khuất.

Vừa nãy nếu không phải có một đám ma khí dị thường nhàn nhạt bay ra khỏi động, Liễu Minh chắc chắn sẽ không phát hiện được nơi đây.

Thần thức Liễu Minh lập tức thả ra, cảm ứng tình huống trong động một chút, tình huống trong động khiến nội tâm hắn hơi kinh hãi, miệng chợt phát ra một tiếng kêu khẽ.

Cửa vào sơn động này mặc dù có chút chật hẹp, nhưng không gian bên trong nó lại không hề nhỏ chút nào, hơn nữa hình như đã từng bị cái gì đó đào ra một cái đường hầm ở bên dưới mặt đất, đâm sâu vào trong lòng đất.

Ở sâu trong lòng đất, còn tồn tại một đoàn ma khí màu đen.

Đủ loại dấu hiệu cho thấy, nơi đây hẳn là sào huyệt của một ma thú nào đó, hắn cảm ứng được một luồng ma khí dị dạng nhàn nhạt ở sâu trong huyệt động phiêu đãng mà đến.

Hắn hơi trầm ngâm, miệng niệm chú vài câu, trên người lóe lên ánh bạc, họ Liễu thúc dục Thú Giáp Quyết huyễn hóa ra một kiện áo giáp bằng thịt màu bạc.

Lại nói tiếp, trong khoảng thời gian cuối cùng ở Man Hoang đại lục, tu vi của hắn đã đạt đến Thiên Tượng cảnh, nên không tiếc rẻ pháp lực chút nào, mà luôn ngày ngày dùng pháp lực quán chú cho Bát Trảo Chương Ngư, giúp cho nó hoàn toàn tiến vào thời kỳ trưởng thành, không chỉ có màu da từ màu xanh da trời biến thành màu xanh đậm, mà linh văn màu bạc ở ngoài thân nó phát ra càng thêm lóng lánh, khí tức cũng đã đạt đến Hóa Tinh kỳ, hôm nay họ Liễu thi triển Thú Giáp quyết, tính riêng năng lực phòng hộ có lẽ đã không kém hơn Linh giáp cấp Pháp bảo là bao.

Sau khi làm xong, lần nữa từ miệng Liễu Minh phá ra vài câu niệm chú, thân thể hắn bị một tầng ánh sáng xanh dương nhàn nhạt bao phủ, hắn thi triển ra đồ đằng Xa Hoạn, trong nháy mắt khí tức cả người hắn dung nhập vào trong hư không, phảng phất như biến mất khỏi hư không vậy.

Lập tức, thân hình của hắn khẽ động, hóa thành một đạo U Ảnh, bay vào trong sơn động.

Cửa vào sơn động đủ để một người rất cao đi vào, toàn thân vách núi bên cạnh đều là núi đá màu đen, tản mát ra ánh huỳnh quang màu đen nhàn nhạt.

Ánh mắt của Liễu Minh dừng lại ở trên vách núi đá một chút, sau đó hắn bay vào trong động được tầm mười trượng, thì huyệt sơn động này chợt gập lại, nó kèo dài và đâm thẳng xuống lòng đất.

Liễu Minh biến thành U Ảnh vô thanh vô tức chuyển hướng một cái, cũng bay xuống phía dưới.

Huyệt động cũng dần dần bắt đầu rộng rãi hơn, từ một trượng, rồi hai trượng, đến khi Liễu Minh đã bay xuống tới mấy trăm trượng thì kích thước của huyệt động đã trở thành bảy tám trượng rộng thùng thình.

Nhưng mà đến nơi này, huyệt động có lẽ đã đến điểm cuối cùng rồi.

Ngay lúc hắn khó khăn lắm mới rơi được xuống đất thì có một cỗ ma khí nồng đậm đập vào mặt, là một đoàn sương mù màu xám mịt mờ, ngọn nguồn của huyệt động này thình lình xuất hiện một dòng suối màu đen chảy mãi không ngừng.

Trong con suối đang toát ra từng sợi ma khí màu xám tí ti, trong đó ẩn chứa không ít tơ mỏng (tế ti) đen nhánh.

"Chân Ma khí!" Trong mắt Liễu Minh lộ ra thần sắc cuồng hỉ, con suối màu đen này mặc dù chỉ là một cái ma nguyên không lớn, nhưng ma khí từ trong nó lộ ra thình lình lại ẩn chứa không ít Chân Ma khí.

Nói cách khác, đây là một khẩu Chân Ma nguyên cực kỳ hiếm thấy.

Đột nhiên, lông mày của hắn nhướng lên một cái, thân hình thoáng cái trở nên mơ hồ, liền biến mất ngay tại chỗ.

Ngay lúc thân ảnh của hắn khó khăn lắm mới biến mất, có một đạo Xích Ảnh vô thanh vô tức bắn tới, chỉ lóe lên một cái đã xuyên qua tàn ảnh cái đầu của họ Liễu vẫn chưa kịp biến mất hoàn toàn.

Tốc độ cực nhanh, có thể nói y như tốc độ ánh sáng!

Nếu mà Liễu Minh phản ứng chậm hơn nửa phân một chút, chỉ sợ lập tức đã bị Xích Ảnh xuyên thủng đầu lâu rồi.

Cách đó không xa, bóng đen lóe lên một cái, thân ảnh của Liễu Minh hiển hiện ra.

Ánh mắt hắn xoay chuyển, nhìn về phía Xích Ảnh đang nhanh chóng lùi lại, trong bóng tối, mơ hồ có thể thấy được là một đầu thú dài nhỏ, hai con mắt nó tản mát ra ánh sáng âm u màu lục, không hề nháy mắt mảy may mà đang nhìn chằm chằm vào Liễu Minh.

Thình lình là một đầu ma thú bộ dáng thằn lằn kích thước khoảng hai ba trượng, sau lưng nó sinh ra một đôi cánh bằng thịt cực lớn dài chừng một trượng, từ trên nó tản mát ra khí tức thình lình đã đạt đến Chân Đan hậu kỳ đại viên mãn, khoảng cách đến Thiên Tượng Cảnh cũng chỉ còn một bước ngắn nữa.

Oạch một tiếng!

Xích Ảnh lóe lên một cái tức thì chui vào trong miệng Ma thú, chính là đầu lưỡi của nó.

Lúc này ma thú thằn lằn nhận thấy đánh lén không có hiệu quả, hơi có chút ngoài ý muốn, nhưng nó lập tức chớp mắt, đôi cánh màu đen sau lưng run lên, thân hình bỗng nhiên hóa thành một đạo tàn ảnh, vô thanh vô tức dựa vào sương mù màu xám ở xung quanh Liễu Minh để du động ẩn nấp.

Liễu Minh thấy vậy, khóe miệng có chút nhếch lên, hai mắt lại nhắm lại, ở nguyên chỗ vẫn không hề nhúc nhích.

Trong mắt ma thú thằn lằn hiện lên một chút nghi hoặc, bỗng nhiên từ thân hình của nó, lưỡi dài màu đỏ ở trong miệng lần nữa như thiểm điện cuồn cuộn mà bắn ra, xẹt qua trong hư không tạo thành từng đạo từng đạo vết tích màu trắng nhàn nhạt, sau đó sau một hồi cuồng vũ, một mảnh lưỡi ảnh biến thành một cái mạng lưới màu đỏ khổng lồ hiển hiện ra, trùm xuống nơi Liễu Minh đang đứng.

Đồng thời hai cánh nó đột nhiên vỗ về phía trước một cái, kéo theo đó là mảng lớn ma khí màu đen tức thì cuồn cuộn về phía trước, rồi hóa thành từng phong nhận màu đen to khoảng lòng bàn tay, phong nhận dày đặc bao phủ phạm vi không gian tầm hơn mười trượng quanh thân Liễu Minh, nó muốn Liễu Minh không thể trốn đi đâu được.

Trong nháy mắt, lưới lưỡi màu đỏ khó khăn lắm mới chạm đến trán của Liễu Minh, tức thì hai mắt của Liễu Minh bỗng nhiên mở ra, từ trán có ánh sáng đen lóe lên một cái, Chân Ma ấn ký hiển hiện ra, đồng thời cánh tay rung động lên một trận đùng đùng, liền to thêm một vòng rồi hóa thành một đạo tử ảnh, trực tiếp xông vào bên trong lưới lưỡi màu đỏ.

Có một tiếng hét thảm!

Lưới lưỡi màu đỏ lập tức tiêu tán, giữa không trung một cái lưỡi dài màu đỏ to cỡ cánh tay, bị Liễu Minh nhẹ nhàng nắm trong tay, không sứt mẻ chút nào.

Chỉ thấy mặt ngoài lưỡi dài màu đỏ này hiện đầy từng vòng ma văn màu tím nhạt, phía trên có khí đen lượn lờ, lại giống như là một kiện ma khí, dưới luồng sức lực Liễu Minh xé rách xuống mà vẫn có thể kiên trì không đứt.

Sau một khắc, đầy trời phong nhận màu đen giống như gió táp mưa rào rơi xuống, dường như muốn thôn phệ Liễu Minh.

Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, phần phật một tiếng, mảng lớn Hắc Sắc Ma Diễm hừng hực cháy lên ở bên ngoài thân thể Liễu Minh, phong nhận đầy trời chạm vào ma diễm, phát ra tiếng vang xuy xuy, ngay lập tức tán loạn.

Giờ phút này quanh thân Liễu Minh có ma văn màu tím nhạt rậm rạp, vậy mà lại trực tiếp ma hóa!

Ma thú thằn lằn thấy tình hình này, rốt cục trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, hai cánh vỗ mạnh mãnh liệt nghĩ muốn thu lại đầu lưỡi, nhưng mà nó đã bị cánh tay Liễu Minh cầm chặt, căn bản không thể giãy giụa một chút nào.

Liễu Minh cười lạnh một tiếng, thân hình khẽ động, sau một khắc, liền xuất hiện ở phía trước ma thú thằn lằn, cánh tay kia dường như trở nên mơ hồ, như cuồng phong như mưa rào điên cuồng mà nện xuống.

Thanh âm nổ vang "Bang bang" vang lên không ngớt!

Trong mắt ma thú thằn lằn hiện lên một tia tuyệt vọng, sau một khắc dường như không có chút sức phản kháng nào nữa, nó đã trở thành một cái bánh bằng thịt.

Ngay lập tức Liễu Minh cong ngón tay búng ra, ở đầu ngón tay bay ra mấy đạo ánh sáng đen nhỏ vô cùng, trực tiếp đâm vào đầu của Ma thú.

Ánh sáng màu lục lóe lên một cái, sợi tơ màu đen trói lấy một đoàn ánh sáng lớn cỡ nắm tay, từ trong đầu ma thú bay ra, đúng là tinh phách của đầu ma thú này.

Một đạo bóng đen từ trên người Liễu Minh bay ra, đúng là Hấp Hồn Cổ, nó cắn đoàn ánh sáng màu lục một cái, rồi há miệng nuốt xuống, sau đó lập tức lại hóa thành một đạo bóng đen, bay vào trong tay áo bên phải của Liễu Minh.

Liễu Minh lắc đầu cười cười, thu khí tức ma hóa quanh thân lại, rồi đem những bộ phận hữu dụng từ thi thể ma thú nằm trên mặt đất thu vào.

Thân ảnh Ma Thiên bay ra, nhàn nhạt nhìn tay phải của Liễu Minh một cái.

"Không thể tưởng được, ngươi thậm chí có cơ duyên luyện thành bậc này Thượng Cổ Cổ Trùng - Hấp Hồn Cổ." Ngữ khí của Ma Thiên có vẻ có chút khác thường nói ra.

"Cơ duyên xảo hợp mà thôi." Liễu Minh khẽ cười một tiếng đáp lại.

"Nơi này có một ngụm ma nguyên, tuy nhiên rất nhỏ, nhưng vậy mà lại có thể tràn ra Chân Ma khí, đã có thể coi là địa điểm phi thường thích hợp để bố trí Dẫn Nguyên Đại Trận, vậy liền là nơi này đi." Ma Thiên xoay chuyển lời nói, nói ra.

Liễu Minh gật gù đáp ứng.

Hắn thanh lý dấu vết chiến đấu vừa nãy một chút, vung tay lên, phần phật một tiếng, một đống lớn tài liệu được lấy ra, những thứ này chính là tài liệu đã được chuẩn bị vì bố trí Dẫn Nguyên Trận.

Hai ngày kế tiếp, dưới sự chỉ điểm của Ma Thiên, Liễu Minh ở gần bên nguồn suối ma nguyên bố trí một cái pháp trận hùng vĩ.

Trận đồ Dẫn Nguyên Trận, Liễu Minh đã từng thấy qua, nhưng xa xa không có phức tạp như cái trước mắt này. Liễu Minh có hỏi thăm, Ma Thiên giải thích là Dẫn Nguyên Trận tầm thường không đủ để điều khiển khiến Chân Ma chi huyết cùng thân thể của Liễu Minh tương dung lại với nhau.

Liễu Minh bán tín bán nghi, bất quá vẫn là dựa theo yêu cầu của Ma Thiên mà bố trí xong Dẫn Nguyên Đại Trận.

Bên trên mặt đất của Ma nguyên, hiện ra ba cái pháp trận vòng tròn cỡ khoảng mấy trượng, xếp theo hình tam giác, giao tiếp lẫn nhau ở cùng một chỗ.

Ma Thiên đứng ở gần bên Dẫn Nguyên Đại Trận, trong miệng niệm chú vài câu, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, ba tòa đại trận lập tức tản mát ra ánh sáng đen nhàn nhạt, đột nhiên sáng ngời.

"Tốt, Dẫn Nguyên Đại Trận đã bố trí xong hết, tùy thời đều có thể bắt đầu." Ma Thiên chậm rãi nói ra.

Liễu Minh khẽ gật đầu, vung tay lên, lấy ra một chồng trận kỳ trận bàn dày đặc.

Hai tay hắn vung vẩy, trận kỳ trận bàn biến thành từng đạo từng đạo hào quang, biến mất vào các nơi bên trong huyệt động.

Ma Thiên chứng kiến động tác của Liễu Minh, mỉm cười, không nói gì thêm.

Sau nửa khắc đồng hồ, hư không xung quanh Dẫn Nguyên Đại Trận hiện ra mấy tầng cấm chế hào quang, bao bọc tầng tầng lớp lớp Dẫn Nguyên Đại Trận cùng Ma nguyên lại.

Đã có mấy tầng cấm chế này, liền không sợ khi kích phát Dẫn Nguyên Đại Trận, đưa tới ham muốn của những người ở bên ngoài.

"Ngươi làm việc luôn chú ý cẩn thận, như vậy rất tốt, khó trách La Hầu khi đó chọn ngươi làm chủ nhân lồng giam." Ngữ khí Ma Thiên lạnh nhạt nói ra.

"Tiền bối quá khen, hiện tại chúng ta liền bắt đầu đi." Liễu Minh cười cười, tay phất một cái vào Hóa Âm Hồ Lô ở bên hông, một cỗ khí đen bay ra, biến thành thân ảnh Hạt Nhi.

"Hạt Nhi, trong lúc ta thu nạp Chân Ma chi huyết, liền xin nhờ ngươi trông nom rồi." Liễu Minh phân phó một câu.