Ma Thiên Ký

Chương 1263: Thành Ma Vân




Dịch giả: nila32

Liễu Giả giết yêu Nhị Nữ khiếp

Ma Thành ra mắt Phu Nhân uy.(tridatinh)

Bởi vì đại trận Sơn Hà xuất hiện quá mức bất ngờ vì vậy đám người Thanh Đình của tộc Thanh Xà chẳng biết tự lúc nào đã lạc mình vào đó. Dưới sức ép của hào quang màu vàng đất xen lẫn hơi nước màu đen giăng bủa đầy trời, ba người liền cảm thấy cả người trầm xuống giống như đang bị sức ép nghìn cân đè nén khiến cho hành động trở nên chậm chạp, nội tâm cũng theo đó cảm thấy vô cùng kinh hoảng.

Lúc này, Thành Đình liền tỏ ra quyết đoán hất mạnh phần đuôi tạo thành từng tràng nổ vang ầm ầm mang theo vô số đạo lục tuyến bắn ra tứ phía đồng thời bạo liệt sương mù màu lục quanh người biến mảng lớn Thực Cốt Ma Nghĩ chung quanh thành hư ảo. Vì là kẻ có tu vi mạnh nhất trong ba người, trong chớp mắt gã đã phóng xa mười trượng, chuẩn bị rời khỏi đại trận Sơn Hà.

Nhưng vào lúc này, hư không bên trên bỗng truyền đến một hồi chấn dộng. Sau khi hắc quang chớp động một hồi, thân ảnh Liễu Minh đã liền hiện ra. Bất quá giờ phút này, toàn thân của hắn đã được phủ đầy lân phiến cùng hắc diễm, hiển nhiên là đã tiến vào trạng thái Ma hóa.

“Không… Không đúng, ngươi lại là…”

Cự xà ba đầu do Thanh Đình biến thành không thể che giấu nỗi khiếp sợ. Thế nhưng không đợi gã nói xong, một đạo quyền ảnh được bọc giữa ma diễm đen kịt đã ập đến một cách mạnh mẽ khiến vị thiếu chủ này cảm thấy hít thở không thông vì vậy đành đem lời định nói ra nuốt ngược trở vào. Trong lúc kinh hãi, gã liền uốn éo thân mình tránh sang một bên. Nhưng vào lúc này, mảng lớn hào quang vàng đã lại ập đến khiến động tác của gã dường như chựng lại. Chỉ một chút nữa quyền ảnh ma quái sẽ đập thẳng vào ba cái đầu rắn đang ngoe nguẩy. Họ Thanh thấy vậy liền há to miệng phun ra mảng lớn sương mù màu xanh lá, tạo thành một tầng phòng hộ vòng cung. Nào ngờ màn chắn do gã thi triển lại không thể ngăn cản thế công của quyền ảnh, dù chỉ một chút. Sau một khắc, chỉ nghe tiếng ầm ầm liên tục vang lên, quyền ảnh nghiêm mật đã như mưa rơi không ngừng nện xuống ba cái đầu lâu của Thanh Đình khiến chúng như quả dưa hấu bị người ta đập nát, mang theo máu tươi bắn ra tung tóe.

Tiếp theo “Cờ rắc” một tiếng!

Chỉ thấy Liễu Minh hời hợt kéo nhẹ hai tay, thân thể cự xà do Thanh Đình biến thành đã bị xé thành hai nửa tiếp đó nhanh chóng tan rã dưới sự thiêu đốt của ma diễm hừng hực, đến cả tinh phách cũng không kịp thoát ra. Toàn bộ quá trình diễn ra hết sức mau chóng, không hề có cảm giác dây dưa, dài dòng. Giữa không trung, pháp tướng cự xà ba đầu cũng tiêu tán một cách nhanh chóng. Cự nhân màu vàng nhạt đối chiến với nó chẳng biết từ lúc nào đã hóa thành bộ dáng Ma nhân vô cùng dữ tợn.

Cách đó không xa, nữ tử thon thả cùng lão ông xấu xí thấy thế đã sớm không còn ý chí chiến đấu, chỉ là lúc này dù muốn bỏ trốn thì cũng đã chậm. Hai người vốn bị Hạt Nhi cùng Dao Cơ kết hợp với Ma Nghĩ đầy trời vây công sớm đã có chút luống cuống, lúc này lại bị đại trận Sơn Hà vây khốn, căn bản không hề có chút khả năng thoát thân.

Ngay lúc hai người cảm thấy tuyệt vọng, pháp tướng Ma hóa đã giơ cao tay phóng ra hai đạo phong nhận đen kịt mang theo ma diễm đen kịt lao nhanh như chớp về phía bọn họ. Hai tiếng “Phốc phốc” qua đi, thân thể cả hai trong phút chốc đã bị chém đôi, chỉ còn lại bốn đoạn máu thịt bầy nhầy. Ma Nghĩ chung quanh cũng bị uy lực của ma diễn thiêu đốt sạch sẽ. Nhưng vào lúc này, nghe “Vèo” một tiếng, Hạt Nhi đã nhanh chân tiến đến trước mặt Liễu Minh đồng thời chắp tay nói ra:

“Chủ nhân, xin giao thi thể hai tên yêu xà Thiên Tượng cảnh này cho Hạt Nhi xử lý.”

Liễu Minh nghe vậy liền nhớ đến hư ảnh Cự Hạt màu vàng do Hạt Nhi huyễn hóa lập tức gật đầu. Hạt Nhi thấy vậy liền tỏ ra vui mừng, thúc giục pháp quyết, phóng ra một vòng hào quang màu vàng từ giữa hai đầu lông mày, quấn lấy thi thể của hai kẻ xấu số kia sau đó hợp lại một chỗ với bản thề rồi hóa thành hắc khí chui vào hồ lô màu đen bên hông Liễu Minh.

Tuy rằng đã thấy qua Liễu Minh hạ sát phân thân của Hồ Mị thế nhưng giờ phút này nhìn lại hư ảnh Sơn Hà với khí thế bàng bạc xung quanh, lại tận mắt chứng kiến họ Liễu nhẹ nhàng chém giết ba gã tu sĩ Thiên Tượng cảnh, Diệp Thiên Mi cùng Dao Cơ vẫn không khỏi cảm thấy khiếp sợ dị thường. Lúc này, sau khi thu hồi hư ảnh pháp tướng cũng như khôi phục hình dạng vốn có, hắn liền giơ cao tay áo khiến cho hư ảnh Sơn Hà lập tức tán loạn rồi hóa thành mười hai khỏa Sơn Hà Châu trở lại bên người. Tiếp đó, hắn liền tiến đến trước mặt hai cô gái bên cạnh rồi nói:

“Hôm nay thiếu chủ của tộc Thanh Xà đã chết, bọn chúng nhất định sẽ phát hiện ra. Chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này!”

“Diệp đạo hữu, nếu ta đoán không sai, vừa rồi khống chế Ma Nghĩ hẳn là pháp bảo Khống Ma địch của tộc Huyết Đằng? Trách không được cô có thể tự tin về việc xuyên qua U Ám Sâm Lâm như thế.” Dao Cơ phục hồi tinh thần, khẽ gật đầu rồi như nghĩ tới điều gì bèn quay sang hỏi Diệp Thiên Mi một câu.

Diệp Thiên Mi nghe vậy bèn thu lại sáo ngọc trong tay tiếp đó lấy ra ba chiếc áo tơi đỏ rực như máu đồng thời chậm rãi nói ra:

“Sử dụng Khống Ma địch khiến cho thần thức cùng pháp lực tiêu hao không ít vì vậy chỉ có thể sử dụng trong lúc cấp bách. Vật này chính là Xích Đằng giáp do Huyết Đằng nhất tộc bí chế, có thể hoàn toàn qua mặt Thực Cốt Ma Nghĩ. Mặc thứ này vào là có thể bình yên xuyên qua U Ám Sâm Lâm.” Nói xong, nàng liền ném hai trong số đó về phía Liễu Minh và Dao Cơ.

Vừa chạm vào chiếc áo này, Liễu Minh cảm thấy vô cùng mềm mại vì vậy liền sử dụng thần thức thăm dò theo bản năng, quả nhiên là không thể xâm nhập mảy may. Sau khi tiếp nhận vật này, Dao Cơ cũng cảm thấy yên tâm hơn. Lúc này, Diệp Thiên Mi khoác áo choàng lên cơ thể rồi lập tức hóa thành một đạo lưu quang dẫn đầu nhóm người tiến vào U Ám Sâm Lâm. Liễu Minh và Dao Cơ thấy vậy tự nhiên cũng gấp rút theo sát phía sau. Trong nháy mắt, một nhóm ba người đã biến mất giữa biển sương đen kịt không có điểm cuối.



Nửa tháng sau, tại nơi tiếp giáp giữa U Ám Sâm Lâm và sơn mạch Ma Vân, ba đạo độn quang đang chậm rãi đáp xuống một ngọn núi vô danh nào đó. Hào quang thu lại, có thể thấy được một nam hai nữ, chính là ba người Liễu Minh, Dao Cơ cùng Diệp Thiên Mi. Bọn họ thoạt nhìn đều có vẻ vô cùng mệt mỏi, quần áo trên người cũng rách rưới tả tơi, hiển nhiên dù đã sử dung Xích Ma giáp cùng Khống Ma địch nhưng hành trình băng qua U Ám Sâm Lâm cũng khiến cả ba gặp phải không ít đau khổ.

“Đến nơi này coi như an toàn, tộc Thanh Xà cùng tộc Ảnh Lang dù có gan lớn như trời cũng không dám đuổi tới phạm vi thế lực của Huyết Đằng nhất tộc.” Diệp Thiên Mi quay đầu nhìn thoảng qua sau đó thở nhẹ một hơi.

Dao Cơ nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm thế nhưng khi quay đầu nhìn phương hướng U Ám Sâm Lâm, ánh mắt của nàng lại bất ngờ có chút ảm đạm. Liễu Minh vốn luôn chú ý đến thần sắc của Dao Cơ cũng không kìm được thở dài một hơi. Thân là thiếu chủ của Thiên Hồ nhất tộc, hôm nay lại bị đuổi giết khắp nơi, từ nay về sau rất có thể còn phải nương nhờ người ta, tâm tình dĩ nhiên không thể tránh khỏi cảm giác mất mát.

“Bất kể thế nào, hãy tìm một chỗ đặt chân rồi tính.” Liễu Minh nói ra.

“Ta nhớ ở rặng núi này có một tòa thành tên là Ma Vân. Chúng ta đến đó nghỉ ngơi một chút đi.” Diệp Thiên Mi đề nghị.

Nhìn thấy Dao Cơ cũng không phản đối, Liễu Minh liền tế ra Đái Nguyệt Ngọc Chu. Đợi khi cả ba đều đã lên thuyền, hắn liền điều khiển ngọc chu hóa thành một đạo độn quang màu đỏ bay theo phương hướng mà Diệp Thiên Mi chỉ dẫn.

Gần nửa ngày sau, bọn họ mới rời khỏi sơn mạch để đến một toà thành có diện tích khá lớn, chính là thành Ma Vân mà Diệp Thiên nhắc đến. Nơi này tuy rằng không thể sánh với Lạc Thành thế nhưng dưới sự thống trị của tộc Huyết Đằng cũng bày ra bộ dáng phồn hoa dị thường. Phía trên thành trì, có thể thấy được cờ xí của tộc Huyết Đằng phất phơ trong gió. Không ít tu sĩ yêu tộc ra vào cửa thành khiến cho cảnh tượng có vẻ vô cùng phồn hoa, quả thật vô cùng khác biệt so với hoàn cảnh khói lửa hiện nay của tộc Thiên Hồ. Lúc này, Liễu Minh đã thu hồi phi chu tại một sơn cốc nhỏ cách thành Ma Vân không xa. Sau khi sửa sang một chút, ba người liền sóng vai tiến vào bên trong.

“Nếu ba vị đạo hữu muốn vào thành, dựa theo quy củ của tộc Huyết Đằng chúng ta, mỗi người phải giao nộp năm trăm Linh Thạch.” Một gã hộ vệ đi tới, có lẽ nhìn ra tu vi của ba người trước mặt cao thâm khó lường vì vậy thái độ nói chuyện có chút cung kính.

Diệp Thiên Mi nghe vậy nhưng không nói gì mà chỉ lấy ra một tấm lệnh màu đỏ lớn cỡ bàn tay, đưa đến trước mặt vị thủ vệ.

“Thì ra là chấp sự đại nhân, tiểu nhân mạo phạm.” Viên thủ vệ liền tỏ vẻ cung kính, thi lễ với Diệp Thiên Mi một cái sau đó bày ra tư thế nhường đường.

Lúc này, họ Diệp mới thu hồi lệnh bài, đi trước mở đường.

“Không thể ngờ được địa vị của nàng ở tộc Huyết Đằng cũng không hề thấp, còn là một chấp sự trưởng lão.” Liễu Minh nhìn Diệp Thiên Mi một cái, khẽ cười nói.

“Ngươi đừng giễu cợt ta nữa, bên trong tộc Huyết Đằng, chỉ có tu sĩ Thiên Tượng cảnh trở lên mới có thể đảm nhiệm chức vụ trưởng lão. Chẳng qua gia sư không thích xử lý việc vặt nên mới cho ta trở thành một gã chấp sự trưởng lão.” Diệp Thiên Mi có chút xấu hổ trả lời.

“Thì ra là thế.” Liễu Minh cười to một tiếng sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Dao Cơ đi ở sau cùng, nhìn thấy Liễu Minh cùng Diệp Thiên Mi nói cười với nhau tuy rằng trong lòng đã sớm quyết định thế nhưng vẫn mơ hồ nổi lên cảm giác đau đớn. Nghĩ đến đây, nàng bèn thở nhẹ một hơi như muốn trút bỏ tâm tình nào đó.

“Dao đạo hữu cảm thấy không khỏe sao, chúng ta rất nhanh sẽ tìm một chỗ nghỉ ngơi.” Liễu Minh quay đầu nói ra.

Dao Cơ nhìn hắn một cái rồi im lặng nhẹ gật đầu.

Lúc này, ba người liền bước nhanh hơn, trong chốc lát đã tới một con phố sầm uất. Cách đó không xa, có thể thấy được một tòa khách điếm tương đối sạch sẽ. Khi bọn họ đang định đến đó, Liễu Minh chợt nheo mắt đề phòng. Chỉ thấy một đạo hồng ảnh hiện lên, một thiếu phụ áo đỏ tuổi hơn ba mươi bỗng xuất hiện một cách quỷ dị hơn nữa còn cười mỉm nhìn về phía ba người. Họ Liễu thấy vậy liền đưa tay vào trong ống áo đồng thời âm thầm sử dụng thần thức đảo qua người đối phương. Dùng khả năng của hắn vậy mà không có cách nào nhận ra cảnh giới tu vi của thiếu phụ này.

“Đại năng Thông Huyền!” Dường như nhớ ra gì đó, hắn liền hít vào một hơi khí lạnh.

“Ngọc Tảo phu nhân!” Nhìn rõ người trước mắt, Diệp Thiên Mi vội vàng tiến đến thi lễ.

Liễu Minh cùng Dao Cơ nghe vậy đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Vị đại năng Thông Huyền này xem ra là người của tộc Huyết Đằng.

“Không cần đa lễ, ngươi hẳn chính là đệ tử Nhân tộc của Nghê Thường tỷ tỷ, tên gọi là Diệp Thiên Mi. Cô gái này xem ra chính Dao Cơ, thiếu chủ của Thiên Hồ nhất tộc rồi?” Thiếu phụ hồng sam nhẹ gật đầu với Diệp Thiên Mi sau đó đưa mắt nhìn sang Dao Cơ.

“Vãn bối chính là Dao Cơ.” Dao Cơ nghe vậy bèn chắp tay thi lễ.

“Ta cùng mẫu thân của ngươi là Luy Tố Thánh Vương trước kia cũng có một ít giao tình. Ta cảm thấy vô cùng tiếc nuối đối với sự tình xảy ra với tộc Thiên Hồ các ngươi. Có điều ngươi đã tới được lãnh địa của tộc Huyết Đằng, ta có thể cam đoan, người ngoài sẽ không thể xúc phạm tới ngươi nữa rồi.” Thiếu phụ hồng sam thở dài, chậm rãi nói ra.

“Đa tạ tiền bối.” Khuôn mặt Dao Cơ hiện lên một tia ảm đạm.