Dịch giả: Bluesphere
Biên: hungprods
Nam tử mặc mãng bào vừa hỏi, trên người cũng thả ra khí tức vô cùng cường đại, đám người Chưởng môn Man Quỷ Tông phía dưới sau khi tiếp xúc một chút, mỗi người đều lắp bắp kinh hãi.
Không ngờ người này cũng là một cường giả Hóa Tinh Kỳ!
“Hừ, Mộ Dung Huyễn, ngươi không ở lại Hóa Nhất Tông cho tốt, cũng dám chạy tới Đại Huyền Quốc của chúng ta. Chẳng lẽ ngươi thực cho rằng mấy tông môn chúng ta không có ai hay sao?” Bỗng nhiên từ bên trên tảng đá ngầm chỗ Thiên Nguyệt Tông truyền đến một tiếng hừ lạnh. Sau đó một luồng sáng trắng lóe lên, sau khi xoay quanh một vòng trên không trung liền hóa thành một lão ni cô mặc tăng bào màu trắng.
Đầu bà ta cũng đội một cái mũ của hòa thượng màu trắng, lưng đeo một thanh trường kiếm màu bạc, trong tay nắm một chiếc vòng phật châu, trên mặt hiện lên sát khí nhìn về phía nam tử mãng bào đối diện.
“Hóa Nhất Tông!”
Đám Linh Sư phía dưới nghe xong mấy chữ này, sắc mặt phần lớn đều đại biến.
“Tưởng là ai, hóa ra là Lãnh Nguyệt sư thái! Nếu như đã có người chủ sự, đương nhiên là không còn gì tốt hơn rồi. Nhưng Lãnh Nguyệt đạo hữu chắc đã hiểu nhầm, lão phu đến đây cũng không phải muốn tìm phiền toái, mà là như Nhạc môn chủ đã nói, ta đặc biệt đến giúp đỡ các ngươi một tay.” Nam tử mặc mãng bào vừa thấy lão ni cô, thần sắc hơi đổi, trong lời nói có chứa một chút kiêng kị.
“Nực cười, chuyện của mấy tông môn chúng ta, không cần Hóa Nhất Tông các ngươi nhúng tay vào. Mộ Dung đạo hữu đến từ đâu hãy trở về chỗ đó đi.” Lãnh Nguyệt sư thái không khách khí lên tiếng cự tuyệt.
Nam tử mặc mãng bào nghe vậy, sắc mặt trầm xuống.
Đúng lúc này, môn chủ Phong Hỏa môn lại cười lớn mở miệng:
“Lãnh Nguyệt tiền bối đừng vội, Mộ Dung tiền bối tới đây là vì Xích Dương sư bá đã cố gắng hết mức mới mời được. Nhưng lão nhân gia người lại gặp phải chút chuyện trên đường nên tới hơi chậm một chút, nhưng lập tức sẽ tới ngay, tự mình giải thích với các vị tiền bối việc này.”
“Hừ, Xích Dương lão quỷ làm cái quỷ gì, Hóa Nhất Tông luôn luôn hùng bá cả một quốc gia, căn bản không hề có qua lại với mấy tông môn chúng ta. Vì cớ gì lại đột nhiên chạy tới Đại Huyền Quốc, hơn nữa lại chọn đúng dịp như thế này?!” Lãnh Nguyệt sư thái nghe vậy, hai mắt trừng lên nói.
“Mộ Dung tiền bối là hảo hữu mà mấy năm trước Xích Dương sư bá mới kết bạn. Lúc bổn môn nhận được tin tức về bí cảnh, Mộ Dung tiền bối vừa khéo lại đang làm khách ở bổn môn, hơn nữa trên người lại trùng hợp có một bảo vật có tác dụng lớn với việc duy trì cửa vào bí cảnh, cho nên sư bá mới tận lực mời Mộ Dung tiền bối cùng tới.” Môn chủ Phong Hỏa Môn dường như cũng vô cùng kiêng kị Lãnh Nguyệt sư thái, vội vàng giải thích.
“Có thể duy trì cửa vào bí cảnh, đó là bảo vật gì?” Lãnh Nguyệt sư thái cuối cùng cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
“Bảo vật của Hóa Nhất tông chúng ta vô số, làm sao mấy người ngoài các ngươi có thể tưởng tượng nổi. Nếu không phải lão phu vừa mới làm khách tại Phong Hỏa Môn, cộng thêm Xích Dương đạo hữu thành tâm mời ta tới đây, Lãnh Nguyệt! Ngươi cho rằng ta sẽ bằng lòng đến chỗ chán ngắt này ư?” Mộ Dung Huyễn cũng không khách khí trả lời.
“Nếu như ngươi thật sự là đến hỗ trợ, ta cũng không nói nhiều làm gì, nhưng những đệ tử kia là sao?” Thần sắc Lãnh Nguyệt sư thái hơi hòa hoãn lại, nhưng vẫn lấy tay chỉ về phía mười mấy tên đệ tử bay xuống từ Phi Lại Phong.
Trong những đệ tử này, ngoại trừ mười người mặc quần áo màu xanh hồng đặc trưng của Phong Hỏa Môn, quần áo và trang sức của những người khác đều có màu bạc, rõ ràng đều là đệ tử Hóa Nhất tông.
“A, ta sử dụng món trọng bảo đó phải gánh vác trách nhiệm không nhỏ, chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng ta sẽ làm việc không công sao. Những người này cùng ta đến Phong Hỏa Môn để so tài đều có tu vi Linh Đồ, bây giờ có cơ duyên này, tự nhiên không đơn giản buông tha.” Mộ Dung huyễn ngáp một cái nói.
“Cái gì, muốn để đệ tử của ngươi cũng tiến vào trong bí cảnh, điều này tuyệt đối không được.” Lãnh Nguyệt sư thái nghe xong lời này một lần nữa trở mặt.
“Hắc hắc, Lãnh Nguyệt, ngươi cần gì phải nói chắc chắn như vậy, mọi sự trên thế gian đều có thể thương lượng. Vả lại ngươi cũng chỉ có thể đại biểu cho ý kiến của một nhà! Có thể hay không thể, vẫn cần các đạo hữu khác thương lượng mới có thể có quyết định chính thức.”
Đúng lúc này, một giọng nói lạ lẫm từ không trung truyền đến, tất cả mọi người đều khẽ giật mình, đồng thời nhìn về phía đó.
Chỉ thấy phía trên ngọn núi màu đen, một cỗ thanh phong thổi qua, từ đó bỗng hiện ra một lão giả mặt ngựa mặc áo bào màu vàng, một tay cầm một cái quạt ba tiêu màu đỏ lửa nhẹ nhàng phe phẩy, hai chân dẫm lên một thứ màu xanh lam trông như một cái bánh xe vậy.
“Xích Dương, cuối cùng ngươi đã tới, lời bọn hắn nói đều là sự thật?” Sắc mặt Lãnh Nguyệt sư thái trầm xuống, quát hỏi lão giả.
“Đương nhiên là thật. Lãnh Nguyệt, sở dĩ ngươi phản đối việc này là vì còn chưa biết Mộ Dung đạo hữu mang đến bảo vật gì. Nếu không, nhất định sẽ không kiên quyết phản đối việc này như vậy đâu.” Lão giả mặt ngựa cười hặc hặc, sau đó bánh xe dưới bàn chân quay tít một vòng, từ từ bay xuống phía dưới.
Về phần Chưởng môn Man Quỷ Tông và mấy gã Linh Sư chư tông khác, bởi vì lúc này đã có các vị trưởng bối Hóa Tinh Kỳ, đương nhiên không dám tùy ý ngắt lời. Tất cả chỉ đứng nguyên tại chỗ giương mắt nhìn ba đại cường giả Hóa Tinh Kỳ trò chuyện với nhau.
“Hừ, bảo vật gì mà có thể làm cho lão hồ ly như ngươi nguyện hi sinh như vậy? Chẳng lẽ có thể làm tăng gấp đôi thời gian duy trì cửa vào hay sao?” Lãnh Nguyệt sư thái hừ một tiếng, mặc dù trong lòng cảm thấy kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào, lạnh giọng nói.
“Hắc hắc, cái này còn phải đợi Mộ Dung đạo hữu xem xét tình trạng cửa vào thế nào, sau đó mới có thể phán đoán được. Nhưng tối thiểu thời gian duy trì cửa vào cũng có thể tăng gấp hai ba lần trở lên.” Xích Dương thượng nhân giống như cười mà không phải cười trả lời.
“Gấp hai ba lần trở lên!” Lúc này, Lãnh Nguyệt sư thái thực sự chấn động, không kìm được mà lại liếc mắt về phía đại hán mặc mãng bào.
Mà Mộ Dung Huyễn thì ngạo nghễ đứng giữa hư không không nói gì, hiển nhiên thừa nhận lời đó.
“Đúng vậy, nếu không phải có hiệu quả như vậy, ta sao dám tùy tiện mời Mộ Dung đạo hữu tới đây. Dù sao lão phu cũng vô cùng rõ ràng đây là hành động cực kỳ kiêng kị.” Xích Dương thượng nhân lại ngáp một cái, hàm hồ nói.
“Nếu thực sự thời gian có thể kéo dài gấp hai lần trở lên, chuyện cho phép đệ tử Hóa Nhất Tông cùng tiến vào bí cảnh cũng không phải là không thể thương lượng. Chỉ có điều cần khống chế chặt chẽ số người.” Khuôn mặt Lãnh Nguyệt sư thái buông lỏng xuống một chút, nói.
“Ha ha, nếu như vậy thì còn chờ gì nữa! Trước tiên hai chúng ta và Mộ Dung đạo hữu cứ tới lối vào xem xét một chút, sau đó sẽ thương lượng thêm với mấy đạo hữu khác. Dù sao hiện giờ thời gian là quan trọng nhất, kéo dài mỗi một phút đồng hồ, nói không chừng đều có thể ảnh hưởng đến thu hoạch của mấy nhà chúng ta đấy.” Xích Dương thượng nhân cười ha hả nói.
Mặt mũi Mộ Dung Huyễn cũng lộ vẻ tươi cười.
Vì vậy thời gian tiếp theo, ba người cùng bay về phía ngọn núi lửa lộ ra trên mặt hồ. Một lát sau liền chui vào trong đó không thấy bóng dáng
Cửa vào bí cảnh vậy mà thực sự ở trong lòng ngọn núi lửa này.
Nhưng Chưởng môn Man Quỷ Tông và các vị Linh Sư khác, cũng không có tâm tình quan tâm tới việc này, phần lớn tâm thần đều tập trung lên người đám đệ tử Phong Hỏa Môn và Hóa Nhất Tông mới tới.
Chỉ không biết môn chủ Phong Hỏa Môn thi triển thủ đoạn nào, chỉ đánh ra vài đạo pháp quyết lên ngọn núi màu đen, ngọn núi liền nhanh chóng thu nhỏ lại kèm theo những tiếng động ‘ầm ầm’. Trong nháy mắt đã biến thành một ngọn núi nhỏ to cỡ bàn tay rồi được gã cẩn thận thu vào trong tay áo.
Sau đó, đạo sĩ mặc áo bào màu vàng liền mang theo một đám đệ tử Phong Hỏa Môn và Hóa Nhất Tông tìm một tảng đá ngầm cỡ lớn ở gần đó, trực tiếp hạ xuống.
Bọn hắn hiển nhiên không có ý định xây dựng thạch điện hay bố trí cấm chế, mỗi người chọn một chỗ trên tảng đá ngầm mà ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Điều này có chút phiền phức rồi, không ngờ Hóa Nhất Tông Việt Quốc vậy mà cũng tham gia!” Lão giả họ Hoàng lẩm bẩm nói, cũng không biết là tự nói với mình hay nói với người bên cạnh.
“Nếu như thật sự như lời vừa nói, có thể kéo dài thời gian duy trì cửa vào bí cảnh, tài nguyên thu hoạch được của mấy tông chúng ta cũng sẽ càng nhiều. Việc này dường như cũng không phải là chuyện gì xấu.” Trương sư thúc nhướng mày, có vài phần nghi hoặc.
“Nếu bọn Dương Càn có thể trong bí cảnh càng lâu, thu hoạch đương nhiên sẽ càng gia tăng. Nhưng cũng bởi vì thế, tỷ lệ phát sinh xung đột với mấy tông khác cũng tăng lên rất nhiều. Đặc biệt nếu đệ tử Hóa Nhất Tông gia nhập thêm, sinh tử thí luyện lần này so với tưởng tượng còn nguy hiểm hơn bội phần. Dù sao Hóa Nhất Tông chính là một tông môn độc bá một quốc gia, mấy tông chúng ta liên thủ may ra mới có thể ứng phó. Thực lực môn hạ đệ tử của tông này chắc không cần nghĩ cũng biết là sẽ rất mạnh. Huống chi nhìn dáng vẻ Phong Hỏa Môn và Hóa Nhất Tông thân thiết như vậy, hơn phân nửa là trên đường đã thương lượng tốt chuyện liên thủ. Nếu không Xích Dương thượng nhân làm sao có thể vội vàng dẫn bọn hắn tới như vậy được.” Chưởng môn Man Quỷ Tông nghe vậy gượng cười trả lời.
Hai người kia nghe thế, sau khi suy nghĩ một chút cảm thấy thật có lý, sắc mặt không kìm được có chút khó coi.
“Chưởng môn sư huynh cũng không cần quá lo lắng. Chúng ta phát hiện ra cửa vào bí cảnh này cách đây cũng không lâu, thế lực Hóa Nhất Tông dù mạnh mẽ, nhưng cũng không có khả năng biết sớm để phái những môn hạ đệ tử mạnh nhất tới đây. Ta thấy những đệ tử Hóa Nhất Tông này, hơn phân nửa chỉ là đệ tử ngang tầm với Phong Hỏa Môn mà thôi. Nếu như vậy, mấy tông chúng ta vẫn có phần thắng rất lớn.” Lão giả họ Hoàng suy nghĩ một chút, sau đó lại cười nói.
“Ừm, cũng chỉ có thể hy vọng như thế.” Chưởng môn Man Quỷ Tông gật gật đầu, tuy nhiên dáng vẻ vẫn đang rất lo lắng.
Dù sao dựa theo lời của Ngạn sư thúc, thực lực đệ tử so với các tông khác cũng không có ưu thế, bây giờ lại gia nhập thêm nhóm đệ tử Hóa Nhất Tông có thực lực mạnh, đến lúc đó tình hình trong bí cảnh sẽ cực kỳ hỗn loạn.
Khi đám khách không mời mà đến hạ xuống một tảng đá ngầm gần đó, Liễu Minh đã khoanh chân ngồi xếp bằng từ lâu rồi.
Đối với hắn, mặc kệ là Phong Hỏa Môn hay là Hóa Nhất Tông đều không có ảnh hưởng quá lớn. Dù sao cho đến lúc cuối cùng, để thu thập được thêm một ít tài nguyên, tám chín phần mười là hắn sẽ phát sinh xung đột với các đệ tử tông môn khác.
Đến lúc đó, hắn chỉ cần hành động tùy theo hoàn cảnh là được.
Lúc Liễu Minh đang âm thầm suy nghĩ, bỗng nhiên sau lưng có tiếng bước chân truyền tới, có người đi tới gần chỗ hắn.
Hắn quay đầu lại, sau khi nhìn rõ ràng người đang đi tới là ai, không khỏi ngẩn ngơ.
“Già Lam sư tỷ, người tìm ta có chuyện gì cần nói sao?” Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, hỏi.
Người tới rõ ràng đúng là Già Lam.
Nàng này đã sớm khôi phục lại dáng vẻ thiếu nữ thanh tú ban đầu, không hề lộ ra chút thu hút nào trong đám đệ tử tất cả các tông.