Dịch giả: Hàn Lâm Nhi, nila32
Chiến trường nhất thời đại loạn. U Tộc Hàn Thủy Thành và Liệt Diễm Thành vốn dĩ đang giao chiến với vệ sĩ Lãnh Nguyệt Thành, nên khi U Tộc Lãnh Nguyệt Thành bỏ chạy trối chết khắp nơi, cũng liền đại loạn.
“Đừng loạn, trở lại mau lên!”
Bốn tên Chân Đan U Tộc của thành Lãnh Nguyệt điên cuồng hét lên, tuy rằng bọn hắn cũng muốn bỏ chạy, nhưng Lãnh Mông vốn là người lĩnh đội còn chưa nói gì, đương nhiên là bọn họ cũng không dám rời đi. Dù sao Lãnh Mông có chuyện gì xảy ra hay không cũng chỉ là việc nhỏ, mà cống phẩm trên người hắn không may bị cướp, đó mới là chuyện lớn. Sau này khi thành chủ thành Lãnh Nguyệt biết mình lâm trận bỏ chạy, đương nhiên hậu quả bọn hắn chịu không nổi. Thành chủ chỉ cần đánh nát Minh Linh Bài có chứa phân hồn của bọn hắn đang đặt tại Lãnh Nguyệt Thành thì dù bọn hắn có chạy đến u vực khác đi chăng nữa thì cũng không tránh được hậu quả của việc thần thức bị tổn hại, nhẹ thì suy giảm tu vi, nặng thì hồn phi phách tán, biến thành cô hồn dã quỷ.
Nhưng đến lúc này quân tâm đã đại loạn, mà cường địch lại đang tiếp cận thì làm gì còn ai nghe lời bọn hắn nữa. Lúc này, một tia ánh sáng trắng lóe lên phía trên một tên tu sĩ U Tộc đầu búi tóc mặc ngân giáp, một Quỷ Thú Khôi Lỗi cao khoảng hai trăm trượng lẳng lặng hiện ra. Cánh tay cực lớn của nó khẽ động, bàn tay to như tòa nhà vỗ xuống mang theo một cỗ linh áp khổng lồ đè ép xuống trên đầu tên tu sĩ U Tộc. Hắn chỉ thấy quanh thân xiết chặt, thân hình không thể cử động được đồng thời âm khí trong cơ thể cũng đọng lại.
Một tiếng nổ mạnh rung chuyển trời đất!
Lớp phòng ngự được hắn triệu hồi dễ dàng bị cự chưởng màu đen đánh nát bấy. Đột nhiên, “Vèo” một tiếng, một đám hắc khí xuyên thủng cơ thể hắn, bay vụt ra, liều mạng chạy trốn. Thấy vậy, Quỷ thú Khôi Lỗi chậm rãi vươn một ngón tay, ấn xuống luồng hắc khí. Lúc này, một đạo hắc ảnh lóe lên, biến đám hắc khí thành tro tàn. Cảnh tượng này khiến cho sắc mặt ba tên U Tộc khác nhất thời đại biến, làm gì còn lo lắng cho Lãnh Mông nữa, tranh thủ lúc Cự Linh Quỷ thú Khôi Lỗi còn chưa tấn công tới liền thúc dục pháp quyết hóa thành từng đạo độn quang bay về phía xa. Trên chiến trường, những tên hộ vệ được chiêu mộ thấy đại thế đã mất cũng liền thu lại pháp khí, thừa dịp loạn liền bỏ chạy tứ tán.
Giờ phút này Liễu Minh đã ở bên ngoài vòng chiến, khi thấy chiến trường đại loạn, hắn suy nghĩ một chút, thân mình liền nhoáng lên một cái tạo ra mấy tàn ảnh khác nhau, bay vụt đi. Lúc này, tên U Tộc cao lớn đang mải quan sát Khôi Lỗi cấp Thiên Tượng, đến khi hắn phản ứng kịp, Liễu Minh đã bay xa hơn mười trượng.
“Tiểu tử chạy đi đâu?”
Tên U Tộc cao lớn quát lên một tiếng, thân hình khẽ động liền muốn đuổi theo. Liễu Minh không quay đầu lại, tay điểm một cái, hào quang của Tử Mẫu Âm Hồn Kiếm trở nên sáng chói, hóa thành bảy tám bóng kiếm giống nhau như đúc chém về phía hai tên U Tộc, tạo thành một tấm lưới kiếm ảnh ngăn ở phía trước hai người. Vẻ bạo ngược trên mặt tên U Tộc hiện lên, hai tay làm phép, hai mặt Viên Bạt màu đen sáng lên, xoay tít một vòng, ken két vài tiếng liền ép vào bóng kiếm màu xám.
Khanh!
Hai mặt tròn bỗng nhiên hợp lại kẹp lấy bản thể Âm Hồn Kiếm. Ánh mắt của tên U tộc cao lớn đột nhiên hiện lên vẻ tàn khốc, gã lập tức thúc giục Minh khí trên tay như muốn đánh nát phi kiếm của đối phương. Lúc này, hào quang phía trên Tử Mẫu Âm Hồn Kiếm sáng lên, một thanh phi kiếm chỉ nhỏ khoảng một xích bất ngờ bay ra, xuyên qua khe hở giữa hai Viên Bạt, cực nhanh đâm về phía cổ họng y. Thấy vậy, sắc mặt tên U Tộc liền đại biến, với khoảng cách gần như vậy hắn có muốn trốn tránh cũng đã muộn. Đột nhiên, từ phía bên cạnh, một đám hắc mang bắn tới, đinh một tiếng liền va vào Tử kiếm. Chỉ thấy Tử kiếm run lên một cái, sau đó lập tức bị đánh lệch hướng, bất quá vẫn kịp xuyên qua vai trái của gã. Liễu Minh thầm kêu một tiếng đáng tiếc nhưng cũng nhờ gã U tộc kia không còn giữ được sự tập trung đã khiến cho hai mặt của Viên Bạt giảm đi phần lớn sức mạnh.
Họ Liễu thấy vậy bèn lật đánh ra một đạo pháp quyết khiến cho mẫu kiếm phát ra từng tràng âm thanh vù vù, giãy thoát khỏi sự kìm kẹp của viên bạt để trở về tay mình. Sau đó, hắn không chút chậm trễ thay đổi kiếm quyết, triệu hoán một đạo kiếm quang màu xám bao trùm thân thể rồi phóng nhanh về phía xa xa. Trong lúc đó, tên U tộc bị thương không ngừng há miệng phun ra từng búng máu tươi hòa lẫn trong tiếng kêu rên đau đớn. Tử kiếm mặc dù không thể đánh trúng vị trí yếu hại của gã thế nhưng kiếm khí lăng lệ vẫn tạo thành thương tổn nhất định đối với kinh mạch trong cơ thể.
“Đại ca, ngươi ổn chứ?” Chỉ thấy gã tu sĩ thấp lùn chậm rãi thu hồi thủ trảo màu đen. Một đám hắc mang khi nãy đúng là do y đánh ra, vừa may có thể cứu được đồng bọn trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
“Ta không sao…”
Sau khi trả lời qua loa, tên U tộc cao ngồng mới lật tay lấy ra một viên đan dược xanh lè cho vào miệng đồng thời sử dụng phù lục dán lên bả vai. Lúc này, sắc mặt tái nhợt của gã mới khôi phục một tia huyết sắc, miệng vết thương do tử kiếm gây ra cũng bắt đầu khép miệng khiến cho máu tươi không còn tuôn ra ồ ạt.
“Mau chóng đuổi theo, ta muốn tận tay tiêu diệt tên tiểu tử đáng chết đó.”
Sau khi hoàn thành tất thảy, ánh mắt của gã tu sĩ cao lớn liền lộ ra vẻ oán độc nồng đậm. Gã nói xong liền thúc giục pháp quyết thu hồi viên bạt đang lơ lửng trên không. Gã U tộc thấp bé thấy vậy không khỏi giật mình há hốc, khi hắn định lên tiếng can ngăn thì đồng bạn gần đó đã bị hai mặt viên bạt hóa thành mâm đen cực lớn bao phủ vào trong. Chỉ thấy kiện Minh khí kia dần trở nên mơ hồ kéo theo tốc độ xoay tròn không ngừng tăng cao, hùng hổ đuổi theo Liễu Minh vừa rời đi không lâu.
Tên U tộc thấp bé thấy vậy bèn thở dài một tiếng sau đó đảo mắt nhìn lại tình hình chung quanh. Giờ phút này, quang cảnh chiến trường đã trở nên vô cùng hỗn loạn khiến gã nhất thời cũng tìm không thấy thân ảnh thiếu phụ áo bạc của thành Liệt Diễm. Mà khi gã quay đầu nhìn lại, tên đồng đội cao to và Liễu Minh đã có mặt cách đó vài dặm. Không còn cách nào khác, gã đành giơ cao ngón tay, điều động một đôi quỷ trảo đen kịt lăng không xoay tròn rồi hóa thành pháp luân hắc ám phun ra từng cỗ sương mù nồng đậm. Chỉ thấy gã U tộc thấp lùn khẽ phóng lên cao, pháp luân dưới chân đã hóa thành một đạo hắc quang nhanh chóng đuổi theo phương hướng mà Liễu Minh bỏ trốn.
Bên kia, cự hán áo lam sau khi sử dụng khôi lỗi Thiên Tượng bộc phát khí thế lôi đình đánh chết một tên Chân Đan của thành Lãnh Nguyệt đang có ý định chạy trốn, dường như pháp lực trong cơ thể đã không thể tiếp tục chống đỡ bèn ngửa mặt lên trời gầm to một tiếng. Thanh âm giống như sấm rền giữa trời xanh, kéo theo từng tràng đì đùng trầm thấp. Ngay sau đó, hắc khí trên người của y đột nhiên tiêu tán với tốc độ vô cùng nhanh chóng, lần nữa hóa thành một tấm lệnh bài màu đen lơ lửng giữa không trung. Cùng lúc đó, vài gã tu sĩ Chân Đan của hai thành Hàn Thủy và Liệt Diễm cũng bắt đầu dẫn dắt thuộc hạ gấp rút điều chỉnh trận hình, truy kích binh sĩ thành Lãnh Nguyệt đang bỏ chạy tứ tán. Chứng kiến tràng cục hỗn loạn thế nhưng sắc mặt Lãnh Mông vẫn không hề tỏ ra dao động dù chỉ một chút.
Chính vào lúc này, hai gã tu sĩ Chân Đan tướng mạo giống nhau như đúc, trên người bận áo giáp xanh mang theo hơn hai mươi tên Hàn Thủy binh hùng hổ xông tới. Lãnh Mông thấy vậy bèn lạnh lùng nhìn lại, một tay bấm niệm đồng thời tay kia chộp vào hư không lấy ra một thanh trường kích màu bạc dài chừng hai trượng. Ngân thương bàng bạc trong phút chốc khiến cho thân thể cao lớn của nam tử họ Lãnh càng thêm phần dũng mãnh uy phong!
Chỉ thấy y lạnh lùng điểm nhẹ trường kích về phía trước, khí đen trên mũi thương lập tức tuôn ra cuồn cuộn rồi theo đó tụ thành hư ảnh cự tê một mắt sở hữu thân thể to như ngọn núi được phủ đầy minh văn hai màu đen, bạc hơn nữa trên đầu hư ảnh còn có thể nhận cốt giác xen lẫn một cách dày đặc. Tê giác khổng lồ vừa mới xuất hiện đã ngẩng đầu rống to một tiếng rung trời chuyển đất tiếp đó bốn chân khẽ động, hóa thành một đạo ngân quang bay vọt đến vị trí hai gã U tộc giáp xanh. Hai kẻ kia thấy vậy lập tức giật mình kinh hãi, nhao nhao thúc giục cờ lệnh xanh biếc trong tay tạo thành khí diễm sắc xanh tung liệng rợp trời khiến cho nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm mạnh đến mức không khí liên tục ngưng kết thành từng ụ băng trùy u lam rải rác khắp nơi. Nào ngờ ngân quang do cự tê một mắt biến thành vẫn không ngừng tiến về phía trước kéo theo từng tràng vặn vẹo lan truyền trong không khí dẫn đến từng tràng lộp bộp vang lên liên tiếp. Đám băng trùy u lam kia vậy mà không thể ngăn cản công kích của Lãnh Mông dù chỉ một chút.
Hai tên Chân Đan bên phía thành Hàn Thủy thấy vậy không khỏi chấn động. Thế nhưng đã là tu sĩ tu luyện đến Chân Đan sơ kỳ nào có thể khoanh tay chịu chết dễ dàng như vậy. Chỉ thấy cả hai đột nhiên không hẹn mà cùng há mồm phun ra khí tức nồng đậm khiến cho khí diễm phát ra từ cờ lệnh trong tay thình lình bạo tăng! Ngay sau đó, hai cán đại phiên màu lam liền nhanh chóng hóa ra một đầu cự lang bằng băng bổ nhào về phía hư ảnh cự tê. Hơn hai mươi tên vệ binh đang muốn tiến lên, chứng kiến cảnh này bèn đồng loạt dừng lại tại chỗ. Lãnh Mông thấy vậy bèn cười lạnh một tiếng. Ngay sau đó, trường kích màu bạc trong tay y cũng đột nhiên truyền đến từng hồi rung động rung động kịch liệt.
Lập tức không gian không ngừng từng hồi đì đùng như sấm động!
Chỉ trong tích tắc, vô số kích ảnh bàng bạc liên tục quét ra bốn phương tám hướng khiến cho đối phương dù muốn trốn chạy cũng đã không kịp nữa rồi. Lại nghe một tiếng nổ mạnh truyền đến, hơn hai mươi tên vệ binh U tộc vừa bị kích ảnh bao phủ, chưa kịp la lên tiếng nào đã bị xoắn thành thịt nát. Sau khi hoàn thành tất thảy, Lãnh Mông lại hừ lạnh một tiếng. Trường kích ánh bạc trong tay lại khẽ run lên sau đó tiếp tục công kích về phía trước.
Một tiếng nổ mạnh chói tai!
Chỉ thấy kích ảnh khẽ nhoáng một cái, vũ khí trong tay họ Lãnh đã hóa thành một đạo cầu vồng vượt qua khoảng cách ba mươi trượng đâm thủng lồng ngực của tên tu sĩ Chân Đan bên trái. Cho đến lúc lìa xa trần thế, gã tu sĩ xấu số kia vẫn không thể tin được đối phương lại có thể tung ra một kích hiểm độc như vậy. Đến khi ánh mắt chuyển đến lỗ máu to tướng trên lồng ngực, ý thức và sự sống cũng bỏ gã mà đi một cách nhanh chóng. Đầu cự lang đang giằng co giữa không trung lúc này mất đi người điều khiến liền hú to một tiếng rồi cứ vậy tan biến hoàn toàn. Chỉ dựa vào một đầu cự lang còn lại, căn bản không thể chống lại thế công mãnh liệt của cự tê một mắt. Không lâu sau đó, băng lam cự lang cũng bị đối phương đạp cho bấy nhầy. Đợi khi tên Chân Đan U tộc còn lại giật mình nhận ra, trước mắt hắn đã bị ngân quang bao phủ, thân thể cũng theo đó bị cự tê một mắt xé làm hai đoạn. Hai gã tu sĩ Chân và hơn hai mươi tên vệ binh đã bị Lãnh Mông đánh chết trong vài nhịp thở. Điều này khiến cho đám đông xung quanh đang muốn nhào lên tranh công lập tức câm lặng như hến. Giờ phút này trong mắt bọn chúng, Lãnh Mông với trường thương trong tay trông như một vị Sát Thần không thể bị đánh bại.