Ma Thiên Ký

Chương 1013: Kích Đấu Âm Khuyển (hạ)




Dịch giả: khangvan

Bên trong cầu vồng kiếm quang, Liễu Minh phát ra tiếng cười lạnh.

Phần đuôi của con cự khuyển này mặc dù cũng coi là có chút cứng rắn, nhưng vừa rồi đã bị Khổ Luân Kiếm biến thành Cự Kiếm thuật chém bị thương, coi như là sử dụng thêm vài loại thần thông nào đó để cường hóa lên vài phần nhưng sao có thể đỡ được một kích Nhân Kiếm Hợp Nhất chứ?

Một tay hắn phất lên, cầu vồng kiếm quang liền nhẹ lượn một cái, vòng qua cái đuôi biến thành cốt bổng một vòng.

Rặc rặc! cái đuôi của cự khuyển lập tức bị cắt ra mấy đoạn.

Nhưng mà cầu vồng kiếm quang này cũng dừng lại, tư thế chém xuống bỗng nhiên dừng lại một chút.

Cự khuyển màu đen mặc kệ cảm giác đau đớn từ đuôi truyền đến, tứ chi hạ xuống, thân hình khom lại, muốn hướng về phía sau chạy đi.

Thông qua việc giao thủ vừa rồi thì con quỷ vật này đã biết đối thủ trước mắt nhìn như pháp lực yếu hơn mình rất nhiều, nhưng thực lực lại vô cùng đáng sợ, đặc biệt là thân pháp xuất thần nhập hóa kia kết hợp với kiếm quang màu tím sắc bén đến cực điểm, ngay cả cái đuôi cứng rắn nhất của nó cũng bị chém đứt một cách đơn giản, tạo cho nó một cảm giác không thể chống lại.

Nhưng đúng lúc này thì dị biến lại nổi lên!

Ngay khi cự khuyển vừa nhảy ngược ra đằng sau thì lập tức ở trong một đống loạn thạch dưới thân, “Oanh” vô số bùn đất màu đen xen lẫn với đá vụn nổ tung ra, kim quang lóe lên, một con Cốt Hạt to bằng bàn tay từ đó bắn ra, chớp động một cái liền xuất hiện ở phần bụng của cự khuyển, chính là Hạt nhi chẳng biết từ lúc nào đã khôi phục kích thước nguyên bản.

Thân hình cốt hạt bỗng nhiên biến lớn, cái đuôi móc câu liền biến thành màu vàng rực, bỗng nhiên rung lên.

“Xùy xùy”, mười mấy đạo kim tuyến nhanh chóng bắn ra, lập tức xuyên thủng hắc khí hộ thể của cự khuyển, chui vào chỗ yếu hại nhất trên bụng của nó.

Cự khuyển hiển nhiên không ngờ có người bên dưới tập kích nó, thân hình khổng lồ trên không trung run lên, trong miệng phát ra một tiếng rú thảm, hắc khí ngoài thân bỗng nhiên cuồn cuộn dâng lên, sau đó liền lảo đảo, từ trên không trung rơi xuống.

Trong nháy mắt này thì cầu vồng màu hồng sớm đã hồi phục khí thế, lóe lên bắn tới, quấn quanh cổ của cự khuyển.

Vẻ mặt thống khổ của cự khuyển liền ngưng đọng lại, theo đó thì một vòng tia máu hiện ra trên cổ của nó.

“Phù phù”, cái đầu lâu cực lớn của nó nghiêng một cái, giống như một trái dưa lăn xuống, cùng với thân thể cao lớn của nó rơi xuống đống loạn thạch, khiến cho đá vụn bay tung tóe một hồi, sau đó mới yên ắng xuống.

Kiếm quang màu tím thu lại lộ ra thân ảnh Liễu Minh, Khổ Luân Kiếm trước người rung lên, hóa thành một đạo tử quang bay vào trong tay áo.

Hắn nhìn thi thể của cự khuyển, thần thức khẽ đảo qua, sau khi xác nhận nó đã chết không thể chết lại thì mới thở dài một hơi.

Con thú này có thực lực khá mạnh mẽ, dùng pháp lực thì có thể so sánh với tu sĩ Chân Đan trung kỳ, chỉ tiếc là linh trí quá thấp, nếu không thì hắn cũng không thể nào gọn gàng giết chết nó như vậy.

Nhưng vào lúc này, Hạt nhi đang ở giữa không trung, tiêu kí trên đầu của nó liền đại phóng, phóng ra vô số kim quang chói mắt, chiếu xuống phía dưới.

Thi thể cự khuyển dưới sự chiếu xạ của kim quang thì huyết nhục liền rung động, sau đó liền hóa thành hắc khí bay lên.

Hạt nhi phát ra thanh âm hưng phấn, há miệng phát ra một luồng hấp lực, toàn bộ hắc khí giống như trường kình hấp thủy, chui vào trong miệng của nó.

Liễu Minh thấy tình hình trước mắt thì nhíu mày, nhưng mà cũng không có ngăn cản.

Hiển nhiên bởi vì trước đây Hạt nhi cắn nuốt trứng của kỳ thú Tư Thần, đã có một ít năng lực đặc biệt, kim quang chiếu ra còn có thể trực tiếp khắc chế quỷ vật, mà huyết nhục của đầu cự khuyển này lại có lực hấp dẫn rất lớn đối với nó, cho nên nó mới có biểu hiện điên cuồng như vậy.

Nhưng mà biến hóa này tốt hay xấu, hắn cũng không thể nào biết được, nhưng mà tình hình trước mắt này thì tựa hồ như đang phát triển theo chiều hướng tốt thì phải.

Những vết thương ngoài thân của Hạt nhi sau khi hút vào lượng lớn hắc khí thì nhanh chóng lành lại, kim quang trên người tỏa ra càng mạnh, mà thi thể của cự khuyển, dùng mắt thường cũng có thể thấy nó đang dần tan rã.

Ngay khi cái đầu lâu cực lớn sắp tan rã ra thì vèo một tiếng, một đạo ánh sáng màu đen âm u bắn ra, nhanh như chớp bắn ra khỏi miệng động.

“Hừ!”

Liễu Minh thấy vậy thì ánh mắt sắc lạnh lóe lên, đạo ánh sáng âm u này hiển nhiên là tinh phách của đầu quỷ vật cự khuyển này, liền muốn ra tay tiêu diệt.

Nhưng mà đạo ánh sáng này vừa mới bay không xa thì cốt hạt liền há miệng phun ra một đạo kim quang, lóe lên rồi đánh trúng hắc khí.

Bên trong quang đoàn truyền ra một tiếng thét cực kỳ thống khổ, sau một lát thì ánh sáng âm u liền vỡ vụn giống như bọt biển, biến thành từng điểm hắc khí tiêu tán.

Liễu Minh thấy vậy thì ánh mắt lộ ra vẻ hài lòng, xem ra Hạt nhi khắc chế quỷ vật còn mạnh hơn so với dự đoán của hắn.

Lúc này thì thi thể của cự khuyển đã biến mất hầu như không còn, khi tia hắc khí cuối cùng bị Hạt nhi hấp thu thì vết thương ngoài thân chẳng những đã khôi phục như lúc ban đầu, mà vỏ ngoài màu bạc giờ đây còn tản mát ra một vòng hào quang óng ánh

“Chủ nhân!” Hào quang trên người Hạt nhi lóe lên, sau đó liền biến thành một thiếu nữ mặc lụa đen, hai tay vuốt bụng của mình, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.

“Nha đầu ngươi, vậy mà lại có thể cắn nuốt toàn bộ đầu quỷ vật Chân Đan!” Liễu Minh thấy vậy thì trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười.

Tiếp theo, thân hình hắn nhoáng một cái liền xuất hiện bên đống loạn thạch trong huyệt động, phất tay, một luồng hắc khí bay ra, quấn lấy Tạo Hóa bát, nhẹ nhàng nâng lên.

Toàn bộ đá đen xung quanh rơi xuống thì Tạo Hóa bát này đã bị hắc khí nhấc lên, nhẹ nhàng rơi vào tay của hắn.

Kết quả Tạo Hóa bát vừa rơi vào tay của hắn thì Liễu Minh liền cảm thấy bàn tay của mình trầm xuống.

Chiếc bát này chỉ lớn như một cái đầu cối xay, vậy mà lại có trọng lượng phải đến ngàn cân.

Toàn bộ bề mặt của chiếc bát này tản mát ra kim quang nhàn nhạt, bên dưới đáy có khắc một ít đồ án pháp trận phức tạp, tuy rằng không có người khu động nhưng vẫn có thể tự động hút vào âm khí xung quanh.

Nhưng mà trên bề mặt của chiếc bát này lại có một vết cắt rất sâu, cũng không biết có phải là do quân đoàn ác quỷ phá hỏng hay không.

Hắn đang quan sát kim bát trong tay thì phía trên huyệt động lại phát ra một hồi âm thanh.

“Chủ nhân, có người khác đi xuống!” Trong mắt Hạt nhi lóe lên kim quang, tựa hồ có thể nhìn xuyên qua âm khí cuồn cuộn trên đỉnh đầu, quay đầu về phía Liễu Minh nói.

“CHắc là bọn họ nghe được tiếng đánh nhau vừa rồi nên mới xuống xem xét tình huống như thế nào. Hạt nhi, ngươi trước cứ tiến vào Dưỡng Hồn Đại đã.” Liễu Minh sau khi đánh giá một phen rồi nói.

Không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn cũng không muốn người khác thấy được bộ dáng hiện tại của Hạt nhi.

Hạt nhi nhẹ gật đầu, hóa thành một luồng hắc khí bay vào túi da bên hông Liễu Minh.

Sau mấy hô hấp thì một đạo kiếm quang màu xám liền phá vỡ âm khí nhàn nhạt xung quanh, trực tiếp rơi xuống, chính là đội trưởng họ Mẫn, phía sau lưng hắn là hai đạo độn quang của lão giả lưng còng và thanh niên công tử kia.

Trên người ba người đều dán một tấm phù lục màu trắng, hình thành một màn hào quang, chắn toàn bộ âm khí ở bên ngoài.

“Liễu sư đệ!” Nam tử họ Mẫn vừa hạ xuống thì thấy trong tay Liễu Minh đang cầm cái bát màu vàng, trong mắt hiện lên sự vui mừng, lập tức gọi một tiếng.

“Mẫn sư huynh, sao các người lại xuống đây, phía trên xảy ra chuyện gì ư?” Liễu Minh nhẹ gật đầu, lộ ra thần sắc nghi hoặc hỏi.

“Vừa mới nghe được bên dưới có tiếng đánh nhau nên ta có chút không yên lòng, nên mới cùng hai vị sư đệ xuống đây xem qua, nhưng mà xem ra… Đã xong rồi.” Nam tử họ Mẫn nhìn bốn phía, trong mắt hiện lên một tia quang mang kỳ lạ.

Dưới đáy động quật này, rồi cả những vách đá xung quanh xuất hiện những vết kiếm sâu vô cùng, hiển nhiên vừa rồi đã xảy ra một trận kịch chiến.

Nhưng mà thời gian Liễu Minh xuống đây cho tới giờ cũng không đến nửa nén hương mà thôi.

Lão giả lưng còng và thanh niên công tử kia liếc nhau một cái, lại nhìn thấy ánh mắt của Liễu Minh thì trong lòng lại thêm ra một tia kính sợ.

Hai người bọn họ mặc dù đã dán phù lục khắc chế âm khí lên người, nhưng mà khi xuống dưới đáy của động quật này thì vẫn cảm thấy thân thể cứng nhắc, hành động có chút không thuận tiện, chứ đừng nói đến việc tranh đấu kịch liệt với quỷ vật khác.

“Xem ra quỷ vật chiếm giữ nơi đây đã bị Liễu sư đệ đánh chết, cũng không biết là quỷ vật loại nào?” Nam tử họ Mẫn như tùy ý nhìn qua một lần không gian hình cầu dưới động quật, cũng không phát hiện ra hài cốt của quỷ vật thì đành mở miệng hỏi.

“Là một con cự khuyển màu đen, trên người mọc đầy gai xương, còn có một cái đuôi nhưng một cái roi lớn… Nhưng mà thi thể của nó lại bị linh sủng của tại hạ ăn mất rồi.” Liễu Minh thành thật đáp, đơn giản mô tả lại hình dáng của cự khuyển.

“Nói như vậy thì đầu quỷ vật kia tám chín phần là một con Ngao Quỷ thú hoang dã rồi.” Nam tử họ Mẫn nghe vậy thì trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm nói.

“A, thì ra Mẫn đội trưởng đã từng gặp qua đầu quỷ vật này?” Lông mày Liễu Minh nhíu lại hỏi.

“Đúng vậy, hơn ba mươi năm trước, khi ta vừa mới tiến giai Chân Đan, cùng với bổn quân hỗn chiến với Quỷ quân, đã từng thấy một gã Quỷ Soái Thiên Tượng trong Quỷ quân, mà tọa kỵ của hắn chính là một con Ngao Quỷ thú, bề ngoài thì rất giống với sự miêu tả của Liễu sư đệ, nhưng mà con Ngao Quỷ thú đó có tu vi Chân Đan hậu kỳ, không ít đệ tử Hóa Tinh, Chân Đan quân ta đã chết trong miệng nó… Về sau nghe nói thì mới biết là nó là một trong những quỷ vật cỡ lớn hiếm thấy trong Ác Quỷ Đạo, sau khi trưởng thành thì liền có thực lực Chân Đan sơ kỳ, không nghĩ tới là Liễu sư đệ lại có thể một mình đánh chết nó.” Nam tử họ Mẫn nói, trong mắt hiện lên vẻ hồi tưởng.

“Mẫn đội trưởng quá khen”. Liễu Minh mỉm cười nói, ánh mắt đảo qua chỗ của thi thể cự khuyển thì khẽ giật mình, một tay vung lên, từ trong đống loạn thạch bay ra một viên tinh hạch màu đen to bằng đầu người.

Thấy tình hình này thì trong mắt hắn cũng hiện ra vẻ ngoài ý muốn, vật này chính xác là âm hạch của Cử Khuyển, vốn hắn tưởng rằng nó và cả thi thể đã bị Hạt nhi cắn nuốt rồi.

Lúc này âm khí xung quanh dày đặc chưa tan hết, vật ấy lại xen lẫn với những viên đá màu đen nên không nhìn kỹ thì căn bản là không thể nhận ra.

“Ồ, từ kích thước của âm hạch và âm khí thoát ra thì, cái này… Chẳng lẽ Liễu sư đệ ngươi đánh chết lại là Chân Đan trung kỳ… Không đúng, là Ngao Quỷ thú Chân Đan hậu kỳ?” Nam tử họ Mẫn nhìn thấy tinh hạch trong tay Liễu Minh thì trong mắt hiện lên vẻ khó tin mà hỏi.

“Thực…Chân Đan hậu kỳ?”

Lão giả lưng còng và thanh niên công tử nghe vậy thì đều lộ ra thần sắc kinh hãi.

Liễu Minh một mình có thể đánh chết một đầu âm thú Chân Đan sơ kỳ thì bọn hắn miễn cưỡng có thể tiếp nhận.

Dù sao thì trong tiểu đội số bảy này, thực lực của bất cứ người nào cũng có thể đối phó được một đầu quỷ vật Chân Đan sơ kỳ linh trí không cao. Nhưng mà hôm nay biết được Liễu Minh đánh chết là một đầu âm thú Chân Đan hậu kỳ, mà lại trong thời gian ngắn ngủi như vậy, đúng là khó có thể tượng tượng nổi.