Ads Dương Chính bật dậy, hất bay ấm thuốc trong tay y quan.
"Tướng quân" Thụy Thu ở bên này vội vàng kéo hắn lại.
Dương Chính quay đầu thấp giọng nói:"Vương hậu, nhớ cẩn thận, ngàn vạn lần đừng đi đơn lẻ, ta cảm thấy có điều không ổn, khẳng định là có chuyện gì phát sinh."
Nói xong không chờ vương hậu đáp lời, hắn nhanh chóng chạy về phía hắc ảnh đang phóng trên mái nhà.
Quanh qua quẹo lại, hắn cũng nhìn thấy được hắc ảnh phiêu hốt bất định, cho dù là ban ngày cũng làm người ta trái tim phát lạnh. Dương Chính đuổi theo không ngừng nghỉ, tuy lúc chạy thì vết thương trên cơ thịt lại rách ra, đau đớn vô cùng nhưng hắn không dám thả lỏng, bởi vì bóng đen đó chỉ mang theo một thứ là tử vong.
Vương cung rất lớn.
Dương Chính mất đi phương hướng, trên đường toàn là người, hỗn loạn, hoảng hốt, khẩn trương.
Như có như không, mỗi lần hắc ảnh biến mất khỏi thị tuyến của Dương Chính thì y lại xuất hiện ở một góc khác, tiếp tục hấp dẫn hắn.
Dương Chính càng lúc càng cảm thấy không ổn nhưng lại không thể không đuổi theo, vì tên gia hỏa này thực sự là một nhân vật nguy hiểm.
Lúc hắn quanh qua một cái hành lang thì trước mắt toàn là các tầng lầu các, hắc ảnh phóng lên trên một tòa kiến trúc cực lớn, sau đó lại tăng tốc, biến mất khỏi tầm mắt của Dương Chính, chỉ bất quá một sát na công phu, phía trước đã vang lên tiếng la thảm. Dương Chính phóng nhanh lên một cây cột lớn, leo lên nóc nhà.
Hắn nhìn thấy một cái lỗ lớn trên nóc một cung điện phía trước cách đây chừng trăm mét.
Tiếng la thảm chính là phát xuất từ nơi đó, lúc Dương Chính chạy đến thì tiếng la thảm đã không còn vang lên. Hắn thông qua cái lỗ lớn nhìn xuống, chỉ thấy bên dưới xác chết la liệt, máu tươi ngập đất, cảnh tượng rất thê thảm.
Vì tiếng la thảm vang lên, Dương Chính cũng đã nhìn thấy vô số vệ binh chạy về nơi này.
Thỉnh thoảng lại vang lên thanh âm "bảo hộ bệ hạ".
Nơi này không ngờ lại là tẩm cung của quốc vương.
Dương Chính trái tim đập dồn, không hay rồi, mục tiêu của người kia là quốc vương. Hắn rút Liệp huyết đao ra nhảy trên nóc xuống, vừa kịp nhìn thấy sát thủ bịt mặt đang khống chế quốc vương già yếu trong tay, thanh đao của hắn đang chĩa lên người lão.
Hình dạng của thanh đao này lại không khác biệt gì với liệp huyết đao của Dương Chính.
Ngay sát na Dương Chính nhảy xuống, cổ họng tên sát thủ phát ra tiếng cười sắc nhọn đầy vẻ đắc ý:"Ngươi cuối cùng đã tới rồi, bọn người bên ngoài giao cho ngươi xử trí, còn lão gia hỏa này, ngươi cũng giải quyết cho gọn gàng luôn đi."
Hắc y sát thủ nói xong vỗ một chưởng vào lưng quốc vương, lão quốc vương phun ra một ngụm máu tươi, bay về phía Dương Chính.
Còn Dương Chính trong lòng phát lạnh:"Trúng kế rồi!"
Lão quốc vương bay tới, Dương Chính chỉ có thể vươn tay tiếp lấy, ngay lúc này, cánh cửa bị đẩy tung ra.
Vệ binh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt: lão quốc vương hộc máu ngã trong lòng Dương Chính, còn Dương Chính tay đang cầm một thanh đao.
Hắc y sát thủ sớm đã biến mất, lão quốc vương nghe câu nói của hắn:"Ngươi cuối cùng đã tới rồi, bọn người bên ngoài giao cho ngươi xử trí, còn lão gia hỏa này, ngươi cũng giải quyết cho gọn gàng luôn đi."
Câu nói này khiến cho lão vốn đã kinh sợ cùng đau đớn đến mức thần trí không còn sáng suốt nhận lầm Dương Chính là đồng bọn của sát thủ, dù lão chỉ còn một hơi thở thì dục vọng cầu sinh khiến lão cố gắng dãy dụa muốn thoát khỏi Dương Chính, thốt lên câu nói cuối cùng trong đời:"Vệ binh, giết thích khách..."
Lúc lão quốc vương thở hắt ra hơi thở cuối cùng, chết trong lòng hắn thì Dương Chính đã biết mọi việc đều không thể vãn hồi.
Cái oan uổng này đã thực thực tại tại giáng lên đầu hắn. Dương Chính bỏ lão quốc vương đã chết xuống, đối mặt với nhãn thần phẫn nộ của bọn vệ binh.
Hắn nhếch mép cười, cũng không biết là cười thế sự hoang đường hay là cười sự ngu xuẩn của mình.
Dương Chính không có tuyệt kỹ phi thiềm tẩu bích của hắc y sát thủ, chớp mắt, hắn đã vung đao xông thẳng vào bọn vệ binh. Hắn biết, sự tình đã đến nước này thì trừ việc chém giết chạy khỏi hoàng cung ra hắn không còn cách nào khác, hơn nữa chạy khỏi hoàng cung hắn còn phải trốn đi càng xa càng tốt.
Có một điểm duy nhất có thể cho là may mắn chính là gương mặt Dương Chính đã bị lửa thiêu cháy đen, bọn binh sĩ không hề nhận ra hắn chính là Ma thần tướng quân, Hầu tước mới được tấn thăng.
Dương Chính bị ép vào đường cùng hạ thủ dĩ nhiên là độc ác vô cùng.
Hắn ở sa trường chính là nhân vật tâm ngoan thủ lạt, lúc này vì sống sót thì càng tuyệt không thể có chút dạ nhân từ của đàn bà được, cho nên mỗi đao đều muốn một kích chém chết địch. Liệp huyết đao rèn từ hắc huyền tinh sắc bén vô cùng, khí thế tung hoành sát phạt đều mang dáng vẻ một đi không về.
Tuyệt kỹ sa trường nói cho cùng chính là nhanh, độc, chuẩn.
Đao thế của Dương Chính tuyệt không dễ nhìn nhưng tuyệt đối trí mạng.
Mỗi một đao chém xuống đều có một tên vệ binh phun máu tại chỗ, vũ khí ngăn trở cũng bị chém gãy.
Dương Chính giống như một con báo bị bao vây, lộ ra huyết tính hung tàn nhất. Bọn vệ binh hàng năm thủ vệ trong cung đâu đã nhìn qua kiểu sát phạt hung tàn như vậy, liền bị khí thế của Dương Chính làm cho run sợ. Vì vậy hắn sát phạt mở được một con đường máu, thế nhưng bên ngoài còn có nhiều vệ binh hơn.
Tin tức quốc vương bị giết cùng tiếng gào thét kinh khủng của vệ binh sớm đã lan truyền khắp bầu trời vương cung. Hộ vệ toàn vương cung kéo rốc hết đến tẩm cung quốc vương.
Dương Chính liều mạng chém giết mở ra một con đường máu, xông tới một cái trụ gần nhất, co chân nhảy vọt lên nóc nhà.
"Bắn, mau bắn tên!"
Trên tường, trên nóc cũng đều có vệ binh.
Mưa tên bắn tới Dương Chính, hắn vung Liệp huyết đao ngăn đỡ đến mức gió không thổi lọt.
Trận chiến trên Phong sào đảo, Dương Chính thu được năng lượng tàn dư do Ba Bỉ và Thanh Liên giằng co còn lại trong người, tinh thần lực tăng lên một tầng. Lúc này tinh thần hắn khẩn trương cao độ, vô số tinh thần ti đã xuất ra dò xét liên miên không dứt, trong phạm vi năm mươi mét, bất cứ động tĩnh gì đều được báo về não bộ của hắn trong chớp mắt.
Nhờ vào năng lực đặc thù này, Dương Chính phóng chạy theo một lộ tuyến cổ quái trên nóc nhà, lần nào cũng có thể tiến vào địa điểm mà mưa tên bắn vào ít nhất, sau đó nhờ vào bảo đao vô kiên bất tồi và thân thủ mẫn tiệp ngăn đỡ toàn bộ tên bắn.
Thân thủ cỡ này của hắn lọt vào mắt vệ binh khiến chúng kinh hãi vô cùng.
Có tiếng đội trưởng vệ binh lớn tiếng hạ lệnh:"Thích khách lợi hại, đi tìm Tô Mễ Á đội trưởng mời Huyết vệ tới."
Dương Chính điên cuồng chạy trốn, trên mái ngói cơ hồ không nhìn rõ thân ảnh của hắn.
Vệ binh dám cản trở hắn toàn bộ đều bị chém thành hai mảnh. Đối mặt với tư thái điên cuồng như mãnh hổ, sát tính một đi không về đó, bọn vệ binh không kìm nổi sợ hãi, loại kinh khiếp này thậm chí còn đè nén cả huyết tính mà vệ binh vốn có.
Dương Chính chạy trốn trên nóc vương cung, chợt lại nghe tin dữ.
Nam môn bị đạo tặc công phá, rất đông đạo tặc đang xông vào thành.
Rắm chó, rắm chó! Dương Chính nghiến răng mắng lớn trong lòng, Nam môn, thủ vệ đội thứ ba, chính là tên hỗn đản chồng của Thụy Sắt Nhĩ để cho người ta vào thành. Đạo tặc rắm chó! Lôi Mông Tư Đặc, ngươi cũng đáng hận thật, vì vương vị mà cả phụ thân chỉ còn sống được mấy ngày cũng giết.
Đến nước này Dương Chính chỉ có thể cảm thán không phải mình quá ngu ngốc mà là mình còn chưa học được cái kiểu bất chấp thủ đoạn, bỏ hết quy củ đạo đức.
Dương Chính có thể độc ác, có thể mười bước giết một người, ăn thịt uống máu địch nhân, nhưng đó cũng là vì sinh tồn, loại độc ác đó rốt cục chỉ là độc ác bậc thấp, Dương Chính trong lòng vẫn còn dấu ấn sâu đậm của lối sống thế kỷ 21.
Không giống như Lôi Mông Tư Đặc, y là kiêu hùng có thể hy sinh hết thảy vì mục đích của mình. Y là Lý Thế Dân, là Dương Quảng, Dương Chính không thể so được.
Mấy cái tên đạo tặc này tất nhiên là thủ hạ của Lôi Mông Tư Đặc.
Hoặc là bọn hắc y sát thủ do hắc ám tinh linh Mạc Á Nhĩ cầm đầu.
Y muốn giết sạch những ai phản đối, trên danh nghĩa Lôi Mông Tư Đặc đang ở Đông tuyến, có ai hoài nghi y được? Chờ cho bọn cướp giết sạch thế lực phản đối, Lôi Mông Tư Đặc y có thể danh chính ngôn thuận kế thừa vương vị.
Nghĩ đến đây, Dương Chính thầm kêu không ổn. Vương hậu, Tư Đế An, lão Tiếu Ân đều có nguy hiểm.
Trong vương cung này tất nhiên trà trộn không ít người của Lôi Mông Tư Đặc.
Dương Chính trong lòng lo nghĩ, đổi phương hướng, nhanh chóng chạy về phía hậu cung của vương hậu.
Xông qua từng gian phòng, Dương Chánh đột nhiên dùng sức giẫm mạnh làm vỡ ngói, rơi vào trong phòng, tạm thời biến mất khỏi thị tuyến của vệ binh.
Đến lúc hắn từ một cửa sổ nhảy ra thì trên người đã thay đổi một bộ y phục của thị vệ, đầu đội mũ trụ che mất khuôn mặt, Dương Chính cúi đầu chạy bừa, hiện tại toàn vương cung đều hỗn loạn, Dương Chính cũng là thừa dịp nước đục mò cá.
Hắn chạy thẳng đến hậu cung.
Vương hậu đã từng nói địa phương gặp mặt với hắn, lúc Dương Chính chạy tới phát hiện một nhóm vệ binh y phục không giống vệ binh thông thường đang thủ vệ một gian phòng.
Dương Chính đột nhiên xuất hiện liền bị cản lại.
"Dừng lại, nơi này là chỗ ở của vương hậu, ai cũng không thể tiến vào."
Dương Chính trong lòng mừng rỡ, hắn nhìn ra được đây chính là tâm phúc của vương hậu. Thế lực của nữ nhân này tịnh không ít, bằng không nàng làm sao dám có lòng tranh đoạt vương vị với Lôi Mông Tư Đặc.
Dương Chính lúc này không còn để ý gì tới lễ tiết, cố sức thét lớn:"Vương hậu, Thụy Thu!"
"To gan, bắt hắn lại!" Bọn vệ binh thấy Dương Chính vô lễ như thế thì nổi giận vô cùng.
"Chậm đã!" Thanh âm trấn định của vương hậu vang lên từ trong phòng:"Để hắn tiến vào!"
Dương Chính nhìn bọn vệ binh đang ngơ ngẩn cười hắc hắc, không nói gì nữa cúi đầu tiến vào trong.
Vương hậu bảo mọi người ra ngoài hết, nhìn thấy Dương Chính tiến vào, lại thấy bộ dạng nhếch nhác của hắn giận dữ nói:"Ngươi quá mức vô lễ, trước mặt người khác mà dám gọi tên của ta!"
"Chuyện gấp đành phải tòng quyền!" Dương Chính thở một hơi:"Không nói nhiều được, nàng nhanh chóng chạy trốn cùng ta, quốc vương chết rồi, Lôi Mông Tư Đặc muốn soán vị."
Gương mặt vương hậu không hề kinh hãi, nàng ta trầm giọng nói:"Y chết rồi sao?"
Dương Chính lúc này mới nghĩ tới vương hậu trước mặt chính là thê tử của quốc vương, dẫu rằng hắn nhìn thấy bọn họ không xứng, lại có phần xa lạ với nhau, Dương Chính hiểu được điểm này nên gật đầu:"Ta chính mắt nhìn thấy y chết!"
"Vừa rồi ta nghe bên kia nói bắt thích khách, hình dạng cũng giống như ngươi."
Dương Chính cười khổ nói:"Điểm này là phiền phức nhất, ta bị trúng kế, có người đổ oan cho ta, tóm lại là một lời khó nói hết, bọn ta cần phải rời khỏi chỗ này, vương thành hiện không an toàn, Lôi Mông Tư Đặc sai người hóa trang thành đạo tặc công thành, hiện giờ bên ngoài đã rất hỗn loạn."
Vương hậu lắc đầu:"Không cần chạy, vệ binh trong hoàng cung không thể bị Lôi Mông Tư Đặc khống chế, thế lực của y còn chưa thể phát triển mạnh mẽ như vậy, hơn nữa còn có Huyết vệ, bọn đạo tặc đó không thể đánh vào đây."
"Điều ta lo lắng chính là Huyết..."
Lời nói của Dương Chính bị tiếng la thảm bên ngoài ngắt ngang.
"Vương hậu, chạy mau, Huyết vệ đã giết tới đây rồi." Đây chính là thủ hạ trung thành của vương hậu gắng sức thét lên.
Cuối cùng vương hậu cũng biến sắc mặt:"Không thể, Huyết vệ là mật quân của vương thất Vệ Nhung, Lôi Mông Tư Đặc sao có thể khống chế họ?"
Dương Chính lắc đầu than:"Bọn ta đã đánh giá thấp thực lực của Lôi Mông Tư Đặc, ta lúc đầu còn nghĩ đây chỉ là chuyện trùng hợp chứ không ngờ tới bọn họ mới thực là người giúp đỡ Lôi Mông Tư Đặc."
Huyết vệ, hắc y sát thủ, Tích Nguyệt mấy danh từ này vốn chẳng có liên hệ gì lại đều ở cùng một chỗ vào đêm Mạc Băng Vân trốn chạy... Đó không là là trùng hợp mà là đều được khống chế. Có thể có được lực lượng mạnh mẽ như vậy tự nhiên chỉ là nhân vật cỡ như Tích Nguyệt.
Dương Chính không kịp giải thích, hắn ôm Tư Đế An để lên trên lưng, lấy mấy sợi dây thừng cột chặt lại. Nhìn tới vương hậu hắn phát giác nàng ta tay cầm hai thanh đoản kiếm, trên người vận kình trang, khí chất cả người đều đã biến đổi.
Dương Chính ngơ ngẩn, chỉ nghe giọng nói trầm tĩnh của Thụy Thu:"Đi thôi!"
Loại thần thái anh thư này không có chút liên hệ gì với nữ nhân cao quý mỹ lệ, thậm chí còn có chút yếu ớt trước đây.
Hai người vừa ra khỏi cửa sau thì cửa trước đã bị đập vỡ, một thanh đại phủ dài hai mét đã chém vỡ nát cửa lớn và vách tường lân cận, hất bay các đoạn thi thể tàn khuyết của những thủ hạ trung thành của Thụy Thu. Một đại hán thân cao hai mét rưỡi xông thẳng vào, nửa cái đầu phảng phất như bị vạt xuống, tạo hình rất đáng sợ, từ bụng đến ngực có một vết thương dài giống như một con rết hung ác, cổ tay trái bị cụt, thân đeo một thanh đao cong như vành trăng dài, tay phải cầm đại phủ.
Thủ lĩnh của Huyết vệ, Cao Cổ Tư Tháp Phùng Hợp Nhân cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Hắn đứng trong căn phòng, không nhìn thấy người nào thì khẽ ngẩng đầu hít ngửi một hồi, con mắt trái còn lại phát ra ánh huyết mang tàn nhẫn cùng cực.
Một lát sau, ánh mắt của hắn nhìn vào phía sau phòng, há miệng rống lên, tiếng rống giống như tiếng kêu của trẻ con, phối hợp với thân thể cao lớn của hắn càng làm cho người ta rợn da gà.
Thân thể to như toà núi nhỏ linh hoạt vô cùng, hắn hung mãnh xô vào bức tường phía sau, gạch đá bay loạn xạ, vách tường làm bằng đá thanh cương cứng rắn đã bị hắn dùng sức trâu húc vỡ. Cao Cổ Tư Tháp nhìn chòng chọc vào bóng người vừa chuyển hướng qua hành lang, cất bước chạy theo truy đuổi.
Dương Chính và Thụy Thu hai người chạy trốn ở hậu cung, Thụy Thu dẫn đường, tốc độ hai người ngang nhau không phân cao thấp.
Nên biết Dương Chính tuy mang theo Tư Đế An nhưng nó chỉ là một đứa trẻ nhẹ cân, đối với hắn mà nói ảnh hưởng tịnh không lớn, kết cấu thân thể của hắn đã là tổ hợp hoàn mỹ nhất của nhân loại, nếu như chạy hết tốc lực thì dù so với báo đốm cũng không hề thua kém, còn Thụy Thu xem ra chỉ là một nữ nhân yếu ớt vậy mà không chậm hơn, hơn nữa có vẻ còn chưa dốc hết toàn lực.
Dương Chính tuy kinh ngạc nhưng trong lòng cũng khá an tâm, Thụy Thu nếu là nữ tử yếu ớt thì hôm nay sợ là khó mà thoát khỏi kiếp nạn, nhưng nàng ta hiển nhiên không phải như vậy, thế thì càng tốt.
Hậu cung địa hình phức tạp, Thụy Thu rành rẽ như lòng bàn tay, chỉ thấy nàng ta rẽ trái ngoặt phải, lộ tuyến quỷ dị, xem ra nàng sớm đã chuẩn bị đường lui nếu như thất bại, chỉ bất quá ai cũng không ngờ tới trận tranh quyền đoạt vị này lại diễn ra nhanh chóng và mãnh liệt như vậy.
Cao Cổ Tư Tháp Phùng Hợp Nhân cao lớn uy mãnh, tốc độ cũng không chậm hơn bọn Dương Chính bao nhiêu, hơn nữa hắn giống như trâu điên húc bừa, gặp tường húc tường, gặp cửa húc cửa, lại có khứu giác linh mẫn như chó, hai người Dương Chính khó mà thoát được.
"Không được, chạy kiểu này không thể bỏ rơi được hắn, để ta cản hắn lại, nàng và Tư Đế An chạy trước đi." Dương Chính vừa chạy vừa nói.
Thụy Thu kéo hắn lại, lắc đầu:"Đừng đi, ta có biện pháp!"
Phía trước là một cái hồ nhỏ, còn có một cây cầu gỗ nhỏ, giữa cầu gỗ là một cái đình nhỏ, quanh hồ hoa cỏ um tùm, chính là một hoa viên xinh đẹp.
Chỉ đáng tiếc giờ đây hai người đâu còn lòng dạ hân thưởng, Thụy Thu dẫn Dương Chính chạy về phía cầu gỗ, tốc độ chậm lại một chút, Cao Cổ Tư Tháp liền rút ngắn cự ly. Hai người cahỵ qua cầu, Cao Cổ Tư Tháp buộc phải chạy theo, bằng không hắn phải vòng quanh hồ mà đuổi, nhất định sẽ bị họ bỏ rơi.
Lúc Cao Cổ Tư Tháp chạy lên cầu gỗ, cầu gỗ liền vang lên tiếng răng rắc. Hắn quá to lớn, thể trọng so với dã ngưu cũng không nhẹ hơn bao nhiêu. Loại cầu gỗ làm sơ sài này cơ hồ bị hắn mỗi lần dậm lên là xuất hiện một hố nhỏ.
Lúc Cao Cổ Tư Tháp chạy tới đình, Thụy Thu và Dương Chính đã chạy tới bờ bên kia.
Thụy Thu nhìn vào giữa hồ, vung chân đá vào một viên đá tròn bên hồ, sau khi viên đá bắn ra, nàng ta lại dậm chân xuống đất một cái.
Giữa hồ vang lên tiếng răng rắc, ván gỗ bên dưới tiểu đình nứt toác ra, Cao Cổ Tư Tháp căn bản còn chưa kịp phản ứng thì thân thể khổng lồ đã rơi xuống hồ làm dâng lên một đợt sóng cao mấy mét. Tư Đế An cất tiếng cười trào phúng, nó sợ là đang nghĩ đây chỉ là một trò đùa.
Thụy Thu kéo Dương Chính đang ngây người:"Còn không mau chạy, cái hồ này giữ hắn lại không lâu đâu!"
Dương Chính vội vàng ứng tiếng, vừa rồi Thụy Thu dẫm chân lên mặt đất hắn đã liếc nhìn qua, đó chính là nút cơ quan màu đen. Dương Chính trong lòng cảm thấy hoang đường, nữ nhân này trước nay luôn khiến hắn có cảm giác rằng nàng chỉ là một nữ tử yếu ớt không ngờ lại là giả heo ăn thịt hổ, hôm nay còn chưa biết là ai cứu ai đây.
Hắn cười hắc hắc hai tiếng, đi theo Thụy Thu ra khỏi hoa viên.
Sau hoa viên có một cánh cửa gỗ cũ nát, Thụy Thu dùng đoản nhận chém đứt khóa đồng rỉ sét, hai người nối đuôi nhau đi vào, thì ra là một cái viện hoang tàn, mạng nhện giăng đầy, không ngờ trong cung còn có địa phương như vậy.
Thụy Thu đi quanh qua quẹo lại trong viện, đi tới trước một cái giếng khô sau viện.
Nàng nhìn Dương Chính ngưng giọng nói:"Bọn ta đi xuống đây, phía dưới có địa đạo có thể đi tới lữ điếm bên ngoài cung."
Dương Chính hiện tại không còn kỳ quái với bất cứ an bài nào của Thụy Thu, hôm nay nữ nhân này đã khiến hắn kinh ngạc quá nhiều.
"Ta xuông trước, An tử, ôm chặt vào." Hắn theo cái gàu nước bằng gỗ treo trên giếng chầm chậm leo xuống, đáy giếng sâu chừng mười mét, bốn bề đều tối đen, Dương Chính sờ mó một lúc, cuối cùng cũng tìm ra mấy khối đá lắp ráp sơ sài, hắn kéo mấy tảng đá đó ra, một cái động nhỏ cao chừng nửa mét xuất hiện ngay trước mắt.
Dương Chính bỏ Tư Đế An xuống, rút Liệp huyết đao ra đâm vào trong động mấy nhát, sau đó cẩn thận đi vào trong khoảng chừng hơn mười mét thì động dần dần rộng rãi hơn.
Sau khi xác định trong động an toàn, Dương Chính hướng về động khẩu gọi mấy tiếng, Thụy Thu bảo vệ Tư Đế An tiến vào trong.
Sau chừng 50 mét, động huyệt rộng lớn đến mức có thể để cho ba người đứng sóng vai cùng đi.
Trong động cứ cách hơn 10 mét đều có một khối đá huỳnh quang, ánh sáng tuy yếu ớt nhưng cũng đủ để đi lại, địa đạo sâu dài như vậy, công trình to lớn cỡ này đủ thấy thế lực của Thụy Thu không nhỏ, thảo nào nàng ta có lòng tin để Tư Đế An tranh đoạt vương vị.
Dương Chính còn đang suy nghĩ, Thụy Thu đột nhiên kêu lên một tiếng, cơ hồ suýt nữa đã nhảy vào lòng hắn.
Dương Chính giật mình, quên mất Thụy Thu thực lực kinh người, vung Liệp huyết đao chặn ngang phía trước, quát nhẹ:"Ai?"
"Chuột cống!"
Thụy Thu sợ hãi thốt lên hai từ khiến cho Dương Chính muốn đứng tròng.
Dương Chính hít sâu một hơi, cả nửa ngày cũng không nói gì, hắn nhìn sắc mặt trắng nhợt của Thụy Thu thì càng không biết nói gì.
Tư Đế An cười hăng hắc nói:"Mẫu hậu sợ chuột cống nhất, sao nào? Còn có gián nữa, có lần ta thả gián vào trong phòng mẫu hậu..."
Nó còn chưa cười xong đã bị Thụy Thu gõ vào đầu:"Tiểu quỷ đáng chết, ngươi không nói thì cũng đâu ai bảo ngươi câm."
Dương Chính vờ ho mấy tiếng, không biết nên nói gì mới phải.
Sau việc này, ba người cũng nhẹ nhõm hơn.
Dương Chính phát giác đời mình có duyên với việc đào vong, chạy trốn khỏi Thương Nguyệt quốc, dẫn Mạc Băng Vân chạy trốn khỏi Tác La Đốn, bây giờ lại là Thụy Thu... Bất quá lần chạy trốn này trái lại chính là Thụy Thu dẫn hắn chạy trốn đi.
Lần mò đi trong địa đạo dài ngoằng đó, cuối cùng họ cũng tới cuối đường.
Men theo bậc thang đi lên, Thụy Thu nói đầu ra chính là hầm rượu của lữ quán, lữ quán đều là người của nàng, vốn là nơi rất an toàn.
Đẩy cánh cửa gỗ che phủ địa đạo ra, Dương Chính nhảy lên trên đầu tiên, mùi rượu liền xộc vào mũi hắn.
Trong hầm rượu dài rộng chừng 10 mét, các bình rượu được chất thành từng dãy, lúc này Thụy Thu và Tư Đế An cũng đã leo lên.
Ba người Dương Chính đang định rời khỏi hầm rượu, chợt một giọt dung dịch chảy từ trên trần xuống cổ Dương Chính, hắn lấy tay sờ thử thì thấy nó có màu đỏ.
Dương Chính theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, trên trần đại khái có một khe hở, từng giọt máu theo đó mà rỉ vào.
"Không hay!"
Dương Chính kéo Thụy Thu, chỉ vào ván trần, Thụy Thu sắc mặt khẽ biến:"Trên đó đã phát sinh chuyện gì?"
Hầm rượu ở dưới đất, phía trên là nhà bếp, máu chính là thấm từ trên nhà bếp xuống.
"Nàng xác định nơi này rất an toàn phải không, cả lữ quán này đều là người của nàng sao?"
Thụy Thu gật đầu:"Đều là tâm phúc của ta."
Dương Chính không hề bớt được chút âu lo nào, hắn rút Liệp huyết ra:"Hy vọng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, biết đâu đạo tặc chỉ tình cờ tiến vào, bằng không nàng phải tra xét nội gian ở nơi đây..."
Dương Chính nhẹ nhàng đẩy cửa hầm rượu ra, bước lên trên 10 bậc thang, không khí đầy mùi máu tanh.
Dương Chính có kinh nghiệm sa trường phong phú, chớp mắt đã phán đoán được trong lữ quán có rất nhiều người chết.
Tuyệt không phải là đạo tặc thông thường tập kích, bọn đạo tặc này đều là người của Lôi Mông Tư Đặc không thể nào vô cớ tập kích lữ quán.
Dương Chính khống chế tinh thần ti tra xét bên ngoài, trong nhà bếp không có ai, còn bên ngoài Dương Chính cảm thấy một tia ba động, hắn nhẹ nhàng lùi lại, nhìn Thụy Thu lắc đầu:"Không nghi ngờ gì nữa, người của nàng khẳng định là có nội gian, bên ngoài đều là địch nhân, hơn nữa còn là sát thủ đáng sợ, ta đã giao thủ với bọn chúng mấy lần, chúng đều lợi hại phi thường."
Thụy Thu rất trầm tĩnh, chỉ là ánh mắt của nàng khi lướt qua người Tư Đế An thì có chút ưu tư.
"Ta rất kỳ quá, bọn người này tịnh không tiến vào hầm rượu, xem ra mật đạo còn chưa bị chúng phát hiện."
Thụy Thu ừ một tiếng:"Biết được địa đạo này không quá ba người, đều là hộ vệ tuyệt đối trung thành, đã đi theo phụ thân ta nhiều năm, bọn họ tuyệt không thể tiết lộ bí mật."
Đây chính một tuyến sinh cơ trong tuyệt vọng, Dương Chính phân tích:"Tên ngốc ở vương cung nhất định sẽ dẫn người tìm kiếm, hắn ta có thuật truy tung rất giỏi, bí mật của địa đạo bảo trì không được bao lâu nữa, bọn ta cần phải hành động mau chóng trốn khỏi vương thành, chạy tới Uy Cổ Lan trước, nơi đó ít nhất vẫn còn là địa bàn của ta, Lôi Mông Tư Đặc muốn lên ngôi cũng không dễ dàng gì."
Thụy Thu bình tĩnh nói:"Ra khỏi thành không cần lo lắng, đại bộ phận các tỉnh Tây bộ và Nam bộ đều theo phe ta, những lãnh chủ đó đều là thủ hạ năm xưa của phụ thân, tuyệt đối trung thành, không có vấn đề gì. Lôi Mông Tư Đặc thủ đoạn độc ác, bọn họ khẳng định không muốn hắn thượng đài."
Dương Chính gật đầu:"Được, tạm thời không nghĩ tới mấy chuyện này, tìm cách rời khỏi thành trước đã, nàng đưa sơ đồ gần lữ quán cho ta xem."
Thụy Thu lấy một cuộn giấy da dê trong lòng ra đưa cho Dương Chính:"Trước đây ta đã sai người vẽ lại."
Đối với tư duy cẩn mật của Thụy Thu, Dương Chính đã không còn ngạc nhiên. Hắn tiếp lấy cuộn giấy, quan sát tử tế. Lữ quán nằm gần Bắc môn, cách Thiên Nga lữ quán hắn cư ngụ tịnh không xa, hiện giờ bên ngoài tình hình hỗn loạn, phe cánh của lão Tiếu Ân sợ là rủi nhiều may ít, Lôi Mông Tư Đặc tuyệt sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Dương Chính cố gắng ghi nhớ tất cả lộ tuyến vào đầu, sau đó vò nát cuộn giấy, đứng bật dậy, ánh mắt lộ vẻ kiên định.
"Vương hậu, lần này ta nhất định sẽ bảo vệ hai người bình an rời khỏi Tác La Đốn!"
Dương Chính hiện giờ toàn thân cháy đen, chân mày tóc tai đã cháy quá nửa, dáng vẻ thậm chí có chút đáng cười nhưng thần sắc kiên định và cách nói đầy tự tin của hắn lại phát xuất mỵ lực vô cùng mạnh mẽ, cảm nhiễm đến lòng tin của người bên cạnh, cũng chính nhờ vào đó mà hắn mới có thể lập được thanh uy ở Đông tuyến.
Thụy Thu khẽ nhếch môi, nàng tựa hồ phát giác cục diện lần này vô cùng đáng sợ.
Tư Đế An lại được cột vào lưng Dương Chính, rồi sau đó hắn bảo Thụy Thu lấy mảnh vải đen bịt mắt nó lại.
Tuy hắn rất muốn rèn luyện Tư Đế An có cá tính kiên định nhưng tuổi nó rốt lại vẫn còn quá nhỏ. Cục diện đầy máu tanh này thậm chí có thể để lại ám ảnh vĩnh viễn trong lòng nó. Dương Chính dặn dò vài câu rồi ba người nhẹ nhàng đi tới nhà bếp, trên mặt đất còn có ba cỗ thi thể, toàn bộ đều bị một đao trí mạng cắt đứt cổ họng. Dương Chính nhận ra đây chính là phong cách của hắc y sát thủ.
Hắn ngưng thần, sau khi cảm ứng được tình huống xung quanh, liền vươn tay chộp lấy một cỗ thi thể ném ra ngoài song cửa.
Bên ngoài liền vang lên tiếng gió kịch liệt.
Dương Chính không hề ngừng tay, ném luôn hai cỗ thi thể còn lại ra hai phương vị khác nhau.
Sau đó hắn kéo Thụy Thu chạy theo lộ tuyến đã nhớ được.
Ba cỗ thi thể vừa hay ném vào địa phương hắc y sát thủ tiềm phục đông đúc nhất, hấp dẫn đại bộ phận sát thủ chú ý, tuy chỉ là trong nháy mắt nhưng nhiêu đó cũng đủ rồi. Dương Chính và Thụy Thu đều là cao thủ đỉnh cao, năng lực tìm ra kẽ hở mạnh mẽ như thế nào chứ?
Họ nhanh chóng tìm ra khe hở trong trùng vây dày đặc, sau đó linh hoạt như cá gặp nước thoát ra ngoài.
Kẽ hở này đương nhiên không phải an toàn tuyệt đối, hai tên hắc y sát thủ nhẹ nhàng linh động như cánh bướm từ trên nóc nhà nhảy xuống, trường đao trong tay hung ác lăng lệ chém vào Thụy Thu và Dương Chính.
Dương Chính đang muốn xông lên nghênh đón chợt trước mắt hoa lên, Thụy Thu đã tiến lên trước hắn một bước, tự mình nghênh đón hai đao quang lăng lệ đó. Thân thể nàng đang ở trạng thái cực động chợt hóa thành cực tĩnh, hình ảnh như dừng phắt lại, hai thanh đao chém sượt qua người nàng.
Còn đoản nhận trong hai tay Thụy Thu đã tĩnh lặng đâm xuyên vào yết hầu hai sát thủ.
Động tác nhanh chóng linh hoạt khiến cho Dương Chính phải tắc lưỡi.
Từ động tác của Thụy Thu, hắn thậm chí có thể nhìn thấy hình ảnh khá giống với Tư Gia Lệ và Tích Nguyệt.
Dương Chính tự biết cho dù là hắn thì cũng phải xuất hai đao mới có thể chém chết hai sát thủ này, thực lực của Thụy Thu cơ hồ còn hơn cả hắn.
Đương nhiên Dương Chính cũng không hề tự coi nhẹ mình, thực sự liều mạng chiến đấu thì Thụy Thu khẳng định không bằng hắn.
Hắn còn đang ngơ ngẩn thì thanh âm lạnh lẽo dễ nghe của Thụy Thu vang lên:"Còn chưa đi?"
Dương Chính vội chạy theo, hắn cõng Tư Đế An trên lưng, lại biết thực lực của Thụy Thu nên không xuất đầu lộ diện nữa, chỉ ở phía sau nhàn nhã nhìn nàng tả xung hữu đột, dùng thủ đoạn cực kỳ hiệu quả giết chết từng tên sát thủ cản đường.
Nhìn Thụy Thu xuất thủ thậm chí còn là một loại hưởng thụ, Dương Chính tự mình so sánh thì phát giác thủ đoạn của mình thực là quá thô bỉ.
Bất quá Thụy Thu là mỹ nữ, nàng chưa từng biết qua thủ pháp đến đi như gió của sát thủ.
Bọn sát thủ này lại là dân trong nghề.
Thế nhưng đụng vào hạng người khác thường như Dương Chính và Thụy Thu thì bọn chúng căn bản không thể nào hình thành vây sát hiệu quả được.
Người như vậy thì một vạn người còn chưa tìm được một, khơi khơi hôm nay lại xuất hiện hai người.
Với sức chiến đấu của hắc y sát thủ mà vẫn không giữ được họ.
Lữ quán là địa bàn của Thụy Thu, nàng quen đường thuộc lối dẫn Dương Chính đến một cái cổng trời, bên ngoài là một ngõ hẻm tối tăm.
Hai người vừa chạy ra thì hoa khói nổ bùng trên không.
Đây chính là tín hiệu cầu viện của sát thủ.
Dương Chính biết rõ về bọn sát thủ vội vàng chạy theo lộ tuyến hắn đã nhớ sẵn. Thụy Thu vừa trải qua một trận chém giết, tuy không hề đổ máu nhưng trán cũng toát mồ hôi, sắc mặt đỏ hồng, càng thêm vẻ dụ hoặc, chỉ đáng tiếc phía sau lại là bọn sát thủ gầm gừ đuổi theo.
Ra khỏi ngõ nhỏ, trên đường toàn là tiếng la khóc, bên đường có không ít thi thể.
Rất nhiều người trốn trong nhà không ra.
Trừ đạo tặc, vệ quân toàn thành đều đã điều động, bầu trời vương thành cũng nhuốm vẻ bi thương tang tóc.
Bọn đạo tặc này đều là hắc y sát thủ hóa trang, ai nấy thân thủ mẫn tiệp, thành vệ quân căn bản không phải là đối thủ, đuổi theo cũng là cố làm hết trách nhiệm mà thôi.
Dương Chính biết, anh hùng cuối cùng tất nhiên sẽ là Lôi Mông Tư Đặc.
Lôi Mông Tư Đặc khẳng định sẽ xuất hiện vào lúc quan trọng nhất, lấy tư thái "anh hùng" quét sạch đạo tặc, kiến lập uy tín. Lão quốc vương đã chết, đại bộ phận nghị viên đã bị Huyết vệ và hắc y sát thủ thanh lý thì còn ai có thể ngăn trở y bước lên ngai vàng?
Đây hoàn toàn là cuộc chiến nghiêng về một phía, Dương Chính chỉ có thể mong chờ vào thủ hạ của Thụy Thu chi trì mà thôi.
Hắc y sát thủ đuổi riết sau lưng, hơn nữa càng lúc càng nhiều sát thủ từ trên nóc nhà, trong ngõ hẻm phóng ra, bọn này khứu giác linh mẫn như chó, muốn chạy thoát khỏi chúng rất khó.
Chỉ có thể xông thẳng vào.
Chạy qua năm trăm mét, trước mặt chính là Thiên Nga lữ quán đang bốc cháy hừng hực, Dương Chính biết mình ở đây rốt cục đã khiến cho lữ quán phải chịu tai nạn hủy diệt, lão bản lữ quán nằm gục trên cầu thang, máu me đầm đìa.
Hắn cố nén thương đau, đưa ngón tay vào miệng thổi, tiếng còi miệng sắc nhọn vang lên xé mây.
Đáp lại hắn chính là một tiếng ngựa hí vang dội.
Một đạo hồng ảnh trong lửa đó đạp vỡ cửa lớn, tốc độ nhanh như gió lốc xông ra, nhanh đến mức lửa còn chưa kịp bén vào, chính là Tam nhãn thần câu của Dương Chính. Dưới ánh lửa chiếu rọi, da lông của nó càng thêm rực rỡ, sắc đỏ óng ánh như liệt hỏa địa ngục, lông bờm đỏ máu không gió mà tung bay như vạn xà bay múa, thần tuấn dị thường.
Dương Chính nhảy lên lưng ngựa, vươn tay kéo Thụy Thu lên chung.
Hắn thúc vào bụng ngựa, Tam nhãn thần câu tung hai vó trước lên cao, hí dài một tiếng phá không, sau đó chân sau giẫm mạnh, giống như mũi tên rời dây phóng đi...