"Giao xoa tiền hành (Lao chéo lên phía trước)!"
Tiếng trống thay đổi, những thiết giáp thuyền phân tán ra giao chéo trái phải với nhau, khoảng cách tính toán vô cùng chuẩn xác, nếu như từ trên cao nhìn xuống thì trận hình biến hóa không ngừng giống như mây trôi.
"Bắn!"
Ma pháp pháo bên mạn thuyền đồng thời điểm hỏa, vô số quang cầu màu trắng phóng lên không trung, mọi người ngước đầu nhìn theo, kinh hãi phát hiện rằng số đạn pháo này không có một viên nào thoát ra khỏi trận hình của hạm đội.
Ma pháp pháo rơi xuống rất nhanh, ầm, hai trăm quả đạn pháo cùng bùng nổ uy lực kinh người, mọi người cách bờ sông không xa đa số đều bị ép ngã lăn, Khải Ác cũng loạng choạng, may mà Dương Chính kịp thời chụp lấy cánh tay y mới khỏi bị xấu mặt.
Vô số bọt nước trắng phao nổi lên thành một vùng sáng trắng, che lấp cả chiến thuyền, từ trên nhìn xuống hệt như một cái hình lập phương khổng lồ màu trắng. Tất cả ma pháp quang cầu này đều rơi vào trong trận hình của chiến thuyền, Khải Ác nhìn thấy sau khi bọt nước tan đi thì 200 chiến thuyền vẫn không chút động đậy, vì tất cả đạn pháo chỉ rơi vào bên trong, tuyệt không ảnh hưởng gì đến chiến thuyền. Một màn biểu diễn kinh hiểm này khiến cho vô số người trên bờ cất tiếng hoan hô.
Quân hạm phổ thông tuyệt không thể có ma pháp pháo, vì loại vũ khí này chế tạo phức tạp vô cùng, kể cả những vũ khí ma pháp có độ chuẩn xác thấp hơn cũng không hề được ứng dụng trong chiến tranh quy mô lớn hoặc chiến tranh thường ngày từ khoảng hơn 100 năm nay.
Cũng vì thứ này uy lực chưa chắc đã quá mạnh, lại hao phí số lượng tinh thạch kinh người, nếu dùng một số lượng tinh thạch như thế để cho một trung cấp ma pháp sư vận dụng thì hoàn toàn có thể phát ra công kích hữu hiệu hơn nhiều, hơn nữa đào tạo một trung cấp ma pháp sư so với chế tạo ma pháp pháo thì cũng dễ dàng hơn, ma pháp pháo chỉ có một điểm duy nhất có thể xưng hùng chính là nó có thể công kích liên tục, chỉ cần cung cấp đủ lượng tinh thạch mà thôi, còn ma pháp sư thì sức người có hạn, tuyệt không thể làm được như thế.
Nhưng dù sao thì tính năng công kích liên tục đó cũng không đủ để bù đắp những điểm yếu vốn có của ma pháp pháo, Khải Ác không ngờ trên thiết giáp thuyền lại trang bị thứ "gân gà" đó, hơn nữa 200 chiến thuyền đồng thời phát xạ, vô luận là độ chuẩn xác hay uy lực đều rất kinh người.
Dương Chính bình tĩnh nói với Khải Ác:"Bệ hạ có thể phái một chiếc đại thuyền kiên cố nhất để thử sức chiến đấu của thiết giáp thuyền."
Khải Ác sực nghĩ tới, liền phân phó cho hai chiếc quân hạm thập ngôi thuyền xông lên. Đây chính là chiến thuyền tốt nhất người Triêu Lan có thể chế tạo được, chiến thuyền dài 30 mét, rộng 8 mét, có thể chở được 200 người, so với thiết giáp thuyền thì chẳng khác nào là quái vật khổng lồ.
Thập ngôi quân hạm chậm rãi tiến tới thiết giáp hạm đội, Vũ Lôi phát xuất hiệu lệnh, ba chiếc thiết giáp thuyền nhanh chóng thoát ly khỏi phương trận, giống như ba con Thực nhân ngư xông tới thập ngôi hạm đội. Vỏn vẹn ba chiếc, cảnh tượng tuyệt không hùng tráng như trận thế vừa rồi, nhưng có thể thấy rõ là so với thập ngôi hạm thì thết giáp thuyền linh hoạt hơn rất nhiều.
Dương Chính nói:"Bệ hạm cứ ra lệnh cho Thập ngôi hạm công kích đi."
Khải Ác tự nhiên theo lời ra lệnh. Hai chiếc thập ngôi quân hạm bắt đầu phát động tiến công với thiết giáp thuyền. Thập ngôi hạm tất nhiên không hề trang bị ma pháp pháo "gân gà" (*) đó, bất quá mỗi chiếc thuyền đều có một tiểu đội trung cấp ma pháp sư phối hợp hoàn chỉnh. Ma pháp sư hợp thành tổ mười người luân phiên phát động tiến công, còn có một tiểu đội cung tiễn thủ cũng không ngừng bắn tới thiết giáp thuyền.
Ở thủy vực nhỏ hẹp này, mật độ công kích cũng khá dày nhưng ba chiếc thiết giáp thuyền linh hoạt kinh người, cũng không biết bọn thủy thủ điều khiển thế nào mà chúng không ngừng chạy theo hình chữ S để tránh né đại bộ phận ma pháp và cung tiễn, bọt nước nổi lên không ngừng, xem có vẻ rất kịch liệt nhưng không thể nào gây tổn hại cho thiết giáp thuyền.
Thỉnh thoảng cũng có công kích ma pháp phạm vi lớn đánh trúng vào thân thuyền, nhưng chỉ có thể lưu được dấu vết lờ mờ, còn thiết giáp thuyền vẫn không ngừng rút ngắn cự ly như cũ.
Tiếng trống đột nhiên nổi lên vang rền.
Tất cả mọi người tim đều đập mạnh, chỉ thấy ba đạo bạch quang lóe lên, đầu thuyền, giữa thuyền, đuôi thuyền của một chiếc quân hạm đã bị bắn trúng.
Chấn động mạnh mẽ khiến cho thuyền viên đang chiến đấu bị bị lật nghiêng loạng choạng, nước sông tràn vào bên trong, binh sĩ trên đó chỉ còn cách nhảy xuống nước cầu sinh. Thập ngôi hạm công kích thiết giáp thuyền hồi lâu mà không làm gì được, nhưng chỉ bị đối phương bắn trúng một lần thì đã xong đời, kết quả này rõ ràng đã nói lên nhiều điều.
Khải Ác vốn đang định lên tiếng bảo dừng, chợt mọi người hét lên kinh hãi.
Khải Ác đưa mắt nhìn, tim đập cơ hồ vọt ra ngoài, chỉ thấy một chiếc thiết giáp thuyền xông thẳng vào chiếc thập ngôi thuyền còn lại, tư thái như muốn cùng đối phương đồng quy ư tận.
"Dừng lại, mau bảo họ dừng lại!"
Khải Ác vội vàng quát lên nhưng Dương Chính vẫn bất động thanh sắc.
Chỉ mấy giấy ngắn ngủi, thiết giáp thuyền tốc độ đã được đề cao hết mức tông thẳng vào giữa chiếc thập ngôi hạm.
Binh sĩ trên thập ngôi hạm ngay lúc chiếc thiết giáp thuyền kia giống như phát điên xông tới thì sớm đã bỏ thuyền giữ mạng.
Đây chỉ là một trận diễn tập mà thôi, cho dù chân chính liều mạng nơi chiến trường thì ai cũng không muốn bỏ mạng một cách hồ đồ.
Tiếng gãy răng rắc chói tai vang lên, ba thanh thép sắc nhọn đầu thuyền giống như xé giấy, dễ dàng phá tan thân chiếc thập ngôi hạm khổng lồ, cả chiếc thuyền thiết giáp thuyền đều đâm sâu vào trong, chỉ còn đuôi thuyền bên ngoài.
Cảnh tượng quỷ dị này khiến cho mọi người đều trợn mắt há miệng.
Càng khiến cho mọi người ớn lạnh chính là hai chiếc thiết giáp thuyền kia cũng điên cuồng xông tới đầu và đuôi chiếc quân hạm, hai loạt tiếng gãy vỡ vang lên, thập ngôi hạm hoàn toàn bị đánh tan nát, trở thành một đám gỗ vụn không còn hình thù gì trôi nổi phập phù trên sông. Cảnh tượng gỗ vụn cùng tàn hài của thập ngôi hạm to lớn bập bềnh khiến cho mọi người đều ghi khắc trong lòng, cho dù không hề có chiến sĩ nào bị chết.
Mọi người đều nghĩ tới nếu như mình ở trong thủy chiến gặp phải xung kích kiểu này thì hậu quả sẽ đáng sợ đến đâu.
Còn ba chiếc thiết giáp thuyền kia lại an nhiên như không có chuyện gì, sau khi xé nát quân hạm, thủy thủ điều khiển chúng nhanh chóng vòng qua thân quân hạm, giống như ba con mãnh thú vừa mới đi săn thành công, trầm tĩnh nhìn vật săn chìm xuống.
Thanh âm bình tĩnh của Dương Chính vang lên bên tai Khải Ác:"Bệ hạ cảm thấy chiến thuyền này thế nào?"
Khải Ác hít sâu một hơi khí lạnh, nhìn mảnh vụn cuối cùng của thập ngôi hạm chìm xuống nước, y xoay người, ánh mắt cuồng nhiệt nhìn Dương Chính:"Tiên sinh, nhờ ngài nói với Vũ Lôi các hạ, loại thuyền này có bao nhiêu ta mua bấy nhiêu, chỉ cần bảo đảm ưu tiên bán cho ta thì giá tiền cỡ nào cũng có thể thương lượng."
Dương Chính mỉm cười:"Ta sẽ chuyển đạt thành ý của bệ hạ."
"Ta đã chuẩn bị tiệc tẩy trần trong Tân Nguyệt thành, tiên sinh và Vũ Lôi các hạ nhất định phải đến."
.............
Cách dòng sông Ni Á Mỗ hơn 400km về phía Bắc có một hẻm núi, nơi đây đồi núi nhấp nhô trùng điệp, trừ đỉnh núi ra thì toàn bộ đều bị phủ một màu xanh của cây cối, nếu từ ngoài nhìn vào thì tuyệt không thể nghĩ ra nơi đây lại có một con đường tắt mà binh mã có thể đi xuyên qua. Lúc mặt trời lặn, đường chân trời của hẻm núi chợt bụi bốc mù mịt.
Dần dần, vô số binh mã xuất hiện, họ cứ chậm rãi hành quân giữa ánh hoàng hôn, ngọn cờ thêu hình hỏa xà đón gió tung bay phần phật khiến cho mọi người hễ liếc mắt liền nhận ra thân phận của đội quân này. Quân Thánh Hỏa Giáo nam chinh thảo nghịch cuối cùng đã chuẩn bị xong, đây chính là toán quân tiên phong gồm 3 vạn người, sau hai ngày đêm hành quân đã đến được hẻm núi mỹ lệ này, chỉ cần họ đi qua hẻm núi này thì đã tới bình nguyên Gia Lan, cũng tiến vào biên giới ban đầu của Triêu Lan công quốc.
Trinh sát sớm đã tra rõ tình huống mấy ngày nay, hơn nữa gián điệp ẩn tàng trong Triêu Lan công quốc cũng đã đưa về tin tình báo mới nhất cho quân viễn chinh.
Toàn bộ quốc thổ phía Bắc sông Ni Á Mỗ của Triêu Lan đều bị buông bỏ, họ lui về cố thủ bờ Nam, vì vậy biên giới này cũng đã không còn.
Bất quá cho dù đã có tin báo nhưng hẻm núi này hiểm ác phi thường, thống soái quân tiên phong, bạch bào ma kỵ sĩ Nạp Lan Đức vẫn cẩn thận cho quân đóng trên một sườn núi không dốc lắm để nghỉ ngơi.
Quân tiên phong đều là kỵ binh, một người ba ngựa, cơ hồ ngựa không ngừng vó chạy đến hẻm núi này, người ngựa đều đã mệt mỏi, có được lệnh đóng quân, rất nhiều chiến sĩ cơ hồ vừa xuống ngựa đã nằm lăn trên mặt đất, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.
Quân hậu cần bắt đầu dựng lều, nấu cơm tối, trên sườn núi tức thì nổi lên vô số làn khói trắng, mùi thức ăn cũng bắt đầu lan ra.
Nhiều thớt ngựa được buộc chung với nhau, con nào cũng há mốc mồm, bọt mép trắng xóa không ngừng chảy xuống, hành quân dưới ánh nắng mặt trời thực sự khổ sở vô cùng.
May mà bây giờ đã là mùa thu, ngày ấm đêm mát, mặt trời vừa lặn thì không khí mát mẻ phi thường, bằng không thì người ngựa đã chịu không nổi rồi.
Bạch bào ma kỵ sĩ Nạp Lan Đức năm nay chỉ chừng bốn mươi mấy tuổi, cho dù bài danh thấp nhất trong Tứ đại ma kỵ sĩ nhưng thực lực tịnh không phải là yếu nhất, chỉ là vì tuổi tác chưa đủ và quan hệ không tốt nên bị xếp vào hàng chót. Nếu thực lực y không cường hãn thì đã không được đảm đương trọng trách thống soái quân tiên phong này rồi.
Y thân vận pháp bào bó sát màu trắng, tướng mạo anh tuấn, mái tóc màu trắng rất nổi bật và đôi mắt màu xám thâm thúy, hông đeo một thanh trường kiếm ít thấy, đó cũng là thứ đại biểu cho thân phận ma kỵ sĩ của y.
Đại quân còn để cho vài quan viên cao cấp đi cùng y. Một người là Kim y thần sứ đảm nhiệm chức Giám quân, lại còn ba Tử y đại thần quan, 8 Hồng y đại thần quan, mỗi một người đều là đại pháp sư thực lực đáng sợ.
Tinh anh của Thánh Hỏa Giáo đã dốc hết ra, đủ thấy họ đối với chiến sự lần này coi trọng vô cùng, đồng thời cũng cho thấy Tam đại công quốc cấu kết với Kim Mạt Lan Hội đủ sức tạo thành uy hiếp trí mạng đối với Thánh Hỏa Giáo.
(*) Gân gà: Ý chỉ ăn không có vị, bỏ thì tiếc, chi tiết xem Tam Quốc diễn nghĩa, đoạn Dương Tu đoán ý Tào Tháo.