Ma Thần Tướng Quân

Quyển 12 - Chương 12: Ngân sắc lê minh




Trong làn khói trắng, ba người Dương Chính không hề lên tiếng, chỉ vung đao kiếm chém giết loạn xạ.

Quân Thái Gia Nhĩ thị lực trong đêm vốn đã không tốt, lúc này khói bốc mịt mù, bọn chúng không ngừng la thảm.

Trong lúc hỗn loạn, bọn chúng phản kích không có nhiều hiệu quả, trái lại còn đánh bị thương người phe mình. Dương Chính xông lên đầu tiên, lúc này Ước Tác mới chân chính nhìn thấy cái gì gọi là hung hãn. Sau khi lách né và chém giết, Dương Chính lăn một vòng trên đất, đao quang trong tay giống như lưỡi hái tử thần xé toạc đêm đen, một đao chém qua, hai tên binh sĩ gần đó máu tươi phún trào, bị đứt thành hai đoạn. Dưới ánh lửa chiếu rọi, Dương Chính mình mẩy đầu tóc đầy máu tươi, giống như dã ngưu điên cuồng phóng tới, nơi nào hắn đi qua đều trở nên hoang tàn.

Nhìn thấy khí thế xung sát đó, Ước Tác và Trát Cổ máu nóng sôi trào.

Đối mặt với địch nhân đông hơn mình mấy chục lần, vậy mà không ngờ chiến huống lại trở nên quỷ dị như vậy.

Theo sau ác lang dẫn đầu, bọn họ cảm thấy tay chân tràn đầy sức lực, dục vọng chém giết trào sôi trong lòng.

Ba người xung sát mở ra một con đường máu.

Chiếc xe ngựa càng lúc càng gần lại.

Nơi này cũng gần với chỗ cự mộc đang bốc cháy hừng hực, hơi nóng táp vào mặt, ánh sáng chói mắt, 10 Ngân giáp kỵ sĩ chia thành hình chữ phẩm vây quanh xe ngựa, mặt mũi chúng cũng đội mũ trụ che kín. Ánh sáng kim loại lạnh lẽo chói sáng dưới ánh lửa tạo cho người ta cảm giác tử vong kỳ dị.

Dương Chính chậm rãi đi ra khỏi đám khói, hắn sớm đã nhìn thấy bọn ngân giáp kỵ sĩ này.

Trong mắt hắn chỉ có bọn này mới có thể là đối thủ xứng tầm.

Hỏa quang xung thiên khiêu động kịch liệt, gương mặt Dương Chính nửa sáng nửa tối giao nhau, sau khi chém giết, hắn cảm thấy máu huyết trong người đang cuộn trào.

Dương Chính khẽ chớp mắt.

Kiếm trong tay chỉ xéo xuống đất, máu tươi chảy xuống dọc theo thân kiếm, đọng lại nơi đầu mũi, dần dần thành một giọt đầy.

Chiến đấu xung quanh phảng phất như biến mất không thấy đâu, gió đêm thổi phần phật, không khí thê lệ khó thể diễn tả bằng lời.

Giọt máu đầu mũi kiếm không ngừng phình to, rung động, cuối cùng cũng rơi xuống đất... Đồng thời một cỗ sát khí băng hàn ngùn ngụt xông lên tận trời.

Dương Chính chạy tới phía trước mấy bước, tay phải cầm kiếm chĩa thẳng tới, mũi kiếm chỉ vào đầu mút của hình chữ phẩm (品).

Đó chính là điểm sắc nhọn nhất của đối phương, cũng là điểm phòng ngự yếu nhất.

Chiến đấu kiểu này chỉ có thể lấy cứng chọi cứng.

Không gian phảng phất ngưng kết lại, hai bên không ngừng tiếp cận, không khí ở giữa chừng như bùng cháy.

Ầm một tiếng vang lên, chiến mã bị cất vó bay lên khỏi mặt đất, cất tiếng hí vang, dùng thế lôi đình vạn quân xông thẳng về phía Dương Chính. Người ngựa chớp mắt đã trở nên to lớn trong tầm nhìn của Dương Chính, đầu mũi trường thương chiếu sáng chói lọi như ánh mặt trời khiến cho người ta xốn mắt.

Chiến mã và người, còn thêm trọng giáp, ít nhất cũng hơn ngàn cân.

Dương Chính chỉ có một người một kiếm.

Lúc này không kịp nghĩ nhiều, cũng không cần nghĩ, Dương Chính sớm đã quyết định chọi thẳng từ sớm. Chớp mắt điện quang hỏa thạch, Dương Chính vốn đang lao thẳng tới chợt rùn thấp người xuống, ngay lúc mũi thương đâm tới, hắn vung kiếm hất lên, hoa lửa bay tung tóe, thân kiếm ma sát kịch liệt với mũi thương, kéo thành một đường chạy dọc theo thân thương. Lúc mũi kiếm lướt tới cán thương thì thiết kiếm bị ma sát quá lớn trở nên đỏ rực, đang thế đâm thẳng tới chợt biến thế đâm xéo hất bay cây thương ra, đồng thời thân thể Dương Chính khinh linh giống như hồ điệp lướt qua bụng ngựa.

Bùng một tiếng, cự mã hí thảm, máu tươi tung bay, có điều máu tươi phun ra bị nhiệt độ quá cao của thiết kiếm mà biến thành huyết vụ.

Sát na, một thân ảnh giống như quỷ mị hiện ra trong huyết vụ.

Lúc cự mã chạm xuống đất, bóng người quỷ mị đó đã xuyên ra huyết vụ, còn mang theo một đạo hồng quang.

Tong tong tong...

Một cái đầu đội mũ trụ màu bạc lăn trên không trung mấy vòng rồi rơi xuống đất.

Dương Chính sau khi hạ xuống đất, còn chưa nghĩ nhiều, đột nhiên hỏa quang trở nên ảm đạm, bên tai hắn có tiếng rống lên giận dữ như sấm sét, kình phong sắc bén chém tới từ trên đầu hắn, chỉ là lần này không ngờ lại phân ra thành ba phương hướng.

Tới hay lắm!

Dương Chính lúc này chiến ý dâng cao ngất, sát khí cuồng loạn xoay chuyển trong tròng mắt.

Hắn rống lên một tiếng giống như dã thú, phóng người lên, thân hình như mũi tên rời dây, không khí xung quanh đều bị hút vào, xoay chuyển...

Sát na, thiết kiếm trong tay hắn biến thành vô số kiếm mang màu đen.

Ba hắc ảnh nặng nề từ trên không phóng tới, khí thế như Thái Sơn áp đỉnh, sát na hai bên chạm vào nhau, quang hoa bốn bề lóe lên, quang tuyến chớp tắt tranh tối tranh sáng khiến cho người ta không mở mắt nổi, vô số tiếng binh khí va chạm vào nhau vang lên.

Thanh âm dày đặc như trời mưa, hoa lửa bắn ra giống như pháo bông.

Cuộc đọ sức tầng lớp này quá mức tưởng tượng của bọn Ước Tác, bọn họ lui ra xa, chỉ nhìn thấy trong làn khói trắng và hỏa quang đó bóng người thỉnh thoảng lại chớp động.

Ngưạ hí, người chạy!

Trong ánh lửa không biết có bao nhiêu người.

Đột nhiên một thanh âm thanh thúy vang lên, quang ảnh đang chớp động chợt thu nhỏ lại.

Hồng quang xung thiên chiếu sáng bốn bề, cự lãng nhiệt độ cao lan ra bốn phương tám hướng, làn khói trắng giống như sóng nhồi không ngừng vỗ ra ngoài...

Một thân ảnh đứng ngay trước cự mộc đang bốc cháy.

Ngoại y của Dương Chính không biết lúc nào đã bị rách nát tàn tạ, hắn lồng ngực để trần, hai chân trầm ổn đứng trên mặt đất, thiết kiếm trong tay chỉ còn có cái chuôi, liệt hỏa chiếu lên cơ nhục cứng rắn như cương thiết của hắn, dáng vẻ phảng phất như ma vương đứng trong ngọn lửa địa ngục.

Mồ hôi óng ánh ngưng tụ trên trán hắn, chậm chậm chảy xuống bên dưới, hình thành từng dòng nước trên gương mặt, rơi tí tách xuống đất. Gió đêm gầm rít thổi bay hết đám khói, cảnh tượng trước người hắn dần dần hiện rõ ra.

Đó chính là tu la trường vô cùng thê thảm.

Thi thể tàn khuyết không toàn vẹn, đầu lâu vỡ nát và binh khí gãy nằm la liệt khắp nơi.

Ngân giáp cũng rơi khắp mặt đất, cả khải giáp kiên cố nhất cũng bị chém đứt. Mọi người nhìn thấy cơ hồ không dám tin đó là sự thật mà chỉ cho đó là một cơn ác mộng.

Chỉ còn có ba ngân giáp kỵ sĩ có thể cưỡi ngựa!

Nhưng đó chỉ là vẻ ngoài, lúc bọn chúng thối lui, huyết quang chợt lóe lên ngay các khớp trên người chúng.

Sau đó chúng giống như con rối gỗ bị cắt rời ra từng mảnh.

Ước Tác phảng phất nhìn thấy ma vương trong ánh lửa lập lòe... Hai con mắt đỏ hồng nhìn thoáng qua người y, sau đó lại biến mất trong màn đêm.

Lúc này, y hô hấp cơ hồ ngưng lại, lúc tỉnh lại thì toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Dương Chính khẽ nhắm mắt. Dương Thu đáng chết, chưa có mệnh lệnh của hắn mà đã tự xuất hiện.

Hắn ném chuôi kiếm đi, nhìn về phía xe ngựa, ngay rèm xe một tráng hán mặt đỏ đang ngơ ngẩn nhìn hắn, khi thấy Dương Chính nhìn qua, thân thể tráng hán liền run lên cầm cập, dưới chân y chính là một thi thể không đầu của ngân giáp kỵ sĩ.

Việc này là do trong lúc chiến đấu, ngân giáp kỵ sĩ mắt thấy đã không còn hy vọng nên quyết định ngọc đá cùng ra tro, xông tới định giết chết người trong xe, kết quả lại bị Dương Thu một đao chém bay đầu.

Dương Chính đi tới cỗ xe, thuận tay ngoắc Ước Tác và Trát Cổ đang ngơ ngẩn ở đó.

Hai người như vừa tỉnh mộng, vội vàng chạy tới cỗ xe, tráng hán mặt đỏ đó chính là Tác Bối Áo Phu.

.........

Cướp đường mà chạy!

Binh sĩ xung quanh không còn khả năng ngăn trở, Dương Chính cầm lấy trường thương, mấy lần trùng phong mở ra một con đường máu. Bốn kỵ sĩ biến mất không còn thấy đâu trong bóng đêm.

Lần này lên đường, Ước Tác và Trát Cổ hộ vệ bên Tác Bối Áo Phu, không dám lại gần Dương Chính trong phạm vi 5 mét, trên đường không hề nói gì. Cảnh tượng Dương Chính đã nát thân thể ngân giáp kỵ sĩ vừa rồi quá mức khủng bố ly kỳ, đến giờ họ vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục vẻ bình thường.

Bốn thớt ngựa chạy điên cuồng cả một đêm, nửa đường một con mệt quá nên chết đi, cuối cùng sau khi trời sáng cũng đã tới được chỗ tiếp ứng.

Họ lập tức lên thuyền, dương buồm ra biển.

Mọi người phảng phất mới hồi tỉnh lại sau một đêm điên cuồng đó, Ước Tác và Trát Cổ nằm lăn ra sàn thuyền, thở hồng hộc.

Tác Bối Áo Phu từ đêm qua tới giờ không hề nói gì, lúc này ngồi bên hai người Ước Tác, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi nhìn về phía Dương Chính đang điều khiển thuyền.

So với Ước Tác, Tác Bối Áo Phu càng thể hội trực tiếp sự khủng bố của Dương Chính.

Ban đầu lúc Dương Chính bắt đầu giao phong với ngân giáp kỵ sĩ, y đã nhìn thấy tất cả qua song cửa sổ. Nếu như không tận mắt thấy y tuyệt không dám tin có người có thể ngạnh kháng với mười Ngân sắc lê minh kỵ sĩ toàn thân vũ trang.

Ngân sắc lê minh chính là vương bài của Thái Gia Nhĩ vương quốc.

Đó chính là quân đoàn bài danh trong năm thứ hạng đầu Lục quân kỵ sĩ đoàn của Bắc đại lục.

Đừng cho Bắc đại lục là vương quốc của ma pháp nên kỵ sĩ vừa ít vừa yếu ớt.

Ít ỏi thì đúng, yếu ớt thì hoàn toàn không phải. Ở Bắc đại lục, võ giả chân chính có thể trở thành kỵ sĩ vương bài đều phải thông qua khảo nghiệm tiến giai của Thánh hỏa giáo. Họ đều giống như Tạp Mông, đều có năng lực dị hóa trong chiến đấu.

Ngân sắc lê minh, lục quân vương bài của Thái Gia Nhĩ nhân số chỉ có 100, nhưng toàn bộ đều là võ giả tiến giai cấp 2.

Thực lực khủng bố của chúng có thể gọi là cỗ máy giết người. Cho dù đại ma pháp sư, chỉ cần bị chúng tiếp cận trong vòng 50 mét thì tuyệt đối không thể nào may mắn sống sót, trên phương diện chiến đấu lực, bọn chúng hoàn toàn đáng sợ hơn đại ma pháp sư nhiều.

Bắc đại lục không có Kiếm thánh, bất quá nếu án theo phẩm cấp mà tính thì chiến đấu lực của chúng ít nhất cũng nằm giữa khỏang Kiếm thánh và đại kiếm sư.

Sau khi Tác Bối Áo Phu phát giác Ngân sắc lê minh đi chung thì đã hoàn toàn tuyệt vọng, kết quả không khác gì y dự đoán, bọn "đạo tặc" được Thái Lan Mễ Á gia tộc thuê chưa đầy 10 phút đã bị Ngân sắc lê minh giết sạch.

Y thậm chí còn chuẩn bị tự tuyệt bất cứ lúc nào để bảo tồn Thái Lan Mễ Á.

Nhưng mà đêm qua không ngờ lại phát sinh biến động.

Ai ngờ biến động này quá mức quỷ dị đến mức không chân thật, y nhìn thấy nam nhân giống như ma vương này xuất hiện, dùng một thủ pháp quỷ dị giết chết một tên ngân sắc lê minh kỵ sĩ, khi đó y thậm chí còn không nhìn rõ hắn xuất thủ thế nào.

Sau đó lại là một trận ác đấu còn đáng sợ hơn cả ác mộng.

Tuy Ngân sắc lê minh nằm ở phe đối lập của y, nhưng đứng bên quan sát thì Tác Bối Áo Phu thậm chí còn cảm thấy bất nhẫn với chúng.

Từ lúc bắt đầu chiến đấu, công kích ép bức, điên cuồng và quỷ dị liên tục gia trì, máu tanh tàn khốc từ các thân thể bị cắt đứt ngập ngụa cả chiến trường.

Từ đầu đến cuối, mùi vị quỷ dị vẫn chưa hề tiêu tán.

Đó chừng như không phải như đối quyết giữa hai dũng giả mà là một u hồn phiêu đãng trong không trung, u hồn đi tới nơi nào thì nơi đó máu thịt tung bay.

Vì vậy Ngân sắc lê minh thực lực siêu cường, chiến vô bất thắng cũng phải sụp đổ, bọn chúng có thể đấu với người nhưng không thể nào chiến đấu với quỷ hồn vô hình vô chất, tất cả Ngân sắc lê minh kỵ sĩ ngay lúc đang dị hoá đều bị cắt đứt, chúng thậm chí còn không thể phát huy được thực lực bản thân.

Cuối cùng một tên Ngân sắc lê minh kỵ sĩ hét lớn xông tới chỗ Tác Bối Áo Phu, chuẩn bị giết chết y, nhưng ngay lúc hắn kéo rèm xe lên thì trong chớp mắt đầu lâu của hắn giống như bị gió thổi bay, suối máu phun trào trước thân hình Tác Bối Áo Phu, Tác Bối Áo Phu chừng như nhìn thấy một đôi mắt đỏ rực cực kỳ lạnh lẽo trong huyết vụ.

Ảo giác đó tới giờ vẫn còn tồn tại trong đầu của Tác Bối Áo Phu, không cách nào tiêu tán.

Từ sau khi được cứu, chạy trốn rồi lên thuyền cho đến hiện giờ, Tác Bối Áo Phu mỗi lần nhắm mắt lại thì đều nhìn thấy cặp mắt màu đỏ máu.

Y vốn cho là đó chỉ là một loại ảo giác nhưng Dương Chính chính là người sống thực sự, chỉ cần nhìn thấy hắn thì Tác Bối Áo Phu lại nhớ tới cặp mắt đó, lại nhớ tới trận chiến thảm liệt đó.

Tác Bối Áo Phu cả đời chưa bao giờ sợ hãi như thế.

Người loại này, cho dù đến cứu y thì Tác Bối Áo Phu cũng cảm thấy sợ hãi hoang mang.

Dương Chính lúc này tất nhiên không hề để ý đến hắn là ma vương hay thiên sứ trong mắt người khác, những việc đó hắn đều không để tâm, hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng hội hợp với Kỳ tích hiệu.

Giờ ngọ ba khắc.

Lam Mộng hải ba đào cuồn cuộn, Kỳ tích hiệu giống như bảo lũy sừng sững trên biển, mấy chục chiếc thuyền tám buồm đang vây quanh nó.

Nhưng so với Kỳ tích hiệu thì những chiếc thuyền này giống như thuyền đồ chơi, Kỳ tích hiệu giống như một cái tổ ong, còn mấy chiếc thuyền buồm kia lại giống như bầy ong vàng bay quanh sào huyệt.

Lúc này, tất cả thành viên trọng yếu của Thái Lan Mễ Á gia tộc đều đã trở về trên Kỳ tích hiệu.

Người người đều giắt đao bên thân, dáng vẻ sẵn sàng kiếm tuốt cung giương.

Tác Bối La và thủ hạ đứng ở một góc, đang đối trì với các thành viên khác trong gia tộc. Mã Đức Liên Na đứng giữa, đang nói chuyện với một trưởng giả trong gia tộc tuổi cũng khá cao. Ở phía xa, Lai Qua Lạp Tư và bọn hải tặc đứng khoanh tay, ai nấy đều lộ vẻ đứng xem kịch cho vui.

"Thúc công, chuyện này không thể giải thích trong thời gian ngắn được, tóm lại hiện giờ chưa thể xung động với Tác Bối La."

Mã Đức Liên Na cẩn thận nói.

Trưởng giả này chính là đệ đệ của tổ phụ Tác Tư Lan Kỳ của nàng, là trưởng giả thân phận lớn nhất của Thái Lan Mễ Á hiện thời. Lúc này Tác Bối Áo Phu không có ở đây, tự nhiên lão là người quyền uy nhất. Nghe thấy Mã Đức Liên Na nói vậy, Tác Tư Lan Kỳ trầm mặt nói:"Mã Đức Liên Na, Tác Bối La phản bội gia tộc, câu kết Thái Gia Nhĩ vương quốc, tự nhiên phải theo gia quy xử trí, con cần gì phải nói thay cho hắn?"

Mã Đức Liên Na vội nói:"Thúc công, con tuyệt không biện hộ thay cho hắn, Tác Bối La làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này, cho dù xử trí thế nào cũng không quá đáng, nhưng trước mắt bọn ta cần phải chờ một lát, khi phụ thân đến thì sẽ bàn sau, được không?"

Tác Tư Lan Kỳ đã già thành tinh, làm sao không biết bên trong có chuyện kỳ lạ cho được?

Với tội lỗi Tác Bối La phạm phải thì người của Thái Lan Mễ Á gia tộc ai cũng có thể diệt trừ, bắt hắn trước cũng không có gì sai trái, nhưng Mã Đức Liên Na một mực đòi chờ phụ thân đến, nhất định là có chuyện gì khó nói.

Mã Đức Liên Na trong gia tộc địa vị cũng không nhỏ, trước giờ rất được Tác Bối Áo Phu sủng ái, lần này lại lập được đại công, Tác Tư Lan Kỳ cũng phải giữ cho nàng chút mặt mũi.

Lão suy nghĩ một lúc, trầm giọng nói:"Cháu đã có yêu cầu thì bọn ta chờ thêm một lúc. Hộ vệ, chú ý đến Tác Bối La và thủ hạ của hắn! Không cho chúng rời khỏi sàn thuyền nửa bước!"

Hộ vệ xung quanh đều cất tiếng vâng lời.

Tác Bối La sắc mặt yên tĩnh như nước, nhìn không ra trong lòng đang nghĩ gì. Mã Đức Liên Na thầm thở phào, tình huống trước mắt chỉ còn cách chờ phụ thân và người kia trở về rồi mới tính.

Lúc này, Tinh linh vương tử đột nhiên vẹt đám người ra đi tới chỗ Mã Đức Liên Na.

Y tuy đã hóa trang thành nhân loại, đem giấu đôi tai dài nhọn của mình, bất quá mặt mũi không cải biến nhiều, gương mặt tuấn tú đến mức khó tin nên hấp dẫn tất cả mục quang của mọi người, cả Mã Đức Liên Na nhìn thấy y tim cũng đập liên hồi.

Tịnh không phải là nàng yêu thương Tinh linh vương tử, bất quá vẻ mỹ lệ này ai cũng khó có thể kháng cự được.

Mã Đức Liên Na mặt phớt hồng nhìn Lai Qua Lạp Tư đang tới gần, Tinh linh vương tử hơi cúi người xuống, cất tiếng nhu hòa nói:"Dương sắp tới rồi."

Nghe thấy y nói vậy, Mã Đức Liên Na vội vàng hỏi:"Ở đâu?"

Lai Qua Lạp Tư nhìn lên bầu trời, lúc này một tiểu điểu màu lục bay vòng qua, y bình thản nói:"Ngay trước mặt..."

Trên mặt biển, một điểm đen dần dần xuất hiện...

Ưng nhãn thủy thủ trên Kỳ tích hiệu phát xuất tín hiệu.

Mã Đức Liên Na vội bước lên phía trước mấy bước, lấy viễn vọng kính trên tay một thủy thủ quan sát, nàng cất tiếng kêu kinh hỉ:"Phụ thân tới rồi!"

Nghe thấy tiếng kêu của nàng, cả Kỳ tích hiệu đều trở nên nhốn nháo.

Tất cả thành viên Thái Lan Mễ Á gia tộc đều vui mừng hớn hở.

Kỳ tích hiệu thả thuyền nhỏ xuống, qua một lúc họ kéo thúng lên Kỳ tích hiệu. Dương Chính, Tác Bối Áo Phu, Ước Tác, Trát Cổ đều xuất hiện trước mặt họ, mọi người đều hoan hô nhiệt liệt.

Từ những vết thương băng bó trên người Ước Tác và Trát Cổ thì cũng biết được họ đã trải qua chiến đấu nhiều kinh hiểm.

Tác Mã và Mã Đức Liên Na chạy tới đại hán mặt đỏ đi đầu, đại hán ôm lấy Tác Mã, hôn lên mặt nó, sau đó ôm lấy Mã Đức Liên Na, sắc mặt lộ nét cười từ ái:"Mã Đức Liên Na, lần này thực sự đã làm khổ con rồi."

"Phụ thân, gặp lại người con rất vui mừng."

Tác Bối Áo Phu tiếng cười có chút gượng gạo:"Ta cũng không ngờ có thể gặp lại các con."

Chỉ hai đêm ngắn ngủi, Thái Lan Mễ Á gia tộc vốn là Thuyền vương thế gia đã chịu phải biến cố lớn lao, tráng hán hơn 40 tuổi này thực sự là khó lòng chịu đựng nổi.

Mã Đức Liên Na nghe thấy ngữ khí Tác Bối Áo Phu có vẻ tang thương, bèn lên tiếng an ủi:"Phụ thân, chỉ cần còn sống thì còn có hy vọng, hơn nữa khóa hải thuyền không phải đã chế tạo được rồi sao? Người xem Kỳ tích hiệu đi, kiệt tác vĩ đại như vậy đã đản sinh trong tay người."

Không thể phủ nhận Kỳ tích hiệu thực sự là kiệt tác khó bề tưởng tượng.

Mỗi một người đóng thuyền đều cảm động trước kỳ tích này, Tác Bối Áo Phu đương nhiên là không ngoại lệ. Y đứng trên sàn thuyền, chăm chú nhìn cương thiết quái thú bập bềnh trên sóng nước, trong lòng có vô số tư vị. Vì Kỳ tích hiệu này, Thái Lan Mễ Á gia tộc đã bỏ ra cái giá không nhỏ.

Cương thiết, gỗ, tinh hạch hao phí không biết bao nhiêu mà kể.

Cuối cùng, cả gia tộc cũng phải lưu vong vì nó.

Lúc này y không chỉ có mừng vui, mà kích động, lại vừa thương cảm.

Mã Đức Liên Na lúc này khẽ liếc mắt nhìn về phía sau lưng phụ thân, Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư đang nói chuyện với nhau, y phục trên người hắn rách nát tả tơi, dính đầy máu, đầu tóc tán loạn, thanh kiếm đeo bên hông không còn thấy đâu, vừa nhìn qua là biết đã trải qua chiến đấu khốc liệt, nhưng dù là vậy gương mặt của hắn cũng rất bình thản, chừng như trên thế giới này không có gì có thể khiến cho hắn động tâm.

Cảm giác được ánh mắt của nàng, Dương Chính quay đầu nhìn lại.

Hắn nhìn thấy Mã Đức Liên Na đang rúc vào lòng phụ thân thì mỉm cười. Lúc này sắc mặt hắn lộ vẻ ấm áp.

Mã Đức Liên Na ngơ ngẩn, sau đó nở nụ cười tỏ vẻ cảm kích.

Kỳ tích hiệu quay đầu tiến ra ngoài khơi Lam Mộng hải.

Đêm lạnh lẽo như nước, sau khi Dương Chính tắm rửa sạch sẽ, mặc y phục rộng rãi hoải mái, để ngực trần, ngồi trên đỉnh thuyền, mái tóc tung bay trong gió. Hắn ngẩng đầu nhin vầng trăng sáng trên trời đang bị một lớp mây mờ che phủ, ánh trăng tán lạc mông lung trên mặt biển. Lam Mộng hải gió mạnh thổi qua, lớp lớp sóng bạc lấp lánh dưới ánh trăng, phảng phất như vô số ngôi sao chớp tắt.

Hắn thở ra một hơi dài, ngả người ra sau, nhắm mắt lại hưởng thụ sự an tĩnh hiếm có này.

Một trường chém giết đêm qua khiến cho hắn nhớ lại những gì xảy ra ở Nam đại lục.

Vương hậu tỷ tỷ, hiện giờ nàng ra sao?

Còn có Tư Đế An nghịch ngợm, sau khi đăng cơ, thời gian tuổi thơ sớm đã lìa xa nó.

Còn có nha đầu A Tuyết ngu ngốc, mình giả chết chính là né tránh nàng ta... Đúng rồi, còn có Mạc Băng Vân kiêu ngạo, vì sao lại ưa thích mình, hy vọng nàng sẽ sớm được mình...

......

"Đang nghĩ gì?" Một thanh âm trong vắt vang lên.

Dương Chính không nhìn cũng biết là ai tới.

"Sao không bồi bạn cùng cha cô?" Dương Chính cất giọng bình đạm.

"Ta muốn cảm ơn ngươi."

Dương Chính ngồi thẳng dậy, lười nhác nói:"Cô không cần cảm tạ ta gì cả, đó chỉ là giao dịch công bằng mà thôi, ngày mai ta lấy Kỳ tích hiệu rời đi."

Một thân ảnh xinh xắn nỗ lực leo lên mép thuyền, mạn thuyền của Kỳ tích hiệu cao hơn người khác nhiều, lúc này nàng ta giống như con dơi liêu xiêu sắp ngã.

Nhìn thấy dáng vẻ bất khuất đó, Dương Chính cảm thấy đau đầu, hắn vươn tay kéo cánh tay nàng ta lên.

"Đa tạ!" Mã Đức Liên Na mỉm cười.

Dương Chính đột nhiên nghiến răng, ánh mắt lạnh lẽo phủ trùm lấy Mã Đức Liên Na, thanh âm u ám phát ra:"Cô không hiểu sao? Ngày mai ta lấy Kỳ tích hiệu rời đi!"

Thanh âm của hắn còn lạnh lẽo hơn cả gió biển, Mã Đức Liên Na cần cổ nổi da gà, tròng mắt co rút lại, thân thể run rẩy kịch liệt.

Dương Chính thậm chí còn trực tiếp cảm thụ được nỗi sợ hãi của Mã Đức Liên Na, suy cho cùng tinh thần lực của hắn dùng để đối phó với người thường cũng như lấy đại bác bắn sẻ. Bất quá nhìn thấy nha đầu quật cường này sợ hãi đến vậy, Dương Chính trong lòng cũng cảm thấy khoái trá.

Nhưng mà Mã Đức Liên Na chỉ run rẩy một lúc, sau đó nàng khó khăn nói:"Ngươi lấy Kỳ tích hiệu cũng được... Ta cũng đi theo ngươi."

Dương Chính kinh dị nhìn nàng:"Cô không cần gia tộc, không cần phụ thân, đệ đệ, và các thân nhân khác sao?"

Mã Đức Liên Na nói:"Ta không biết ngươi muốn đi đâu, bất quá bọn ta cần phải có Kỳ tích hiệu mới có thể đứng ở vị trí bất bại trên biển. Trước mắt chỉ cần tìm một đảo hoang không có chiếc thuyền có thể tới được, thì để gia tộc ở trên đó nghỉ ngơi, ngươi lấy Kỳ tích hiệu đi đâu cũng được."

"Xem ra cô sớm đã có tính toán." Dương Chính cười vang, áp lực chung quanh liền giảm bớt:"Nếu như cô có thể bảo đảm thuyết phục được gia tộc thì ta không có ý kiến."

Mã Đức Liên Na thầm thở phào.

"Yên tâm, phụ thân đã đáp ứng rồi."

"Phụ thân cô sao lại dễ nói chuyện như thế?" Dương Chính có chút kinh ngạc, suy cho cùng Kỳ tích hiệu là căn bản của Thái Lan Mễ Á gia tộc, cho dù Dương Chính có giúp đỡ họ cỡ nào thì đáp ứng chuyện này một cách đơn giản như vậy thì hắn cũng thấy bất ngờ.

Mã Đức Liên Na sắc mặt có chút kỳ quái:"Đúng vậy, ta vừa nói ngươi cần Kỳ tích hiệu, phụ thân nhanh chóng đáp ứng ngay."

"Xem ra phụ thân cô cũng có chút ý tứ, cô có nói cho y biết rằng con gái bảo bối của y hiện giờ là nha đầu của người khác hay chưa?" Dương Chính cố làm ra vẻ lạnh lùng, hắn phát giác dọa khiếp nha đầu quật cường này cũng rất hứng thú.

Mã Đức Liên Na lần này không hề bị hắn hù dọa, chỉ đảo tròng trắng mắt lên.​