Ma Thần Trời Sinh

Chương 906: C906: Tinh túc lão tiên




Sau khi đệ nhị thế giới chi chủ và Đại Bi Thánh Tăng chết, số lượng Chí Tôn nhân tộc giảm mạnh, cộng hết chiến lực cũng chưa tới mười vị Chí Tôn.

Vẫn đang khổ chiến với Thiên Mộng Yêu Hoàng chỉ còn đệ tứ thế giới chi chủ Tây Lương Chí Tôn, đệ nhất thế giới chi chủ Trung Lâm Chí Tôn và tọa kỵ của đệ nhất thế giới chi chủ.

Ngoài ra còn có hai vị Chí Tôn từ Thiên Đình là Mông Cách Chí Tôn và Trân Ni Lan Tây Chí Tôn, cộng với Sửu bà bà siêu việt Chí Tôn và Tâm Ma bên cạnh Sửu bà bà.

Tất cả là bảy đại cường giả.

Trên bầu trời, Phật vân tụ lại thành kim hải, một vầng mặt trời đỏ rực lơ lửng trên không trung, trong vầng mặt trời đó là một vị Phật giả Vạn Cổ Cảnh.

Người đó là Hồng Nhật Thánh Tăng của Đại Nhật Cực Lạc Cung ở Tây Phương, có thể tính là vị cường giả thứ tám của nhân tộc. Nhưng trách nhiệm của Hồng Nhật Thánh Tăng là cấm cố bầu trời để Thiên Mộng Yêu Hoàng không thoát được khỏi bầu trời, không thể coi là chủ lực.

Dưới mặt đất tan nát là một nho sinh mặc áo khoác xám, tay cầm Phật thư. Phật thư mở ra, hàng nghìn vạn con chữ từ bên trong bay ra.

Vô số thần văn in lên mặt đất biến mặt đất thành trang sách, tạo thành trận pháp bao phủ vùng đất vài vạn dặm, cấm cố cả đại địa.

Nhiệm vụ của nho sinh này là cấm cố đại địa để Thiên Mộng Yêu Hoàng không độn thổ mà chạy mất, có thể coi là vị Chí Tôn thứ chín Túc Phu Tử.

Nho sinh áo xám này vốn ẩn cư trong học đường của một tiểu trấn bình thường, truyền thụ thư văn, sống những ngày tháng bình yên nhàn hạ. Nhưng ba ngày trước hắn đã được đệ nhất thế giới chi chủ tìm tới, kéo vào trận chiến này.

Khi lần lượt các vị Chí Tôn chết đi, Túc Phu Tử và Hồng Nhật Thánh Tăng đều suy nghĩ có nên gia nhập chủ lực không.

Thiên Mộng Yêu Hoàng quá cường thế, giờ không phải lúc suy nghĩ cách phòng tránh việc Thiên Mộng Yêu Hoàng trốn thoát. Vì căn bản Thiên Mộng Yêu Hoàng không muốn chạy, mà là muốn giết sạch Chí Tôn nhân tộc.

Bảy vị Chí Tôn chủ lực phần lớn đã bị trọng thương, chỉ khổ sở chống cự, có thể cho nổ Nguyên Thần đồng quy vu tận với Thiên Mộng Yêu Hoàng bất cứ lúc nào.

- Cứ tiếp tục thế này Chí Tôn nhân tộc sẽ chết hết. Hồng Nhật Thánh Tăng, chúng ta cũng gia nhập chiến đấu đi!

Túc Phu Tử thở dài một hơi, ánh mắt vốn lười nhác đã lóe tinh quang, sẵn sàng chiến đấu.


Trên bầu trời, Hồng Nhật Thánh Tăng trong vầng mặt trời đỏ rực kia gật đầu:

- Chiến đi! Đây là cơ hội duy nhất để trấn áp Thiên Mộng Yêu Hoàng, nếu lần này thất bại thì sau này sẽ không còn bất cứ cơ hội nào nữa.

Đột nhiên một luồng yêu phong trào về phía Túc Phu Tử. Tốc độ của yêu phong cực nhanh, bên trong yêu phong là thân ảnh tuyệt mỹ của Thiên Mộng Yêu Hoàng.

Ánh mắt lạnh lẽo, Thiên Mộng Yêu Hoàng thò tay ra, móng tay sắc bén nhọn hoắt lóe tinh quang, đâm thẳng vào mi tâm của Túc Phu Tử.

Không ai có thể ngờ Thiên Mộng Yêu Hoàng lại thoát khỏi sự vây áp của bảy vị Chí Tôn để ra tay kích sát Túc Phu Tử.

Túc Phu Tử chỉ kinh ngạc trong giây lát rồi lập tức bình tĩnh lại.

Thần thư trong tay lập tức giở sang trang khác.

Ào!

Văn tự dưới mặt đất trong phạm vi vạn dặm lập tức bay trở về Thần thư, hàng nghìn vạn văn tự bao bọc toàn thân Túc Phu Tử, xoay tròn tạo thành vòng xoáy khổng lồ.

Văn tự trên Thần thư là do thần linh Nho gia đích thân viết, mỗi con chữ đều chứa thần lực cường đại, chứa cả chính khí của Nho gia, rất có tính uy nhiếp đối với yêu tà.

- Hạo Nhiên Chính Khí Ca! Một trong tam đại Thần thư của Nho gia lại ở trong tay ngươi. Nhưng đáng tiếc Hạo Nhiên Chính Khí Ca của ngươi chỉ có nửa quyển. Nếu không thì không chỉ có uy lực thế này. Hạo Nhiên Chính Khí có thể đuổi yêu tà nhưng không làm được gì bản hoàng đâu.

Thiên Mộng Yêu Hoàng quát lớn, một luồng sóng âm tạo thành sóng năng lượng. Mái tóc dài và tà váy bay lên khiến vòng xoáy từ Thần văn phía trước rung chuyển như sắp sụp đổ.

- Thiên địa hữu chính khí, tạp nhiên bân lưu hình. Hạ tắc vi hà nhạc, thượng tắc vi nhật tinh. Vu nhân viết hạo nhiên, phế hô tái thương minh…

Túc Phu Tử ngồi giữa hàng nghìn vạn văn tự giống như ngồi giữa trung tâm vũ trụ đọc Hạo Nhiên Chính Khí Ca…


Mỗi chữ hắn đọc ra đều chứa đại khí hùng hồn. Dương khí dương cương, giống như thần âm truyền khắp cương thổ vài vạn dặm. Cho dù là nhưng tu sĩ ở trong cổ thành cách xa chiến trường cũng thấp thoáng nghe được Hạo Nhiên Chính Khí Ca.

Nhưng đứng trước khoảng cách về thực lực quá lớn, Hạo Nhiên Chính Khí Ca của Nho gia cũng không ngăn được Thiên Mộng Yêu Hoàng.

- Phá!

Hai mắt Thiên Mộng Yêu Hoàng giống như hai viên thiên tinh, đầu ngón tay sắc bén tựa thần kiếm, biến thành một đạo quang ảnh bắn vào đánh tan thần tự thành những làn khói xanh.

Phụt!

Túc Phu Tử toàn thân run lên, miệng thỏ huyết, dường như đã bị trọng thương.

Trong mắt hắn, thân ảnh Thiên Mộng Yêu Hoàng càng ngày càng tới gần, đầu ngón tay sắc nhọn chọc thẳng mi tâm.

- Thôi….

Túc Phu Tử biết dù thế nào cũng không thoát khỏi tử kiếp, ở Thiên Hư Đại Lục, căn bản không ai là đối thủ cảu Thiên Mộng Yêu Hoàng. Đây là kết cục chết chắc.

Ở khoảng cách gần thế này cho dù muốn cho nổ Nguyên Thần cũng không kịp nữa rồi.

Ánh mắt hắn hiện lên sự tuyệt vọng, rồi nhắm mắt lại, gập Thần thư, miệng vẫn đọc Hạo Nhiên Chính Khí Ca, đợi cái chết tới.

Ào!

Đột nhiên Túc Phu Tử cảm giác có một luồng dao động khí tức cường đại truyền tới từ sau lưng, giống như một trận gió lạnh lướt qua, dường như có người từ phía sau lao tới.


Một giọng nói già nua khàn đặc vang lên:

- Thiên Mộng Yêu Hoàng, để lão phu đấu với ngươi!

Tiếp đó là một tiếng nổ kinh thiên động địa, hai luồng năng lượng cường đại đâm sầm vào nhau, giống như tách cả đại địa thành hai nửa. Mặt đất xuất hiện một vết nứt rộng vài trăm mét, sâu hun hút không thấy đáy.

Sức mạnh cường đại đến mức nào mới gây ra được sự phá hoại lớn thế này?

Túc Phu Tử cũng bị sóng xung động cường đại đánh bay đi. Nhưng tu vi của hắn cũng mạnh, nhanh chóng lấy lại thăng bằng, nhìn về phía vết nứt hàng trăm mét kia.

Chỉ thấy hai thân ảnh đứng hai đầu, khí thế tương đương.

Trong đó một người là Thiên Mộng Yêu Hoàng ở hình người, có dung nhan chim sa cá lặn, nhưng là đại địch của nhân tộc, căn bản không ai muốn thưởng thức vẻ đẹp ấy.

Bà ta vốn là một cây hải đường sống trong Đại Mộng Trạch, hấp thụ huyền khí trong trời đất, tinh hoa nhật nguyệt, không biết bao nhiêu năm mới tu luyện được hình người.

Tuy không phải tiên thiên thành linh như Thạch Cơ Yêu Hậu hay Lôi Thần Yêu Hoàng, nhưng tư chất của Thiên Mộng Yêu Hoàng cực cao, dựa vào ngộ tính bản thân tự tu luyện thành Thứ Thần, là lãnh tụ của yêu tộc.

Nhân ảnh còn lại đứng đối diện Thiên Mộng Yêu Hoàng, mặc Thần Huyết Thần Giáp đen che phủ toàn thân, không thể nhìn ra hắn thế nào.

Nhưng theo giọng nói thì đó dường như là một lão giả.

- Hắn là ai?

Không chỉ Túc Phu Tử có câu hỏi này, tất cả Chí Tôn nhân tộc và cả Thiên Mộng Yêu Hoàng cũng có câu hỏi đó.

Túc Phu Tử không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng những Chí Tôn khác thì nhìn rất rõ. Cường giả thần bí kia đã một chưởng đánh lui Thiên Mộng Yêu Hoàng, cứu được Túc Phu Tử.

Có thể đánh lui Thiên Mộng Yêu Hoàng, Thiên Hư Đại Lục bày từ lúc nào lại có một sinh linh cường đại đến vậy?

Phải biết là tất cả Chí Tôn liên thủ cũng không thể đánh lui Thiên Mộng Yêu Hoàng nửa bước, từ đó có thể thấy được sự cường đại của Thiên Mộng Yêu Hoàng. Nếu không có sức mạnh cùng đẳng cấp thì căn bản không thể đánh lui bà ta.

Chí Tôn nhân tộc đều lộ vẻ vui mừng. Tuy họ không biết thân phận của người thần bí kia nhưng hắn đã ra tay cứu Túc Phu Tử thì có nghĩa ít nhất hắn không phải trợ thủ của Thiên Mộng Yêu Hoàng, rất có thể là vị tiên hiền ẩn cư nào đó của nhân tộc.


- Thú vị thật. Thiên Hư Đại Lục từ lúc nào lại có một vị cường giả như vậy?

Thiên Mộng Yêu Hoàng nhìn người thần bí mặc Thần Huyết Chiến Giáp trước mặt, một luồng khí thế băng lãnh không ngừng tăng lên. Nếu không phải vẫn chưa hiểu rõ đối phương thì Thiên Mộng Yêu Hoàng đã ra tay giết kẻ thần bí này lâu rồi.

Người thần bị phát ra giọng nói khàn khàn:

- Lão phu là lão tổ Tinh Túc Phái, Tinh Túc Lão Tiên, đã ẩn cư nhiều năm. Vốn không muốn nhúng tay vào cuộc đấu đá giữa các chủng tộc ở Thiên Hư Đại Lục. Nhưng Thiên Mộng Yêu Hoàng ngươi tàn sát quá dã man, lão phu không thể khoanh tay đứng nhìn. Hôm nay ta sẽ trấn áp ngươi, ngăn chặn đại kiếp nhân gian.

Tinh Túc Phái vốn là môn phái do Ninh Tiểu Xuyên tự bịa ra. Hắn từng dùng thân phận Đinh Xuân Thu, truyền nhân Tinh Túc Phái ở Quang Minh Thánh Thổ, đánh bại rất nhiều cường giả trẻ tuổi của yêu tộc, được phong là một trong tam đại Thần Trữ nhân tộc Bắc Cương.

Vậy là lần này hắn quyết định dùng danh hiệu lão tổ tông của Tinh Túc Phái, Tinh Túc Lão Tiên.

Không nhiều người biết Ninh Tiểu Xuyên bịa ra Tinh Túc Phái, cũng chỉ có Quang Minh Thánh Nữ, Quang Minh Thần Tử, Đường Thư Dao, Nhạc Minh Tùng, Dược Thần Cốc Thần Nữ.

Sau trận chiến này, bất luận Ninh Tiểu Xuyên thắng hay thua, sống hay chết thì chắc chắn cái tên Tinh Túc Lão Tiên cũng sẽ truyền khắp Thiên Hư Đại Lục.

Đến lúc đó, cho dù bị họ đoán ra chân tướng thì Ninh Tiểu Xuyên cũng tin chắc họ sẽ không vạch trần thân phận hắn mà sẽ giúp hắn giữ bí mật.

- Tinh Túc Phái? Sao ta chưa bao giờ nghe Thiên Hư Đại Lục có một ẩn thế tông môn như vậy?

Túc Phu Tử nghĩ bụng.

Túc Phu Tử đã sống hàng vạn năm, sở thích nghiên cứu đọc sách, học vấn uyên bác, mọi bí mật của Thiên Hư Đại Lục đều nắm rõ trong lòng bàn tay, gần như không có ẩn thế tông môn nào mà hắn không biết. Nhưng hắn chưa từng nghe tới Tinh Túc Phái và Tinh Túc Lão Tiên.

Đệ nhất thế giới chi chủ, Sửu bà bà, Hồng Nhật Thánh Tăng cũng nhíu mày, lục lại trí nhớ những việc về Tinh Túc Phái, nhưng vẫn chẳng có kết quả gì.

Truyền nhân Tinh Túc Phái, Đinh Xuân Thủ chỉ xuất đạo một hai năm, ngoài việc ở Bắc Cương có chút danh khí thì ở Trung Thổ rất ít người biết có một cường giả trẻ tuổi như vậy.

Huống hồ là các vị Chí Tôn cao cao tại thượng, đương nhiên sẽ chẳng quan tâm tới một thiên tài nhân tộc mới nổi. Vì thế họ đều chưa từng nghe tới Tinh Túc Phái.

Tất cả mọi người đều ghi nhớ cái tên Tinh Túc Phái, dù sao thì cả thiên hạ hiện nay cũng chỉ có một vị Tinh Túc Lão Tiên là chống lại được Thiên Mộng Yêu Hoàng!