Ma Thần Trời Sinh

Chương 463: C463: Tiến vào nam hoang




Nhạc Minh Tùng nhảy lên, rơi xuống trên chiếc thuyền kim chúc, cười nói:

- Ninh huynh, ta vừa mới nhận được tin tức của một vị bằng hữu, cần phải đi trước rồi! Tin tưởng tương lai chúng ta nhất định có thể gặp lại! Đến lúc đó ngươi nhất định phải đem phần còn lại của Kỳ Môn Khí Điển đều giao cho ta a!

Vèo!

Chiếc thuyền kim chúc hoàn toàn bị sương mù bao trùm, hóa thành một đạo lưu quang bạch sắc, trong giây lát liền hướng về phía Nam bay đi, biến mất tại chân trời.

Hai vị Kiếm Thị Tư Đồ Phượng Vũ cùng Trần Cửu Huyên nghe được động tĩnh, từ trong khoang thuyền đi ra, nhìn về phía chiếc thuyền kim chúc đã bay đi kia, khiếp sợ mở to hai mắt mà nhìn.

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên mặc dù cũng rất kinh ngạc, chẳng qua vẫn có thể bảo trì trấn định. Kỳ thật hắn đã sớm hoài nghi thân phận của Nhạc Minh Tùng. Tên gia hỏa này khẳng định không phải người của Ngọc Lam Đế quốc, mục đích hắn đến Ngọc Lam Đế quốc đoán chừng chính là vì tìm kiếm Kỳ Môn Độn Giáp mà Thiên Đế lưu lại.

- Chỉ là, bằng vào năng lực của hắn, vì sao không trực tiếp động thủ cướp đoạt Kỳ Môn Độn Giáp từ trong tay ta?

Ninh Tiểu Xuyên nghĩ mãi không ra.

- Chủ nhân, hắn rốt cuộc có thân phận gì a?

Trần Cửu Huyên hỏi.

Ninh Tiểu Xuyên cười cười, nói:

- Hàng xóm của đệ tử của Thiên hạ đệ nhất Luyện Khí Sư… Khoan đã! Hàng xóm của đệ tử của Thiên hạ đệ nhất Luyện Khí Sư… không phải là Thiên hạ đệ nhất Luyện Khí Sư sao?

Ninh Tiểu Xuyên thật đúng là bị cái ý niệm này của chính mình khiến cho kinh sợ. Thoáng suy tư một lát, hắn lại lắc đầu. Trình độ Luyện Khí của Nhạc Minh Tùng quả thật rất cao, nhưng mà hoàn toàn không có bộ dạng của Đại Tông sư Luyện Khí! Nếu như hắn thật sự là Thiên hạ đệ nhất Luyện Khí Sư thì mới là chuyện lạ!

Ninh Tiểu Xuyên rất nhanh liền quên đi cái ý niệm này, bắt đầu tiếp tục tìm hiểu tâm đắc Đại Dưỡng Tâm Sư mà Quách Sư Đạo đã cho hắn.

o0o


Giờ phút này Nhạc Minh Tùng đã bay ra xa ngoài trăm dặm, đứng trên chiếc cổ thuyền kim chúc phi hành cực nhanh, ngắm nhìn thế giới vô biên xa xa, lẩm bẩm nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, đầu Tiềm Long này rốt cuộc cũng đã rời khỏi vũng nước cạn Ngọc Lam Đế quốc kia rồi! Chờ đến khi hắn chính thức xuất hiện trên Đại lục, đám thiên tài tại các nền Văn minh Cao cấp kia cũng sẽ nghênh đón một vị đại địch a! Trên người Ninh Tiểu Xuyên có số mệnh do một vị đại nhân vật lưu lại. Kẻ này chỉ sợ không chỉ đơn giản là Võ giả của nền Văn minh Sơ cấp trực thuộc Văn minh Ngũ phẩm mà thôi! Chỗ dựa sau lưng hắn, rốt cuộ là người nào đây?

Nhạc Minh Tùng vuốt vuốt mi tâm, cũng lười tiếp tục nghĩ nữa, trên ngón tay bắn ra một đạo nguyên khí sáng ngời, đánh lên chiếc thuyền kim chúc, kích hoạt một tòa chủ trận cuối cùng của chiếc thuyền kim chúc.

Vèo!

Tốc độ của chiếc thuyền kim chúc lại một lần nữa tăng lên gấp mười lần.

Nếu như đứng dưới đất nhìn lên không trung, cũng chỉ thấy được một đạo lưu tinh từ trong không trung bay vút qua.

o0o

Thuyền hạm của Ninh Tiểu Xuyên ở trên Ngọc Lam Hà lướt đi hơn nửa tháng, rốt cuộc cũng đến được quốc gia cuối cùng tại phía cực Nam lãnh thổ Ngọc Lam Đế quốc, Tử Lăng Vực!

Hoàng thành Ngọc Lam Đế quốc cùng mười vực xung quanh Hoàng thành đều đã trải qua chiến hỏa suốt mấy ngày liền, khói lửa nổi lên bốn phía. Thế nhưng cái vực phía cực Nam Đế quốc này vẫn còn rất thái bình. Một đường đi tới căn bản không nhìn thấy bất luận cảnh tượng phản loạn nào cả.

Ngược lại nhìn thấy rất nhiều nạn dân chạy từ các vực khác chạy nạn đến Tử Lăng Vực, kéo thành một hàng dài. Rất nhiều người thậm chí còn di dời cả tộc, tài phú cùng vật phẩm đều chở đầy mấy chiếc xe ngựa, có Võ giả chuyên môn hộ tống.

Đợi đến khi Ninh Tiểu Xuyên đến được Vực thành Tử Lăng Vực, rốt cuộc cũng nhìn thấy người liên lạc của Kiếm Các Hầu Phủ, hơn nữa từ trong miệng người liên lạc còn biết được, trên thực tế Tử Lăng Vực từ rất sớm đã bị Kiếm Các Hầu Phủ hoàn toàn khống chế.

Nếu như Ngọc Lam Đế quốc thật sự diệt vong, Tử Lăng Vực sẽ trở thành lãnh địa tư nhân của Kiếm Các Hầu Phủ, thậm chí có thể thành lập nên một quốc gia, sáng lập một cái Văn minh Tứ phẩm!

Ninh Tiểu Xuyên ngược lại cũng không cảm thấy kỳ quái. Dù sao đại quân Kiếm Các Hầu Phủ quanh năm đóng tại biên cương phía Nam Đế quốc, lợi dụng lực lượng quân đội, tăng thêm Kiếm Các Hầu Phủ kinh doanh gần ngàn năm, muốn khống chế mấy cái vực phía Nam Ngọc Lam Đế quốc, quả thật là chuyện quá mức dễ dàng.

- Hoàng thành bên kia có truyền tới tin tức gì mới không?

Ninh Tiểu Xuyên hỏi.


Trung niên nhân tiếp dẫn Ninh Tiểu Xuyên trả lời:

- Hồi bẩm Tiểu Hầu gia, cao tầng trong Triều đình hẳn đã biết rõ sự tình toàn tộc Kiếm Các Hầu Phủ rời khỏi Hoàng thành, chẳng qua bởi vì sợ sẽ khiến cho tất cả các thế lực lớn trong Hoàng thành khủng hoảng, tin tức này ngay từ đầu đã bị nghiêm mật phong tỏa!

Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, nói:

- Kiếm Các Hầu Phủ cũng đã xuất lực không ít cho Hoàng thành, xem như không phụ lòng Triều đình! Rút lui khỏi Hoàng thành, cũng là hành động bất đắc dĩ mà thôi!

Trung niên nhân kia nói:

- Tiểu Hầu gia thống lĩnh Long Tượng Thần Võ Doanh thu phục lại đất đai Hoàng thành bị chiếm đóng, phong bế lại lỗ hổng Hoàng thành, tranh thủ cho Hoàng thành thời gian quý giá. Đám Vương Hầu trấn thủ tại các Vực xung quanh cũng đã nhanh chóng dẫn quân về cứu viện Hoàng thành! Hiện tại, chiến đấu giữa quân đội Triều đình cùng các lộ phản quân đã biến thành trường kỳ chiến đấu. Các lộ phản quân công không vào nổi Hoàng thành, quân đội của Triều đình cũng không có cách nào đánh lui phản quân. Trong thời gian ngắn, chiến cục này chỉ sợ cũng rất khó xuất hiện biến hóa! Trừ phi… bốn đại cường giả luận đạo chấm dứt… có người đột phá đến cảnh giới Thiên Nhân Cảnh!

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Đúng vậy! Chính thức quyết định vận mệnh của Ngọc Lam Đế quốc, vẫn là bốn người đang luận đạo tại Thiên Cung kia!

- Vì bảo đảm an toàn của các tộc nhân của Kiếm Các Hầu Phủ, phủ đệ mới của Kiếm Các Hầu Phủ cũng không xây dựng bên trong Vực thành, còn phải mời Tiểu Hầu gia đi theo thuộc hạ một chuyến!

Trung niên nhân kia nói.

Ninh Tiểu Xuyên trầm tư một lát, mới nói:

- Ta còn có chuyện tương đối quan trọng, tạm thời không thể trở về Kiếm Các Hầu Phủ! Ngươi nói cho ta biết địa chỉ phủ đệ mới của Kiếm Các Hầu Phủ là được rồi! Chờ sau khi ta làm xong sự tình nên làm, tự nhiên sẽ trở về!

- Không biết sự tình Tiểu Hầu gia muốn làm cần mất thời gian bao lâu? Chúng ta có thể giúp đỡ ngài chút gì được không?

Trung niên nhân hỏi.


Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Ngắn thì một tháng, lâu thì… ba, năm năm cũng không chừng! Về phần hỗ trợ thì không cần đâu! Chuyện này coi như là tự ta đi làm cũng chưa hẳn có kết quả, huống chi là các ngươi!

o0o

Sau khi Ninh Tiểu Xuyên chia tay gã trung niên nhân kì, liền tiến hành thu mua đại lượng Huyền dược trong Vực thành Tử Lăng Vực, đều là những phối dược luyện đan thường dùng. Tử Lăng Vực cùng Nam Cương liền kề nhau, Huyền dược luôn luôn dư dả, hơn nữa Huyền dược phẩm cấp giống nhau, giá cả so với trong Hoàng thành thì tiện nghi hơn rất nhiều.

Chừng nửa ngày sau, Ninh Tiểu Xuyên cùng Ngọc Ngưng Sanh ngồi trên lưng Song Đầu Thạch Thú, bay ra khỏi Vực thành, hướng về phía Nam Cương bay đi.

Bốn vị Kiếm Thị cũng không đi theo hắn, mà đi theo vị trung niên nhân kia đến phủ đệ mới của Kiếm Các Hầu Phủ, lưu lại Tử Lăng Vực tiếp tục tu luyện.

Sau khi Ninh Tiểu Xuyên liên tiếp luyện chế ra hơn mười loại Trung Cấp Đan, rốt cuộc cũng luyện ra một loại Trung Cấp Đan tên là Ngưng Huyết Đan, có thể giúp cho trong huyết dịch Ngọc Ngưng Sanh tạm thời đản sinh ra một chút Huyết Mạch Chi Ngưng, khiến cho vết thương trên vai nàng khép lại, không cần phải phục dụng Huyết Đan để bổ sung huyết khí xói mòn nữa.

Nhưng mà, nếu như nàng lại một lần nữa bị thương, dù là chỉ là một vết xước thật nhỏ thôi, huyết dịch trong vết thương vẫn như cũ sẽ chảy ra không ngừng.

Dung mạo Ngọc Ngưng Sanh quả thật quá kinh hãi thế tục, vì không muốn tạo ra những phiền toái không cần thiết, trên mặt nàng mang một tấm vải màu trắng, che lại tiên nhan khuynh quốc khuynh thành của mình. Nàng ôn nhu nói:

- Thật ra ngươi không cần phải vì ta mà mạo hiểm tiến vào Đại hoang Nam Cương! Nơi đó quá nguy hiểm rồi! Ngay cả cha ta cũng không dám tùy tiện xâm nhập vào Đại hoang, hắn nói nơi đó chính là Cấm địa của nhân loại!

Ninh Tiểu Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt rất kiên định, nói:

- Ngưng Huyết Đan chỉ có thể khiến cho vết thương của ngươi tạm thời khép lại, căn bản không có cách nào chân chính chữa tốt thương thế trong cơ thể ngươi. Huyết mạch của ngươi không trọn vẹn, không chỉ tu vi võ đạo sẽ ngừng trệ không tiến, hơn nữa huyết khí cũng sẽ dần dần suy yếu, tuổi thọ sẽ xói mòn nhanh hơn! Cho nên, bất luận phải trả giá lớn đến bao nhiêu, ta đều nhất định phải tìm được Kỳ dược, hoàn toàn chữa tốt thương thế trên người ngươi!

o0o

Ba ngày sau, Song Đầu Thạch Thú từ từ bay thấp xuống, tiến vào một mảnh rừng rậm xanh um tươi tốt, rơi xuống trên một phiến sơn lĩnh tràn đầy cành khô lá úa.

Một cỗ khí tức Đại hoang mênh mang đập thẳng vào mặt, khiến cho trong lòng bất giác sinh ra một loại cảm giác nhỏ bé.

Đứng bên trên sơn lĩnh liếc nhìn xuống, bốn phương tám hướng đều là từng tòa ngọn núi cực lớn. Trong núi quanh năm tràn ngập sương mù, hình thành từng đám sương mù bạch sắc, hóa thành một biển sương mù mênh mông kéo dài mấy ngàn dặm.

Đừng xem thường đám sương mù này. Trong một ít sơn cốc trong đó, bởi vì sương mù bao phủ quanh năm, đã tụ tập các loại hương vị của độc thảo cùng độc trùng, gió thổi cũng không tan, dầm mưa cũng không diệt, biến thành độc chướng khủng bố không gì sánh được. Một ít ngàn năm độc chướng trong đó, coi như là Võ giả Địa Tôn Cảnh hô hấp phải, cũng sẽ trúng độc bỏ mình.

Thông linh Kỳ dược, phần lớn cũng là sinh trưởng trong loại hoàn cảnh hung ác này.


- Ngọn núi này tên là Kim Cáp Mô Sơn!

Lúc này hai người bọn họ đã xâm nhập vào Đại hoang Nam Cương hơn hai vạn dặm. Dưới chân ngọn núi này có một Bộ lạc cấp bậc Văn minh Nhất phẩm sinh hoạt, lấy săn bắn mà sinh sống, ăn tươi nuốt sống, trải qua sinh hoạt thập phần nguyên thủy. Ngoại trừ cái Bộ lạc này ra, phương viên trăm dặm xung quanh cũng không hề có nhân loại khác cư ngụ!

Ninh Tiểu Xuyên mang theo Ngọc Ngưng Sanh từ trên sơn lĩnh đi xuống, hướng về phía một cái sơn cốc hình dạng giống miệng cóc bước đi.

Những tin tức mà Ninh Tiểu Xuyên biết được, đều là ký ức trong đầu Thôi Thao.

Hình dáng ngọn núi này quả thật rất giống một con cóc cực lớn, diện tích chiếm đến phương viên cả trăm dặm địa vực. Cây cối trên núi đều đặc biệt tráng kiện, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một gốc đại thụ, đường kính thân cây ước chừng đến hơn mười thước. Cho dù chỉ là một cái rễ cây lộ ra bên ngoài, cũng giống như một đầu Man Long dài thô.

Soạt!

Trong rừng, một đầu mãng xà màu đen dài chừng hơn mười thước chợt lao tới, trong miệng phun ra một ngụm khói độc, đem đám cây cối chung quanh đều ăn mòn thành nước mủ. Cái miệng rộng mở lớn, phun ra một đầu lưỡi tinh hồng sắc, vậy mà muốn đem Ninh Tiểu Xuyên nuốt luôn một cái vào trong miệng.

Ninh Tiểu Xuyên triệu hồi Hắc Mao Quỷ Bức Thú từ trong Huyền Thú Giám ra.

Ngoài mặt Huyền Thú Giám chợt lóe lên hào quang.

Một con dơi màu đen cực lớn phát ra một tiếng kêu vui sướng, bay đến trên đầu mãng xà màu đen, duỗi ra một cặp móng vuốt đầy lân phiến, bóp nát đầu của mãng xà, tuôn ra một đám não tương màu trắng.

Cánh dơi trên lưng nó mở ra, chụp lấy mãng xà bay lên cao, đáp xuống trên một gốc cổ mộc cực lớn, hút lấy não tương cùng tinh huyết Huyền thú trong cơ thể mãng xà.

Đầu Hắc Mãng này chính là Huyền thú Tam cấp, trong mắt các Bộ lạc nhân loại chung quanh chính là tồn tại cực kỳ khủng bố, một khi gặp phải sẽ bỏ mệnh không thể nghi ngờ. Nhưng mà, lại bị Hắc Mao Quỷ Bức Thú đơn giản giết chết, nuốt vào trong miệng.

Có Hắc Mao Quỷ Bức Thú thủ hộ bên cạnh, đám rắn rết độc trùng trong hoang lâm cũng không dám đến trêu chọc Ninh Tiểu Xuyên cùng Ngọc Ngưng Sanh nữa.

Bọn chúng ngửi được khí tức của Vương giả Huyền thú Thất cấp, liền lập tức tránh lui thật xa, căn bản không dám tới gần.

Sau nửa canh giờ, hai người bọn họ rốt cuộc đã đi đến bên ngoài một cái sơn cốc tràn đầy sương trắng. Cái sơn động thần bí trong trí nhớ Thôi Thao kia, chính là ở ngay sâu bên trong sơn cốc này, giấu bên trong đám sương mù khói trắng mê mang.

- Kỳ quái! Sao ở chỗ này ta lại cảm nhận được một tia khí tức Tiểu Hồng lưu lại?

Ninh Tiểu Xuyên khẽ cau mày, có chút nghi hoặc nhìn chằm chằm cái sơn cốc vô danh trước mắt này, dãy Long mạch trong Võ đạo Tâm cung chợt sinh ra một tia cảm ứng với khí tức của Tiểu Hồng.