Ma Thần Trời Sinh

Chương 295: C295: Yên bình đáng quý




Mũi chân Thái Tử điểm một cái, một luồng Võ Nguyên khí kim sắc từ lòng bàn chân phóng ra, bay đến đỉnh đầu Man Long, khí thế lăng cửu tiêu, uy thế chấn hoàn vũ (*).

(*) khí thế đạp lên chín tầng trời, uy thế chấn động thiên hạ

Trong tay hắn nắm một thanh Phục Long bảo kiếm, mũi kiếm lưu động kiếm quang long văn, một kiếm chém xuống, trời đất đều giống như bị tách ra.

- Grào...

Ngay lúc đó, trong miệng Man Long phun ra một đoàn Long tức (*) hỏa diễm tử sắc, ngưng tụ thành mấy chục viên hỏa cầu, từ trên cao bay xuống.

(*) hơi thở

Ầm ầm ầm...

Lấy liệt hỏa làm trung tâm, mặt đất nổ tung, đất đá bay đầy trời, ép xuống phía đối diện của Thái Tử và Man Long.

Vụt...

Một đạo đao quang bá đạo, phá vỡ đất đá, một đao chém lên vai Thái Tử, đánh rơi Thái Tử xuống khỏi Man Long.

Thần y được dệt bằng chỉ vàng trên vai Thái Tử, liền bị chém ra một vết nứt.

Đây chính là bảo y của Hoàng tộc, truyền thừa hơn ngàn năm, chưa bao giờ tổn hại, đây là lần đầu tiên nó bị xé rách, khiến Thái Tử sợ hãi không thôi.

Thân hình Thái Tử uốn lượn trong không khí, bay ngược về phía trước, một kiếm đâm tới sườn trái Ninh Tiểu Xuyên, đó là vị trí trái tim.

Ninh Tiểu Xuyên vẫn bình tĩnh, hạ xuống trên lưng Man Long, dùng Thiên Đế Nhận cản ngay trước người, ngăn cản một kiếm kinh thiên động địa của Thái Tử.

Phành...

Đuôi của Man Long quét về phía Ninh Tiểu Xuyên, lực lượng cực kỳ cường đại, không kém gì một kích toàn lực của Võ Tôn.

- Diệt Thế Kiếm Phách.

Ninh Tiểu Xuyên dùng Thiên Đế Nhận như kiếm, thi triển ra “Diệt Thế Kiếm Phách”, điều động một tia lực lượng của Tổ sư Diệt Thế Đạo, sau lưng ngưng tụ thành một bức ma ảnh khổng lồ.

Lúc ma ảnh xuất hiện, trong đầu Thái Tử run lên, liền cảm thấy một luồng sợ hãi phát ra từ tận nội tâm.

Vụt...


Đao quang vung lên.

Phục Long bảo kiếm trong tay Thái Tử bị chém đứt, một nửa lưỡi đao rơi xuống đất, cắm ngược trên mặt đất.

Đao khí khổng lồ xuyên qua bảo y, đánh lên người Thái Tử, khiến Thái Tử chấn động đến run rẩy, không ngừng thối lui về phía sau.

Còn may là có bảo y hộ thể, không đến mức bị một đao vừa rồi chém cho trọng thương.

Phành...

Trong miêng Man Long phát ra tiếng r3n rỉ, thân thể tứ phân ngũ liệt, biến thành mười tám viên Long nhãn sáng rực.

Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên là sẽ không khách khí, Long nhãn này là trân bảo có giá trị liên thành, người bình thường e rằng một viên cũng khó mà gặp được, cũng chỉ có người có thân phận tôn quý như Thái Tử, mới có thể xuất ra được 18 viên Long nhãn.

Ống tay áo Ninh Tiểu Xuyên vung lên, liên thu 18 viên Long nhãn vào túi Càn Khôn.

- Chúng ta đi!

Ninh Tiểu Xuyên ôm lấy nữ tử áo đen, đặt tay lên vòng eo thon thả mềm mại của nàng. Thân thể của nàng rất nhẹ, cho nên Ninh Tiểu Xuyên cũng không bất bao nhiều sức lực.

- Còn muốn đi?

Thanh âm Nhạc Vũ Dương đột nhiên trở nên lạnh lẽo, khiến cho Huyền Khí trong không khí hỗn loạn, giống như tiếng chuông đồng nổ vang bên tai.

Hắn từ trong bóng tối đi ra, khí tức Võ Đạo từ trên người phát ra, còn cường đại hơn Thái Tử rất nhiều, là chiến thần Vương Hầu thật sự, khiến cho người ta phải kính sợ.

Mỗi bước đi của hắn, đều khiến cho tường đất dâng cao mười trượng, bước ra 16 bước liên tiếp, liền có 16 bức tường đất nổi lên.

Đây không phải là tường đất thông thường, mà là tường thần do Võ Nguyên khí ngưng tụ ra, so với rất nhiều tường thành, còn rắn chắc hơn, có thể vây chết Võ giả trong bức tường.

Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy áp lực cường đại, liền vận chuyển Huyền Khí khắp toàn thân, một hơi liên tục chém ra bảy đao, chém về phía Nhạc Vũ Dương.

Ngay sau đó, hắn liền xoay người chém một đao lên tường đất, đánh nát tường đất, phá vỡ 16 bức tường, cánh tay của Ninh Tiểu Xuyên cũng bị lực phản chấn khiến cho run lên.

Còn may chiến khí trong tay là Thiên Đế Nhận trong truyền thuyết, nếu đổi lại là một kiện Huyền Khí, e rằng đã bị tường chấn phản chấn mà nát bấy rồi.

Ninh Tiểu Xuyên ôm nữ tử áo đen, phi độn vào trong bóng tối, biến mất không thấy đâu nữa.

Bảy đạo đao khí mãnh liệt, bay đến bên ngoài thân thể Nhạc Vũ Dương, còn cách ba mét thì đã tự động biến mất.


Nhạc Vũ Dương đuổi theo vào bóng tối, một hơi đuổi suốt mười dặm, nhưng vẫn không tìm được tung tích của Xuyên công tử và nữ tử áo đen.

Thái Tử và Linh Nhất Quốc Sư đuổi theo, vậy mà cũng không tìm được tung tích của Xuyên công tử.

Linh Nhất Quốc Sư thi triển tuệ nhãn đạo pháp của Đạo môn, nhìn xa trong vòng nghìn dặm, nhưng ngay cả dấu chân của Xuyên công tử cũng không tìm được.

- Không cần tìm nữa, bọn chúng độn địa đào tẩu rồi.

Nhạc Vũ Dương nói.

Sắc mặt Linh Nhất Quốc Sư trở nên ngưng trọng, nói:

- Vậy phải làm sao bây giờ? Một khi để cự đầu tà đạo như Xuyên công tử đào tẩu, sẽ vô cùng hậu hoạn.

- Bọn chúng đều bị trọng thương, tuyệt đối không thể trốn xa được. Chỉ cần hạ lệnh để quân đội ở các trọng trấn vây quanh phiến địa vực này, tiến hành rà soát, nhất định có thể tìm ra bọn chúng.

Ánh mắt Nhạc Vũ Dương vẫn bình thản, thâm thúy, tựa như tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát.

Linh Nhất Quốc Sư nhìn vết đao trên cánh tay, nói:

- Tu vi của Xuyên công tử thật cường đại, Hầu gia xác định là hắn thực sự bị thương?

Nhạc Vũ Dương liếc nhìn Linh Nhất Quốc Sư, nói:

- Tu vi của Xuyên công tử, chưa chắc đã mạnh như trong tưởng tượng của các ngươi đâu.

Dứt lời, Nhạc Vũ Dương liền quay người rời đi.

Cách Hoàng thành 200 dặm, bùn đất nổi lên, tạo thành một cái vòng xoáy.

Vụt...

Một cự thú đầu Kỳ Lân, thân hình Xuyên Sơn Giáp, từ trong bùn đất chui ra, chính là “Thái Tuế thú” – Hoàng tộc trong lòng đất.

Ninh Tiểu Xuyên ôm nữ tử áo đen từ trên lưng Thái Tuế thú nhảy xuống, thận trọng đặt nàng nằm dưới đất.


Sương mù trên người nàng đã hoàn toàn tiêu tán, lộ ra cánh tay mảnh khảnh trắng noãn, chân ngọc thon dài mượt mà, mái tóc dài đen nhánh, vóc người nàng lồi lõm lung linh, mỗi một đường cong đều hoàn mỹ không tỳ vết, xinh đẹp động lòng người.

Cho dù dùng hắc sa che mặt và hắc bào che kín thi thể, thì vẫn khiến người khác cảm thấy tim đập thình thịch.

Ninh Tiểu Xuyên lấy ra một viên trung cấp đan trị thương, khẽ đỡ sau gáy, sau đó đút đan dược vào đôi môi đỏ mọng của nàng.

Đan dược tiến vào miệng, liền hòa tan, thẩm thấu vào trong máu, chảy khắp toàn thân, bảo vệ tâm mạch của nàng.

Nữ tử áo đen dùng lực lượng một mình ngăn cản ba vị Võ Tôn, khiến cho bản thân trọng thương, Võ Đạo Tâm Cung cũng thương tổn nặng, sinh cơ trên người trở nên cực kỳ yếu ớt.

Còn may là nàng có được tu vi Địa Tôn cảnh, thể chất vượt xa thường nhân, lại có dị chủng Tâm Cung, cho nên mới giữ được tính mạng. Nếu đổi lại là một Võ giả khác, e rằng đã sớm hương tiêu ngọc vẫn rồi.

Đan khí của trung cấp đan trị thương tản ra, bao trùm lấy toàn bộ thân thể nàng, da thịt trên chân, tay, cổ, đều trở nên lấp lánh, tự động hấp thu Huyền Khí trong không khí.

Thương thế của nữ tử áo đen đã dần ổn định lại, nàng mở mắt ra, hàng lông mi dài cong vút khẽ nhấp nháy, chống một tay trên đất ngồi dậy.

Nàng nhìn khắp xung quanh, sau đó đưa mắt nhìn Ninh Tiểu Xuyên đang đứng dưới tàng cây.

Nàng vội vàng đưa tay sờ lên mặt, phát hiện khăn che mặt vẫn còn, lúc này mới an tâm trở lại.

Ninh Tiểu Xuyên cũng ăn vào một viên trung cấp đan trị thương, liếc nhìn nàng một cái, môi khẽ mấp máy, nói:

- Đa tạ.

- Ừm.

Nữ tử áo đen khẽ lên tiếng, cắn chặt răng, chật vật chống đỡ thân thể đứng lên, liền muốn rời đi.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Có thể tháo khăn che mặt của ngươi xuống không?

- Không thể.

Nữ tử áo đen lộ vẻ quật cường, không muốn để Ninh Tiểu Xuyên biết được thân phận của mình, nàng lảo đảo tiến về phía trước, nói:

- Ta chỉ có thể giúp ngươi được như vậy, ngươi có thể trốn thoát được từ trong tay Nhạc Vũ Dương và Thái Tử hay không, thì phải xem tạo hóa của ngươi…

Nàng đột nhiên bước hụt chân, khẽ rên một tiếng, lăn xuống một chỗ dốc, miệng vết thương bị đá cứa rách, đau đến mức toàn thân mất đi tri giác.

Ninh Tiểu Xuyên vội vàng bay tới, một tay đỡ lấy eo thon của nàng, hạ xuống trên đất bằng.

Vụt...

Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến hắc sa trên mặt nàng trượt xuống, rơi trên mặt đất, lộ ra một gương mặt thanh lệ trang nhã, rung động lòng người.


Dưới ánh trăng, làn da của nàng cực kỳ trắng nõn, phản xạ một tầng ánh sáng lấp lánh, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống, hàng lông mi tinh tế, mũi ngọc tinh xảo, bờ môi như hai phiến hoa đào, khiến người khác cảm thấy một loại mỹ cảm rất khó diễn ra.

Nàng vội vàng cúi đầu, sau đó xoay người đi.

Nàng vốn dự định sau khi cứu Ninh Tiểu Xuyên, sẽ lập tức lặng lẽ rời đi, không muốn để Ninh Tiểu Xuyên biết nữ tử áo đen đó là nàng.

Thế nhưng, nàng không ngờ tu vi của Nhạc Vũ Dương còn cường đại hơn so với tưởng tượng của nàng, nếu không có Ninh Tiểu Xuyên cứu, e rằng nàng hôm nay ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.

Ninh Tiểu Xuyên buông tay ra, có chút xấu hổ.

Mặc dù Ninh Tiểu Xuyên đã sớm biết nàng là ai, thế nhưng, khoảnh khắc sa mặt trượt xuống, vẫn khiến Ninh Tiểu Xuyên có chút luống cuống không biết phải làm thế nào.

Ninh Tiểu Xuyên còn chưa mở lời thì Ngân Trì phu nhân đã nói trước:

- Trang chủ đừng hiểu lầm, ta xuất thủ cứu ngươi đều là vì Danh nhi. Nếu ngươi chết trong tay Nhạc Vũ Dương, Danh nhi sẽ không còn sư tôn nữa, nhất định nó sẽ rất thương tâm.

Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, nói:

- Bất luận như thế nào, ta vẫn phải đa tạ phu nhân.

- Nếu ngươi đã trốn được ra khỏi thành, vậy ta cũng trở về Hoàng thành thôi.

Ngân Trì phu nhân vừa mới bước đi một bước, hai chân đột nhiên mềm nhũn, ngã nhào trên đất, trong miệng lại lần nữa phun ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Thân thể nàng cuộn tròn lại thành một đoàn, ôm lấy ngực, trong mắt lộ vẻ đau đớn, giống như thừa nhận thống khổ vô cùng.

Ninh Tiểu Xuyên vội vàng ngồi xổm xuống, ngón tay đặt lên cổ tay Ngân Trì phu nhân, sắc mặt thoáng biến đổi, nghiêm túc nói:

- Võ Đạo Tâm Cung của phu nhân khó có thể khép lại vết thương, cho dù khỏi hẳn thì e rằng tu vi Võ Đạo cũng sẽ khó có thể tiến bộ thêm.

Ngân Trì phu nhân chính là Dưỡng Tâm Sư trung cấp, cho nên biết rất rõ tìnhh uống thân thể của mình, nói:

- Nhân mã của Nhạc Vũ Dương và Thái Tử nhất định chẳng mấy chốc mà tìm đến đây, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây. Thương thế của ta rất nặng, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng bảy ngày.

Ninh Tiểu Xuyên cõng Ngân Trì phu nhân lên, lập tức triển khai thân pháp, xông ra khỏi khe núi, biến mất trong rừng rậm.

Ngân Trì phu nhân ghé sát trên lưng Ninh Tiểu Xuyên, hai tay ôm lấy cổ hắn, mặt vùi vào lưng hắn, chậm rãi nhắm mắt, trong lòng có cảm giác an bình trước nay chưa từng có, cho dù Võ Đạo Tâm Cung gặp phải thương thế không thể trị khỏi, thì lúc này cũng đã không còn quan trọng nữa.

Nàng biết, nàng và Xuyên công tử hoàn toàn là hai loại người, không có khả năng ở cùng nhau, cho nên, nàng lại càng quý trọng hơn thời khắc yên bình lúc này.

Trong đầu nàng chợt nghĩ, Xuyên công tử rốt cuộc có bộ dạng như thế nào? Rốt cuộc là nho sĩ ưu nhã hay là một vũ phi xấu xí?

Nhưng điều này dường như cũng không quan trọng lắm, cho dù Xuyên công tử rất xấu xí thì nàng cũng không hề để ý, bởi vì nàng không quan tâm đ ến những điều này.

Suy nghĩ vẩn vơ một lúc, mí mắt của nàng càng lúc càng nặng nề, cuối cùng ngủ say trên lưng Ninh Tiểu Xuyên, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào.