Ma Thần Thiên Quân

Chương 629: Bảo đao thuộc về




Ưng Phi cùng Thien Đao Thần Chủ kịch chiến hòng nhanh chóng đoạt lấy bảo đao trước khi Cùng Tang và Quỷ Đế phân ra thắng bại thế nhưng Ưng Phi không nhìn đến mức độ ưa thích của Thiên Đao Thần Chủ đối với hắc đao đang tiếp nhận Thiên phạt tôi luyện kia. Thân là đại năng lấy Đao chứng đạo như Thiên Đao Thần Chủ thì một thành bảo đao có khả năng đế hắn liền mạng, cái gì cũng không cần. Vì lẽ đó Thiên Đao Thần Chủ đúng là không có chút nào cố kị, dĩ nhiên đem thần thông kích bạo, tự thân chịu đến thương nặng cũng muốn đánh đuổi Ưng Phi, thương địch một ngàn tự tổn tám trăm!

Thiên Đao Thần Chủ thành công đuổi đi Ưng Phi thì lại nhô ra một cái Hình Thiên Vũ nhảy ra làm hoàng tước muốn cướp đi bảo đao, mặc cho người trước đã tận lực ngăn cản thì Hình Thiên Vũ vẫn cứ đến được bên cạnh bảo đao, thế nhưng khi hắn muốn thu lấy bảo đao thì dị biến phát sinh, bảo đao lại tự hành phát ra công kích vô cùng đáng sợ, dưới tình huống không kịp đề phòng, Hình Thiên Vũ bàn tay phải cữ như vậy bị đao mang chém thành thịt vụn, mà mắt thấy đao mang cũng không có ý định dừng lại, công kích vẫn có xu hướng dọc theo cánh tay tiến về phía vai phải của hăn.

“Ah...”. Hình Thiên Vũ bị bất ngờ, đau đớn tập kích thì mới kinh hô một tiếng đầy sợ hãi. Hắn là một cái Hỗn độn cảnh đương nhiên phản ứng cũng không có chậm đi đâu, ăn cái thiệt lớn như thế thì không những là kinh sợ, mà còn có giận tím mặt. “Đáng chết! Thời không vặn vẹo!”. Hắn tay trái khẽ biến ảo kết ấn, nhất thời Thời không lực lượng mạnh mẽ vô biến quét hướng Thiên Quân đao, tay phải cũng thu lại tránh đi đao mang khủng bố.

“Ha ha, đao là có linh, ngươi lại dám lỗ mãng như thế thù đúng là muốn chết!”. Thiên Đao Thần Chủ đang chạy đến nhìn thấy cảnh này thì phá lên cười. “Đệ tam trảm!”. Bất quá cũng không có chậm đi đâu, một đao cũng trảm hướng Hình Thiên Vũ, nhân lúc đối phương bị bảo đao kích thương thì có thể khiến cho hắn thương càng thêm thương.

“Ông...”. Hình Thiên Vũ một cái thần thông liền đem Thiên Quân đao vây lại, Thời không lực lượng giảo sát bừa bãi như muốn đem Thiên Quân đao vặn vẹo nhưng không được, thân đao phảng phất như là vô kiên bất tồi không chịu đến ảnh hưởng, không những thế từ nó đao thể còn không ngừng lập lòe đao mang khủng khiếp trảm phá hư không, Thời không lực lượng sinh ra loạn lưu khu vực đúng là bị nó trảm phá không thành hình. Mà nhìn thấy những này Hình Thiên Vũ ánh mắt cũng lóe lên khiếp sợ, một cái Tiên thiên linh bảo lại có thể cường đại như thế đúng là khiến hắn vô cùng kinh ngạc, tuy rằng đây là hắn không có toàn lực khu động sức mạnh nhưng Thiên Quân đao này cũng không thể xem nhẹ được. Nếu có thời gian hắn chắc chắn sẽ đem bảo đao này thu thập, thế nhưng lúc này còn không được, Thiên Đao Thần Chủ đã đến.

“Ta lại không đánh được ngươi?”. Hình Thiên Vũ ánh mắt biến lạnh, hai tay khẽ đẻ trước ngực, bàn tay phải mới bị Thiên Quân đao chém đứt vậy mà đã lành lại trong nháy mắt, nếu không phải hắn ống tay áo vẫn còn có huyết thủy dính lấy thì ai mà biết được hắn một bàn tây mới bị chém đứt đâu?

Hình Thiên Vũ bảo trì trang hai tay chăp trước ngực, toàn thân thẳng tắp đứng lơ lửng trên hư không, sau đó hắn bắt đầu niệm cổ quái ngôn ngữ. “Hình, ám, ma, ni... Nhiên, mi, hồng...”. Mà theo hắn niệm thì hư không cũng lâm vào tĩnh mịch, Thiên Đao Thần Chủ một đao hạ xuống nhưng cũng bị khóa chặt trên thiên không, mặt mũi một mãnh trắng xanh.

“Ngươi đến từ Thái sơ cổ địa?”. Thiên Đao Thần Chủ chợt nghĩ đến gì đó ngưng trọng nói. Loại này cổ quái ngôn ngữ hắn cũng chỉ mới một vài lần được nhắc đến, đây chính là cổ ngữ cổ xưa nhất trong Ngao Thần tinh không, mà nơi nó được lưu truyền rộng nhất chính là địa vực đáng sowj nhát trong Ngao Thần tinh không này, Thái sơ cổ địa! Nơi này chính là nơi Thái sơ sinh linh ở lại, đối với tu giả thông thường thì đây chính là địa vực khủng bố nhất, không mấy người dám đi vào, nếu như Hình Thiên Vũ thật là đi ra từ nơi này, Thiên Đao Thần Chủ chắc chắn sẽ có rất nhiều cố kị.

“Ám, khu, đụng, ni, vi...”. Hình Thiên Vũ như không để ý đến Thiên Đao Thàn Chủ nói, miệng vẫn không ngừng niệm động cổ ngữ, mà theo hắn niệm thì hư không tịch mịch bắt đầu chuyển động, từng đạo lại từng đạo hư không vặn vẹo hình thành tỏa ra khí tức khủng bố làm cho da đầu người ta cũng phải tê dại, chính là Thiên Đao Thần chủ cũng cảm thấy được tử vong uy hiếp.

“Hừ! Mặc nguoi là từ đâu đến, bảo đao là của ta!”. Đối phương dĩ nhiên không nhìn đến mình, Thiên Đao Thần Chủ thân là Hỗn độn cảnh làm sao có thẻ chấp nhận được, tức giận xông lên não thì đã không còn như trước cố kị nữa vận dụng khủng bố đại sát chiêu. “Thương khung đao điển, Đệ nhất đao! Trảm trần duyên!”. Theo hắn gầm lên một tiếng đó thì hư không vặn vẹo do Hình Thiên Vũ tê skhowir cũng bị biến hóa không thành hình, một đao còn không có hạ xuống thì tất cả mọi thứ như cũng đã bị một đao này thay thế, cả thiên đại duy nhất chỉ có một đao, mà chính là Hình Thiên Vũ đang tụng niệm cổ kinh cảm nhận được đao này đáng sợ thì sắc mặt cũng khẽ biến, bất quá hắn vẫn không có dừng lại niệm cổ kinh kia.

“Vù...”. “Vù...”. Thiên Đao Thần Chủ một đao chém vào địa vực quanh Hình Thiên Vũ ba trượng thì bắt đầu xuất hiện từng tiếng gió mạnh mẽ, mà nó đương nhiên cũng không phải là gió đơn giản như thế, thiên địa duy nhất đao chém vào thời không biến ảo khu vực, hai cỗ lực lượng một uy mãnh bá tuyệt, một biến ảo khôn lường cứ như thế va chạm với nhau.

“Oanh...”. “Hự!”. Lực lượng bị đè nén đến mức tối đa thì đột nhiên bắt đầu phát nổ, tại chỗ tiếp giáp đó như có hỗn độn diễn sinh, lực lượng cuồng bạo hướng bốn phía bắn ngược, mà Thiên Đao Thần Chủ cùng bị đánh bật ngược trở về lạnh rên một tiếng, khóe miệng máu tươi lập tức chảy ra hắn thương thế lại tăng thêm một chút, ánh mắt nhìn về phía Hình Thiên Vũ tràn đầy kiêng kị.

“Khục...”. Hình Thiên Vũ chấn lui được Thiên Đao Thần Chủ nhưng cũng không được dễ chịu, khẽ ho ra một ngụm máu, ánh mắt âm trầm đến cực điểm nhìn Thiên Đao Thần Chủ lạnh lẽo nói. “Từ khi ta xuất sinh đến nay bị thương sáu lần, theo ta trưởng thành thì những kẻ từng kích thương ta đều bị ta đem chém giết, tông chi họ hàng một cái cũng không có khả năng còn sống, ngươi sẽ là cái thứ bảy!”. Hắn phảng phất như một con sói độc ác lạnh lẽo nhìn Thiên Đao Thần Chủ, lúc nãy khí chất nhưng đã không còn, toàn thân phát ra lạnh lẽo khí tức vô cùng đáng sợ, đã thay đổi thành một người khác.

“Chó điên!”. Quả nhiên Thiên Đao Thần Chủ nghe vậy thì lạnh lẽo quát. “Đã như vậy Bản Thần Chủ hôm hay đem ngươi giết chết, để xem ngươi làm sao bái thù!”. Nói đoạn thìn hắn hoành đao trước người, toàn thân như hóa thành đao, một cái cự đao bóng mờ cứ như thế xuất hiện chắn ngang thiên không.

“...”. Hình Thiên Vũ khuôn mặt cũng khẽ biến, hắn cảm nhận được toàn thân khí tức đã bị Thiên Đao Thần Chủ khóa lấy, cho dù lúc này hắn vận dụng Thời không lực lượng chạy trốn cũng khó thoát được một kiếp. Bất quá cũng chỉ thế thôi, hắn khóe miệng khẽ nhếch lên cười lạnh lẽo. “Vốn để ngươi là cái cuối cùng chết đi, để ngươi cảm nhận được tất cả đau đớn do đánh thương ta nhưng ngươi đã muốn chết nhanh một chút thì ta liền thành toàn cho ngươi...”.

“Vù...”. “Vù...”. Hắn quanh thân khí tức bất chợt lại biến đổi, vốn chỉ có Thời không chi lực quấn thân thì lúc này lại thình lình nhiều thêm một loại lực lượng nữa, dĩ nhiên là nắm giữ hai loại Chung cực lực lượng, loại thứ hai càng là chủ sát phạt Thiên phạt chi lực!

“Ah... Tên này lại có thế nắm giữ hai loại Chung cực lực lượng!”. Thiên Quân ba người đang âm thầm quan sát chiến cục thấy như vậy thì cũng kinh ngạc không thôi. Ba người bọn hắn chính là số ít người có thể quan sát từ đầu đến cuối chỗ này đoạt đao đại chiến, dĩ nhiên là quan sát một chút cũng khong lọt, cái này Hình Thiên Vũ xuất hiện cũng khiến cho Thiên Quân cảm giác cổ quái.

Kẻ này có khí tức khá tương tự với Thái sơ sinh linh, thế nhưng cũng chỉ là tương tự mà thôi, không phải là Thái sơ sinh linh. Tỉ như nói bản thân Thiên Quân hắn là Hậu thiên Thái sơ sinh linh, mà còn là chân chín tiến hóa thành Thái sơ sinh linh, mà theo như hắn cảm giác được như Chu Xuyên hay Hoa Chiến Kinh tuy rằng cũng đi theo con đường Thái sơ sinh linh nhưng còn chưa có hoàn toàn đạt đến như Thiên Quân hắn, vẫn chưa hoàn toàn được xem là Thái sơ sinh linh, thế nhưng chính là bọn hắn cái kia khí tức vẫn giống Tiên Thiên Thái sơ sinh linh hơn hẳn Hình Thiên Vũ này, bất quá cho dù là như thế Thiên Quân vẫn cảm giác được tên này không đơn giản, chỉ là chỗ nào thì hắn đúng là không nói được.

“Hắn nắm giữ hai loại Chung cực lực lượng mà vẫn có thể chứng đạo Hỗn độn cảnh, thân thế chắc chắn không bình thường, có chút thú vị!”. Thân Quân hơi chút thú vị nhìn Hình Thiên Vũ hàm súc nói. Một cái Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất lại dám nhận xét về một cái Hỗn độn cảnh như thế chỉ e cũng chỉ có Thần Quân này mới dám ah.

“Ta thấy tên này cũng quá điên cuồng một điểm đi, tính cách như thế vặn vẹo, tốt nhất đem hắn chém giết thu lấy Thiên phạt bản nguyên!”. Ma Quân ánh mắt như lóe lên huyết khí lạnh lẽo nói.

“...”. Thiên Quân trán đầy hắc tuyến nhìn hai cái phân thân, một cái tràn đầy hứng thú như muốn bắt lấy mang về nghiên cứu, một cái lại càng là muốn đem chém giết thu lấy Chung cực lực lượng bản nguyên, thế đạo lại có thể nhưng thế hiểm ác, lắc đầu cười khổ hắn nhưng không có đùa cợt như hai tên kia nói. “Hình Thiên Vũ này có khả năng chính là hậu duệ duy nhất được sinh ra bởi hai cái Thái sơ sinh linh, Ma Hậu từng được nghe nói đến, chỉ là kẻ này cũng mới xuất sinh hơn năm trăm năm mà thôi!”. Năm trăm năm tu thành Hỗn độn cảnh, kẻ này tuyệt đối có tư cách ngạo thị cổ kim trong Ngao Thần tinh không!

“Hậu duệ của hai cái Thái sơ sinh linh? Năm trăm năm tu thành Hỗn độn cảnh?”. Thần Quân cùng Ma Quân nghe vậy thì không dấu được kinh hãi quay đầu nhìn Thiên Quân, hắn đã nói như vậy đương nhiên đã có chín thành là đúng rồi.

“Uhm! Khả năng cực cao chính là hắn!”. Thiên Quân khẽ gật đầu sau đó nhưng giọng lại biến lạnh băng hàn nói. “Bất quá Ma Quân nói không sai, tốt nhất vẫn là đem hắn chém giết thu lấy Thiên phạt bản nguyên, dám đánh chủ ý lên Thiên Quân đao của ta, hắn chết trăm lần cũng không đủ!”. Đao của hắn còn không có thu hồi thì một đám Hỗn độn cảnh đã lao ra đánh nhau túi bụi tranh đoạt, nếu không phải hắn thực lực không đủ thì chắc chắn đã đi ra gõ cho bọn hắn một trận.

“...”. Tam thể nhỏ giọng trao đổi không có bao nhiêu sợ hãi nhưng trên thiên không kia Thiên Đao Thần Chủ khuôn mặt biến dổi được lợi hại, đối phương thế nhưng mà lại nắm giữ hai loại Chung cực lực lượng, dựa theo những gì mà hắn biết về Thái sơ cổ địa thì đã đại khái đoán được thân phận của Hình Thiên Vũ này.

“Ngươi là con của Hình và Vũ?”. Thiên Đao Thần Chủ đồng tử co rụt lại lạnh lẽo hỏi. Thân là Hỗn độn cảnh tông sư hắn đương nhiên không đến mức sợ Thái sơ sinh linh, bất quá nếu đánh lên thì hắn có khả năng sẽ bị thua thiệt lớn. Xác định một chút thì hắn có lẽ sẽ cần có chuẩn bị phía sau mới.

“Ha ha, yên tâm đi, giết ngươi ta chắc chắn không nhờ cậy Phụ mẫu, ngươi là con mồi của ta!”. Hình Thiên Vũ phá lên cười lạnh lùng nói. “Ngươi có thể chết đi được thời!”. Sau đó hắn liền ngang nhiên xuất thủ, trước người hắn hư không chợt tách ra mười mấy cái lỗ đen, đây dĩ nhiên là Thời không chi lực mang lại năng lực, sau đó hắn liên tục điểm vào hư không lỗ đen đó, nhất thời phía trước người Thiên Đao Thần chủ nổi lên mười mấy cái lỗ đen, từ đó lôi đình lực lượng hoành không mà đến, mạnh mẽ vô cùng.

“Cái gì...”. Thiên Đao Thần Chủ đồng tử co rụt lại kinh sợ, Hình Thiên Vũ kết hợp hai chỗ lực lượng bất đồng tiến hành công kích, một cái cương mãnh bá đạo, một cái biến hóa đa đoan, tốc độ cực giai, cả hai kết hợp đúng là đủ để người ta vào tuyệt địa.

“Thương khung đao điển! Đệ tứ thiên!”. Thiên Đao Thần Chủ kinh hãi nhưng cũng không có phản ứng chậm bao nhiêu, một màn quen thuộc lại xuất hiện, thế giới đao khí lập tức đem hắn bao lấy, điên cuồng lôi đình công kích vào trong đó đúng là không thể đánh đến bên người hắn đã bị đao mang chém tận.

“Ha ha ha, ngươi liệu có thể phong thủ được bao lâu?”. Hình Thiên Vũ cười có chút hoang dại nói, bát quá sau đó lại quay đầu hướng về chỗ Thiên Quân đao rồi lại nhe răng cười cười nhìn Thiên Đao Thần Chủ. “Lấy nó đem ngươi giết chết đúng là chuyện vui chứ?”. Nói đoạn thì cũng đã đến bên cạnh vươn tay chụp về phía chuôi của Thiên Quân đao.

“Ngươi nếu tiếp tục phản kháng ta chắc chắn đem ngươi trục xuất đến thiên ngoại, để ngươi tại đó muôn đời hủ mục!”. Rút kinh nghiệm từ lần trước hắn không những để lực lượng bao phủ lấy toàn bộ bàn tay mà còn tách ra một đạo ý niệm truyền vào trong Thiên Quân đao.

“Ông...”. “Xuy...”. Thế nhưng Thiên Quân đao như không có lĩnh ý, chấn động tầm đó lại phát ra kinh thiên đao mang chém về phía Hình Thiên Vũ, dĩ nhiên là không có ý định thỏa hiệp cái gì.

“Gian ngoan mất linh!”. Hình Thiên Vũ thấy vậy thì giận tím mặt, lực lượng khẽ tăng lên vỗ vào thân đao, đồng thời cũng đánh tan vực tràng đang bao phủ Thiên Quân đao.

“Ầm!”. “Oanh...”. Lực lượng một vỗ này kinh khủng vô cùng, Thiên phạt chi lực cùng Thời không chi lực theo đó mà đến, Thiên Quân đao đao thể lập tức bị đánh bay về phương xa, như một cái lưu tinh rơi xuống đại địa bên dưới.

“Tốt lắm Hình Thiên Vũ! Vũ Thiên Quân ta nhớ kĩ hôm nay!”. Thiên Quân hai mắt híp híp lạnh lẽo cười cười, Thiên Quân đao bị Hình Thiên Vũ đánh bay nhưng lại vô ý hữu ý cắm ngay trước mặt hắn tam thể.

“Hừ! Tiểu bối, đem nó cho ta!”. Thiên Quân còn chưa có phản ứng thì thiên không vang lên giọng nói lạnh lẽo, dĩ nhiên là Hình Thiên Vũ đang ra lệnh cho Thiên Quân. Bất quá chỉ cần là tu giả nhìn thấy phía trên đại chiến đều biết được hành động này chính là chịu chết, thanh hắc đao này nhưng là một cái hung đao, đụng vào thật có khả năng bị nó đao mang chém chết.

“Chậc! Xem ra đúng là không ra không được!”. Thiên Quân bất đắc dĩ lắc đầu đứng lên đi về phía Thiên Quân đao.

“Nhanh một chút!”. Hình Thiên Vũ ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới không chút nào để Thiên Quân vào mắt, một dạng cự long nhìn thấy sâu kiến, bất quá tiếp theo phía dưới nam hài nói lại để hắn phải xem lại thế giới quan một chút.

“Thật không tiện, bảo đao này nhưng là của ta!”. Thiên Quân nhàn nhạt nhìn lên thiên không xa xa Hình Thiên Vũ nói, đồng thời với đó nhưng cũng vươn tay chụp về phía chuôi đao, lần này nhưng đúng là để những người khác lâu mắt mà nhìn, cái thế hung đao kia lại không phát ra đao mang?

Tác giả: Đế Thanh