Ma Thần Thiên Quân

Chương 394: Ta nhìn thấy... Ta cảm thấy




Thiên Quân lúc này có thể nói là thương thế vô cùng kinh khủng, thế nhưng hắn Thái sơ thân thể rất nhiều đặc tính vẫn chưa mất đi, tỉ như hắn linh giác, hắn cảm quan cùng ánh mắt, tầm nhìn vẫn không mất đi, tuy rằng hắn linh thức bị thương tạm thời không thể vận dụng nhưng hắn ánh mắt có thể nhìn được rất xa, chí ít cũng có mấy dặm, so với Địa đan cảnh đỉnh phong Thanh Nguyệt thì hơn nhiều lắm, cái sau chỉ hơn hắn ở chú ít linh thức đó mà thôi. Vậy nên khi hắn nhìn thấy cái kia yêu thú mà Thanh Nguyệt không thấy cũng là bình thường, thậm chí cái kia yêu thú còn không biết trước mặt con đường nó muốn đi qua tồn tại hai cái nhân loại.

“Đệ nói là thật?”. Thanh Nguyệt con ngươi co rụt nhìn Thiên Quân nói. Đối phương là cái mất đi trí nhớ tu giả, thế cũng vô cùng nghiêm trọng, lại thêm từ nhân diện đến xem thì tuổi cũng không phải lớn, tu vi có lẽ không phải rất cao nhưng nàng không nghĩ ra Thiên Quân có lý dò gì lừa nàng.

“Thật! Là cái yêu báo!”. Thiên Quân cái nhớ cái không, sau đó nhớ ra cái gì đó vội nói. “Bất quá nó như không phải hướng đến chúng ta, mà hướng về phía kia!”. Hắn bổ sung nói sau đó chỉ về một hướng khác, ngược với hướng yêu báo kia.

“Hướng kia? Hướng kia lại có gì?”. Thanh Nguyệt nghe vậy thì chợt tò mò.

“Huh...”. Thiên Quân hơi ngẩng đầu sau đó quay đầu nhìn Thanh Nguyệt. “Có hai con Yêu thú đang đánh nhau, một con cũng là Yêu báo một con là Yêu sư!”. Hắn chắc chắn nói.

“Làm sao đệ biết?”. Thanh Nguyệt chợt như nhớ ra gì đó nhìn xung quanh, nàng linh thức nhưng không chút nào nhận ra dị thường. Thiên Quân đang bị nội thương, không lẽ linh thức khôi phục? Nếu hắn không nói dối thì tức là linh thức của hắn có thể nhìn thấy xa như thế, chỉ e tu vi cũng cao đến dọa người.

“Ta chính mắt nhìn thấy...”. Thiên Quân chỉ mắt mình nói. “Không lẽ Nguyệt tỷ tỷ không thấy?”. Hắn nghi hoặc, hắn nhìn một cái liền thấy không lẽ nàng không nhìn thấy?

“Chính mắt...”. Thanh Nguyệt một trận hoang đường, nhìn thấy? Đó cần cỡ nào linh giác? Linh thức thông thường sẽ hơn rất xa linh giác, Thiên Quân lại có thể nhìn thấy.

“Đệ chắc chắn nó không hướng đến chúng ta?”. Nàng hơi nghĩ một chút liền nói. Nếu Thiên Quân nói là thật thì rất dễ kiểm chứng, bọn hắn hai người chỉ cần tách ra một đoạn, thu lại khí tức ẩn mình thì có thể kiểm chứng, nếu yêu báo kia có thật, hướng đến bọn hắn hai người thì cho dù trốn cũng không có ích, nếu yêu báo kia không hướng đến bọn hắn thì cũng có thể xem một hai.

“Huh!”. Thiên Quân hơi chút chần chờ rồi gật đầu. Hắn có thể chắc chắn cái kia Yêu báo là hướng đến đây, chỉ là không chăc có pahir hay không hường đến chỗ đại chiến xa xa kia hay không.

“Tốt! Chúng ta tránh qua một bên!”. Thanh Nguyệt nghe vậy thì không nói gì nữa mà quay đầu chạy về một chỗ cách đó hai dặm thì dừng lại, đứng sau một cây đại thụ, nàng một thân khí tức rất nhanh liền thu liễm lại. Nàng thật muốn xem Thiên Quân nói là đùa hay thật.

“...”. Nàng đi thì Thiên Quân cũng lập tức đi theo, chính như cái đuôi không sai biệt. Nàng đứng đó thì Thiên Quân cũng im lặng đứng một bên không nói một tiếng, tập trung nhìn cái kia Yêu báo.

“U...”. “Grao...”. Đột nhiên phương xa cuồng phong nổi lên, yêu khí trung thiên, như có như không tiếng yêu thú gầm gừ truyền đến, Thanh Nguyệt nghe thấy thì đáy lòng co rút, tim cũng như thắt lại. Xa như thế còn có thể cảm thấy yêu khí như thế đương nhiên không phải một cái đơn giản yêu thú.

“Gào...”. Rất nhanh nàng liền nhìn thấy trên không có một cái Yêu báo dài bốn trượng, cao có hơn hai trượng, toàn thân thể như được tạo nên từ núi đá, toàn thân gồ lên cơ bắp khủng bố đầy tính bạo tạc, móng vuốt sắc bén vô cùng đang tỏa ra kinh người hàn mang, miệng như bồn máu, răng nanh từng cái như tỏa ra lạnh băng khí tức.

“Thần cấp...”. Càng làm nàng kinh hãi đó là Yêu báo này tỏa ra khí tức tuyệt không phải là Thông thần cảnh, khí tức này nàng chỉ thấy ở tộc lão, chân chính Thần cảnh cường giả, chỉ là nàng không biết Yêu báo chính xác tu vi là bao nhiêu mà thôi.

Nàng thần kinh kéo lên vô cùng, thế nhưng yêu báo giống như cũng không nhìn ra sự tồn tại của nàng cùng Thiên Quân, nó giống như đang lo lắng cùng vội vã lập tức lao qua, biến mất trong tầm mắt của nàng. Chỉ có mấy hơi thở mà thôi, Thanh Nguyệt thật sự cảm nhận được tử vong uy hiếp, Yêu báo kia tùy tiện một kích liền có thể đơn giản vỗ chết nàng ah.

Kinh sợ qua đi nàng con ngươi co rụt, dưới chân như sinh dầu chợt trượt ra một đoạn, đứng cách Thiên Quân ba trượng mới dừng lại. Nàng hành động cũng lập tức khiến Thiên Quân một trận kinh hãi, lập tức kinh sợ nhìn xung quanh, giống như cũng không nguy hiểm đi, Nguyệt tỷ tỷ làm cái gì thế? Hắn nghi hoặc nhìn sang nàng như muốn hỏi.

“...”. Trọn vẹn mười hơi thở qua đi, Thanh Nguyệt nhìn chăm chú Thiên Quân, cái sau nhưng là cổ quái nhìn nàng đầy nghi hoặc.

“Ngươi rút cục là ai? Tại sao lại muốn trà trộn vào chúng ta? Không lẽ có ý đồ với Lý gia ta?”. Thanh Nguyệt cuối cùng là cái mở miệng đầu tiên nói. Bất quá nói xong nàng liền nhận ra có chút không thích hợp, lấy nàng trí tuệ càng nghĩ càng thấy có nhiều chỗ không hợp lý.

“Ta là Tiểu Lãng ah! Như thế nào Nguyệt tỷ tỷ lại quên rồi?”. Thiên Quân một dạng ngốc manh không hiểu nói. “Ta muốn trà trộn vào các ngươi làm gì? Ta chỉ thấy đói bụng thôi!”. Khuôn mặt như muốn xịu xuống đầy ủy khuất nói.

“...”. Hắn hành động này đương nhiên đủ khiến Thanh Nguyệt băng tâm tan chảy, kỳ thực ngay khi nói xong nàng liền đã thấy sai rồi, hắn nếu muốn lợi dụng các nàng trà trộn cũng sẽ không cần làm hành động ngu ngốc như ban nãy, đương nhiên sẽ không đi để lộ thiên phú kinh khủng cho nàng thấy, lại nói nếu hắn thật lừa nàng thì cũng đủ hung ác, phế đi kinh mạch toàn thân, linh hồn bị tổn thương nghiêm trọng, theo như nàng thấy Lý gia nàng còn không có vật gì cần đến hi sinh nghiêm trọng như thế để đạt được, càng làm nàng có cảm giác kỳ quái đó là nàng tin tưởng hắn!

“Ah, ha ha, Tiểu Lãng ngoan, tỷ tỷ chỉ là đùa với đệ thôi!”. Thanh Nguyệt rõ một điểm này thì lập tức cười cười tiến lại véo véo má Thiên Quân nói. Nàng vậy mà đem Thiên Quân thành tiểu đệ đến đối đãi.

“Au!”. Thiên Quân cũng không có phản kháng chỉ kêu đau một tiếng liền thôi, mày hơi nhíu nhìn nàng, đương nhiên cũng không được dễ chịu.

“Được rồi! Chỉ là đùa với đệ mà thôi!”. Thanh Nguyệt cười nhẹ, mạng che mặt có chút run lên, sau đó buông tay nhìn Thiên Quân đầy nghiêm túc. “Ta nói sau này, trừ ta ra không được cho bất kỳ ai biết đệ có thể nhìn thấy xa như thế. Có được hay không?”.

“Há? Như vậy liền không nói!”. Gặp Thanh Nguyệt như thế nghiêm túc Thiên Quân cũng hơi nghiêm nghị gật đầu nói. “Nguyệt tỷ tỷ, như vậy sắp được ăn chưa đây? Ta thấy rất đói bụng!”. Hắn mặt lại nhăn nhó xoa xoa bụng nói.

“Uhm! Được! Chúng ta quay lại chỗ kia, một lát liền sẽ có thịt giúp đệ đỡ đói!”. Thanh Nguyệt gật đầu nói. Nàng nhưng là không để ý, hôm nay nàng so với trước cười được nhiều hơn nhiều. Đối diện cái này đẹp đến yêu dị thiếu niên lại tỏ ra có chút ngây ngô, ngốc nghếch này nàng cũng không biết mình tâm cảnh vậy mà có chút biến hóa vi diệu.

“Tốt quá!”. Thiên Quân nghe vậy thì mắt sáng lên nói. Ăn no mới là vương đạo ah!

“...”. Thanh Nguyệt lắc đầu cười khổ, không biết Thiên Quân trước kia là ai nhưng nếu một ngày kia khi hắn khôi phục trí nhớ, nhớ lại những lúc này không biết sẽ có cảm tưởng gì.

Hai người một đường phản hồi liền không nưa có chuyện gì, khi quay lại thì vẫn chưa có ai quay lại, xem ra bọn người kia không được may mắn cho lắm. Bất quá nàng cũng không mấy lo sợ bọn người kia an nguy, cái này bình nguyên cơ bản là không có yêu thú lợi hại nào, cái kia Yêu báo có lẽ cũng chỉ là số ít khác loại mà thôi.

“Bọn hắn còn chưa quay lại, vậy thì chúng ta đợi bọn hắn một lát đi!”. Thanh Nguyệt thấy đám kia còn chưa quay lại nhìn hơi thở dài nói. Nàng cũng không có ý định đem cái kia Ám minh thố ra xử lý mà ngồi đả tọa xếp bằng tu luyện, xem ra việc xử lý yêu thú thịt là do người khác làm. Về phần an toàn nàng tạm thời không lo, bên cạnh có Thiên Quân cái này không biết đặc dị, nếu là có hung hiểm thì sẽ báo trước, nàng lúc này đang có một đống suy đoán, thật sự không biết Thiên Quân là như thế nào tồn tại.

“Nguyệt tỷ tỷ!”. Bất quá khi Thanh Nguyệt đang chuẩn bị nhập định thì bên cạnh nàng Thiên Quân lại kéo kéo d56d0iXM tay áo nàng lại có chút khó xử.

“Hử? Làm sao vậy Tiểu Lãng?”. Thanh Nguyệt hơi chút kinh ngạc nhìn sang Thiên Quân nghi hoặc, tên này còn muốn cho nàng thêm cái nào kinh hỉ?

“Ta có thể ăn vật này sao?”. Thiên Quân nâng lên một gốc thảo dược nói. Hắn trên đường đi liền nhìn thấy gốc thảo dược, tuy rằng không nhận ra đây là cái nào chủng loại nhưng bên trong chứa đưng lực lượng to lớn, hắn cảm giác có thể ăn được.

“Vạn niên Dương thanh thảo!”. Thanh Nguyệt con ngươi trợn trừng nhìn trong tay Thiên Quân gốc này thảo dược chợt thét lên. Đây đã xem như một loại Thần cấp nhất trọng thảo dược, giá trị liên thành, thế nhưng Thiên Quân lại hỏi có thể hay không ăn? Thần cấp thảo được là cỡ nào khó gặp, cái này liền tốt, tên này chạy một đoạn đường liền túm được một cái, nhìn đến rễ cây vẫn còn chút bùn đất nàng liền biết tên này là vừa mới nhổ được. Mấu chốt làm nàng kinh hãi đó là nàng và hắn cùng một đoạn đường đi, tên này là chạy theo nàng, nàng nhưng không nhìn thấy cái này Dương thanh thảo. Nên biết tên kia đơn thuần là “nhìn” bằng mắt mà thôi, vậy mà có thể thấy được sự vật mà linh thức của nàng cũng không nhìn thấy, người so với người quả thực muốn tức chết!

“Không thể ăn!”. Nghĩ chớp nhoáng mà thôi, nàng lập tức cản lại tên này. Thần cấp thảo được không những lực lượng to lớn mà cũng rất cường hoàng, bá đạo, đối với nhân loại thì cần đem luyện thành đan dược thì mới có thể an toàn, Thiên Quân nếu như ăn trực tiếp thì trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.

“Há? Không thể ăn sao? Ta thấy mùi vị cũng không tồi đâu...”. Thiên Quân kinh ngạc. “Không ăn được thì có gì dùng..”. Nói đoạn liền muốn vứt xuống hồ nước phía dưới.

“Ách! Khoan đã!”. Thanh Nguyệt thấy vậy thì sợ hết hồn vội hô. Đây là cái nào bại gia tử mất trí nhớ đây, Thần cấp nhất trọng thảo dược ah, hắn mắt không nháy một cái liền muốn ném đi! Nàng nhanh muốn khóc. “Đem nó cho ta!”. Nàng vẫy tay nói.

“Ồ? Tỷ tỷ cần nó sao? Không ăn được thì làm được gì...”. Thiên Quân lẩm bẩm nhưng vẫn cầm gốc Dương thanh thảo kia ném cho Thanh Nguyệt, tại hắn trong ý thức lúc này chỉ muốn làm sao no bụng, những vật khác liền không có chút nào có ý nghĩa.

“Bắt...”. Thanh Nguyệt vươn tay liền bắt lấy, sau đó lấy ra một hộp gỗ được tạo hình tinh xảo, sau đó cẩn thận cất nó vào, đương nhiên là xem như bảo vật một dạng.

“Vật này với tỷ tỷ có tác dụng sao? Như thế nào liền cẩn thận như thế?”. Thiên Quân nhìn thấy vậy thì một hồi cổ quái nói. Không ăn được thì muốn thu làm gì đâu?

“Có tác dụng lớn! Vật này không phải không ăn được mà là phải đem luyện thành đan mới ăn được!”. Thanh Nguyệt một bộ thất bại nói. Cho dù là mang lên lớp che mặt cũng không thể che đi nàng tâm tình lúc này. “Vật này đệ làm sao thấy?”. Nàng nghiêm túc nhìn Thiên Quân nói, tên này ánh mắt quá mức đáng sợ.

“Đan dược... Có chút quen thuộc...”. Thiên Quân nghe nhắc đến đan dược thì hơi nhíu mày nói, hắn ký ức bên trong giống như cũng có một chút đan dược tri thức, thế nhưng ít ỏi vô cùng, loe lên liền biến mất, hắn hơi chút nhíu mày một cái liền thôi. Sau đó lại nhìn Thanh Nguyệt.

“Ta cảm thấy nó chất chứa lực lượng không nhỏ, nhổ lên xem thử...”. Hắn không sao cả nói.

“Cảm thấy...”. Thanh Nguyệt lại một trận run lên, các nàng rút cục đã cứu một cái như thế nào quái vật Nhân tộc? Hắn có thể nhìn thấy vượt xa linh thức, hắn lại có thể cảm thấy được linh dược năng lượng, hắn còn là người sao?

“Tiểu Lãng! Đệ có còn hay không” Cảm thấy “mấy vật như Dương thanh thảo này?”. Ánh mắt chợt lóe Thanh Nguyệt nhìn Thiên Quân kinh hỉ nói. Đây chính là trong truyền thuyết tầm bảo thú nhưng ở Nhân dạng ah! Nàng thật muốn xem một chút.

“Tương tự như cây Dương thanh thảo kia?”. Thiên Quân một hồi nhăn nhó, hắn đang đói đây. Những cây kia khoảng cách quá xa, chạy đến đó hắn có khi muốn chết đói.

“Đúng vậy!”. Thấy Thiên Quân biểu hiện thì Thanh Dương một trận kinh hỉ. Hăn còn có thể “cảm nhận” thấy những thảo dược tương tự cấp độ Dương thanh thảo.

“Có! Thấy bốn cây tương tự, một cây gấp khoảng năm lần!”. Thiên Quân thấy Thanh Nguyệt như vậy thì biết mấy cây không ăn được này có tác dụng to lớn đối với nàng, cho dù không nguyện ý những vẫn nói ra.

“Nhiều như vậy...”. Thanh Nguyệt kinh hãi. Thần cấp thảo được, lại một lần nhìn thấy nhiền như thế, còn có... “Gấp năm lần Dương thanh thảo lực lượng...”. Nàng lẩm bẩm sau đó ánh mắt tỏa sáng. “Gốc dược liệu kia ở chỗ nào?”.

“Cái kia Yêu sư cùng cái kia yêu báo chỗ...”. Thiên Quân bất đắc dĩ nói.

“...”. Thanh Nguyệt im lặng. Hóa ra tên này sớm đã nhìn ra rất nhiều thứ mà nàng không thấy, chỉ là hắn một chút khái niệm cũng không có, chỉ một lòng hướng đến chủ nghĩa ăn uống. Nàng đang kinh hãi không nói nên lời thì Thiên Quân lại thả thêm một khối bom càng thêm nặng ký.

“Còn có một cái có lực lượng gấp ngàn lần so với cái kia Dương thanh thảo...”.

“Ngàn... Ngàn lần...”. Thanh Nguyệt lắp bắp, Nàng khuôn mặt khiếp sợ đến tái nhợt. Gấp ngàn lần Dương thanh thảo lực lượng chỉ e chí ít cùng là Thánh thần cấp thảo dược, thậm chí còn là Thánh dược!

***** Tối muộn còn có một chương, tầm 11h nha

Tác giả: Đế Thanh