Ma Thần Thiên Quân

Chương 263: Vũ Thiên Quân cơn giận (2)




Thần Quân tự bạo Luân hồi đại chu thiên thần thông công kích Đạo trần bi nhằm “cứu” ra Thiên Luân bản thể đang bị nó trấn áp bên dưới. Bạo liệt lực lượng kinh thiên động địa không những đánh cho Đạo trần bi chao đảo giải thoát cho Thiên Luân mà còn công kích đánh phá cấm chế của Đạo trần hồ, đồng thời với đó hắn cũng bị thương không nhẹ!

Không những tự bạo thần thông kiến hắn gặp phản phệ mà lực lượng dư âm càng khiến hắn bị thương thêm nặng, chỉ là hắn còn không có thời gian chữa thương ổn định thương thế thì bên ngoài Đạo trần hồ sự việc đã khiến hắn nổi giận kinh thiên, Cô cô của hắn lại bị người đe dọa? Từ khi hắn có được thực lực nhất định còn chưa có kẻ nào dám vuốt râu hùm, đừng nói bên ngoài tinh không vô tận, cho dù chính như bên trong Hư thiên bí cảnh này cũng tuyệt đối không thể tha thứ.

Không để ý Đạo trần bi bị đánh cho nghiêng ngã, Thần Quân lập tức câu thông Thiên Luân, hắn lúc này đương nhiên cần đến thần thông lực lượng của Thiên Luân để đánh giết kẻ dám đe dọa Cô cô Vũ Thế Nguyệt của hắn!

Thiên Luân cho dù bị trấn áp bên dưới Đạo trần bi thời gian dài cùng với vừa rồi phối hợp cùng Thần Quân vùng thoát ra khỏi Đạo trần bi trấn áp nhưng lấy nó nội tình thì uy lực vẫn vô cùng đáng sợ, nó thần thông chính là Thời không lực lượng, lợi dụng nó Thần Quân có thể vượt qua thời không đánh giết kẻ địch.

Thế nhưng lúc này Thần Quân có chút phản ứng không kịp, Cô cô hắn Vũ Thế Nguyệt trong lúc hắn còn chưa kịp phản ứng đã một đao đâm xuyên eo hắn, lấy hắn Thái sơ thân thể vậy mà không có lấy một chút ngăn cản lực lượng, có thể thấy chủy thủ kia sắc bén cùng Vũ Thế Nguyệt quyết tâm đâm chết hắn!

“Hừ...”. Thần Quân lạnh rên một tiếng đau đớn, chỗ bị đâm truyền đến cảm giác đau đớn cùng tê dại khiến hắn lập tức hiểu ra, Vũ Thế Nguyệt chủy thủ đâm vào eo hắn không những sắc bén mà còn mang theo kịch độc đáng sợ, có thể độc ngấm vào Thái sơ thân thể, loại độc này tuyệt không phải vô danh.

“Hừm!”. Thần Quân nhíu mày nhìn Vũ Thế Nguyệt, bống hắn tay phải lực lượng tuôn trào cầm cố Vũ Thế Nguyệt giũa không trung cách hắn gần nữa trượng. “Vì sao công kích ta?”. Hắn nén lại đau đớn lạnh lùng hỏi.

“...”. Vũ Thế Nguyệt con ngươi mờ mịt tuyệt vọng không hiểu vùng vẫy cố thoát khỏi Thần Quân khống chế, thế nhưng hắn cho dù có bị thương vẫn có thể dễ dàng cầm cố nàng, mặc cho nàng dãy dụa vẫn không thể tránh thoát được lực lượng đang cấm cố nàng giữa không trung.

“Chuyện gì xảy ra..”. Lực lượng cuồng bạo do vừa rồi va chạm còn chưa tán đi nên không có ai có thể nhìn thấy cục diện bên trong, Vũ Thiên là kẻ gần đó nhất tuy rằng không nhìn thấy nhưng thông qua khí tràng hắn có thể suy đoán ra được ban nãy vừa có chuyện gì.

“Hắn là kẻ giả mạo!”. Như với được cọng cỏ cứu mạng, Vũ Thế Nguyệt lập tức chỉ về phía Thần Quân đầy cừu hận nói.

“Huh...”. Lần này không những là Vũ Thiên mà Thần Quân cũng nhíu mày nhìn Vũ Thế Nguyệt, tiếp sau đó chính là kinh thiên nộ hống phát ra từ miệng Vũ Thiên.

“Ah.... Các ngươi đều phải chết!”. Vũ Thiên như dã thú bị thương gầm lên, cùng với đó tu vi không chút bảo lưu bùng lên, sau lưng hắn một cái cự kiếm vàng kim bóng mờ như mờ ảo hiện lên, tuy rằng nhìn như mờ ảo không hiện thực nhưng nó kinh khủng uy áp kia làn tràn khắp cả thiên địa khiến cho tất thảy Thí luyện giả đang xem trò vui còn đang mờ mịt không hiểu kia đều phải giật mình tỉnh lại!

Đạo trần hồ không ngừng vang lên tiếng nổ lớn nhưng lúc này tất cả sự chú ý đều đang chuyển lên cự kiếm bóng mờ kia, nó uy áp cùng hình tượng lập tức đã khiến cho bọn hắn biết, Vũ Thiên lúc này đã không có cố kị, hắn muốn toàn lực chém giết rồi!

“Ha ha ha! Các ngươi cho dù cứu được nàng thân thể nhưng đừng hòng cứu được nàng tính mạng, lúc này nàng tính mạng đang nằm trong ta bản Thánh tử!”. Đột nhiên một giọng cười lạnh lùng vang lên, chính là trước đó bị Thần Quân một kích kinh hãi chạy trốn, thế nhưng lúc này Thần Quân bị Vũ Thế Nguyệt một đao đâm thương, thân lại mang kịch độc, hắn đương nhiên không sợ. “Vốn định cho Vũ Thiên một món quà bất ngờ, không ngờ lại để ngươi hứng nhận...”. Người nói là Thần Anh Vô Địch, chỉ là hắn còn không biết Thần Quân rút cục là thần thánh phương nào.

“Vô sỉ...”. Vũ Thiên đang chuẩn bị phát động công kích nghe nói như vậy thì chậm lại một nhịp mắng lớn.

“Khoan đã!”. Thần Quân cũng đồng thời với đó giơ tay ngăn cản Vũ Thiên, hắn khóe miệng máu đen chảy ra, chính xác là máu đen ah! Hắn Thái sơ thân thể máu đỏ tươi như châu ngọc lúc này lại là một màu đen kịt, có thể thấy độc lực đáng sợ nhường nào?

Thần Quân đưa tay ngăn cản Vũ Thiên đương nhiên không phải sợ, hắn có lý do của hắn, phản phệ trước đó khiến hắn bị thương không nhẹ, đã ảnh hưởng không nhỏ đến chiến lực của hắn, lại thêm độc tính không biết dây dưa bên trong thể nội không ngừng ăn mòn tiến về phía Tiểu Ma giới, tình thế khá nghiêm trọng, lại thêm Vũ Thế Nguyệt tình huống không rõ khiến hắn có chút bế tắc.

“Hừ...”. Vũ Thiên giống như không hiểu Thần Quân hừ lạnh một tiếng nhưng vẫn là thu tay lại đứng lạnh lùng nhìn xunh quanh, lực lượng cuồng bạo qua đi, Đạo trần hồ ngoài những tiếng đì đùng từ bên dưới Đạo trần hồ đang không ngừng vang lên kia thì đã gần như yên ổn lại, Vũ Thiên ba người chính là đang bị hơn ba vạn Thí luyện giả vây quanh, trong đó đương nhiên có kẻ là muốn chém giết Vũ Thiên, có kẻ lại là đang xem trò vui mà thôi, hiếm khi có dịp ah.

“Ngươi rút cục đã làm gì nàng?”. Thần Quân lạnh lùng nhìn Thần Anh Vô Địch nói. Kẻ này khí tức Thần Quân có chút quen thuộc nhưng hắn tạm thời còn chưa nhớ ra, thế nhưng hắn không nhớ không có nghĩa là kẻ kia không nhớ.

“Là ngươi! Làm sao lại là ngươi?”. Thần Anh Vô Địch con ngươi co rút kinh sợ thất thanh nói. Ban nãy hỗn loạn lực lượng khiến hắn không thể nhận ra kẻ đột nhiên công kích cứu ra Vũ Thế Nguyệt là ai nhưng khi lực lượng tản đi thì hắn đã có thể nhận ra kẻ địch bí ẩn, chính là kẻ không lâu trước cùng hắn cách không một trận chiến, không những thế còn đánh hắn phải chật vật rút lui đây.

“...”. Hỗn loạn qua đi thì Thí luyện giả gần đó cũng nhìn ra được tính huống lúc này, có chút khinh bỉ Thần Anh Vô Địch ah, thật sự không đáng với danh hào Thái cổ Thần tộc. Thế nhưng biết cường địch lợi hại mà vẫn muốn quang minh chính đại chém giết chỉ sợ càng khiến người ta cười lớn hơn, đôi khi dùng mọi thủ đoạn để dành được thắng lợi mới là cách dẫn đến con đường thành công ah!

“Ha ha ha, cho dù là ngươi thì trúng phải Huyết kinh tộc cũng đừng hòng dễ dàng loại bỏ!”. Kinh sợ qua đi Thần Anh Vô Địch đột nhiên ngửa mặt cười lớn nói. “Các ngươi còn chờ cái gì, lúc này không nhân cơ hội trừ khử hai bọn hắn, đợi khi bọn hắn rời khỏi đây chính là các ngươi kiếp nạn!”. Bất chợt hắn nhìn xung quanh cười lạnh nói, đồng thời với đó hắn tu vi cũng ầm ầm bộ phát, thình lình cũng có Thánh tổ bước thứ chín hậu kỳ! Không chút nào kém Vũ Thiên!

“Xoạt!”. “Xoạt!”. Hắn dứt lời thì hư không cũng hé ra, bốn vị bí ẩn thiên kiêu ẩn mình bên trong lực lượng được bọn hắn tạo nên bước ra, tu vi cũng thả ra, thình lình là thuần một sắc Thánh tổ bước thứ chín hậu kỳ! Chỉ là bọn hắn vẫn chưa có ý định công kích mà thôi.

“Huh? Bán bộ hỗn độn khí?”. Một trong bốn người bí ẩn kinh ngạc một tiếng khi nhìn thấy Thiên Luân đang bị Thần Quân nắm, theo hắn dứt lời thì liền có vô số ánh mắt tham lam nhìn Thần Quân không chút cố kị, nếu không phải có Vũ Thiên cùng năm vị đỉnh cấp yêu nghiệt đang ở đây thì chỉ sợ đã xảy ra dánh cướp rồi,

“Hắc hắc! Xem ra các ngươi là dự định chặn giết ta ah!”. Vũ Thiên thấy bốn người bí ẩn đi ra thì cười quái dị nói, tính cả Thần Anh Vô Địch, hắn nhận ra được ba người trong năm người ah. Bất giác hắn lại quay sang nhìn Thần Quân đang bị một loại hắc khí quỷ dị vậy quanh, hắc khí kia giống như một loại khói quấn lấy Thần Quân, không sai biệt lắm chính là độc lực trên chủy thủ vừa rồi Vũ Thế Nguyệt đâm lên eo Thần Quân rồi. Hắn tuy rằng đang để ý xung quanh nhưng vẫn liếc qua Vũ Thế Nguyệt cùng Thần Quân tình huống, chỉ sợ có rất nhiều vướng mắc rồi.

“Bỏ qua ta sao?”. Thần Quân câu hỏi không được trả lời, lại nhìn thấy bốn vị Thiên kiêu bí ẩn bước ra từ hư không thì lạnh lùng nói. “Ta cho ngươi một cơ hội cuối, ngươi đã làm gì nàng?”. Hắn lạnh lùng nhìn Thần Anh Vô Địch gằn giọng hỏi. Vè phần nhiều kẻ đang đánh chủ ý lên Thiên Luân, hừ, để xem bọn hắn có mạng hưởng hay không đã.

“Ồ? Trúng phải Huyết kinh độc mà vẫn có thể cầm cự đến lúc này, ngươi không hổ danh là kẻ đi đầu đạt đến Thánh tổ đỉnh phong ah!”. Thần Anh Vô Địch hơi có chút kinh ngạc nói. Loại độc này chính là Hư vô cảnh cũng phải đau đầu, Thần Quân có thể cầm cự được đến lúc này chứng tỏ không đơn giản. “Cho ngươi chết được minh bạch! Bạo cho ta!”. Hắn bất ngờ cười lạnh hướng Vũ Thế Nguyệt như ra lệnh nói.

“...”. Vũ Thế Nguyệt giống như nhận chỉ lệnh, thể nội lực lượng đột nhiên cuồng bạo lên, nàng vậy mà muốn tự bạo!

“Hắc hắc!”. Một kẻ được bao bọc trong một khu vực ánh sáng rực rỡ đủ màu cười quái dị, kẻ này đương nhiên là một kẻ nắm giữ Chung cực lực lượng, Vạn tượng chi lực!

“Hử?”. Vũ Thiên cùng đám Thí luyện giả đương nhiên đều nhìn ra dị thường, Vũ Thiên con ngươi co rút, đến lúc này còn không biết Vũ Thế Nguyệt là đang bị Thần Anh Vô Địch khống chế thì hắn không đáng mặt thiên kiêu rồi, chỉ là hắn còn chưa có phản ứng gì thì đã có người xuất thủ trước. kẻ đó đương nhiên chính là Thần Quân.

Chỉ thấy Thần Quân nhẹ tiến một bước liền đứng trước mặt Vũ Thế Nguyệt, tay trái hóa chảo chụp lên mặt Vũ Thế Nguyệt, nàng lúc này chính là đang bị Thần Quần cầm cố giữa không trung không thể nhúc nhích, muốn tự bạo đương nhiên Thần Quân sẽ không dể chuyện này xảy ra được! Cho dù hắn tình huống có chút không được sáng sủa nhưng cũng tuyệt không để cho Vũ Thế Nguyệt bỏ thân lại trước mặt hắn được.

“Xùy...”. Vũ Thế Nguyệt thể nội lực lượng cuồng bạo liền như một quả bóng xì hơi dần tan biến, nàng lúc này giống như không thể tự mình không chế bản thân ah.

“Hử?”. Thần Anh Vô Địch con ngươi co rụt, hắn vốn có thể khống chế Vũ Thế Nguyệt hành động nhưng lúc này lại không thể khống chế được nữa, không phải do Vũ Thế Nguyệt phản kháng đương nhiên là do Thần Quân thủ đoạn rồi.

“Thần nguyên ấn ký?”. Thần Quân lực lượng lionh hồn như thủy triều tràn vào thức hải Vũ Thế Nguyệt, lúc này đây hắn đương nhiên không có cố kị nhiều chuyện nữa, hắn muốn tìm căn nguyên của việc Vũ Thế Nguyệt đang bị khống chế lúc này. Dĩ nhiên, hắn đã tìm thấy, thủ đoạn khống chế thuộc hạ bí truyền của Thái cổ Thần tộc, Thần nguyên ấn ký!

“Hắc hắc! Ngươi quả nhiên là hạ xuống Thần nguyên ấn ký!”. Lại một trong bốn vị bí ẩn Thiên kiêu lạnh lùng cười cười nói, hắn lúc này đang được bao bọc bên trong một loại âm u mục nát khí tức, thình lình chính là Chung cực lực lượng Tử vong chi lực. Lúc này ở giữa Đạo trần hồ như hình thành một cái vòng tròn, bên trong đầu tiên là ba người Thần Quân, bọn hắn là bị năm kẻ vây quanh, tiếp đó lại là một lớp Thí luyện giả khác, cục diện rối rắm phức tạp ah.

“Hừ! Kẻ này nếu ở toàn thịnh thì không chút nào thua kém chúng ta, lúc này hắn lại trúng phải Huyết kinh độc khiến cho thực lực giảm xuống, không nhân lúc này trừ khử hắn các ngươi sẽ phải hối hận!”. Thần Anh Vô Địch không để ý bốn vị khác trào phúng mà lạnh lùng nói. Lần trước cách không giao thủ ăn cái thiệt thòi lớn hắn đương nhiên sẽ đòi lại gấp bội.

“Hừ! Một cái Huyết kinh độc cũng dám nói muốn ăn chắc ta?”. Thần Quân con ngươi lóe lên kinh khủng hào quang, lực lượng quanh thân như thủy triều ầm ầm tràn ra, Thánh tổ đỉnh phong tu vi không chút nào giữ lại, cùng với đó Luân hồi chi bàn cũng hiên ra dưới chân hắn, muốn cũng kẻ địch chém giết, hắn trước tiền cần khử độc cùng ổn định chút thương thế ah. Đồng thời hắn nhìn sang Vũ Thiên truyền âm. “Cầm cự một khắc, sau một khắc ta muốn huyết nhuộm Đạo trần hồ!”.

“Hắn muốn trừ độc! Đừng cho hắn thời gian!”. Thần Anh Vô Địch thấy vậy thì thầm hô không ổn hét lên, thân hình lóe lên tiêu thất, nếu để Thần Quân khôi phục lực lượng chạy trốn, sau này gặp lại còn chưa biết kẻ nào gặp xui xẻo.

“...”. Bốn vị bí ẩn Thiên kiêu từ lúc đến cũng không tỏ thái đó gì nhưng khi thấy Thần Quân tu vi thì đều bất giác kinh dị, đúng như Thần Anh Vô Địch nói, Thần Quân là kẻ đi đầu đạt đến Thánh tổ đỉnh ah, không nhân cơ hội này chém giết hắn, ngày sau chỉ sợ không có cơ hội. Bọn hắn thân hình cũng lóe lên lao về phía Thần Quân, lấy bọn hắn năm người hợp lực tin rằng có thể một kích tất sát!

“Ầm!” “Uỳnh”. Đột nhiên cự kiếm bòng mờ đáng troe phía trên hư không rung lên, hư không ầm ầm rung động, kèm với đó là giọng nói như thần thánh vang vọng khắp không gian. “Đối thủ của các ngươi là ta!”. Vũ Thiên gầm lên nói. Hắn vì lo lắng cho Vũ Thế Nguyệt vân chưa muốn phát động công kích, chỉ là lúc này kẻ địch đã muốn đánh đến, Thần Quân lại vừa khống chế ngăn không cho Vũ Thế Nguyệt tự bạo, một bên lại giải độc, bây giờ chỉ có mình hắn đối phó với năm tên kia ah!