Ma Thần Máu

Chương 68: Lão Râu Bạc




Di chuyển hơn một giờ, tôi đã đi đến được hang đá trêи núi.

Hai tên ma nhân đang cầm những mũi giáo làm từ sừng của côn trùng đứng canh bên ngoài, trêи tay họ cầm hai bó đuốc đang cháy.

"Ai?" - Một tên hỏi khi nghe thấy tiếng bước chân của tôi.

"Là...ta..." - Tôi biến thành hình dạng ma quỷ của mình, rồi trả lời họ với một giọng khàn khàn.

"Ông trở về rồi ư, ông giết được con tôm chưa?" - Hắn hỏi tôi.

"Đó không phải việc của ngươi!" - Tôi trừng đôi mắt đỏ máu của mình lên và quát hắn.

"Dẫn ta đi gặp trưởng làng." - Tôi ra lệnh.

"Vâng, vâng thưa ngài." - Tên ma nhân đó run rẩy đáp.

Hắn dẫn tôi vào trong hang, cái hang này khá rộng, mỗi gia đình ma nhân được chia diện tích vài mét, họ ngồi xung quanh một đống lửa lớn.

Một con Sâu Xanh đang bị quay trêи ngọn lửa đỏ, mỡ nó chảy tí tách.

Sau một lúc thì con sâu chín, hai tên ma nhân to khỏe tháo nó xuống và bắt đầu cắt nó.

Con sâu to khoảng một mét, khi chín thịt nó khô lại, có mùi cũng khá thơm. Sau khi cắt ra thì mỗi ma nhân được chia một miếng thịt sâu bằng nắm tay.

"Ngài muốn ăn chứ?" - Lão trưởng làng mang theo một cái đĩa bằng đá, có một miếng thịt sâu thơm giòn ở trêи và hỏi tôi.

"Không, cám ơn, ta không ăn thứ này." - Tôi trả lời lão bằng một giọng nhàn nhạt.

"Hai nô ɭệ của ta đâu rồi, họ vẫn khỏe chứ?"

"Chúng tôi chăm sóc họ rất tốt, xin ngài yên tâm." - Trưởng làng chỉ tay về một góc. Hai cô gái ma nhân của tôi đang ăn những miếng thịt sâu và ít quả dại màu đỏ.

"Ta vẫn chưa giết được con tôm, ta không tìm được nó."

"Ngày mai ta sẽ rời đi cùng hai nô ɭệ của mình."

Mặt lão trưởng làng tái đi, hắn quỳ xuống.

"Xin ngài, ngài đã phá hỏng lễ hiến tế của chúng tôi, nếu bây giờ ngài rời đi, thủy quái sẽ giết chúng tôi mất."

"Hay ngươi muốn ta giết tất cả các ngươi ngay bây giờ?" - Tôi nói với giọng lạnh lẽo.

"Vì mạng sống của mình, các ngươi sẵn sàng đem hiến tế những cô gái yếu đuối tội nghiệp, ngươi cảm thấy việc làm này là đúng sao?"

"Nếu các ngươi chết, đó cũng là tội ác do các ngươi gây ra."

Lão già bật khóc khi nghe tôi nói.

"Nếu được lựa chọn chúng tôi sẽ không làm thế, nhưng chúng tôi hết cách rồi."

"Khi con tôm xuất hiện, con trai tôi và những trai tráng của làng đã cố dùng vũ khí để chống lại nó."

"Con trai tôi là một hiệp sĩ tập sự, đáng lẽ nó đã đi đến một thị trấn để sinh sống, nhưng vì tôi nên nó đã ở lại đây."

"Khi nó và những người khác tấn công thủy quái . Thì chỉ bằng một hơi thở lạnh lẽo, con quái vật đã biến tất cả bọn họ thành tượng băng." - Lão ta khóc như một đứa trẻ.

"Bây giờ chúng tôi không còn cách nào khác ngoài hiến tế người dân cho thủy quái."

"Xin ngài hãy giúp đỡ chúng tôi." - Lão nói.

"Xin ngài hãy giúp đỡ chúng tôi." - Các ma nhân khác cũng quỳ xuống cầu xin.

"Hừ!"

"Đáng lẽ ra các ngươi không nên lừa thầy của ta làm tế phẩm." - Tôi quát vào mặt họ.

"Lừa? Thưa ngài, chúng tôi chưa bao giờ làm điều đó." - Lão trưởng làng nói.

"Chúng tôi chỉ cầu xin thầy của ngài giúp đỡ tiêu diệt con thủy quái. Nhưng thầy của ngài cũng bị nó ăn, chúng tôi biết điều này gây ra sự đau khổ cho ngài, nhưng cũng không thể đổ lỗi cho chúng tôi được.

Tôi chợt nhớ lại tình cảnh ngày đó, sau khi nghe về con thủy quái, thầy tôi nhảy xuống nước, một lúc sau nó trồi lên nói tế phẩm đã chạy trốn, rồi đòi hỏi tế phẩm mới.

"Hình như là dân làng không nói dối gì cả, có lẽ sự mất tích của thầy mình là tai nạn thật." - Tôi nghĩ thầm.

"Lúc đó mình cảm thấy buồn nên đã đổ lỗi cho họ."

Suy nghĩ một lúc tôi nói.

"Tốt, ta sẽ ở lại đây, chờ con tôm xuất hiện và giết nó."

Tôi đang ngồi trêи một tảng đá, chờ con tôm xuất hiện. Tôi đã đợi nó được một tháng rồi nhưng nó vẫn không xuất hiện để đòi tế phẩm.

"Hay là trong lúc đuổi mình, con bạch tuộc phá hỏng cái hang rồi."

Tôi tiếp tục đợi thêm một tháng. Con tôm vẫn không xuất hiện.

"Con tôm chết tiệt, chắc nó biết mình đang chờ nó nên trốn luôn rồi."

"Vậy mình sẽ ở đây một năm luôn vậy."

Bây giờ tất cả ma nhân đều đã quay trở lại nhà của họ, họ rất vui vẻ vì con tôm đã không tới đòi hiến tế.

Tôi đi về phía ngôi nhà to lớn nằm giữa làng, nó là ngôi nhà đẹp nhất ở đây, được làm từ đá, có một cái sân rộng trồng rất nhiều hoa.

"Ngôi nhà này đẹp đấy, nhưng ăn cướp nó từ tay trưởng làng thì thật mất mặt, mình sẽ tự xây nhà để ở."

"Cốc...cốc...cốc..."

"Trưởng làng, ông có ở nhà không?" - Tôi gõ cửa rồi chờ đợi.

Mất một lúc thì lão trưởng làng ra mở cửa.

"Thưa ngài cần tôi hỗ trợ việc gì." - Lão hỏi với ánh mắt e dè.

"À ta chỉ cần một ngôi nhà thôi." - Tôi mỉm cười nhìn lão, rồi nhìn căn nhà của lão.

"Nhà của ông đẹp đấy." - Tôi nhe răng nhìn lão.

"Xin ngài, tôi đã già, con tôi đã chết, xin ngài rủ lòng thương." - Lão quỳ xuống đất ngay lập tức.

"Ta chỉ đùa thôi, lão năm nay 190 tuổi rồi đúng không, đối với một ma nhân thì 190 tuổi quả là một số tuổi đáng ngưỡng mộ."

"Ta bây giờ cũng khoảng 190 tuổi đấy, thật ra lão có thể xem ta là bạn, ta cũng không đáng sợ lắm đâu." - Tôi tỏ ra thân thiện với lão ta.

"Sao? Ngài mới chỉ gần 200 tuổi thôi ư? Tôi tưởng ngài phải cả ngàn tuổi rồi."

"Ma nhân như chúng tôi thật khổ, nếu không có huyết thống quý tộc thì chỉ sống được 200 300 năm, cho dù có là quý tộc thì cũng chỉ sống được một ngàn năm, còn ma quỷ như ngài có thể sống hàng ngàn năm, ôi...." - Lão than thở.

"Ừm, giờ ta cần một khu đất để xây nhà, ông chỉ chỗ đi, ta sẽ tự xây." - Tôi nói.

"Ở cuối làng còn rất nhiều đất trống, ngài có thể sử dụng chúng thoải mái, nếu cần giúp đỡ xin cứ nói với tôi." - Lão trưởng làng nói.

"Hơi trễ, nhưng tên ông là gì vậy." - Tôi hỏi tên của ông ta.

"Hồi trẻ tôi được gọi là Tóc Đen, nhưng bây giờ thì họ gọi tôi là Râu Bạc rồi, khụ khụ." - Lão Râu Bạc vừa ho vừa trả lời.

Tôi lấy ra chiếc túi đựng kết tinh năng lượng của mình, lấy một viên Kết Tinh Sinh Mệnh ra và đưa cho lão.

"Cầm lấy, nó có thể giúp ông khỏe hơn, nếu may mắn ông sẽ sống thêm được vài chục năm nữa."

"Cám ơn lòng tốt của ngài, nhưng tôi già rồi, sống lâu cũng không giúp ích gì, tôi sẽ đem nó cho cháu của mình." - Lão cám ơn rồi bỏ viên kết tinh vào ngực áo.

"Ông có cháu sao, gọi nó tới đây đi, nếu ông chết ta sẽ giúp ông chăm sóc đến khi nó trưởng thành."

"Ôi thật tốt quá, con dâu tôi chết vì khó sinh 5 năm trước, rồi hai năm sau con trai tôi cũng chết khi đánh nhau với thủy quái, từ sau khi con trai tôi chết thì tôi đã không muốn sống nữa, nhưng vì thương cháu gái nên tôi vẫn cố gắng sống tiếp..."

"Tóc Lam, ra chào ngài Quỷ Máu đi con." - Ông ta gọi tên cô bé.

Một cô bé 5 tuổi có mái tóc xanh lam và đôi mắt to tròn rụt rè đi ra và núp sau ông nội của nàng.

"Một cô bé dễ thương, đây là quà gặp mặt." - Tôi lại lấy ra một viên kết tinh năng lượng màu trắng xanh rồi đưa cho cô bé.

"Kẹo ư? Cám ơn ngài." - Cô bé liền ngay lập tức cầm lấy nó cho vào miệng.

"Nhả nó ra ngay! Kết tinh không ăn được đâu." - Lão Râu Bạc hốt hoảng.

"Đừng lo, ta sẽ giúp nàng tiêu hóa nó."

Tôi đặt bàn tay của mình lên trán nàng.

"Cộng Hưởng Năng Lượng"

Một kỹ năng hỗ trợ giúp tôi truyền năng lượng của mình vào người khác mà không làm hại họ.

Cánh tay tôi phát ra ánh sáng đỏ, những dòng năng lượng của tôi quấn lấy viên kết tinh trong bụng nàng rồi hòa tan nó, sau đó khuếch tán năng lượng của nó ra mọi tế bào trong cơ thể của cô bé.

"Giờ thì xong rồi, ta cảm nhận được dòng chảy năng lượng trong người của cô bé, nếu may mắn thì sau này nàng sẽ có thể trở thành một Pháp Sư Băng." - Tôi nói với lão Râu Bạc, ông ta đang rất lo cho cháu gái.

"Giờ ta đi đây, tạm biệt."

"À quên nữa, hai nô ɭệ của ta đâu rồi, họ vẫn ổn chứ." - Tôi hỏi lão.

Giờ ông ta đang ôm cháu gái của mình, cô bé bị ngất sau khi tôi giúp nàng hấp thụ năng lượng từ viên kết tinh.

"Họ vẫn ổn, họ đang ở nhà cháu gái tôi." - Ông ta chỉ tay về ngôi nhà bên cạnh.

"Tốt, khi nào xây nhà xong ta sẽ đi đón họ."

Tôi đi về khu đất trống cuối làng và bắt đầu thực hiện kế hoạch xây nhà.