Ma Thần Máu

Chương 540: Lại Đến Băng Nguyên






Ác Quỷ Máu vốn dĩ không cần ngủ, nhưng bởi vì trong quá trình chữa trị thần hồn cho Tam Nương, nó đã sử dụng không ít tinh thần lực của mình để bổ khuyết.
Nên lần này nó đã ngủ một giấc dài, mấy nữ trưởng lão của Đan Mộc Môn bởi vì đều bận bịu với mưu đồ riêng nên cũng không ai đến làm phiền.
Hải Tộc và Linh Tộc lúc này đang giao tranh kịch liệt ở Đông Hải, điều đó giúp Thanh Long Hạm bình yên băng qua Bắc Hải.
Tòa Băng Nguyên sừng sững được bao quanh bởi lớp sương mù, những ngọn núi ở xa xa được che lấp bởi những đám mây.
Băng Nguyên Thành nay chỉ còn là đống đổ nát, những tảng Huyền Băng quý giá bị nước biển mài mòn, những bức tường sụt lún đổ gãy.
Đám đệ tử Đan Mộc Môn bàng hoàng chỉ chỏ, bọn họ từng nghe đến việc Băng Nguyên Thành bị Hải Tộc tấn công, chỉ là không ngờ nó lại hoàn toàn bị xóa sổ.
"A di! Băng Nguyên Thành sao lại biến mất rồi, con nhớ lần trước chúng ta đến đây, nó vẫn còn tồn tại cơ mà?" - Bách Hoa nghi hoặc hỏi.
Bởi vì cùng thuộc Chính Đạo Liên Minh, mối quan hệ giữa Đan Mộc Môn và Thủy Linh Kiếm Môn tương đối tốt.

Thỉnh thoảng người của Đan Mộc Môn sẽ đến Băng Nguyên thu mua các loại tài liệu nội đan thủy thuộc tính, đồng thời bán lại đan dược cho các nữ tu sĩ ở đây.
"Băng Nguyên Thành đã bị san bằng, e là mấy vị sư tỷ sư muội Thủy Linh Kiếm Môn cũng chạy không thoát.

Có lẽ lần này chúng ta đi sai hướng rồi." - Lộ Linh khẽ nhăn mặt, bọn họ vốn dĩ muốn đến để nhờ sự giúp đỡ của các nữ tu sĩ trên Băng Nguyên, nhưng với tình hình này thì khá vô vọng.
"Tỷ không cần bi quan như vậy, chúng ta bây giờ chí ít là cũng được an toàn.

Cùng lắm là chúng ta tìm một ngọn núi nhỏ, xây tạm vài cái động phủ bế quan tu luyện, chờ khi sóng gió qua đi lại trở về môn phái." - Cam Vũ tâm tính tương đối mạnh mẽ, nàng không dễ bi quan những nữ nhân khác.

"Chúng ta có thể chờ nhưng muội sợ đám đệ tử ở trong phái không thể chờ, bây giờ ở Thần Mộc Lâm chỉ có hai tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ tọa trấn, nếu bị tu sĩ ma đạo tấn công thì khó lòng cầm cự." - Mộc Lan ảm đạm nói, trong môn phái nàng còn có một tiểu muội Đại Thừa Kỳ, hiện tại nàng rất lo cho muội muội của mình.
"Không phải là còn có mấy vị Tông Chủ sao? Bọn họ đã lợi dụng chúng ta làm mồi nhử, có lẽ sẽ ra tay bảo vệ cho đám hậu bối.

Dù sao Đan Mộc Môn chúng ta cũng là danh môn đại phái, nếu bị tiêu diệt thì Chính Đạo Minh sẽ thiệt hại không nhỏ." - Cam Vũ cố vớt vát chút hy vọng, đến nàng cũng chẳng tin mấy lời hứa xuông kia.
Tam Nương nhìn mấy cô cháu gái cãi nhau chí chóe, nhưng nàng lại chẳng nói gì.

Mấy cô cháu gái này bình thường đều bế quan tu luyện trong môn phái, cả ngàn năm chưa chắc đã ra khỏi cửa một lần, vậy nên tin tức không được linh thông.

Còn nàng là chưởng quỷ của Thiên Đan Môn, hàng ngày tiếp xúc với rất nhiều người, tin tức linh động hơn nhiều.

Nàng biết việc Thủy Linh Kiếm Môn bị Hải Tộc tấn công, nhưng hai nữ môn chủ đã sớm đoán trước được sự việc.

Đã đưa toàn bộ đệ tử trở về Tuyết Sơn, hơn nữa còn xây dựng một tòa truyền tống trận kết nối với Thương Hải Thành giúp dễ dàng vận chuyển hàng hóa.
Sau đó Thủy Linh Kiếm Môn còn mua một cửa hàng lớn ở trung tâm Thương Hải Thành, chuyên bán các loại tài liệu thủy thuộc tính.

Từ đó Thủy Linh Kiếm Môn trở thành một môn phái giàu có, không còn cảnh túng quẫn như trước.
Tam Nương lấy ra một chiếc trận bàn bằng huyền băng, khẽ gõ nhẹ lên miếng ngọc.

Từ trên trận bàn tỏa ra ánh sáng trắng mờ mờ, sau một lúc hóa thành một tia sáng phóng vọt lên bầu trời.

Đây là trận bàn cầu cứu do Thủy Linh Kiếm Môn phát ra, tu sĩ lỡ may gặp nạn ở Băng Nguyên có thể sử dụng trận bàn này, rất nhanh sẽ có tu sĩ đến cứu viện.
Quả nhiên chỉ hai canh giờ sau từ phía chân trời bay đến hai đạo độn quang một xanh một trắng.

Hai vị nữ xinh đẹp đáp xuống sàn thuyền, trên người bọn họ sương khói mịt mờ, phiêu miểu như tiên nữ.

Một người có gương mặt lạnh như băng, một người ánh mắt linh động vui tươi.
"Gặp qua Tam Nương sư cô, gặp qua Bách Hoa sư tỷ!" - Linh Lung và Băng Ngưng lên tiếng chào hỏi, bọn họ vừa thông qua truyền tống trận tới bờ biển.
"Gặp qua nhị vị môn chủ!" - Tam Nương khẽ cúi người chào, xét về vai vế thì nàng là trưởng bối, nhưng xét về tu vi và thân phận thì lại không bằng, vậy nên vẫn phải hành lễ.
Mấy nữ trưởng lão cũng chắp tay chào hỏi, Linh Tộc rất xem trọng lễ nghi, đôi khi chỉ chào nhau thôi cũng mất cả ngày.
"Tại sao mọi người lại đến Băng Nguyên vậy? Hình như còn hơn ba năm nữa mới đến kỳ thu mua vật liệu?" - Linh Lung nghi hoặc hỏi.
"Chuyện này nói ra rất dài dòng, bọn ta đang săn giết Hải Thú trên biển thì bị đại quân Hải Tộc phục kích, nên đành đến Băng Nguyên nương nhờ một thời gian, mong nhị vị môn chủ nghĩ đến hương hỏa mà ra tay giúp đỡ." - Tam Nương ảm đạm nói.
"Sư cô không cần như vậy, Thủy Linh Môn và Mộc Linh Môn có chung nguồn gốc.


Sư cô cùng sư phụ của bọn con còn là tỷ muội thân thiết.

Bọn con với Bách Hoa tình như thủ túc, khi mọi người gặp nạn bọn con đương nhiên là sẽ giúp đỡ." - Linh Lung tươi cười trả lời.
"Chỉ là không biết mọi người làm cách nào thoát được vòng vây? Ở phía sau có còn truy binh của Hải Tộc không?"
Tam Nương dễ dàng nhận ra sự lo lắng trong ánh mắt của Linh Lung.
"Môn chủ yên tâm, toàn bộ quân đội Hải Tộc đã bị đánh bại, bọn ta trôi dạt trên biển mấy tháng nay vẫn chưa đụng độ con hải thú Độ Kiếp Kỳ nào.

Sư cô hiện tại chỉ muốn thông qua trận pháp truyền tống của Băng Nguyên, đưa mọi người trở về Thần Mộc Lâm."
Linh Lung và Băng Ngưng liếc mắt nhìn nhau.

Hai người bọn họ cảm thấy không đúng lắm, hiện tại toàn bộ Chính Đạo Minh đều đã tập hợp tại Thương Hải Thành, chuẩn bị xuất binh chinh phạt Hải Tộc.

Thủy Linh Kiếm Môn lấy lí do vừa bị Hải Tộc công phá thành trì, đường xá xa xôi nên không thể hội quân.
Còn Đan Mộc Môn hiện tại phải tập hợp cùng Chính Đạo Minh mới đúng, việc bọn họ vô duyên vô cớ đến Băng Nguyên rất đáng nghi ngờ.

Linh Lung cũng không phải là sợ bị Tam Nương ám hại, mà là sợ bên trong việc này có ẩn tình hoặc là bẫy dập của Hải Tộc.
"Nhị vị môn chủ, mời hai người xuống khoang thuyền nói chuyện, mọi việc ta sẽ từ từ kể rõ." - Tam Nương đưa tay làm một thế mời rồi đi trước.
Linh Lung cảm thấy hiện tại cũng không có nguy hiểm gì, liền cùng tỷ tỷ đi theo.

Nàng vừa đi đến hành lang bỗng thấy một thân ảnh quen thuộc, Ác Quỷ Máu vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ dài.
"Tà Huyết ca ca!" - Linh Lung vui vẻ hô lớn.
Nàng giống như con chim nhỏ nhào về phía sắc quỷ, ôm chặt lấy nó vô cùng thân mật.
"Linh Lung thân yêu, sao nàng không ở trong môn phái tu luyện mà lại chạy tới đây?" - Ác Quỷ Máu vỗ nhẹ lên lưng Linh Lung, ân cần thân mật hỏi.
"Cái này muội hỏi huynh mới đúng nha.

Huynh nói xong việc sẽ trở về gặp muội, kết quả là chỉ có Kiều Diễm tỷ tỷ trở về.

Làm muội với Băng Ngưng uổng công lo lắng cho huynh." - Linh Lung phụng phịu nói, gương mặt nhỏ hiện lên một tia hờn dỗi.
"Khục...!Xin lỗi Linh Lung, làm nàng lo lắng rồi.

Mấy hôm nay Long Nữ kêu đói bụng, vậy nên ta dẫn nàng ấy đi bắt vài con cá, nhân tiện hỗ trợ Linh Tộc một tay."
"Muội không biết đâu, bây giờ huynh đã đến Băng Nguyên rồi, nhất định phải ở lại chơi với muội.

Dù sao thì Băng Ngưng tỷ tỷ cũng rất nhớ huynh đó." - Linh Lung khẽ nháy mắt nói, đôi mắt nàng vẫn tinh ranh hoạt bát như lần đầu sắc quỷ nhìn thấy nàng.

Tam Nương nhìn thấy Ác Quỷ Máu và Linh Lung thân mật, bỗng trong lòng hiện lên mùi vị dấm chua.
"Tà Huyết đạo hữu! Ngươi quen với Linh Lung sư điệt sao?" - Âm thanh của Tam Nương mang theo một tia gắt gỏng, giống như là đang chất vấn.
"Đâu chỉ quen biết! Tà Huyết ca ca chính là tỷ phu của sư điệt!" - Linh Lung nhanh nhẹn trả lời, cô nàng ôm chặt lấy cánh tay của sắc quỷ giống như sợ bị người ta cướp mất.
"À, vậy chẳng phải Tà Huyết đạo hữu là trượng phu của Băng Ngưng sao? Con kết hôn từ khi nào vậy? Vì sao người sư cô như ta chẳng nghe thấy tin tức gì?" - Tam Nương mặt cười nhưng tâm không cười, ánh mắt như dao liếc nhìn Ác Quỷ Máu.
"Sư cô đừng nghe Linh Lung nói bậy, Tà Huyết là khách khanh trưởng lão của Thủy Linh Kiếm Môn.

Còn chuyện hôn lễ vẫn phải chờ sau khi sóng yên biển lặng mới có thể cử hành." - Băng Ngưng da mặt rất mỏng, bị người khác nói đến liền đỏ mặt.
"Ha ha! Không ngờ Tà Huyết đạo hữu lại có diễm phúc như vậy, được nhị vị môn chủ của Thủy Linh Kiếm Môn ưu ái.

Phải biết từng có vô số nam nhân ưu tú đến Băng Nguyên truy cầu mỹ nữ, nhưng hầu hết đều bị đá ra khỏi cửa.

Thật khiến Tam Nương phải nhìn đạo hữu bằng con mắt khác nha." - Tam Nương cười lạnh một hồi, ánh mắt bừng bừng lửa giận.
"A di...!Người làm sao vậy?" - Bách Hoa khẽ lắc tay Tam Nương hỏi.
Lúc này Tam Nương mới nhận ra sự thất thố của mình, gượng cười để che lấp.
"Dì không sao, chỉ là thấy trong người không khỏe.

Mộc Lan con thay ta tiếp đón nhị vị môn chủ, chuẩn bị phòng khách quý cho họ nghỉ ngơi."
"Lộ Linh! Con thay ta giải thích nghi vấn cho bọn họ."
Tam Nương ra lệnh cho hai cô cháu gái của mình, bọn họ cùng Linh Lung Băng Ngưng tuổi tác sàn sàn nhau, nói chuyện cũng sẽ dễ dàng hơn.
"Không cần không cần, sư điệt bình thường ở chung phòng với Tà Huyết ca ca quen rồi, không cần sắp xếp thêm phòng ốc."
"Còn chuyện kia cũng không cần giải thích nữa, nhất định là mọi người ra khơi gặp nạn, sau đó Tà Huyết ca ca cứu mọi người."
"Con người Tà Huyết ca ca tốt vô cùng, thích giúp người khác làm niềm vui."
"Tà Huyết ca ca! Chúng ta về phòng thôi."
Linh Lung nói một tràng dài rồi mở cửa kéo Ác Quỷ Máu trở về phòng, để mặc mấy nữ trưởng lão Đan Mộc Môn mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.
Băng Ngưng cũng cảm thấy ái ngại cho sự hồn nhiên của muội muội, đành phải cúi đầu tạ tội với mấy nữ trưởng lão.
Thanh Long Hạm chậm rãi rời khỏi mặt biển, những cánh buồm trở nên căng phồng, các trận pháp phi hành trên mạn thuyền được kích hoạt giúp con tàu bay vụt lên cao, bắt đầu cuộc hành trình xuyên qua vùng Băng Nguyên Bắc Cực lạnh giá.