Ma Thần Máu

Chương 523: Cứu Người






Ác Quỷ Máu chỉ việc đứng đợi trên bầu trời, cùng Thi Thi hóng gió nói mấy chuyện vớ vẩn.
"Cá chết thật là nhiều, Long Nữ giết lũ Hải Thú này y như người nhổ lông gà, may là thời gian gần đây Thiên Đạo bị hỏng, nếu không nhất định sẽ đá văng nàng ấy ra khỏi thế giới này."
"Nhưng không biết cái nữ thần kia đi đâu rồi, ta cho người tìm kiếm cô ta mấy năm mà chẳng có tung tích gì."
"Còn con thuyền kia làm gì đây nhỉ? Mặc kệ để cho mấy nữ nhân đó tự sinh tự diệt, hay là đã làm việc tốt thì làm đến cùng, hộ tống bọn họ đến Băng Nguyên rồi dùng truyền tống trận đưa họ về."
"Hừm, thôi thì bọn họ gặp họa cũng là tai bay vạ gió do ta gây ra, đưa bọn họ an toàn trở về vậy, cũng không chậm trễ bao nhiêu thời gian, dù sao mấy tên tông chủ cũng làm việc chậm như rùa bò, sợ là mấy tháng nữa chúng vẫn chưa đánh được tới Long Cung."
Ác Quỷ Máu cùng Thi Thi trò chuyện, nhưng lại giống như tự mình lẩm bẩm hơn.

Cô vợ nhỏ chỉ mỉm cười nhìn nó hồi lâu, cũng không lên tiếng dù chỉ một lần.
"Lát nữa đợi Long Nữ ăn xong nhất định sẽ đòi đi ngủ, nàng cùng cô ấy trở về bí cảnh.

Đợi Long Nữ ngủ rồi thì dùng Lục Xích trói cô ấy lại, giúp ta phong ấn Long Nữ một thời gian." - Ác Quỷ Máu bỗng hạ thấp giọng xuống, ghé sát vào tai Thi Thi thì thầm nho nhỏ.
"Huyết, không phải là chàng nói..." - Thi Thi khẽ xoay đầu sang nhìn.
"Ta làm vậy là để bảo vệ nàng ấy! Dù sao thì lúc ngủ Long Nữ cũng sẽ không cảm thấy đói bụng, chứ cứ để nàng ấy mặt nặng mày nhẹ ta lại nhịn không được.


Lại dẫn nàng ấy đi giết người."
"Giết kẻ thù hay giết kẻ ác thì rất sướng tay, tâm tình cảm thấy khoái trá, cũng không chịu ám ảnh tâm lý.

Nhưng thế gian nào có nhiều người xấu như vậy, kẻ thù của ta cũng chỉ còn Hải Tộc, diệt xong bọn chúng thì Linh Ma Giới chỉ còn toàn người thân với bằng hữu." - Ác Quỷ Máu chậm rãi nói, ánh mắt nhìn xuống dưới mặt biển.
Mặt nước sôi lên ùng ục, chẳng bao lâu Long Nữ đã nhô cái đầu rồng khổng lồ lên.

Cô nàng nhanh chóng bay vọt lên bầu trời, lắc mạnh cơ thể của mình để rũ bỏ nước biển.

Bởi vì không gian thoáng đãng nên Long Nữ có thể hiển lộ ra kích thước thật sự của mình.
Nàng bay lượn một hồi trên bầu trời để cho gió hong khô cơ thể, sau đó mới biến trở lại hình dạng thiếu nữ.
"Huyết! Cá hôm nay thật là nhiều! Vừa nãy thiếp chui xuống dưới đó, cảm giác giống như được vây quanh bởi cá núi thức ăn, chỉ cần vung tay là có thể lấy được yêu đan của chúng." - Long Nữ cười tươi như hoa nở, hoàn toàn không để ý đến biển xác chết do nàng tạo ra.
"Nàng ăn no là được rồi, vừa nãy có nhớ lời ta, chừa lại yêu đan để ăn dần hay không?" - Ác Quỷ Máu khẽ cười cười, giả vờ như lơ đễnh hỏi.
"Chết! Thiếp lỡ ăn hết rồi!"
"Nhưng mà thiếp biết lần sau chàng có thể dẫn thiếp đi ăn tiệc tiếp, nên không để giành cũng không sao đúng không?" - Long Nữ ôm lấy tay của sắc quỷ, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt.
Ác Quỷ Máu thấy vậy thì chẳng nói gì được nữa, chỉ có thể đưa tay véo lấy gò má trắng trẻo của nàng.
"Tốt! Lần sau ta lại dẫn nàng đi ăn, bây giờ để ta giải quyết đống thi thể kia đã."
Ác Quỷ Máu nói xong thì dùng móng tay rạch phá ngón trỏ, nhỏ xuống mặt biển một giọt máu tươi.

Giọt máu này nhỏ bé vô cùng, nhưng lại giống như một vết dầu loang, nhanh chóng hòa tan vào nước biển.
"Huyết Hóa!" - Ác Quỷ Máu rít lên bằng quỷ ngữ, từ trong đôi mắt phát ra những đốm sáng đỏ.
Vùng biển nơi giọt máu rơi xuống bỗng nhiên sôi trào, hình thành một đợt hải lãng lan rộng ra bốn phương tám hướng.
Hải lãng này quỷ dị vô cùng, nó đi đến đâu thì thi thể Hải Thú bị ăn mòn đến đó hóa thành thứ chất lỏng sánh đặc đỏ lòm.

Quá trình huyết hóa diễn ra nhanh chóng vô cùng, chỉ hơn năm phút thì biển thi thể đã biến thành một đại dương máu.

Lấy chỗ Ác Quỷ Máu nhìn ra bốn phía đến tận cuối chân trời, cả thế giới đều đã bị máu tươi nhuộm đỏ, loại khung cảnh này vừa khủng bố quỷ dị lại vừa tráng lệ tươi đẹp.
Ác Quỷ Máu chỉ tay về phía trước, mở ra một cánh cửa rộng hơn trăm trượng kết nối với bí cảnh.

Nó vung mạnh cánh tay đem máu tươi dâng lên cao, điều khiển dòng máu cuồn cuộn hút vào bên trong.
Theo lượng lớn máu tươi bị hút đi thì đại dương cũng dần bị nước biển lấp đầy, khiến cái thế giới nhuộm trong sắc đỏ kia dần thu nhỏ lại, khi giọt máu cuối cùng rút đi thì thế giới cũng được khôi phục, đại dương một lần nữa trong xanh.

Lần này thu hoạch của Ác Quỷ Máu rất tốt, thu được cả một biển máu, không uổng công nó cắt cử phân thân thâm nhập vào trong thế lực của Hải Tộc.
"Chúng ta xuống dưới kia xem mấy nữ nhân đó còn sống hay chết." - Ác Quỷ Máu sau khi thu xếp mọi việc xong xuôi mới chỉ tay vào Thanh Long Hạm.
Con thuyền trôi nổi trên mặt biển, người trên thuyền bị nước biển và lôi điện làm cho bị thương nặng, đều đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Ác Quỷ Máu đáp xuống sàn thuyền, ánh mắt nhìn quét qua bốn phía rồi dừng lại ở Bảo Tam Nương.
"Ồ! Hóa ra là người quen." - Nó thì thầm trong miệng rồi tiến lại gần nàng, bàn tay khẽ đảo liền xuất hiện một chiếc bình ngọc.
Ác Quỷ Máu khẽ nâng đầu Tam Nương lên, dùng hai ngón tay khẽ tách cánh môi, đút một viên ngọc máu vào bên trong miệng.

Bàn tay Ác Quỷ Máu hiện lên sắc đỏ, nhẹ nhàng vuốt từ yết hầu rồi chậm rãi di chuyển đến lồng ngực, đem năng lượng sống lan tỏa khắp cơ thể.
"Anh Ninh! Anh Ninh! Nàng không sao chứ?" - Ác Quỷ Máu thì thầm nho nhỏ, dùng một loại thần thông nhiếp hồn để lay tỉnh.
Bảo Tam Nương nghe thấy tiếng kêu thì mí mắt khẽ nhúc nhích, chẳng nói chẳng rằng nhoài người ôm lấy Ác Quỷ Máu.
"Trường Sinh! Thiếp biết chàng sẽ không bỏ rơi thiếp." - Bảo Tam Nương vui đến phát khóc, hai hàng lệ lăn dài trên gương mặt xinh đẹp.
Vừa nãy nàng đã có một giấc mơ rất kinh khủng, cảm thấy mình bị sóng biển nhấn chìm, cơ thể rơi xuống đại dương sâu thẳm.

Theo thời gian trôi qua thì nàng cứ chìm dần trong biển nước, không gian cũng trở nên tối tăm.

Nàng đã cố hết sức để trồi lên nhưng vô ích, dòng nước đen ngòm kia như cái miệng của một con quái vật khổng lồ khiến nàng không cách nào thoát ra được.
Chỉ đến khi nàng hoàn toàn tuyệt vọng, để cho dòng nước nhấn chìm, thì đột nhiên lại có một cánh tay kéo nàng trở về.
Ác Quỷ Máu bị mỹ nhân ôm cứng, bầu ngực no tròn dán chặt vào người, mặc dù biết là nàng đang nhầm lẫn nhưng nó cũng chẳng buồn giải thích, vòng tay đem mỹ nhân ôm lấy, thỉnh thoảng lại vỗ vỗ lên lưng nàng ta.
Bảo Tam Nương khóc một lúc lâu, tâm trí dần bình tĩnh trở lại.

Lúc này nàng mới nhận ra sự việc có điều bất thường, khí tức của người này rất lạ không giống như phu quân của nàng.
"A! Ngươi là ai? Trường Sinh đâu rồi?" - Bảo Tam Nương vội vàng đem Ác Quỷ Máu xô ra.
Cô nàng chỉnh sửa lại y phục trên người, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Ác Quỷ Máu.

Vừa nãy nàng đã ôm nó rất lâu, một người phụ nữ đã có chồng lại ôm một nam nhân khác, việc này mà để phu quân biết thì rất khó giải thích.
"Trường Sinh? Đó là tên đạo lữ của nàng sao? Vậy thì ta không biết, trừ những người còn lại trên thuyền, những kẻ khác đều chết cả rồi." - Ác Quỷ Máu khẽ nhún vai, sau đó tiến về phía Bách Hoa.
Tam Nương lúc này mới thực sự khôi phục thần trí, cũng vội vàng chạy đến bên cạnh cháu gái.
"Đạo hữu xin thứ lỗi, vừa nãy thiếp thân thất lễ.

Đây là cháu gái của ta, là môn chủ của Mộc Linh Môn, xin đạo hữu cứu giúp." - Tam Nương khẽ cúi người, giọng nói tràn ngập vẻ thành khẩn.

"Không sao, ta không để ý mấy chuyện nhỏ này.

Vị cô nương này là Bách Hoa Tiên Tử đúng không? Quả thực là rất xinh đẹp." - Ác Quỷ Máu độ lượng trả lời.
Nó lại lấy ra một viên ngọc máu, động tác giống như vừa nãy, dùng tay khẽ vuốt yết hầu, không ngừng kêu tên của Bách Hoa.
Sau một lúc thì nàng công chúa hoa cũng tỉnh lại, ánh mắt mang theo một tia mơ hồ.

Cô nàng khẽ run lên khi thấy mình đang nằm trong vòng tay của Ác Quỷ Máu, trước giờ nàng chưa từng tiếp xúc với người lạ, càng không nói đến việc bị người ta ôm lấy.
"A di! A di!" - Bách Hoa khẽ kêu lên, hướng Tam Nương cầu cứu.
"Nàng chăm sóc cho cô ấy, ta đi cứu những người khác." - Ác Quỷ Máu đem Bách Hoa đưa cho Tam Nương, tiếp tục hành trình cứu người.
Mấy vị nữ trưởng lão nữ đệ tử Độ Kiếp Đại Thừathì được nó cứu bằng huyết châu nên ai cũng nhanh chóng tỉnh lại, trên người không lưu lại di chứng.

Còn đám nam đệ tử thì không được hưởng đặc quyền này, mỗi người bị Ác Quỷ Máu vỗ một phát vào lưng giúp bọn chúng phun ra nước biển, tuy có thể tỉnh lại nhưng cũng bị thương không nhẹ.
"Khụ khụ...!Cảm tạ tiền bối cứu mạng! Đại ơn của người vãn bối ghi nhớ suốt đời." - Một gã nam đệ tử phun ra một ngụm máu, sắc mặt xanh mét nhưng vẫn cố gắng quỳ lạy.
"Ghi ơn thì không cần, xem như ngươi hôm nay may mắn, còn chưa đến số chết." - Ác Quỷ Máu khịt mũi nói.
Đám nam đệ tử bị Ác Quỷ Máu phân biệt đối xử cũng không dám oán hận, bọn chúng suýt chút nữa đã táng thân trong miệng cá, có thể sống sót đã rất là vui mừng, từng người ngồi xuống sàn thuyền lấy ra đan dược trị thương.
Tam Nương lúc này là người lớn nhất, nàng đứng ra trấn an đám đệ tử, sai phái mấy nữ trưởng lão kiểm kê thiệt hại.

Sau khi sắp xếp mọi chuyện xong xuôi mới cùng Bách Hoa tiến lại gần Ác Quỷ Máu chào hỏi.
"Kính xin đạo hữu thứ lỗi, vừa nãy sự vụ bộn bề nên không tiếp đãi chu toàn.

Mời đạo hữu theo thiếp thân đến phòng khách để dùng trà." - Bảo Tam Nương uyển chuyển nói.
Bách Hoa ở bên cạnh cũng rụt rè nhìn Ác Quỷ Máu, ánh mắt tò mò nhìn qua nhìn lại.
"Được! Ta đoán là nàng có rất nhiều chuyện muốn hỏi." - Ác Quỷ Máu gật đầu đồng ý, nắm tay Thi Thi và Long Nữ đi xuống khoang thuyền.