Ác Quỷ Máu ôm eo Kiều Diễm đi ra khỏi cửa, đám tu sĩ Ngũ Thiên Tông thấy nó đều cung kính cúi đầu rồi tránh ra xa.
"Bình thường chàng giống như thần long ẩn mình trong mây, chỉ thấy đầu không thấy đuôi, thoáng cái liền xuất hiện thoáng cái liền mất tích.
Vì sao hôm nay lại đi trang bức vả mặt, bộ chàng đang mưu tính việc gì sao?" - Kiều Diễm nghi hoặc hỏi.
"Sao nàng lại hỏi như vậy?"
"Thiếp chỉ muốn biết lý do để phối hợp với chàng, tránh làm hỏng đại sự."
"Hắc hắc, thực ra cũng không có mưu đồ gì cả, trong lòng cảm thấy tẻ nhạt liền đi trêu chọc mấy tên tông chủ một phen, xác định xem sẽ để ai sống ai chết." - Ác Quỷ Máu tươi cười trả lời.
"À! Vậy chàng định giết ai cứu ai?"
"Hắc hắc, cái này thì ta không nói được, ta cũng sẽ không ra tay giết bọn chúng.
Lần này ta chỉ cần đứng xem bọn chúng tự tàn sát lẫn nhau, còn ta đi thu thập máu tươi là được rồi." - Ác Quỷ Máu cười một cách kỳ quái.
Kiều diễm nghe vậy càng cảm thấy kỳ quái, phu quân của nàng hình như biết được bí mật gì đó mà nàng không biết.
"Ừm, mấy cái tên kia vì sao bu đông quá vậy? Hôm nay Ngũ Thiên Tông tổ chức phát quà từ thiện sao?"
Ra đến cửa thì Ác Quỷ Máu đứng sững lại, bốn con đường lớn quanh Ngũ Thiên Tông bị người chen kín, không ít kẻ kéo bàn xếp ghế bày tiệc trà tiệc rượu như là đang xem hát.
"Ra rồi! Tên kia chính là Tà Huyết ma quân!"
"Mấy vị tông chủ đâu rồi? Không phải là sẽ có đại chiến sao?"
"Đợi cả nửa ngày trời, một cái rắm cũng không có!"
Đám đông thấy Ác Quỷ Máu đi ra thì chỉ chỏ la ó, rất nhiều người tức giận trừng mắt nhìn.
"Mấy tên này rãnh nhức cả trứng!" - Bị đám đông khiêu khích Ác Quỷ Máu đầu óc bốc hỏa.
Nó vung một tay lên trời, hướng về đám người trước mặt quăng đi.
Đám đông như bị một cánh tay vô hình tóm lấy, cả một con phố đầy người bị ném văng lên trời, khi rơi xuống đều té đập đầu chảy máu gãy tay gãy chân.
"Chó khôn không cản đường! Các ngươi thực là quá ngu ngốc!" - Ác Quỷ Máu khinh khỉnh nói, ngang nhiên ôm eo Kiều Diễm dẫm lên đám người mà đi.
"Thật là ngang tàng hống hách..."
"Sớm muộn gì cũng bị chúng nhân phỉ nhổ đến chết."
"Nhanh trả tiền đi! Nhà cái các ngươi thua rồi, bọn ta cược hòa!"
Âm thanh hỗn loạn bát nháo vang lên, mấy kẻ bị té ngã tức giận nguyền rủa luôn mồm.
Ác Quỷ Máu cũng không để ý đến bọn chúng nữa, chậm rãi bước đi trên đường lớn, nhưng đi được một lúc nó chợt nhận ra mình vừa đi lòng vòng một hồi, cũng không có đích đến.
"Ta định đi đâu ấy nhỉ? Nàng muốn đến chỗ nào chơi không?" - Ác Quỷ Máu dừng lại, hướng Kiều Diễm hỏi ý kiến.
Kiều Diễm đối với việc Ác Quỷ Máu lâu lâu ngây ngốc một hồi đã thành thói quen, cũng không lấy làm lạ, đây là do hắn phân thân quá nhiều, linh hồn đang thơ thẩn ở nơi khác.
"Hay là chúng ta đến chỗ Băng Ngưng Và Linh Lung muội muội, bọn họ nhất định là biết chàng đã tới Thương Hải Thành, nói không chừng hiện tại đang chờ chàng đến sủng hạnh." - Kiều Diễm liền đề nghị, trong lòng nàng biết tỏng người phu quân này nghĩ gì, liền thuận nước đẩy thuyền đón hùa ý hắn.
"Như vậy hình như không tốt lắm...Ta đã hứa sẽ ở bên cạnh nàng ba tháng, vẫn là cùng nàng đi dạo thì tốt hơn." - Ác Quỷ Máu lại vờ vịt một hồi.
"Vậy thì thiếp hiện tại cảm thấy nhớ hai tỷ muội bọn họ, muốn chàng cùng đi thăm được không?" - Kiều Diễm lườm Ác Quỷ Máu một cái, giọng nói mang theo một tia vui đùa.
Cùng Ác Quỷ Máu ở lâu nàng biết nó sẽ không nói dối, nhưng cũng chẳng bao giờ nói thật.
Vậy nên nó sẽ luôn giữ lời hứa, nhưng lại chẳng mấy khi thực sự làm đúng cam kết.
"Đương nhiên là được! Vậy chúng ta đi thôi!" - Ác Quỷ Máu cười vui vẻ, liền ôm eo Kiều Diễm đi về phía Băng Linh Các.
"Phu quân cũng thật là, chàng có thể nói thẳng chàng muốn đi thăm hai tỷ muội bọn họ, thiếp cũng sẽ không ghen tị, đâu cần dẫn thiếp đi quanh co một hồi." - Kiều Diễm lại liếc Ác Quỷ Máu một cái, dùng móng tay cấu vào da thịt của nó.
Ác Quỷ Máu bị mỹ nhân nói móc thì cũng chỉ có thể cười trừ, cùng nàng đi qua hai ba dãy phố thì đã đến Băng Linh Các.
Toàn bộ kết cấu nơi này đều chế tác từ Huyền Băng Vạn Năm, tòa lầu cao hơn trăm trượng tỏa ra hơi lạnh nhàn nhạt.
Trước cửa hàng là tám nữ đệ tử mặc y phục trắng xanh đứng gác, các nàng mình hạc sương mai, người thì kiều diễm xinh đẹp như hoa lưu ly, người lại thanh thuần đáng yêu như hoa sen tuyết.
Có mấy nữ đệ tử đứng ra mời chào, khách nhân đến mua đương nhiên không ít, ra vào tập nập chen kín cả cửa hàng.
Trước kia Thủy Linh Kiếm Môn cũng không có cửa hàng ở Thương Hải Thành, bởi vì Thủy Linh Kiếm Môn nằm ở Băng Nguyên, khoảng cách quá xa để xây dựng truyền tống trận, bình thường vận chuyển hàng hóa đều là sử dụng thuyền bè.
Là Ác Quỷ Máu dùng thần thông chế tạo một cái cổng không gian nối thông với truyền tống trận trong thành, giúp các nàng có thể di chuyển thông qua trận pháp.
Sau đó lại dùng linh thạch mua một cửa hàng cũ, xây dựng nên tòa lầu băng này.
Bên trong cửa hàng chuyên bán những loại tài nguyên khoáng sản của Băng Nguyên, thu mua dược liệu và linh thạch.
Nhờ vậy mà tiền tài trong môn phái dư dả hơn rất nhiều, không còn thiếu thốn như trước.
"Kiều môn chủ!" - Khi thấy Kiều Diễm đến gần hai nữ chấp sự liền tiến lên chào hỏi.
Mỹ nhân cũng gật đầu đáp lại, sau đó cùng Ác Quỷ Máu đi vào bên trong cửa hàng.
Kiều Diễm là khách quen của Băng Linh các, thỉnh thoảng sẽ đến tìm Băng Ngưng Linh Lung trò truyện, thưởng trà ngắm hoa.
Mấy nữ chấp sự đối với nàng cũng tương đối quen thuộc, nhưng nhìn sang Ác Quỷ Máu bên cạnh thì cảm thấy hết sức kỳ quái.
Bình thường cũng sẽ có một cái nam nhân mặc áo choàng kín mít đi theo bên cạnh Kiều Diễm, kẻ đó lầm lì ít nói khác hẳn người hôm nay.
"Tỷ tỷ! Người này sao mà giống Tà Huyết trưởng lão quá vậy? Giống y như là một người, chỉ khác mỗi y phục." - Nữ chấp sự nhỏ tuổi nghi hoặc hỏi, ánh mắt nhìn theo Ác Quỷ Máu.
"Đúng là giống y như đúc, nếu không phải Tà Huyết trưởng lão đang bán hàng bên trong, ta còn tưởng là huynh ấy." - Người tỷ tỷ gật đầu đồng ý, tấm tắc kêu kỳ lạ.
Kiều Diễm và Ác Quỷ Máu đi vào bên trong truyền tống trận, dịch chuyển đến tầng thứ tư là nơi chuyên tiếp đãi Độ Kiếp Kỳ tu sĩ.
Lúc này trận pháp trong phòng đang mở ra, hai cánh cửa băng hàn khép kín, báo hiệu đang có khách nhân mua bán bên trong.
Ác Quỷ Máu cũng chỉ có thể ngồi xuống ghế đợi bên ngoài phòng.
Phía xa xa có mấy tiểu tinh linh đang chơi đùa, một đám nhóc tì vây quanh một tinh linh nhỏ yếu, không ngừng chỉ trỏ mắng nhiếc, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười khanh khách kỳ quái.
Ác Quỷ Máu khẽ lắc đầu, biết mấy tiểu tinh linh này cũng không phải là có ác ý, chúng chỉ bắt chước những thứ chúng nhìn thấy, hiện tại đang tái hiện lại.
"Mấy nha đầu các ngươi đừng hở tí là bắt nạt bạn bè chứ? Có phải là không bị ta dạy dỗ liền không sợ đúng không?" - Sắc quỷ liền giả vờ hung dữ, trừng mắt nhìn đám yêu tinh.
Các tinh linh liền bị dọa sợ, ngây ngốc xoay đầu sang nhìn.
"Tà Huyết ca ca! Tà Huyết ca ca!"
"Bọn muội rất nhớ huynh!"
"Huynh có kẹo ăn không?"
"Muội muốn làm thê tử của huynh!"
Nhưng khi thấy Ác Quỷ Máu thì vẻ sợ hãi liền biến mất, một đám nha đầu nhao nhao vỗ đôi cánh tinh linh bay lại gần, xúm xít vây Ác Quỷ Máu vào giữa.
Kiều Diễm nghe thấy âm thanh của đám tinh linh thì sắc mặt trở nên quái dị.
"Phu quân, không phải là chàng xuống tay với mấy nha đầu này rồi đó chứ?"
"Khục...! Nàng đừng nghe chúng nói bậy, chúng là đang bắt chước Linh Lung.
Mấy lời này đều là do nàng ấy nói." - Ác Quỷ Máu ho khan một tiếng.
Nó lấy ra mấy viên cực phẩm linh thạch bóp nát, ném những mảnh vụn lên cao.
"Mấy tiểu nha đầu các ngươi ăn rồi trở về Thánh Linh Thạch, đừng bay lung tung kẻo bị lạc." - Ác Quỷ Máu cẩn thận dặn dò.
Từng tiểu tinh linh tóm lấy những mảnh linh thạch, chúng đậu lên đầu và vai Ác Quỷ Máu, rung chân phấn khởi gặm cắn.
Hàm răng tiểu tinh linh sắc bén vô cùng, dù là linh thạch cũng bị gặm thành bụi phấn.
Các tiểu tinh linh ăn đến là vui vẻ, hết khối này đến khối khác.
Chỉ khi bụng của các nàng đều phình lên như cái trống thì mới ngừng lại, từng người vỗ đôi cánh bé xíu, lảo đảo lảo đảo bay đến truyền tống trận trở về Băng Nguyên.
Chỉ có một tiểu tinh linh nhỏ yếu là vẫn ở lại, hai tay bấu chặt lấy cổ Ác Quỷ Máu.
"Nha đầu! Sao muội còn chưa chịu theo các tỷ tỷ trở về?" - Sắc quỷ dùng ngón tay gõ nhẹ lên đầu nàng, giọng điệu nghiêm khắc hỏi.
"Oa! Không muốn! Tỷ tỷ đáng sợ! Ăn hiếp muội!" - Tiểu tinh linh bị hỏi thì òa khóc, âm thanh của nàng cũng không rõ ràng mạch lạc, cho thấy nàng chỉ mới sinh ra gần đây.
"Kỳ thực mấy người đó cũng không phải là muốn bắt nạt muội, muội chỉ cần nghĩ cách nịnh nọt giống như bọn họ, cố gắng hòa nhập cùng bọn họ, đợi khi nào có tiểu tinh linh mới được sinh ra, họ sẽ chuyển sang bắt nạt tinh linh mới sinh, không bắt nạt muội nữa."
"Phu quân! Chàng đang dạy hư trẻ nhỏ sao? Sao lại dạy tinh linh cái này?" - Kiều Diễm cảm thấy lời nói của Ác Quỷ Máu không ổn, khẽ huých tay vào người nó.
"Hắc hắc, ta cũng không muốn dạy hư mấy tinh linh bé bỏng này.
Nhưng ta là đang giúp chúng có thể thành công hóa hình."
"Tinh linh ở Băng Nguyên có rất nhiều, nhưng muốn thành công hóa hình thì không hề dễ, mà không thể hóa hình thì chẳng bao lâu chúng sẽ chết, Hàn Băng Linh Hồ sẽ sinh ra một tinh linh mới."
"Ta dạy chúng lươn lẹo, dạy chúng nịnh nọt bợ đỡ, dạy chúng đạo lý sinh tồn.
Tuy là sẽ đem tâm lý của mấy nha đầu này bôi đen, nhưng lại giúp đỡ bọn chúng hình thành ý thức, giúp tăng tỷ lệ ngưng tụ linh thể hóa hình thành công." - Ác Quỷ Máu chậm rãi giải thích.
"Nhưng như vậy chẳng phải là sẽ tạo ra một đám tâm lý vặn vẹo nữ tu sĩ sao? Thiếp cảm thấy vẫn nên để mấy nha đầu này giữ lại Thiện Lương Chi Tâm mới tốt." - Kiều Diễm vẫn cảm thấy việc này rất sai trái.
"Tâm lý ai mà chẳng vặn vẹo? Mấy tiểu nha đầu này lớn lên sẽ phải ra ngoài săn giết yêu thú, cùng những tu sĩ khác đối chiến.
Thiện lương tuy tốt, nhưng không thể giúp họ thoát khỏi nghịch cảnh.
Hàng năm có biết bao nhiêu cái nữ tu sĩ bị người cưỡng hiếp chà đạp, xem như lô đĩnh thải bổ? Còn có không ít tên biến thái thích lừa gạt, bắt cóc, tra tấn rồi giết chết nữ tu sĩ, lấy việc này làm vui thú."
"Lúc đó thiện lương thì có ích lợi gì? Chẳng thà ta nhuộm đen tâm trí của chúng, khiến lòng chúng tràn ngập nghi ngờ đố kỵ, ngược lại có thể giúp chúng thoát khỏi viễn cảnh tăm tối kia."
Kiều Diễm suy tư một hồi, lại nghĩ đến hoàn cảnh của chính mình.
"Có lẽ phu quân nói đúng, thế giới này ngươi lừa ta gạt, giữ lại sự lương thiện đồng nghĩa với tự đưa mình vào chỗ chết.
Khi đó nếu không có chàng cứu, e là thiếp cũng sẽ chịu đủ mọi loại dằn vặt, trở thành thức ăn trong miệng cá." - Mỹ nhân rốt cuộc cũng bị Ác Quỷ Máu thuyết phục, đồng tình với ý nghĩ của nó.
Đúng lúc này trận pháp phía ngoài khách phòng tan biến, hai cái tu sĩ mặc đấu bồng có tác dụng ngăn cách thần thức bước ra ngoài.
Hai người này dáng vẻ rất vội vã, không thèm liếc Ác Quỷ Máu một cái đã đi khỏi.