Ma Thần Máu

Chương 264: Luyện Hồn Môn




Tôi và Quỳnh Dao sáng sớm liền lên đường, mất bảy ngày để đi đến lãnh địa của loài Rùa Ăn Thịt, mặc dù loài sinh vật này bị gọi là Rùa, nhưng thực ra chúng lại thuộc lớp thú. Chỉ là con thú này có một cái mai to lớn cứng rắn trêи lưng, nên mới bị gọi là rùa.

Loài thú này sống trêи núi cao, khi đi săn sẽ xuống đồng bằng rừng rậm, săn bắt các loài Hung Thú khác làm thức ăn.

Chúng ỷ vào thân hình to lớn, lớp mai rắn chắc, hàm răng sắc bén và cặp sừng nhọn hoắt trêи đầu để săn giết các loài khác. Chúng chiến đấu bằng cách lao tới dùng sừng húc mạnh, khiến các sinh vật khác ngã nhào choáng váng, sau đó chúng nhảy lên bổ chiếc mai khổng lồ vào đầu con mồi, khiến sọ con mồi vỡ nát, sau đó từ từ thưởng thức món ăn.

Bây giờ chúng tôi đang ở trêи một đồng cỏ rậm rạp, thiết lập một cạm bẫy chờ con rùa đến.

"U...u...u..." - Ở phía xa xa truyền tới tiếng kêu như tiếng tù và, một con Độc Giác Hung Tê cao hơn ba mươi mét đang ngửa đầu gầm vang, đồng cỏ này là phạm vi hoạt động của bầy tê giác.

"Gào...gào..." - Hai con báo đen gầm thét đe dọa.

Bình thường thì báo sẽ là loài đi săn, còn tê giác là loài bị săn. Nhưng Hung Thú là loại sinh vật đặc biệt, bất cứ con Hung Thú nào cũng vô cùng hung dữ, là loài ăn thịt uống máu, cho dù là loài thỏ, loài sinh vật hiền lành nhút nhất thì một con Hung Thỏ cũng có thể há miệng cắn người. Nếu xui xẻo bị một bầy thỏ điên vài ngàn con bao vây thì dù là sư tử hay hổ báo cũng bị chúng cắn chết.

Tình cảnh trước mắt cũng tương tự như vậy, hai con ma báo kia vốn là thợ săn kiêu hãnh, nhưng do sơ xuất nên đã bị bầy hung tê bao vây. Bây giờ những con hung tê đang gầm rống đe dọa, uy hϊế͙p͙ tinh thần con mồi.

"U...u...u..." - Con tê giác đầu đàn gầm rú rồi dùng hai chân trước dẫm đạp mặt đất, khiến đất đã vỡ vụn, vô số vết nứt được tạo ra.

Mấy con tê giác khác cũng làm theo, chúng tạo ra một cơn động đất, lan tràn về phía hai con báo.

"Gào...gào..." - Hai con báo sợ hãi, muốn nhảy lên để né tránh, nhưng khi rơi trở lại mặt đất thì chúng bị sụp hố, té ngã ngửa ra đất.

"Rầm...rầm..." - Con tê giác đầu đàn liền lao tới, dùng cái sừng dài và nhọn của nó đâm thẳng vào người một con báo.

Một con tê giác khác cũng lao tới, húc mạnh vào người con báo còn lại.

"Gào..." - Con báo đen đau đớn rêи rỉ, cổ của nó bị chiếc sừng tê giác xuyên thủng, đã mất đi sức chiến đấu. Bây giờ nó không còn là thú săn mồi kiêu hãnh nữa, chỉ còn là một món ăn nằm trêи đĩa.

Mấy con tê giác khác lao tới, há ra cái miệng đầy răng nhọn cắn vào đầu vào cổ hai con báo.

Lũ tê giác thoải mái thưởng thức bữa ăn ngon, lâu lâu lại gầm rống vui vẻ, máu tươi của hai con vật xấu số nhuộm đỏ cả một mảng đất.

Tôi và Quỳnh Dao đang ẩn nấp dưới một bụi cỏ cao, quan sát lũ tê giác săn mồi. Tôi khẽ nhìn sang Quỳnh Dao, nàng có vẻ rất phấn khích khi thấy hai con báo bị giết chết.

"Nàng không sợ sao?"

"Sao muội lại phải sợ chứ?" - Quỳnh Dao không hiểu hỏi lại.

"Thì cảnh vừa nãy rất máu tanh, một cô gái hiền dịu như nàng sẽ phải sợ chứ?"

Quỳnh Dao đờ người một giây, rồi chợt nhớ ra nàng đang diễn vai một thiếu nữ hiền lành nhút nhát.

Tôi nở nụ cười nhìn nàng.

"Được rồi, nàng không cần giả vờ nữa, không phải nàng nói muốn trở nên mạnh mẽ hơn để có thể sống đúng bản chất thật của mình sao?"

"Nàng hãy thể hiện đúng tính cách thật của nàng đi, không cần giả vờ trước mặt ta đâu."

"Tà Huyết ca ca, huynh nói gì vậy, đây là tính cách thật của muội mà. Chỉ là từ nhỏ muội đã quen nhìn thấy cảnh chém giết, nên mới không thấy sợ thôi." - Quỳnh Dao suy nghĩ vài giây liền tìm ra được một cái cớ hợp lý để giải thích.

"Từ nhỏ đã quen nhìn cảnh chém giết? Nàng không phải tán tu đúng không, nàng là đệ tử ma môn nào vậy? Nàng có thể kể cho ta nghe về tuổi thơ của nàng không?"

Quỳnh Dao suy nghĩ một lát, nàng cảm thấy Tà Huyết bắt đầu nghi ngờ nàng, nàng phải tìm cách xóa bỏ sự nghi ngờ của hắn. Vậy là nàng bắt đầu kể một câu chuyện.

"Huynh đoán đúng rồi, muội không phải tán tu thực sự, nhưng cũng không khác tán tu bao nhiêu."

"Muội chỉ là con gái của hai tu sĩ Ma Anh kỳ có tu vi thấp kém, sống trong một tòa thành dưới chân núi Luyện Hồn Môn. Năm bảy tuổi muội tu luyện đến Ma Đan sơ kỳ, tham gia kỳ tuyển sinh của Luyện Hồn Môn. Hoặc nói đúng hơn thì cha mẹ muội thiếu nợ Luyện Hồn Môn nên bán muội cho họ, chứ muội không muốn gia nhập môn phái đó chút nào."

"Bảy tuổi kết đan, nàng thực sự là một thiên tài đó." - Tôi tấm tắc khen ngợi, Ma Đan kỳ tương đương với Luyện Thể thất giai của ma quỷ, tôi phải tu luyện tới hơn trăm năm mới tới được cảnh giới đó.

"Huynh biết Luyện Hồn Môn tuyển sinh bằng cách nào không? Tại sao không ai muốn gia nhập môn phái đó không?" - Quỳnh Dao nở nụ cười quỷ dị hỏi tôi.

"Không biết, nàng kể đi." - Tôi lắc lắc đầu.

"Luyện Hồn Môn tuyển sinh một lần mười vạn đệ tử, tuổi từ hai mươi trở xuống, tu vi Ma Dịch sơ kỳ trở lên. Nhưng khi thu vào môn phái thì chỉ còn một trăm người mà thôi." - Quỳnh Dao vừa nhìn mấy con tê giác ăn uống vừa kể.

"Những người còn lại thì sao?"

"Chết! Tất cả đều chết. Luyện Hồn Môn sẽ phát cho mỗi người một cây hồn kỳ và một tấm thẻ ngọc chứa công pháp rút hồn, luyện hồn, khống hồn. Rồi ném mười vạn thí sinh vào một khu rừng bị vây bởi U Minh Đại Trận."

"Bên trong U Minh Đại Trận có rất nhiều Quỷ Hồn, chúng sẽ đi săn giết các thí sinh. Mọi người phải tìm mọi cách để sống sót, khi chỉ còn một trăm người thì cuộc thi tuyển mới chấm dứt." - Quỳnh Dao kể lại, trêи mặt nàng thoáng hiện qua nét sợ hãi.

"Cách tốt nhất là dùng pháp lực thu phục Quỷ Hồn, nhốt vào bên trong Hồn Kỳ, rồi điều khiển chúng chiến đấu. Nhưng Quỷ Hồn có thực lực rất mạnh, phần lớn thí sinh đều đánh không lại chúng, họ giống như con cừu, còn Quỷ Hồn là chó sói. Gặp chúng chạy còn không kịp, làm sao dám cùng chúng chiến đấu rồi thu phục cơ chứ."

"Nhưng còn một cách khác để sống sót, đó là giết chết các thí sinh khác, rút ra hồn phách của họ luyện thành Tử Hồn, như vậy liền sẽ có thể dùng những Tử Hồn đó để chiến đấu, có thể tiếp tục sống sót."

"Nguy hiểm thật! Làm sao nàng sống sót được vậy?" - Tôi vô cùng thắc mắc tại sao một bé gái bảy tuổi lại có thể sống sót trong cái cuộc thi tàn khốc đó.

"Có một tỷ tỷ tốt bụng dẫn muội theo, nàng nói muội rất dễ thương, giống như em gái của tỷ ấy, nên nàng đã bảo vệ muội. Nhưng tỷ tỷ tốt bụng đó cuối cùng bị một tên cầm thú dùng phấn mê hạ độc, bị hắn cưỡng hϊế͙p͙."

"Lúc đó muội rất sợ hãi, nhưng muội không muốn chết, không muốn bị cưỡng hϊế͙p͙ giống như tỷ tỷ, nên khi hắn cưỡng hϊế͙p͙ tỷ tỷ, muội đã dùng phi kiếm đâm chết hắn."

"Nhưng tỷ tỷ đã bị thương rất nặng, tên cầm thú đó vì muốn nàng không chống trả được nên đã cắt đứt hết gân trêи người nàng, còn phá hủy đan điền khiến nàng trở thành phế nhân. Tỷ tỷ không muốn sống cuộc sống tàn phế, hoặc là nàng không muốn báo hại muội, nên đã lựa chọn tự sát, hóa thành Tử Hồn, tiếp tục bảo vệ muội." - Đột nhiên hai giọt lệ xuất hiện trêи khóe mắt của Quỳnh Dao, rồi lăn dài trêи khuôn mặt xinh đẹp rồi rơi xuống đất.

"Tại sao muội lại kể chuyện này cơ chứ? Chúng ta đang đi săn Hung Thú cơ mà, thật xin lỗi huynh vì đã bắt huynh nghe câu chuyện nhảm nhí này." - Quỳnh Dao lấy tay áo lau lau khóe mắt, cố gắng nở một nụ cười.

"Không đâu, ta rất thích nghe nàng kể chuyện, nàng kể tiếp được không?"

Quỳnh Dao nhìn tôi vài giây, giống như đang xem xem tôi có thực sự quan tâm đến câu chuyện của nàng không.

"Sau đó muội liền hiểu, muốn sống sót thì phải trở nên mạnh mẽ, muội đã điều khiển Tử Hồn của tỷ tỷ giết rất nhiều thí sinh khác, rồi rút hồn luyện phách họ, biến họ thành Tử Hồn, nhờ đó mà muội có thể sống sót qua kỳ tuyển sinh, trở thành đệ tử Luyện Hồn Môn."

"Huynh cảm thấy muội rất ác đúng không? Vì mạng sống của mình mà giết hại người khác." - Quỳnh Dao nở một nụ cười quỷ dị rồi hỏi tôi.

"Không ác, nếu ta là nàng thì cũng làm như vậy, thế giới này mạnh sống yếu chết, nàng không giết họ thì họ sẽ giết nàng thôi." - Tôi liền an ủi nàng, thực sự thì một bé gái bảy tuổi phải ra tay giết người khác để sống sót rất là bi kịch.

"Sau khi vào tông môn thì mọi chuyện còn kinh khủng hơn nữa, tông môn vì muốn tăng cao thực lực để cạnh tranh với các môn phái khác thuộc Vạn Quỷ Tông, liền đề ra những môn quy rất tàn ác."

"Các đệ tử mới mỗi mười năm sẽ thi đấu sinh tử với nhau, giết chết đối thủ thì sẽ được ban cho đan dược, ma thạch, có thể tiếp tục an tâm tu luyện. Còn thất bại chính là chết, bị đối phương luyện thành Tử Hồn, nhập vào Hồn Kỳ."

"Phương pháp này của Luyện Hồn Môn thực sự rất hiệu quả, đệ tử Luyện Hồn Môn có tốc độ gia tăng tu vi rất kinh khủng, chỉ trăm năm liền có thể kết thành Ma Anh, hai trăm năm liền tu luyện tới Hóa Thần kỳ, năm trăm năm Phân Hồn, ngàn năm liền tu thành Pháp Tướng."

"Muội đã tu luyện tới Đại Thừa hậu kỳ, chính là nhờ dẫm đạp lên xác đồng môn mà đi. Nhưng đệ tử tu luyện tới Pháp Tướng kỳ liền sẽ phải xuất môn, không còn được tông môn ban tặng đan dược, ma thạch nữa, mà phải tự ra ngoài tìm kiếm thiên tài địa bảo."

"Cách một trăm năm còn phải quay lại giao nộp một số lượng lớn linh thảo, da lông Hung Thú để làm tài nguyên cho tông môn bồi dưỡng những đệ tử mới nhập môn. Nên bây giờ muội không khác gì tán tu cả." - Quỳnh Dao tiếp tục kể.

"Nếu huynh có gặp tu sĩ Luyện Hồn Môn nhất định phải cẩn thận, họ đều là những con quái vật giết người không gớm tay, tuyệt đối phải đề phòng họ." - Quỳnh Dao mỉm cười nhắc nhở Tà Huyết, nàng đang dùng chiến thuật thả dây dài câu cá lớn, làm như vậy thì Tà Huyết sẽ không đề phòng nàng.

"Ha ha, nàng cũng là tu sĩ Luyện Hồn Môn, vậy ta nhất định phải đề phòng nàng rồi." - Tôi vui vẻ trêu chọc nàng.

Quỳnh Dao nhìn thấy vẻ mặt của Tà Huyết thì biết mưu kế của nàng đã thành công, sau này khi ra tay giết hắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

"Đúng vậy, muội cũng là tu sĩ Luyện Hồn Môn, huynh phải cẩn thận muội đó, nếu không có ngày muội giết chết huynh, luyện thành Tử Hồn." - Quỳnh Dao cũng cười rồi nói.

"Gào...rầm...rầm..." - Trong khi chúng tôi vui vẻ nói chuyện thì ở phía xa xuất hiện tiếng gầm rống kinh thiên, rống như tiếng long ngâm.

Một con Hung Thú cao hơn trăm trượng lù lù xuất hiện, trông nó giống như một tòa núi nhỏ di động.