"Các em không sao chứ?" - Tôi hỏi thăm mấy cô gái.
Áo của Huyết Linh có vài vết rách, nhưng lại không có vết thương, Quỷ Máu có đấu pháp lấy thương đổi mạng nên việc này khá bình thường, có lẽ vết thương của nàng đều đã liền lại.
Sắc mặt Tĩnh Lặng hơi nhợt nhạt do tiêu hao nhiều năng lượng, nhưng trông nàng vẫn ổn.
Chỉ có Ban Mai đang dùng tay giữ chặt lấy vết thương trêи bụng, vết thương đang gỉ máu, có lẻ là do bị tên bắn trúng.
"Không biết là tên nào tàn nhẫn như vậy, không biết thương hoa tiếc ngọc."
"Để anh trị thương giúp em." - Tôi nói với Ban Mai, cô nàng gật đầu đồng ý.
Tôi tự cắt cổ tay mình, ép ra một ít máu, biến thành quả cầu bay tới vết thương của Ban Mai, tôi điều khiển máu mình chui vào cơ thể của nàng.
"Máu Linh Động."
Vết thương ở bụng của nàng nhanh chóng khép lại, chỉ một phút sau thì hoàn toàn biến mất. Sắc mặt của Ban Mai cũng hồng hào hơn.
"Thần kỳ thật đó, anh vừa sử dụng loại ma thuật chữa thương nào vậy, hiệu quả còn tốt hơn các loại thuốc nước tốt nhất nữa." - Tĩnh Lặng hai mắt phát sáng nhìn tôi hỏi, nàng ngoài việc là pháp sư, còn là một luyện dược thuật sĩ, nên rất hứng thú với các phương pháp chữa trị vết thương.
"Anh sử dụng tế bào máu của bản thân, đồng hóa với các tế bào bị hư hại rồi thay thế chúng, từ đó khiến cho vết thương lành lại nhanh chóng." - Tôi giải thích cho Tĩnh Lặng.
"Thật thần kỳ! Như vậy không phải là đứt tay đứt chân, hư hại nội tạng cũng có thể chữa lành sao."
"Anh dạy em ma thuật này được không?" - Tĩnh Lặng năn nỉ.
"Đây không phải ma thuật, nó là kỹ năng chủng tộc của loài Quỷ Máu, chỉ có Quỷ Máu mới dùng được, nên anh không dạy em được."
"Là như vậy sao, tiếc thật." - Tĩnh Lặng thất vọng nói, đối với nàng việc biết một ma thuật chữa thương mạnh nhưng không học được thì rất đáng tiếc.
"Ngươi dạy cho ta được không, ta cũng là Quỷ Máu, chắc có thể học được chứ?" - Bỗng Huyết Linh lên tiếng.
"Em không biết kỹ năng Máu Linh Động sao?" - Tôi hơi bất ngờ khi nghe Huyết Linh nói, kỹ năng này là kỹ năng hầu hết Quỷ Máu đều biết, ứng dụng cơ bản nhất là để tự chữa thương.
"Biết, nhưng ta không dùng nó để trị thương cho người khác được, một khi máu đi vào cơ thể người khác thì mất kiểm soát, thậm chí là tự nổ tung." - Huyết Linh trả lời.
"Có chuyện đó sao? Trước giờ anh vẫn thường xuyên trị thương cho người khác, đâu có ai bị gì."
"Để anh chỉ cho em, đầu tiên anh sẽ tự làm bản thân mình bị thương." - Tôi tự cắt ra một vết thương trêи tay mình.
Sau đó tôi nắm lấy tay của Huyết Linh, rạch nhẹ lên cổ tay nàng, rồi nhỏ máu của nàng lên vết thương trêи cánh tay tôi.
"Giờ em sử dụng kỹ năng Máu Linh Động đi."
Huyết Linh chăm chú nhìn vết thương trêи tay tôi, đôi mắt nàng phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
"Bùm!" - Một vụ nổ nhỏ vang lên, cánh tay tôi nổ tung, phần da thịt bên ngoài biến mất, lộ ra xương cốt màu đỏ bên trong.
Huyết Linh biến sắc khi thấy cảnh này.
"Ngươi...ngươi...không sao chứ? Ta không cố ý đâu." - Huyết Linh lắp bắp nói, trông nàng rất lo lắng.
Tôi lấy ra một lọ máu, uống để trị thương.
"Không sao đâu, đối với anh thì đây chỉ là vết thương nhẹ thôi, sẽ lành lại sau một giờ, mất tay mất chân anh còn không sợ." - Tôi cười ha hả nói, tỏ ra vô cùng bình thản để nàng không lo lắng.
"Nhưng chắc anh không dạy em kỹ năng này được rồi, nếu chữa thương cho người khác mà cũng nổ tung như thế này, sẽ gây chết người."
Gương mặt Huyết Linh cũng chuyển sang vẻ thất vọng.
"Đừng thất vọng, anh sẽ dạy em cách khống chế máu tốt hơn, có lẽ lúc đó em sẽ dùng được kỹ năng này."
"Giờ chúng ta về thôi, các em có nơi ở chưa?"
"Bọn em đang ở khách sạn trong thành." - Ban Mai trả lời.
"Như vậy sẽ không tốt đâu, trong khách sạn có rất nhiều tên đáng ghét xoi mói, chắc các em cũng bị chúng quấy rối nên mới phải đeo khăn che mặt."
"Anh có một trang viện khá lớn trong thành, khung cảnh cũng rất thơ mộng yên tĩnh, còn nhiều phòng trống lắm, các em có thể đến đó ở dài hạn cũng được."
Ban Mai và Tĩnh Lặng trao đổi ánh mắt với nhau trong vài giây.
"Vậy thì tốt quá, chỗ khách sạn em đang ở có mấy tên bợm nhậu rất đáng ghét, bọn em cũng tính tìm nơi ở mới." - Ban Mai chấp nhận lời mời của tôi.
"Nếu ngươi có ý đồ xấu với bọn ta, thì ta sẽ giết ngươi." - Huyết Linh trừng mắt nhìn tôi, giọng nói đầy tính đe dọa.
"Huyết Linh chỉ nói đùa thôi, bọn em biết anh không có ý đồ xấu." - Tĩnh Lặng kéo Huyết Linh lại, nàng rất ít khi nói chuyện, nhưng mỗi khi nói chuyện đều là lời nói tốt đẹp.
Tôi liền dẫn họ về nhà của mình.
"Chủ nhân đã về!"
"Kính chào chủ nhân."
Các cô hầu gái lên tiếng chào hỏi khi thấy tôi trở về.
"Không có chuyện gì đâu, các cô làm việc tiếp đi."
"À quên, ba cô gái này là bạn của tôi, họ sẽ ở lại đây một thời gian, nếu các nàng có yêu cầu gì thì hãy phục vụ họ."
Mấy cô hầu gái gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Tôi dẫn ba cô gái về khu vực nhà ở.
"Kia là vợ của ngươi sao? Một lúc lấy ba cô gái, ngươi quả là tên đểu cáng." - Huyết Linh rét lạnh nói.
Hai nữ pháp sư cũng nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.
"Vợ?" - Quả thực là tôi có mấy người vợ, nhưng họ đều đang ở trong hoàng cung, làm sao xuất hiện ở đây được.
Còn Thi Thi vẫn đang ngủ say trong không gian.
Tôi nhìn bốn phía, chỉ có ba người thê thϊế͙p͙ và con gái của thừa tướng đang ngồi uống trà trong vườn.
Trêи danh nghĩa thì họ cũng là người hầu trong phủ, nhưng tôi để cho họ sống cuộc sống như trước, thừa tướng bị Vua Trăng giết rồi, nhưng mấy cô gái này không làm việc ác gì cả, vì tôi nên họ mới bị giáng làm người hầu. Tạo cho họ một cuộc sống tốt xem như cách tôi đền bù cho họ.
"Kính chào chủ nhân." - Hồng Ngọc, Kiếm Vũ, Thanh Thảo lên tiếng khi thấy tôi.
"Không có gì đâu, các cô ngồi nói chuyện tiếp đi."
"Ba cô gái này cũng là người hầu trong phủ thôi, không phải vợ của anh." - Tôi giải thích với Huyết Linh.
"Hừ!" - Huyết Linh hừ lạnh, tỏ vẻ không tin tưởng.
"Anh có vẻ đối xử với người hầu rất tốt nhỉ? Họ đều mặc quần áo rất mắc tiền, còn ngồi uống trà nữa đây." - Ban Mai tươi cười nói, nhưng giọng nàng là lạ.
"Họ là chủ cũ của tòa nhà này, chồng và cha của họ bị Vua Trăng xử tử, sau khi anh mua lại tòa nhà thấy họ tội nghiệp nên để họ sống cuộc sống như cũ." - Tôi cố gắng giải thích.
"Là như vậy sao? Em biết anh là một con quỷ tốt bụng mà." - Một lần nữa Tĩnh Lặng lên tiếng bênh vực cho tôi.
Tôi dẫn ba cô gái đi lựa phòng, trong trang viện còn có ba tòa nhà trống.
"Bọn em sẽ ở trong căn nhà này." - Ban Mai chỉ vào tòa nhà làm bằng gỗ quý.
Ba cô gái đi vào bên trong, họ nhanh chóng đóng cửa lại.
Một ma trận xuất hiện bao vây tòa nhà vào bên trong.
"Họ có cần phòng mình như phòng trộm như vậy không?" - Tôi nhìn ma trận, lắc đầu ngao ngán đi về phòng của mình.
Tôi ngồi xuống chiếc bàn trong phòng.
"Vòng hai không được phép sử dụng bảo vật hay bất cứ vật phẩm nào mang từ bên ngoài vào."
"Trước giờ mình đều lợi dụng uy lực của bảo vật và khả năng hồi phục, nhưng giờ không được sử dụng lọ máu, mình sẽ không hồi phục vết thương được."
"Nhưng những tên khác cũng không được phép sử dụng vật phẩm hồi phục, nên có lẽ nếu mình có chiến thuật tốt thì sẽ chiến thắng."
Tôi ngồi vạch ra một vài chiến thuật, tính toán khả năng thành công của chúng.
Sau đó tôi ngủ một giấc dài suốt hai ngày.
Khi tôi tỉnh lại thì ba cô gái đã chờ tôi ở ngoài.
"Các em dậy sớm vậy?"
"Chúng ta đi thôi, nếu đến trễ sẽ xem như mất lượt." - Ban Mai nhẹ nhàng nói, nàng liền đi trước.
Mất hai giờ để đến sân thi đấu ngoài thành.
Bây giờ số lượng khán giả đông gấp đôi vòng một, rất nhiều màn hình ánh sáng xuất hiện bên ngoài sân thi đấu để phục vụ cho các khán giả quan sát cuộc thi.
Chúng tôi tập trung trong sân thi đấu, khi đến giờ thì ma trận bao quanh sân thi đấu lại xuất hiện.
"Xin chào mọi người, tôi là Phong Linh, dẫn chương trình của cuộc thi lần này." - Hình ảnh của Phong Linh xuất hiện trêи bầu trời.
"Một trăm thí sinh ngày hôm nay là một trăm người mạnh nhất, đã đánh bại hơn ngàn thí sinh khác để giành lấy tấm vé vào vòng hai, họ chắc chắn đều sẽ được các học viện nhận làm đệ tử."
"Nhưng các học viện đều phân ra nội viện ngoại viện, ngoại viện chỉ được tham gia các khóa học bình thường, còn học sinh nội viện sẽ được các trưởng lão thậm chí là viện trưởng nhận làm đệ tử, sẽ được dạy những nghề nghiệp và kỹ năng vô cùng hiếm có mạnh mẽ, nhưng để giành được những tấm vé này, các thí sinh cần phải chứng minh được thực lực thật sự của bản thân."
"Vậy nên các thí sinh phải thật nỗ lực trong vòng này, mười người mạnh nhất sẽ được giành lấy tấm vé vào vòng ba."
"Trong vòng ba vì để kiểm tra thực lực thật sự của các thí sinh, mọi người sẽ không được phép sử dụng bất kỳ vật phẩm nào mang từ bên ngoài vào, ví dụ như vũ khí, áo giáp, vật phẩm ma thuật, đá năng lượng, nước thuốc... Khi sử dụng bất kỳ thứ gì thì đều xem như bỏ cuộc."
"Những vật phẩm như vũ khí và đá năng lượng cũng như nước thuốc đã được ban tổ chức cất giấu bên trong sân thi đấu, các thí sinh sẽ phải đi tìm và sử dụng chúng một cách thích hợp nhất."
"Bây giờ tôi xin thay mặt ban tổ chức tuyên bố, vòng hai cuộc thi Tân Tú Tranh Tài..."
"Bắt đầu!!" - Phong Linh hét lớn.
Những quả cầu ánh sáng phóng lên bầu trời, nổ tung tạo ra những dãi sóng xung kϊƈɦ vô cùng đẹp mắt.
Cả sân thi đấu cũng bắt đầu phát sáng.
Tôi cắt cổ tay của mình, bắn ra ba giọt máu dính lên áo của ba cô gái.
"Các em đừng lo, anh đánh Dấu Ấn Máu lên người các em rồi, sau khi cuộc thi bắt đầu sẽ rất nhanh chóng tìm được các em."
Khi tôi vừa nói hết câu thì ma trận dịch chuyển cũng kϊƈɦ hoạt, mọi người bị phân tán ra khắp sân thi đấu.
Xuất hiện trước mặt tôi là một tên chiến binh mặc áo vải màu xanh đậm.
"Ác Quỷ Biến Hình!"
"Ác Quỷ Biến Hình!"
Ngay lập tức cả hai đều biến thành hình dạng ma quỷ của mình.
Vòng thi này không cho phép sử dụng vũ khí, sử dụng bản thể ma quỷ để chiến đấu là cách tốt nhất để đánh bại đối thủ.