Ma Thần Máu

Chương 101: Cô nàng mắt tím




Tôi nhảy tới giáng một đấm thẳng vào mặt tên chiến binh, dù ở hình dạng ma nhân thì cú đấm của tôi vẫn rất mạnh.



Nó làm quai hàm tên ma nhân bị trật, gãy hai cái răng, miệng hắn ta đầy máu tươi, hắn ngã lăn trêи đất.



"Có chuyện gì vậy Hoàng Hôn." - Tôi hỏi cô nàng hầu gái của mình, chí ít trêи danh nghĩa thì nàng thuộc quyền sở hữu của tôi.



Nhưng nàng chỉ im lặng không nói.



"Trả tự do cho nàng, mày là đồ quái vật, một con quỷ như mày không xứng đáng với nàng." - Gã chiến binh vừa ôm hàm răng vừa nói, máu vẫn đang túa ra từ miệng hắn ta.



"Nàng hoàn toàn tự nguyện muốn làm người hầu cho ta đúng không? Nếu nàng không muốn thì ta sẽ rời khỏi đây."



Hoàng Hôn chần chừ một lúc.



"Em tự nguyện đi theo ngài."



Có lẽ nàng là một ma nhân tốt biết giữ lời, hoặc đơn giản là nàng không muốn vì mình mà tôi với tên chiến binh đánh nhau nên đã trả lời như vậy.



"Mày nghe rồi đấy, cút đi trước khi tao giết mày." - Tôi quát vào mặt tên chiến binh.



"Mày đang uy hϊế͙p͙ nàng, đồ quái vật!" - Tên chiến binh hét lên rồi rút kiếm lao về phía tôi.



"Thì ra mày chọn cái chết."



"Ác Quỷ Biến Hình!"



Tôi biến thành hình dạng ma quỷ của mình, dùng móng tay đánh bật thanh kiếm của hắn ta.



Tên chiến binh này chỉ là một Ma Nhân Bậc 4 Cấp 1, hắn ta không có áo giáp, vũ khí cũng chỉ là một thanh kiếm kim loại bình thường.



Quá yếu đuối so với một con quỷ như tôi.



Tôi dễ dàng xách cổ hắn ta như xách một con gà, giơ lên cao.



"Ặc ặc..." - Hắn ta bị tôi bóp cổ, mặt hắn tím bầm như gan heo. Nhưng vẫn cố giãy đạp để thoát ra.



"Xin ngài thưa chủ nhân, hãy tha cho anh ta đi, anh ta chỉ là bạn của tôi mà thôi." - Hoàng Hôn lúc này vô cùng sợ hãi, nàng muốn cứu tên chiến binh nhưng lại không dám tấn công tôi, nên nàng chỉ có thể quỳ xuống cầu xin.



Tôi dùng đôi mắt đỏ chót đang bốc khói của mình lườm nàng.



"Là tên này tấn công ta trước." - Dùng giọng nói ma quỷ vô cùng đáng sợ của mình.



"Giờ thì sao hả tên yếu đuối, mày chửi tao là quái vật hả, mày nói đúng rồi đấy, tao là loài ma quỷ chuyên đi hút máu và tàn sát các loài khác."



Giọng nói tức giận của tôi vô cùng đáng sợ, nó có thể khiến côn trùng ngừng kêu trẻ em ngừng khóc. Giống như tiếng rít của gió qua khe đá, như tiếng tử thần đòi mạng.



Lúc này thì tên chiến binh hoàn toàn sợ hãi, không còn chút xíu dũng khí nào. Cổ hắn bị tôi siết chặt muốn gãy nát.



Tôi ném hắn xuống đất, làm văng một đống đất đá.



"Cút đi trước khi tao thực sự giết mày, nếu tao thấy mày một lần nữa thì chắc chắn mày phải chết."



Tên chiến binh luống cuống bỏ chạy, do quá sợ hãi nên hắn vấp té liên tục bò lăn bò càng. Phải rất cố gắng hắn ta mới chạy thoát được.



"Rắn Nhỏ, ngươi ẩn thân đi theo giết tên này đi." - Tôi dùng tinh thần nói chuyện với Rắn Nhỏ đang đeo trêи cổ.



Nó tiến vào trạng thái ngụy trang, dùng tốc độ nhanh như tia chớp đuổi theo tên chiến binh.



Tên này tôi xác định giết lâu rồi, nhưng không thể giết hắn trước mặt Hoàng Hôn được.



Tôi biến lại thành hình ma nhân của mình.



"Đừng lo, ta đã thả hắn đi, ta sẽ không giết hắn ta đâu."



Tôi dùng giọng nói nhẹ nhàng nói với Hoàng Hôn.



Đó là lời nói thật, vì tôi không giết hắn ta, Rắn Nhỏ mới là người làm điều đó.



Hoàng Hôn đi theo tôi vào nhà.



Tôi và nàng ngồi xuống cái bàn.



"Có lẽ mình nên xin lỗi nàng, dù không cố ý nhưng chắc chắn hành động hồi nãy của mình khiến nàng sợ hãi." - Tôi suy nghĩ trong đầu, cố gắng tìm cách mở lời trước.



Đôi mắt của Hoàng Hôn vẫn sưng đỏ.



"Xin lỗi, tôi không có ý hù dọa cô." - Tôi nhẹ giọng an ủi nàng.



"Ngài giết anh ta rồi đúng không?" - Hoàng Hôn chất vấn, không hiểu bằng cách nào nàng lại biết được việc này.



"Làm sao có thể cơ chứ, tôi đang ở ngay đây với cô, sao tôi giết hắn ta được." - Tôi chối bay chối biến.



"Ác Quỷ Biến Hình." - Hoàng Hôn thốt ra một câu tôi vô cùng quen thuộc.



Nàng nhanh chóng biến từ một thiếu nữ xinh đẹp thành một sinh vật cao 3m màu xám xanh.



Trêи đầu của nàng là cặp sừng nhỏ, hai bên tai xuất hiện những sợi lua tua. Người nàng mờ ảo một làn khói, đặc biệt đôi mắt của nàng biến thành màu đen tuyền, trông như có hai luồng xoáy trong mắt nàng.



"Đọc Tâm Ma Tộc." - Tôi gọi ra tên chủng tộc của nàng.



"Hóa ra Hoàng Hôn cũng là ma quỷ như mình."



"Tôi ghét ngài, xin ngài hãy đi đi, ngài ở đây sẽ có thêm nhiều người khác phải chết." - Âm thanh của Hoàng Hôn vang lên trong đầu tôi.



Đọc Tâm Ma Tộc là một loài ma quỷ có khả năng đọc trộm suy nghĩ của những loài khác, họ giỏi sử dụng ma thuật tinh thần. Có lẽ những suy nghĩ của tôi đều đã bị nàng biết được.



"Vậy còn những lời nàng đã nói thì sao? Ta đã giết Phù Thủy Đen, theo giao ước thì nàng là nô ɭệ của ta."



"Nếu tôi chết thì ngài sẽ không ở lại đây nữa đúng không?" - Bỗng Hoàng Hôn hỏi với giọng quyết liệt.



Nhanh như chớp một con dao xuất hiện trong tay nàng, nàng tự đâm con dao vào cổ, dòng máu màu xám túa ra từ cổ nàng.



Hoàng Hôn gục xuống trong vũng máu.



"Hoàng Hôn, Hoàng Hôn!"



Tôi chạy tới ôm lấy nàng, rút con dao còn ghim trêи cổ ra, tôi dùng nó cắt cổ tay mình.



Đổ máu của tôi vào miệng, vào vết thương trêи cổ của nàng.



"Máu Linh Động!"



"Sao cô phải làm vậy chứ? Tôi chỉ muốn tán tỉnh cô thôi mà, nếu cô không muốn tôi ở lại đây nữa thì tôi sẽ rời đi."



"Xin ngài, tôi cảm nhận được sự tà ác đang đuổi theo ngài, bất cứ nơi nào ngài đi tới chỉ đem lại chết chóc và thống khổ, xin hãy rời khỏi đây." - Hoàng Hôn yếu ớt nói, dường như kỹ năng của nàng đã cho nàng thấy thứ gì đó từ tôi.



"Được rồi, tôi sẽ đi."



Tôi chờ đến khi vết thương của Hoàng Hôn liền lại, tôi đặt nàng lên giường.



"Mọi cô gái mình gặp đều rời xa mình sau vài lần gặp mặt. Đến bao giờ mình mới lấy vợ được đây."



Tôi để vài chục viên đá 4 và một lọ máu của tôi lên bàn.



"Tạm biệt Hoàng Hôn."



Rắn Nhỏ đã trở về, nó đã hoàn thành nhiệm vụ tôi giao.



"Đi thôi Rắn Nhỏ, ở đây không cần chúng ta nữa rồi."



Chí ít bây giờ tôi cũng bớt cô đơn vì đã có một người bạn đi cùng.





Tôi đi dọc theo con sông, dòng nước của nó vẫn êm đềm xanh biếc.



"Có lẽ cứ đi như vậy vài tháng thì mình sẽ quay lại được thành Sông Xanh."



"Thùng...thùng...thùng..." - Bỗng phía trước vang lên tiếng trống.



Sau một lúc thì một đoàn người gồm nhiều loài ma nhân khác nhau xuất hiện.



Họ mặc cùng một loại trang phục màu đen trắng.



"Là một giáo phái nào đó sao?"



Đoàn người khiêng hai chiếc cáng. Bên trêи là xác của hai thiếu nữ xinh đẹp.



"Đẹp vậy mà chết sớm, tội nghiệp thật."



Tôi nhìn đoàn người đi qua rồi lén lút bám theo họ. Tôi muốn quan sát xem họ định làm gì với thi thể của hai cô gái.



Đoàn người đi lên một ngọn núi ở sâu trong rừng. Nơi này rất âm u, đất có màu xám đen, cây cối ảm đạm chết chóc.



Họ đi tới một cái tế đàn trong rừng, nó được xây bằng đá, có rất nhiều dây leo quấn quanh tế đàn.



Họ đặt thi thể hai thiếu nữ lên trung tâm tế đàn.



"Hừm, mình bắt đầu cảm thấy ghét chuyện này."



"U...u...u..." - Âm thanh nỉ non vang lên, quanh quẩn u ám.



Những cơn gió lạnh thổi lướt trong rừng.



"Gió không thổi trong rừng được, có gì rất kỳ lạ ở đây."



"Nữ thần Sương Đen, chủ nhân của khu rừng, chúng tôi xin hiến tế hai thiếu nữ này cho người."



Một tên cầm đầu hét to, giọng của hắn vang vang lên trong khu rừng.



Hắn liên tục hô lập đi lập lại câu nói đó.



"Hừ, là một buổi hiến tế, mình có nên giết sạch chúng luôn không nhỉ?"



Tôi cực kỳ ghét những kẻ hiến tế phụ nữ. Với tôi phụ nữ là để yêu thương chăm sóc, chứ không phải để giết rồi hiến tế cho lũ quái vật.



Khi tôi chuẩn bị ra tay giết đoàn người, thì từ trong khu rừng đi ra hai cái bóng màu xám xanh.



Hai Bóng Ma trông vô cùng xấu xí, người của chúng bốc cháy ngọn lửa màu xanh lá.



"Gào..."



Chúng nhe nanh múa vuốt, đe dọa đoàn người hiến tế.



Đoàn người lập tức bỏ chạy.



Hai cái bóng bay lượn xoay quanh hai thi thể, sau đó chúng lại gần, rồi nằm lên hai cái xác.



Tiếng gió rít gào hay tiếng hú đều dừng lại.



Tôi cảm nhận được sự sống đang dần trở lại với hai thi thế.



"Chiếm Xác Hồi Sinh sao?"



Những ngón tay của hai cô gái bắt đầu nhúc nhích, làn da lạnh ngắt màu trắng của họ dần biến đổi thành màu xanh nhạt.



Họ mở đôi mắt của họ ra, bên trong chỉ có màu trắng. Trông họ bây giờ có một vẻ đẹp vô cùng ma mị.



Họ đứng dậy và bắt đầu đi vào trong khu rừng, hướng về phía một ngọn núi.



"Đi theo hay quay lại nhỉ."



Trong khi tôi suy nghĩ thì hai cô gái đã biến mất, tôi đành quay lại chỗ con sông, tiếp tục đi về phía trước.



Sau vài giờ tôi đến một thị trấn ven sông, khung cảnh nơi này rất thơ mộng, với những ngôi nhà cổ kính mọc đầy dây leo, những vườn cây sum suê trái ngọt, những cô gái xinh đẹp ăn mặc mỏng manh mời gọi.



"Đêm Ngọt Ngào." - Tôi đọc thầm tên của quán trọ kiêm nhà thổ.



"Chỗ này hay đấy, mình đã ở trong rừng quá lâu rồi, hôm nay mình sẽ qua đêm ở đây."



Tôi đi lại gần mấy cô gái xinh đẹp.



"Anh gì ơi, anh muốn qua đêm với em không." - Một cô nàng tóc vàng mời gọi.



"Ôi cục cưng, đi với em đi, em sẽ khiến cục cưng không xuống nổi giường, chết me chết mệt với em." - Một cô nàng tóc xanh vô cùng cá tính, nàng dùng tay kéo áo để lộ bộ ngực căng tròn khuyến rũ.



Nhưng tôi phớt lờ những lời mời gọi này. Tôi đã có mục tiêu của mình, đó là một cô nàng có đôi mắt màu tím mộng mơ huyền ảo, mặc bộ váy màu đen gợi cảm. Nàng đang ngồi cạnh cửa sổ, đang nhâm nhi một ly rượu màu đỏ, khác với những cô gái khác đang ra sức mời gọi khách, nàng chỉ yên lặng ngắm nhìn những tia sáng cuối cùng biến mất.



Tôi tiến lại gần nàng, chào theo kiểu cách quý tộc của ma nhân.



"Chào tiểu thư, ta có thể mời nàng đêm nay chứ?"



Cô gái nhìn tôi một chút, nàng hơi bất ngờ khi nghe câu hỏi của tôi.



"Ưm, xin lỗi, nhưng tôi không phải là gái điếm." - Giọng nói của nàng du dương dịu dàng.



"Ngài có thể tìm những cô gái xinh đẹp khác ở đây."



"Thật xin lỗi thưa tiểu thư, tôi không có ý đó, tôi chỉ định mời nàng dùng bữa tối nay." - Tôi nhanh trí đảo hướng cuộc nói chuyện.



"Mình thật là ngu ngốc, đẹp như nàng thì làm sao lại là gái điếm được." - Tôi tự chửi rủa bản thân mình.



"Tôi ăn rồi, cám ơn ngài." - Cô gái nhẹ nhàng từ chối, nàng đặt ly rượu lên cửa sổ rồi, nàng từ từ đi lên lầu, chỉ để lại một mùi hương thoang thoảng.



Tôi đi vào quầy rượu, chủ tiệm là một người đàn ông trung niên hơi gầy, khoảng 40 tuổi, ông ta đang pha chế rượu máu và nước trái cây.



"Tôi muốn hỏi chút việc, ông có thể cho tôi biết ít thông tin về cô nàng vừa đi lên lầu chứ?"



"Xin lỗi thưa ngài, phiền ngài đợi tôi xong việc." - Ông ta tiếp tục việc pha chế.



Tôi lấy ra một viên đá 4, đặt lên bàn.



"Giờ ông có thể nói cho tôi biết rồi chứ?"



"Tất nhiên thưa ngài." - Ngay lập tức cầm lấy viên đá, ông ta thay đổi thái độ, trở nên vô cùng niềm nở.



"Cô gái này mới tới thuê phòng chỗ chúng tôi vài tuần, ban ngày cô ta thường mặc áo choàng đi vào rừng làm gì không rõ, buổi chiều quay về để ăn uống và nghỉ ngơi."



Sau đó hắn ta dừng lại, nhìn tôi bằng ánh mắt dễ đoán.



Tôi lấy ra một viên đá 4 nữa đưa cho hắn ta.



"Cô nàng là một pháp sư, cô ta hay tắm vào buổi tối, tôi có thể sắp xếp cho ngài một phòng bên cạnh phòng của nàng, có dịch vụ vô cùng đặc biệt, với giá chỉ 10 đá 4." - Hắn ta vừa nói vừa cười gian.



"Tốt, ông cầm lấy, nhớ giữ kín chuyện này." - Tôi lấy ra một viên đá 5 đưa cho hắn ta.



Tôi nhận lấy một tấm thẻ từ gã chủ tiệm rồi đi lên phòng.



Dựa theo lời tên chủ tiệm thì những căn phòng này đều có khắc những ma trận thu hình vô cùng bí ẩn, chỉ có khách vip mới được phép sử dụng.



Tôi khởi động ma trận thu hình, hình ảnh của cô gái mắt tím hiện lên, nàng mặc một bộ váy lụa trong suốt màu đen.



Nàng đang ngồi nghiên cứu ma thuật, ma thuật của chúng tôi thực chất là việc hấp thụ năng lượng từ đá năng lượng rồi chuyển hóa và giải phóng chúng khỏi cơ thể.



Muốn thực hiện được một ma thuật thì đầu tiên phải hiểu rõ quá trình chuyển hóa năng lượng và giải phóng, việc này tốn rất nhiều thời gian nghiên cứu, luyện tập vô số lần thì mới thành công, sau đó tiếp tục tốn vô số thời gian để luyện tập thành thục, nâng cao tốc độ và hiệu suất chuyển hóa năng lượng.



Những ma thuật khó thì phải tốn hàng chục thậm chí hàng trăm năm nghiên cứu mới sử dụng được.



Hai ma thuật Cầu Lửa Diệt Vong và Tia Chớp Đen của tôi là loại cơ bản nhất của ma thuật, chỉ việc chuyển hóa thành nhiệt năng và điện năng là sử dụng được. Còn những ma thuật cao cấp hơn như Cơn Lốc Lửa, Bão Điện Từ thì phải tốn rất nhiều thời gian nghiên cứu mới dùng được. Nhưng ma thuật của chúng tôi rất yếu nên tôi không muốn tốn thời gian vào việc này.



Dường như nàng đang bế tắc trong việc nghiên cứu ma thuật, khuôn mặt của nàng nhăn lại đầy đau đớn, thỉnh thoảng có khói và tia lửa điện từ người nàng, đó là dấu hiệu của việc chuyển hóa năng lượng thất bại. Có lẽ nàng đang nghiên cứu một ma thuật có độ khó rất cao.



Sau một giờ thì nàng đi tắm, nàng cởi chiếc váy mỏng ra rồi nhẹ nhàng bước vào bồn, thân thể tuyệt mỹ của nàng như một tác phẩm nghệ thuật của tạo hóa.



"Ực, nhìn nàng ngon thật." - Tôi nuốt nước miếng, đôi mắt săm soi từng chi tiết trêи cơ thể của nàng.



Bỗng nàng lấy ra một thứ gì đó từ không gian. Nó là một khối mỏng hình chữ nhật, nàng khẽ chạm lên những hoa văn trêи miếng kim loại.



Một hình ảnh 3D và rất nhiều văn tự lạ hiện ra, nó giống như bản đồ của một mê cung có rất nhiều hành lang và các căn phòng.



"Thứ này quen quen, nhìn không giống vật phẩm ma thuật."



"Đúng rồi, nhìn rất giống mấy vật phẩm công nghệ của Lô La, thứ này là một máy chiếu."



Tôi chợt nhớ về cô gái đến từ thế giới khác, không biết bây giờ nàng đang làm gì. Khẩu súng và hộp lưu trữ của nàng giúp ích rất nhiều cho tôi. Tôi cảm thấy nhớ nàng, nếu lúc đó tôi



Cô nàng mắt tím điều khiển bản đồ đi đến vị trí trung tâm của mê cung, bên trong hiển thị một căn phòng rộng lớn, chứa rất nhiều thứ kỳ lạ, nhưng thứ hấp dẫn tôi nhất là một viên đá màu xanh nước biển ở giữa phòng, chỉ nhìn ánh sáng nó tỏa ra thôi là tôi đã biết nó là báu vật.



"Thứ này có thể là một viên Hạch Tâm, không thì cũng là thứ gì đó chứa rất nhiều năng lượng."



Hạch Tâm chính là trái tim của các sinh vật Bậc 5, nó giống như Kết Tinh nhưng cao cấp hơn nhiều. Mỗi viên Hạch Tâm đều vô cùng quý giá, nếu muốn dùng đá năng lượng mua thì viên Hạch Tâm của sinh vật Bậc 5 Cấp 1 Cũng có giá 100 đá 6, tương đương với toàn bộ tài sản của một sinh vật Bậc 4 Cấp 9.



Nhưng cơ bản là sẽ không ai ngu mà đi bán Hạch Tâm lấy đá 6. Thứ này có tiền cũng không mua được.



Sau khi nghiên cứu bản đồ, nàng cất nó đi. Nàng quấn một tấm khăn mỏng màu trắng, dùng ma thuật hong khô mái tóc rồi bước lên giường.



Nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, khi nàng ngủ trông vô cùng xinh đẹp, như một nàng công chúa cao quý đang say giấc. Tôi ngắm nhìn nàng thêm một lúc lâu.



"Mai mình sẽ lén lút bám theo nàng, nếu mọi việc tốt đẹp thì có khi mình sẽ lấy được cả người lẫn kho báu."



Tôi dần chìm vào những giấc mộng.