Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 88: Tàn khốc




Nhìn Hoàng Thiên gục người đau đớn, Bạch Khôi mỉm cười đắc ý, đâu còn sự tức giận cùng điên cuồng như khi nãy. Rõ ràng là hắn đã cố ý tỏ ra như thế để đánh lừa Hoàng Thiên, thuận lợi đánh lén một chiêu này.

Trong tức khắc, hắn tế xuất ra một cây cự phủ, trực tiếp hướng đầu của Hoàng Thiên mà bổ xuống. Không có nhiều lời, càng là trực tiếp quyết đoán, hắn muốn lấy mạng của Hoàng Thiên ngay lập tức.

Hắn là một trong số ít người biết được Hoàng Thiên đáng sợ cỡ nào, từng hình ảnh của trận quyết chiến hôm đó đã để lại cho hắn ấn tượng không thể phai nhòa. Một tên thiếu niên tiến vào trạng thái biến hình, thi triển ra một sát chiêu khủng bố, hoàn toàn mang tính chất hủy diệt.

Ba cái cao thủ Hóa Linh cảnh trước một chiêu này lại yếu ớt đến không tả nổi, bỏ mạng một cách oan uổng. Bạch Khôi hắn đã tự hỏi, nếu đối đầu với Hoàng Thiên, hắn liệu có thể chống lại chăng?

Lần này nếu không phải bất đắc dĩ, hắn đã không lựa chọn một mình đối đầu với tên thiếu niên này. Đừng nghe lúc ban đầu hắn nói là cố ý đợi Hoàng Thiên tại nơi đây, thực ra là hắn đang nói dối đấy. Sinh Thần hộ đạo trưởng lão bị người cầm chân, trên người mang theo bảo vật vô thượng, hắn nào còn đường khác để trốn?

Rất may cho hắn, Hoàng Thiên quá tự tin vào bản thân dẫn tới chủ quan, bị hắn đắc thủ đánh cho trọng thương rồi.

Cự phủ lấy một tốc độ cực kỳ nhanh bổ tới, khí thế mạnh mẽ không gì chống nổi. Hoàng Thiên sắc mặt trắng bệch, vội vàng ném ra một tấm phù, cùng cự phủ va chạm với nhau, nhất thời phát sinh bùng nổ, hỏa diễm ngũ sắc ầm ầm bùng cháy.

Đây là Phong Nguyên phù đã được Hoàng Thiên lần thứ hai cải biến, uy lực tăng lên một đoạn dài, hoàn toàn có thể kích thương Nguyên đan tu sỹ đấy.

Bạch Khôi sắc mặt khẽ biến, hỏa diễm này quá mức đáng sợ, lại tạo cho hắn cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Vội vàng lui mạnh về sau, đồng thời quát lên:

- Ta biết ngươi còn chưa có tiến vào trạng thái mạnh nhất của bản thân, nhưng ngươi sẽ không còn cơ hội nữa đâu.

Lời hắn vừa dứt, thân thể đã chuyển động nhanh chóng, vòng một đường về phía sau Hoàng Thiên. Cự phủ trong tay một lần nữa cuốn lên sát ý, mang theo từng đạo vòng xoáy, cuồng bạo đánh tới.

Sát ý vòng xoáy rầm rầm nổ vang, phập một tiếng nhẹ nhàng, cự phủ liền ghim lên lưng của Hoàng Thiên, khiến hắn rống lên trong đau đớn.

Cảm thấy khí tức của Hoàng Thiên ngày một yếu, Bạch Khôi thở ra một hơi trọc khí, sau đó cười lớn:

- Ha ha! Ta đã nói là ngươi hôm nay phải ngã xuống. Ha ha, thiên tài chó má gì chứ, chỉ là một tên ngu ngốc mà thôi. Ngươi cứ yên tâm ra đi, Lan Nhi đã có ta chăm sóc, nàng sẽ không chịu thiệt thòi đâu. Ha ha!

Đây là tất cả nỗi lòng của hắn bấy lâu nay, bây giờ đều tuôn ra rồi.

Hắn thực sự là ưa thích Lan Nhi đấy, ngay từ lần đầu gặp nàng, hắn đã muốn thu nàng làm người của mình. Nhưng là Lan Nhi tính cách khó gần, với thân phận như hắn mà vẫn không khiến cho nàng động tâm chút nào.

Không sao, hắn yêu thích nàng nên sẽ không dễ dàng từ bỏ. Dùng biết bao thủ đoạn, biện pháp mới có thể khiến nàng không còn bài xích hắn, thậm chí hắn có cảm giác chỉ cần kiên trì thêm một đoạn thời gian nữa, nàng sẽ đồng ý hắn.

Vậy mà tên khốn Hoàng Thiên này không biết từ đâu chui ra, cùng nàng thân thiết như thế, bảo sao hắn không tức giận cho được. Âu cũng vì thế mà hắn quay sang căm ghét Hoàng Thiên, hết lần này đến lần khác hãm hại, chỉ cần Hoàng Thiên chết, Lan Nhi sẽ là của hắn.

Lời hắn vừa dứt, cự phủ trong tay liền run lên từng hồi, sau đó trực tiếp nổ tung, tan nát thành ngàn mảnh, máu tươi bắn ra tung tóe.

Hoàng Thiên rống lên một tiếng thê lương đau đớn, hắn quay phắt người lại. Lấy một tốc độ khó có thể hình dung mà phóng tới, bàn tay to lớn tràn đầy vảy đen chụp lấy cổ của Bạch Khôi.

Trong mắt của Hoàng Thiên lúc này giống như có một ngọn lửa đang mập mờ bùng cháy. Đó là lửa giận cực độ, là bản thân hắn lâm vào điên cuồng nhất trạng thái.

Cánh tay của hắn như cánh tay của Ma Thần, từng chiếc vảy sắc bén cực độ cắt rách toàn bộ lớp da cổ của Bạch Khôi, đâm sâu vào trong. Máu trắng chảy ra nhỏ giọt trên bàn tay đen, cực kỳ dọa người.

Bạch Khôi đau đớn khôn cùng, cổ họng ậm ừ không nói được câu nào. Sắc mặt hắn tái nhợt một mảnh, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ cùng hối hận. Hắn không ngờ Hoàng Thiên đã thụ thương cực nặng, gần như muốn chết đi mà vẫn có thể phóng ra được một lực lượng mạnh mẽ như vậy. Đáng lẽ hắn không nên thả lỏng, không nên tiếp cận Hoàng Thiên gần như thế.

Nhưng cuộc đời này không tồn tại chữ nếu, cũng không có thuốc hối hận. Ngươi làm sai, thì phải gánh chịu hậu quả của việc mà mình đã làm sai đó. Hoàng Thiên lúc trước vì chủ quan mà phạm sai lầm, đã phải trả giá bằng vết thương chí mạng ở hông.

Giờ đây Bạch Khôi hắn, phải trả giá bằng tính mạng của mình.

Hai tên thiếu niên thiên tài, hôm nay đều phạm phải những sai lầm chết người mà trả giá đắt, chỉ là có một kẻ may mắn hơn, liền trở thành kẻ chiến thắng.

Chỉ thấy Hoàng Thiên gầm lên một tiếng, cánh tay còn lại cũng tiến vào trạng thái đệ nhất biết. Hắn bộc phát toàn bộ sức mạnh còn lại phóng một đấm về phía mặt của Bạch Khôi.

Bụp!

Xương sọ vỡ nát, đầu của Bạch Khôi nổ tung thành vạn mảnh, văng tung tóe khắp nơi. Hắn mặc dù đang ở trạng thái biến hình, nhưng vẫn không thể chống đỡ một chút nào, triệt để chết đi. Năng lực hồi phục mặc dù cường đại, nhưng chung quy không phải toàn diện, một khi bị mất đầu liền không cách nào mọc ra được đầu mới đấy.

Thiên tài số một Bạch Gia, hôm nay đã phải bỏ mạng, chết đi tại nơi này.

Hoàng Thiên chật vật không kém, quăng cái xác không đầu của Bạch Khôi xuống nền đá, hắn muốn chữa thương ngay lập tức. Thế nhưng ngay lúc này, bất chợt có một bóng người vọt tới, phóng một cước đá bay hắn.

Hoàng Thiên đã thụ thương cực nặng làm sao chống đỡ, liền bị đá bay đi như một viên thiên thạch, đâm sầm xuống nền đá cứng rắn, máu tươi bắn ra tung tóe.

Lại có mấy bóng người nữa tiến tới, bao vây lấy Hoàng Thiên.

Bọn hắn chính là mấy tên thiếu niên thủ hạ của Bạch Khôi, đã bị Hoàng Thiên phế đi toàn bộ tu vi ở ngoài cửa hang.

Hắn khi đó không muốn giết chết bọn chúng, vì đạo tâm của hắn đã từng bị tổn thương vì giết người. Hắn không muốn giết quá nhiều người, vì hắn không muốn bản thân bị ma hóa. Hay đơn giản hơn, hắn thương hại những người này.

Thế nhưng, hắn tha mạng cho bọn chúng, để giờ đây bọn chúng trở lại, ra tay với chính Hoàng Thiên hắn.

- Ta đã tha mạng cho các ngươi, giờ đây các ngươi lại ra tay với ta sao?

Hoàng Thiên thì thào trong miệng, giống như đang tự hỏi chính bản thân mình vậy.

Nhân từ với kẻ thù, chính là độc ác với bản thân mình, hắn lại phạm phải một sai lầm chí mạng.

Thế giới này chính là như thế đấy… ba cái thứ đạo đức, nhân từ của chúng chỉ là chuyện cười, chỉ là cái ràng buộc giả tạo của những kẻ độc ác dối trá với nhau.

Mấy tên thiếu niên kia nhìn hắn bằng ánh mắt âm độc, bọn chúng đi theo để bảo vệ Bạch Khôi, mà giờ đây thiếu gia đã chết, bọn hắn giải thích thế nào với Bạch Gia.

- Ngươi đáng chết!

Một tên tức giận quát lên, trong giây lát vụt bắn ra hơn mười đạo bóng kiếm, vây Hoàng Thiên vào giữa, muốn cắt nát hắn thành nhiều mảnh.

Bọn hắn từng cái đều là thiếu niên thiên tài do Bạch Khôi tuyển chọn ra, thực lực không yếu chút nào. Mặc dù đã bị Hoàng Thiên phế đi toàn bộ tu vi, nhưng vẫn còn thân thể mạnh mẽ. Hoàng Thiên lại thụ thương cực nặng, làm sao chống lại nổi?

- Cút!

Nhìn bóng kiếm lạnh lẽo bao quanh, Hoàng Thiên khuôn mặt nở một nụ cười dữ tợn, quát lớn một tiếng. Cố gắng đứng đứng dậy, bàn tay đột nhiên biến lớn, nắm chặt lấy một thanh trọng kiếm, đem toàn bộ kiếm ảnh đánh nát.

Đùng! Đùng! Đùng!

Nổ lớn vang lên, bóng kiếm vỡ nát khiến tên thiếu niên kia hoảng sợ bạo lui về sau. Bàn chân chạm đất trượt ra hơn năm mét mới có thể dừng lại, bàn tay bị phản chấn đau đớn đến tê dại, rách toác cả ra. Kẻ này quá mức biến thái, bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể phát ra công kích mạnh như thế.

Bịch!

Hoàng Thiên rốt cục không thể chống đỡ được nữa, phun ra một búng máu đen xì, hắn gục xuống nền đá.

Máu tươi ồ ồ chảy xuống, Hoàng Thiên đau đớn đến mất đi lý trí, vùng hông phải nát vụn, thấy rõ cả nội tạng bị tổn thương. Phần lưng rách toác, lộ rõ xương trắng ra ngoài.

Hắn chưa có chết, nhưng thụ thương cực nặng, đã gần kề với cái chết.

Ánh mắt hắn mờ đi, khó khăn thở ra một hơi thật dài, thân thể cũng dần dần thả lỏng xuống. Khóe môi nhếch lên, nói bằng một thứ giọng khản đặc, cực kỳ khó nghe:

- Giết… bọn chúng đi!

Lời của hắn liền khiến cho đám thiếu niên nội tâm bộp một tiếng sợ hãi. Hoàng Thiên lại có người trợ giúp sao? Với tình trạng của bọn hắn làm sao có thể sốt sót?

Đúng như bọn hắn dự đoán, không tới ba giây sau, một thân ảnh già nua đột ngột xuất hiện bên cạnh Hoàng Thiên, ánh mắt tràn đầy phức tạp nhìn chằm chằm vào hắn.

Người tới là Cố Sở.

Hoàng Thiên là người cẩn thận, sẽ không để bản thân mình lâm vào nguy hiểm. Nên trước khi quyết chiến với Bạch Khôi, hắn đã liên lạc với Cố Sở, để lão chạy tới nơi này bảo vệ hắn, đề phòng bất trắc xảy ra.

Thinh không nơi đây sau khi Cố Sở xuất hiện đột nhiên dấy lên uy áp như thần tiên giáng thế, một cỗ khí tức mạnh mẽ áp tới khiến cho đám thiếu niên sắc mặt tái nhợt một mảnh. Chúng tự dưng thấy lạnh hết cả người, thân thể như bị đóng băng tại chỗ, không thể nhúc nhích, ngay cả nói cũng nói không nên lời.

Nhìn thân ảnh tự nhiên xuất hiện này, đám thiếu niên nội tâm tràn ngập tuyệt vọng. Bởi vì bọn chúng đang phải hứng chịu một cỗ áp lực cực lớn, thậm chí có thể banh xác mà chết. Người này thực lực quá mức mạnh mẽ, không phải bọn chúng có thể chống đỡ.

Cố Sở vẫn chưa có ra tay, ánh mắt không rời người Hoàng Thiên. Vị chủ nhân bất đắc dĩ này đã để lại cho lão một ấn tượng khó có thể phai mờ, trong lòng lão đang cực kỳ mâu thuẫn. Hoàng Thiên thụ thương nghiêm trọng như thế, nếu như không có lão trợ giúp thì chắc chắn sẽ phải bỏ mạng tại đây, đồng nghĩa với việc lão được tự do.

Thế nhưng nếu lão không ra tay, thì những hình ảnh mà lão nhìn thấy, những thông tin mà lão nhận được khi trước sẽ thế nào? Lớn lao đại nhân quả như thế, một khi rơi vào đầu, lão sớm muộn cũng phải bỏ mạng.

- Ha ha… Ha ha…

Trong lúc lão còn đang do dự, Hoàng Thiên đã chật vật đứng dậy rồi, hắn cười một cách điên dại, nơi khóe miệng đỏ lòm những máu và máu.

Hắn thất tha thất thểu tiếp cận đám thiếu niên, vẻ mặt dữ tợn độc ác, giơ hai tay ra tóm lấy cổ của một tên thiếu niên, dụng lực mà xé.

Tên thiếu niên này tu vi đã không còn, lại bị khí thế của Cố Sở trấn trụ, không thể phản kháng chút nào, liền bị Hoàng Thiên xé rách làm hai, đầu lìa khỏi cổ.

Máu tươi phun ra, cả người Hoàng Thiên loạng choạng một hồi, suýt nữa đã gục xuống nền đất. Ánh mắt của hắn nhìn chòng chọc vào từng tên thiếu niên còn lại, nở nụ cười lạnh lẽo:

- Ta đã không muốn giết các ngươi… Ta đã không muốn mình trở nên tà ác…

Sắc mặt của hắn càng thêm dữ tợn hơn, nhặt trọng kiếm dưới nền đất lên, hắn dùng tất cả sức lực còn sót lại mà chém, điên cuồng cùng khát máu, hắn cười lớn:

- Là chính các ngươi… chính các ngươi ép ta đến mức này… ha ha!

Lại có bốn tên thiếu niên bị hắn chém chết tại chỗ, hắn vươn tay phóng ra một đạo hỏa diễm hồng sắc, điên cuồng thiêu sống những tên thiếu niên còn lại.

Từng trận rên rỉ thảm thiết vang lên, những tên thiếu niên còn lại thống khổ cùng cực, sinh mạng dần dần đi đến hồi kết.

Cố Sở chứng kiến mọi chuyện diễn ra, vẻ mặt trở nên ngây dại. Lão có thể cảm nhận được sự tà ác kinh khủng đang bộc phát, hoành hành trong tâm trí của người thiếu niên ấy. Rốt cục là chuyện gì xảy ra, là thứ gì khiến cho hắn trở nên như thế?

Cả cơ thể của Hoàng Thiên run rẩy, hai mắt đỏ ngầu bật cười một cách xót xa, khóe mắt hắn chảy máu.

Là nước mắt… là máu… hay là huyết lệ…

- Ta muốn làm một người bình thường… nhưng các ngươi không muốn…

(Hai chương tặng các đạo hũ dịp lễ, từ hôm nay đến ngày 2/5 ta bận việc nên sẽ không có chương, mọi người đừng chờ nhé! rất mong mọi người thông cảm, Ka ka! Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ...)