Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 84: Đoạt được tiên khí




Thế giới tiêu tán, chỉ còn thanh âm quanh quẩn trong tâm trí.

- Mong rằng sẽ gặp ngươi trong Thương Sinh Đại Chiến.

Hoàng Thiên trở về với hiện thực, hắn vẫn đứng trên đỉnh của tòa Tiên sơn. Trước mặt vẫn là trường kiếm hắc sắc. Mọi chuyện khi nãy cứ như một giấc mộng vậy.

Hắn đứng ngây người, trong suy nghĩ càng thêm hỗn loạn, từng câu hỏi hiển hiện lên trong đầu.

Vừa nãy hắn xem chính là một góc của Thượng Cổ Đại Chiến?

Sùng Lãm có phải là vị huynh đệ mà Vô Phong từng nhắc tới? Vậy kẻ thù của Sùng Lãm chính là vị Tôn Chủ mà tên nam tử kia nói?

Theo lời của Vô Phong, thì Sùng Lãm đã bại, nếu như là thật, thì tương lai hắn trở về liệu có thay đổi được gì không? Thay đổi lịch sử gây nên lớn lao đại nhân quả, hắn dám sao? Hơn nữa, đại chiến khi nãy quá mức khủng bố, hai cái nhân vật đều là siêu cấp tuyệt diễm, chiến đấu cỡ đó, hắn tham gia chính là tìm chết.

Tương lai, hắn sẽ là kẻ thù của người kia, sẽ phải cùng người kia đại chiến ư?

Hắn đứng đó im lặng suốt một thời gian dài, không có lấy một động tác nào, nội tâm đang tranh đấu kịch liệt. Những thông tin mà hắn nhận được quá mức khiếp người, khó có thể chấp nhận ngay được, mà cần rất nhiều thời gian để tiếp thu đấy.

Lúc này tòa tiên sơn lại một lần nữa rung lên, chấn động càng thêm mãnh liệt, đánh tan toàn bộ khói đen.

Phía xa, Cố Sở vẫn chưa có rời đi, bây giờ kinh hãi nhìn lại. Vì hắn trông thấy Hoàng Thiên vẫn đứng đó, hai tay nắm lấy chuôi trường kiếm, lành lặn không tổn hao gì.

Không biết qua bao lâu sau, ánh mắt Hoàng Thiên mới thoát khỏi hoảng loạn, ánh lên sự kiên định cùng quyết tâm. Không ai biết trong lòng hắn nghĩ gì, hắn muốn làm gì, chỉ biết rằng hắn đã có quyết định, đã đưa ra lựa chọn cho bản thân mình.

Ánh mắt hắn lóe lên tinh quang, nắm chặt lấy chuôi kiếm, mạnh mẽ rút lên. Cả tòa tiên sơn ầm ầm rung động, chuôi kiếm dưới lực đạo của hắn rốt cục nhích lên.

Hoàng Thiên thấy vậy thì không khỏi mừng rỡ, lại lần nữa dùng lực, lấy hết sức mình mà rút. Hỗn Nguyên Đan trong cơ thể ầm ầm chuyển động, hạo hạo đãng đãng truyền tới hai cánh tay, làm lực lượng của hắn càng thêm mạnh mẽ.

Tay trái ma khí cuồn cuộn, tay phải thần khí tung hoành, trường kiếm bỗng chốc nhẹ tênh, bị hắn rút ra rồi.

Phía xa, Cố Sở khóe mắt giật giật, vừa cảm thấy kinh sợ, vừa cảm thấy mất mát. Một kiện tiên khí siêu cấp như vậy, thậm chí còn suýt lấy mạng lão, lại bị một tên nhóc chưa tới Hóa Linh thu vào dễ dàng như thế.

Trường kiếm được rút ra, liền như triệt để thức tỉnh, tỏa ra sát khí ngợp trời, cuồn cuộn bao phủ khắp tinh không. Lúc này Hoàng Thiên đầu óc liền ong ong lên, một luồng thông tin trực tiếp truyền vào tâm trí hắn.

- Thuận Thiên Kiếm… Thủy Thần…

Đây là tên của thanh kiếm và của chủ nhân sở hữu nó, nằm trong mớ thông tin mà hắn nhận được. Mỉm cười thu Thuận Thiên Kiếm vào trong trữ vật giới chỉ, hắn lại nhìn tòa Tiên sơn dưới chân.

Tòa Tiên sơn khi nãy vốn là bạo động lắm đấy, nhưng hiện tại lại trở nên thập phần an tĩnh. Trong nháy mắt hóa nhỏ lại, chậm dãi lơ lửng trước mặt hắn. Hoàng Thiên theo bản năng giơ tay tới, nắm lấy tòa tiên sơn, trong tâm mừng rỡ không thôi, hôm nay hắn đoạt được tới hai kiện tiên khí.

Đây là thu hoạch kinh người cỡ nào, một tên tiểu bối chưa tới Hóa Linh như hắn, lại chiếm đoạt được hai kiện tiên khí vô thượng. Nếu tin tức này truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ nổi lên một hồi sóng gió cực lớn.

Cố Sở đứng phía xa khóe miệng co giật từng hồi, không biết phải nói gì cho phải. Thần sắc hắn phức tạp, đắn đo một hồi rốt cục vẫn hướng phía Hoàng Thiên bay tới, đứng bên cạnh không nói câu nào.

Hoàng Thiên đang chìm trong vui sướng, trông thấy Cố Sở thì nội tâm đột nhiên nổi lên suy nghĩ. Hắn trầm mặc một lát, liền đưa ra một quyết định trọng yếu.

Hắn hướng về phía Cố Sở, đem tòa Tiên sơn này đưa tới, nói:

- Vật này cho ngươi!

Cố Sở thất thần đứng ngây người tại đó, hắn không thể tưởng tượng nổi, tên thiếu niên này lại hành động như thế, không hề do dự đem tòa Tiên sơn này cho hắn.

Dùng ánh mắt khó tin nhìn tới, Cố Sở nhất thời không biết làm gì, cũng không có cầm lấy tòa Tiên sơn.

Hoàng Thiên nhếch môi cười, kéo cánh tay của lão lên, dúi tòa Tiên sơn vào tay lão mà nói:

- Ta biết khi nãy ngươi là bất đắc dĩ mới nhận ta làm chủ, trong lòng tuyệt đối không cam tâm. Chuyện này ta cũng không biết làm thế nào khuyên ngươi, cũng không thể trả ngươi tự do. Nhưng ngươi yên tâm, một ngày nào đó ngươi sẽ cảm thấy quyết định hôm nay của ngươi không hề sai lầm.

Nghe được những lời này từ Hoàng Thiên, Cố Sở trong nội tâm xuất hiện những chuyển biến rất lớn. Mặc dù vẫn còn không cam tâm phục tùng, nhưng chí ít cũng không có bài xích như khi nãy.

Nắm chặt lấy tòa Tiên sơn, trong lòng lão vừa kích động vừa thở dài. Có khi nào, một ngày nào đó lão sẽ trở thành thuộc hạ trung thành của tên thiếu niên này không.

Đoạn lão cũng không suy nghĩ gì thêm nữa, bắt đầu tế luyện tòa Tiên sơn. Từng giọt tinh huyết được lão tế lên khiến tòa Tiên sơn rung lên từng hồi, phát tán ra ánh sáng rực rỡ.

Loại tế luyện này chính là lấy máu nhận chủ, dùng tinh huyết của chủ nhân để đánh lên lạc ấn vào pháp bảo, tiến hành khống chế ban đầu đối với pháp bảo này. Sau khi tế luyện, chủ nhân muốn đạt tới trạng thái khống chế cao nhất đối với pháp bảo, phải tiến hành ngưng luyện, để lại dấu ấn linh hồn.

- Bất Chu Sơn!

Tu vi của Cố Sở vốn rất cao, chẳng mấy chốc đã tế luyện thành công, trong miệng lão khẽ thốt lên cái tên của tòa Tiên sơn này.

Thu Bất Chu Sơn vào trong thức hải, lão đứng nhìn Hoàng Thiên, muốn hỏi hắn tiếp theo sẽ làm gì.

- Sư phụ nói học viên của Học Viện đã tới đây được một tháng, có lẽ còn chưa có rời đi. Ta nên đi đòi một chút lợi tức.

Hoàng Thiên lẩm bẩm trong đầu, nụ cười có chút ác độc. Đối phương nhiều lần hãm hại hắn như thế, thậm chí có mấy lần suýt mất mạng. Hắn cũng không cần phải thu liễm gì nữa, ngươi muốn giết ta, thì phải có đủ can đảm hứng chịu sự trả thù của ta.

Hắn hỏi Cố Sở một vài vấn đề, sau đó đòi lấy một cái truyền tin châu nhằm đề phòng bất trắc. Hắn muốn để Cố Sở được tự do một chút, tự đi tìm cơ duyên của chính mình không phải gò bó bên cạnh hắn, nhưng cũng phải đảm bảo an toàn cho bản thân.

Lần này tìm Bạch Khôi để báo thù, cũng có nguy hiểm nhất định. Thực lực của hắn có thể mạnh hơn Bạch Khôi, nhưng lỡ như đối phương có hộ đạo giả thì hắn chẳng khác nào đi tìm chết.

Hai người rất nhanh tách ra, hướng về hai hướng khác nhau mà đi.

oOo

Nơi đây có một cái hố rộng lớn, bán kính phải cỡ tám mươi dặm, chỉ có một màu đen ngòm không nhìn thấy phần cuối, tràn đầy hắc khí. Một tốp thiếu niên đứng trên miệng hố, như đang thảo luận vấn đề gì đó.

- Ngươi chắc chắn nó chạy xuống đây chứ?

Bạch Khôi nhìn chằm chằm tên thiếu niên trước mắt, mở miệng hỏi.

Tên thiếu niên kia gật đầu, thần sắc có chút kích động, ánh mắt không rời khỏi hố:

- Ta đuổi theo nó hơn nửa ngày, rốt cục vẫn không có bắt được, lại để nó vọt xuống nơi này.

- Nơi này có vẻ rất nguy hiểm đó.

Một tên khác trong nhóm líu lưỡi, nhìn hắc khí tràn ra từ miệng hố mà lạnh run.

Cái hố sâu này quá mức đặc biệt, không giống tự nhiên hình thành mà là được tạo ra. Miệng hố rất tròn, thành hố lại sáng bóng như gương, làm người ta đứng bên cạnh nó không khỏi bủn rủn tay chân. Chỉ cần rơi xuống, liền bị cắn nuối không có cơ hội trở lên nữa.

Một lát sau, lại có thêm một tốp thiếu niên nữa chạy tới, nhìn thấy hố sâu này thì không khỏi sợ hãi thốt lên.

Thời gian trôi qua, người đến càng đông hơn khiến đám người Bạch Khôi không khỏi cuống lên. Bởi vì vật mà bọn hắn phát hiện giá trị quá mức kinh người, nếu để lọt vào tay người khác liền hối hận đến chết mất.

Rốt cục Bạch Khôi cũng ra quyết định, hắn bàn với tên trưởng lão hộ đạo giả một hồi, liền lựa chọn ra ba người, cùng hắn đi xuống.

Tên trưởng lão kia tu vi đã đạt tới Sinh Thần cảnh, có thể phi hành nên dễ dàng đưa bọn hắn xuống dưới. Ngay sau khi bọn hắn đi xuống, rất nhanh lại có thêm vài nhóm người quyết định, đi xuống hố sâu.

Ai cũng biết nơi này quá nguy hiểm, đi xuống liền có thể chết đi, khó mà sống sót trở về. Thế nhưng cơ duyên đi liền với hung hiểm, nếu ngươi sợ nguy hiểm mà không dám tới, thì lấy tư cách gì tranh đoạt cơ duyên.

Không ai biết được, ngay lúc này tại một chỏm đá cách nơi này không xa. Một bóng người đang đứng quan sát tất thảy, ánh mắt sắc lạnh khóa chặt đám thiếu niên Bạch Gia.

Hắn chính là Hoàng Thiên.