Hắn thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, tóc bạc để xõa ngang vai, con ngươi sắc bén khiếp người. Một thân bạch y tuyệt thế, nhưng là có một loại khí tức khó có thể dùng lời diễn tả được, như một vị thần vương giáng thế.
- Lão tổ…
Tên trưởng lão Bạch Gia kích động đến run rẩy, vội vàng quỳ xuống dập đầu về phía hắn.
Cả đại điện tĩnh lặng như tờ, bất luận là trưởng lão hay thiếu niên trẻ tuổi, ánh mắt đều tập trung vào người hắn.
Quả thực quá bất ngờ, không ai có thể dự liệu được, một trong những cường giả đỉnh cấp của Thiên Nguyên đại luc lại xuất hiện ở đây.
Lão tổ Bạch Gia, đừng nói là Thiên Nguyên đại lục, dù là Nguyên Giới rộng lớn cũng được coi là tốp những cường giả mạnh nhất.
Nghe nói gần một vạn năm trước, lão đã đạt tới đỉnh cao tu vi của Nguyên Giới, thủy chung một mực bế quan, chờ ngày đột phá cực hạn của phiến thiên địa này.
Không thể ngờ được, hôm nay lão lại xuất hiện tại đây.
Càng kinh người hơn nữa, là lão lại xưng lão nhân kia là tiền bối. Một mực kính trọng như thế. Lai lịch của lão nhân kia rốt cục còn kinh người tới mức nào.
Sắc mặt tên trưởng lão Bạch Gia tái mét, cắt không còn giọt máu, ánh mắt hoảng sợ tràn đầy bất an. Ngay cả lão tổ cũng phải cung kính với người kia như thế, vậy mà hắn khi nãy còn dám chửi bới người ta, đây là muốn chết a.
Lão nhân cười khẩy.
- Nhóc con, lâu ngày không gặp gan cũng càng thêm lớn! Khi nãy còn dám ra tay trước mặt ta?
Vẻ mặt mọi người càng thêm dại ra, đây là chuyện gì đang xảy ra?
Bạch Ly là kẻ nào, lão tổ Bạch Gia, tuổi thọ càng là gần vạn tuổi, vậy mà bị lão nhân gọi là nhóc con. Chuyện này quá mức khủng bố đi.
Bạch ly khựng người trong giây lát, sau đó cười cười:
- Nào dám! Nào dám!
Lão nhân không để ý, nhìn thẳng vào mặt hắn lạnh nhạt hỏi:
- Ngươi đến là để xử tội đệ tử của ta?
Lời này thốt ra, liền khiến cho Bạch Ly trong lòng nghiêm nghị lại, không nghĩ đối phương lại trực tiếp như thế.
Tuy hắn rất kính nể cùng kiêng kỵ lão nhân, nhưng đứng trước lợi ích gia tộc, hắn liền không thể nhượng bộ, mở miệng nói:
- Hắn giết tộc ta ba vị trưởng lão cùng năm học viên vô tội, chính là tội nhân. Mong tiền bối hiểu cho.
Đám người đứng về phe Bạch Gia ép tội Hoàng Thiên trên mặt đều lộ ra nét mừng. Khi nãy Bạch Ly tỏ thái độ cung kính với lão nhân còn khiến cho lòng bọn chúng có chút bất an đấy. Bây giờ Bạch Ly đã tỏ rõ thái độ, hoàn toàn đứng về phe bọn họ rồi.
- Hừ! Đừng tưởng ta không biết trong đầu ngươi nghĩ gì. Hôm nay ta liền đứng đây, xem kẻ nào dám động vào hắn.
Giọng điệu lão nhân lành lạnh, tỏa ra sát khí không hề che giấu khiến tất cả mọi người đều biến sắc, cảm thấy không lành.
- Tiền bối! Ngươi không nên quá đáng. Đệ tử của ngươi có tội thì phải chịu trừng phạt
Bạch Ly sắc mặt âm tình bất định, ngữ khí bắt đầu thay đổi.
- Đừng có lấy ba cái chuẩn mực của các ngươi áp vào ta. Ta chính là quá đáng đấy, các ngươi làm gì được?
Lão nhân cười lạnh, giọng điệu lãnh đạm tràn đầy thách thức.
Bầu không khí trong đại điện bắt đầu khẩn trương lên, tất cả mọi người đều có cảm giác, một vị siêu cấp bá chủ bị chọc giận rồi.
- Hừ! Đừng tưởng nãy giờ ta cung kính ngươi nghĩa là ta sợ ngươi. Hôm nay hắn phải bị xử phạt, ngươi cũng không cứu được.
Đến lúc này, Bạch Ly lời nói cũng đã không còn một chút tôn kính nào nữa. Quanh thân hắn tỏa ra một cổ khí tức cường đại, giống như sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.
- Bao nhiêu năm rồi không có giết người, uy phong đều giảm đi a. Ngay cả một tên tiểu mao đầu cũng dám đối với ta la hét.
Đùng một tiếng, lão nhân bước về phía trước một bước, bộc phát toàn bộ khí tức của mình, không lưu lại chút nào nữa. Nhất thời thanh quang ngập trời, cả tòa đại điện run rẩy không ngừng, đại trận thủ hộ điên cuồng rạn nứt.
Lão lạnh lùng nhìn bao quát tất cả mọi người, sau đó dừng lại trên người Bạch Ly:
- Đến đây đi! Để cho ta xem vạn năm nay ngươi tiến bộ như thế nào.
Giọng điệu của lão bình thản, giống như một trưởng bối ra lệnh cho tiểu bối vậy.
- Đã vậy, liền đáp ứng ngươi.
Bạch Ly cười gằn, hắn thực sự tức giận rồi, thân phận của hắn cao cao tại thượng gần vạn năm, có ai dám nói với hắn như thế.
Oành!
Gần như đồng thời, cả hai người cùng ra tay, trong chớp mắt thanh quang bao phủ khắp đại điện. Trong đại điện, ngoại trừ Lâm Thanh Phong, không ai có thể thấy hai người ra tay như thế nào, đánh qua bao nhiêu chiêu, bởi vì tốc độ của bọn họ quá nhanh.
Không đến một hơi thở sau, Bạch Ly ho ra đầy máu, bị đánh văng ra rồi, sắc mặt hắn tái mét tràn đầy sợ hãi nhìn về phía Lão nhân.
Chưa tới một hơi thở liền bị đánh bại.
- Chuyện này…
Tất cả mọi người trong đại điện đều khiếp sợ đến không nói nên lời, thực lực của lão nhân khủng khiếp như vậy sao?
- Ngươi… ngươi đã đi ra một bước đó?
Lau đi vết máu trên miệng, Bạch Ly nhìn chằm chằm vào lão nhân, không che giấu nổi sự khiếp sợ trong lòng. Lão nhân không có trả lời câu hỏi của hắn, lắc đầu nói.
- Ngươi quá yếu…
Đoạn lão lại nói tiếp:
- Coi như nể mặt Bạch Chấn Long, ta không chấp nhặt với đám tiểu bối các ngươi. Vậy nên biết điều một chút cho ta. Nên nhớ… Tiêu diệt Bạch Gia đối với ta không khó.
Bạch Ly khóe môi có chút giật giật, cúi đầu không nói một từ nào.
Trong lòng hắn lúc này tràn ngập sóng lớn, lão ta thực sự bước ra một bước kia sao? Nếu không tại sao lão lại có thể mạnh như thế?
Bước ra một bước kia, chuyện này là đáng sợ cỡ nào… Nguyên Giới còn ai có thể là đối thủ của lão nữa?
- Ta vốn là không quan tâm tới tranh đấu giữa các ngươi, thế nhưng các ngươi kéo đệ tử của ta vào chính là một sai lầm cực lớn. Các ngươi tự bàn với nhau rồi cho ta một câu trả lời hợp lý a.
Lão nhân nhếch mép cười, đệ lộ hàm răng trắng sáng, lời của lão ý tứ rất rõ ràng. Ta không tranh lợi ích với các ngươi, nhưng cũng có giới hạn không thể bước qua đấy, đệ tử của ta không phải là người mà các ngươi có thể động tới.
Không hiểu sao, trong lòng Hoàng Thiên lại có cảm giác sư phụ của mình có chút không được tốt tính cho lắm, hình như hơi đê tiện thì phải, hồi nãy mới nói không chấp nhặt tiểu bối, bây giờ lại đòi câu trả lời hợp lý.
- Được rồi, ta cũng không có thời gian đứng đây lải nhãi với các ngươi mãi. Ba ngày sau cho ta câu trả lời, đệ tử đi thôi.
Lão cười cười, vung tay nắm lấy Hoàng Thiên, hai người biến mất khỏi đại điện.
Lão nhân cùng Hoàng Thiên đi rồi, để lại tất cả mọi người trong đại điện ngơ ngác đứng đó, bầu không khí dường như bị đông cứng lại. Một người trong vòng hơi thở dánh bại Bạch Ly, đe dọa tiêu diệt Bạch Gia, uy hiếp tất cả các thế lực lớn, đây là khí phách cỡ nào.
Mãi đến khi bóng hai người khuất dạng, tên trưởng lão Bạch Gia mới dám đứng dậy, trong lòng vẫn còn một nỗi sợ không nói nên lời.
- Bạch Ly tiền bối, hắn ta rốt cục là ai?
Một kẻ không nhịn được hiếu kỳ, liền tiến lên hỏi Bạch Ly.
Câu hỏi này vừa vặn đúng ý của tất cả mọi người, ai ai cũng tò mò muốn biết người này rốt cục là ai, lai lịch như thế nào mà có thể khiến cho Bạch Ly đại bại như thế.
Bạch Ly sắc mặt âm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì, miệng nói:
- Đệ nhất thần trận sư Vương Đình…
Tất cả mọi người trong đại điện đều hít vào một hơi khí lạnh, bởi vì tất cả bọn họ đều bị cái tên kia chấn nhiếp rồi.
Vương Đình, một trong bảy chí cường giả, đệ nhất trận pháp sư của Nguyên Giới, không ai biết được lão đã bao nhiêu tuổi, chỉ biết lão thành danh từ hơn năm vạn năm trước.
Những câu truyện về lão lưu truyền rất nhiều trong nhân gian, đều trở thành truyền kỳ bất hủ. Không ai có thể ngờ nổi, một nhân vật trong truyền thuyết hôm nay lại xuất hiện trước mặt họ.
Chưa nói tới thực lực chí cường giả, chỉ cần thân phận đệ nhất trận pháp sư Nguyên Giới cũng đủ để lão xưng bá tại thế giới này rồi. Đây tuyệt đối là một tồn tại cấm kỵ mà không một thế lực nào dám trêu chọc.
Sắc mặt tên trưởng lão Bạch Gia đều trắng bệch ra rồi, sau lưng mồ hôi ướt đẫm, hôm nay hắn đã đắc tội một vị tồn tại vô thượng.
Không khí trong đại điện chìm vào im lặng, không ai nói một lời nào. Một đám nhân vật đều ý thức được, Vương Đình xuất thế, vì Hoàng Thiên mà ra mặt, đây chân chính là một hồi sóng lớn.
Đặc biệt là đám thế lực khi nãy đối đầu với Hoàng Thiên, lúc này đều cảm nhận được một cỗ áp lực nặng nề. Thậm chí bọn họ đã có cảm giác hối hận vì đã buộc tội hắn đấy.
oOo
Trên một đám mây lớn giữa bầu trời, Vương Đình lăng không đứng nơi đó, ánh mắt chăm chú nhìn về phương xa.
Bên cạnh lão, Hoàng Thiên đứng im không nói, trong lòng vẫn còn tràn đầy khiếp sợ đến khó tin.
Hắn vẫn chưa thể chấp nhận được, sư phụ mình lại là một lão quát vật khủng bố đến như thế. Không coi các đại thế lực ra gì.
Biết tâm trạng của Hoàng Thiên lúc này, Vương Đình không có nói gì, im lặng chờ đợi hắn ổn định tâm tình.
Không biết bao lâu sau, lão mới mở miệng:
- Đã hiểu được gì chưa?
Hoàng Thiên gật nhẹ đầu, nói:
- Thực lực!
Vương Đình mỉm cười hài lòng, hiển nhiên câu trả lời của Hoàng Thiên rất hợp ý lão.
Có thực lực, là có tất cả.
Mọi chuyện xảy ra, đã dạy cho Hoàng Thiên một bài học đắt giá. Hắn hiểu ra rằng khi hắn làm một việc nào đó với mục đích cao cả, không có nghĩa là trong mắt thế nhân, hắn là người cao cả.
Bọn chúng không quan tâm mục đích của ngươi là gì, không quan tâm ngươi thực hiện việc đó như thế nào, mà chỉ nhìn vào kết quả mà ngươi đã làm để phán xét.
Thật – giả, đúng – sai, chính – tà, thiện – ác… chưa bao giờ phân định rạch ròi.
Cái gì thế nhân cho là đúng, thì nó đúng. Cái gì thế nhân cho là sai, thì nó sai.
Ngươi giết người thế nhân muốn giết, ngươi là anh hùng.
Ngươi giết người thế nhân bảo vệ, ngươi là tội nhân.
Thế nên, trước khi có thực lực, đôi khi ngươi phải sống không thật với bản chất của mình, hòa nhập với cái hiện thực tàn khốc đó.
Một khi ngươi có thực lực.
Quy tắc mà xã hội đặt ra, trong mắt ngươi liền chẳng có chút ràng buộc nào.