Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 68: Hai thiếu nữ




Một lúc chết hơn sáu cao thủ Hóa Linh cảnh, dù cho là đại thế gia viễn cỗ cũng coi là một tổn thất không nhỏ.

Toàn trường bỗng chốc lâm vào yên tĩnh, một số người thậm chí nhíu mày không hiểu, vì sao tên thiếu niên này lại biến thái như thế. Giết chết Hóa Linh tu sỹ, đây là một chuyện khủng bố cỡ nào?

Mấy tên đồng bọn còn lại đã sớm bị dọa cho vỡ mật, đâu còn dũng khí tham chiến. Bọn chúng nhanh chóng tập hợp lại thành một vòng tròn, sau đó tế ra mười tám cây trận kỳ, muốn khởi động truyền tống trận rời đi.

Đám đạo sư ngay lập tức biến sắc, vội vàng tế ra bảo thuật đánh tới, hòng ngăn cản bọn chúng tẩu thoát.

Thế nhưng trận kỳ này quá cường đại, không chỉ có thể truyền tống mà còn có phòng ngự cực kỳ kinh người. Tất cả các phép thuật của đám đạo sư đánh tới cũng chỉ khiến nó rung nhẹ lên mà thôi.

Đại trận rung lên, tỏa ra sương mù nhè nhẹ, không gian bắt đầu vặn vẹo hóa ra vô tận phù văn huyền ảo.

- Đã đến rồi thì ở lại luôn đi.

Ngay khi đại trận vận chuyển đến cực hạn, thì bên ngoài đại điện vang lên một âm thanh cổ lão. Một cỗ uy thế hùng hồn bao trùm lên khắp không gian khiến cho tất cả mọi người đều phải rùng mình. Thiên địa Nguyên khí xung quanh như đọng lại, trói buộc không gian khiến cho đại trận của đám người không thể nào truyền tống.

Đám người thần bí cả kinh, tìm đủ mọi cách nhưng không thể nào động đậy được. Hiển nhiên người tới là một đại cao thủ.

Ầm!

Rốt cục, đại trận dưới áp lực khủng bố cũng không thể chịu được thêm nữa, mười tám cây trận kỳ nổ tung thành bụi phấn. Đám người thần bí trực tiếp hứng chịu, đều bị chấn cho hổ khẩu rách toác, không ngừng phun máu tươi.

Một đạo thân ảnh vút qua, tỏa ra thanh sắc quang mang phiêu phù trên không của đại điện. Từng đạo phù văn huyền ảo không ngừng vận chuyển quanh người khiến cho ông ta càng thêm thần thánh.

Người tới là Lâm Thanh Phong.

Lão đứng nơi đó, như hòa vào thiên địa, tỏa ra một luồng khí tức như siêu việt tất thảy, nhìn xuống chúng sinh. Hai con mắt phát ra băng lãnh khí tức, hiển nhiên lão đang rất tức giận.

Thiên Nguyên Học Viện là do lão mở ra, vậy mà ngay trong những ngày tuyển sinh lại có kẻ dám ra tay làm loạn, muốn giết chết học viên. Hơn nữa, lão còn trông thấy Hoàng Thiên đang thoi thóp trên đống đổ nát.

Lão khẽ vươn tay, cách không nắm lấy một tên trong đám người, khí tức phát ra càng thêm mãnh liệt, khiến cho tên kia ngay cả khí lực động đậy cũng không có, chỉ biết trơ mắt mà nhìn.

Tay lão điểm nhẹ vào mi tâm của tên kia, từng luồng lực lượng thần bí không ngừng thẩm thấu vào. Không ngờ lão lại đang sưu hồn.

Nhưng mà lúc này, tên kia lại tỏ vẻ chế giễu, dường như muốn nói hành động của lão chỉ phí công vô ích mà thôi.

Quả nhiên, không đầy một hơi thở sau, phía mi tâm hắn phát ra quang mang chói lòa, trực tiếp chặn lại lực lượng của Lâm Thanh Phong, sau đó bạo toái, khiến đầu hắn nổ tung, chết ngay tại chỗ.

Thì ra linh hồn của bọn hắn đã bị đặt cấm chế nhằm bảo vệ bí mật. Nếu có kẻ nào cưỡng ép tra hồn, sẽ trực tiếp bạo toái khiến kẻ đó không thể tìm được chút thông tin nào.

Mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, thủ đoạn cũng quá tàn nhẫn đi. Phải là thế lực cường đại cỡ nào mới có thể khiến cho Hóa Linh cao thủ cam chịu đặt cấm chế linh hồn chứ?

Lâm Thanh Phong khẽ nhíu mày, dường như đã đoán ra được điều gì đó. Tay lão khẽ phất, hơn mười tên cao thủ Hóa Linh cảnh bên dưới trực tiếp nổ tung, chết ngay tại chỗ. Đã không tìm được thông tin gì, chi bằng cứ trực tiếp giết đi, tránh đêm dài lắm mộng.

Lão lạnh lùng lướt qua tất cả mọi người trong đại điện, khẽ dừng trên người Lâm Dương một lát, sau đó đưa Hoàng Thiên rời đi.

Tất cả mọi người vẫn đang còn ngây ngốc tại chỗ, mãi tới khi lão rời đi thì mới tỉnh lại, bàn luận sôi nổi.

Ai cũng có thể cảm nhận được sự cường đại của Viện trưởng, hơn mười cao thủ Hóa Linh cảnh, trước mặt lão cũng chỉ là con kiến hôi.

Lão rời khỏi chưa lâu, Lâm Dương cũng cất bước, rất nhanh biến mất khỏi đại điện.

oOo

Trên đỉnh núi cao nhất của Thiên Nguyên Học Viện, mây mù lượn lờ. Từng tia nắng tực rỡ chiếu xuyên qua ánh lên màu sắc rực rỡ tựa như tiên cảnh.

- Đạo hữu rốt cục là ai? Đến nơi này là có mục đích gì?

Ngay ở chóp đá, Lâm Thanh Phong đứng thẳng, nhìn chằm chằm vào bóng người mờ ảo phía trước.

- Cũng chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi!

Lời nói vang lên khiến Lâm Thanh Phong không khỏi ngẩn ra, thực lực của đối phương lão có thể mơ hồ cảm nhận được, tuyệt đối không yếu hơn lão, vậy mà cũng chỉ là thuộc hạ của kẻ khác. Nguyên Giới từ khi nào có tồn tại cấm kị như thế? Không lẽ là thuộc hạ của vị kia trong truyền thuyết?

Như biết được suy nghĩ của lão, người kia chỉ nhàn nhạt cười:

-

Chuyện nên biết thì ngươi sẽ biết, chuyện không nên biết thì đừng bao giờ hỏi. Chỉ cần ngươi nhớ có những người mà ngươi không nên động tới là được.

Dứt lời, hắn liền biến mất tại chỗ, để lại một mình Lâm Thanh Phong đứng đó, sắc mặt càng thêm âm trầm.

Ba ngày sau.

Hoàng Thiên rốt cục tỉnh lại, thương thế trên cơ thể tuy chưa khỏi nhưng cũng đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều. Rời khỏi giường, vừa mở cửa thì hắn gặp một thiếu nữ đang đi tới.

Trông thấy Hoàng Thiên, thiếu nữ hoảng hốt suýt chút nữa đánh rơi cả chậu nước trên tay.

- Thiếu gia! Ngài tỉnh rồi?

Tự nhiên được thiếu nữ gọi mình như thế, Hoàng Thiên không khỏi ngẩn ra, sau đó chỉ tay về phía mình, ý hỏi thiếu nữ đang nói hắn sao?

Thiếu nữ lúng túng, vội vàng đi vào phòng đặt chậu nước xuống, sau đó nói:

- Tiểu nữ tên A Linh, được Viện trưởng phân phó chăm sóc cho thiếu gia.

Hoàng Thiên à một tiếng, sau đó chợt đỏ mặt, nói như vậy thì trong suốt thời gian hôn mê, người ta một mực chăm sóc hắn a. Chuyện này cũng ngại quá đi à nha.

Thấy vẻ ngại ngùng trên khuôn mặt của hắn, A Linh cũng thu lại lo lắng trong lòng, sau đó nói:

- Thiếu gia mau rửa mặt, rồi còn lên lớp nữa!

Hoàng Thiên không khỏi ngạc nhiên:

- Không phải đến đầu năm sau mới bắt đầu năm học sao? Chẳng lẽ ta hôn mê lâu đến như thế?

Nhìn hắn như thế, A Linh bật cười, sau đó nói:

- Thiếu gia mới hôn mê có ba ngày thôi! Còn việc học, A Linh nghe mọi người nói Viện Trưởng mới quyết định cho học viên học sớm, đã bắt đầu từ hôm qua rồi.

Hoàng Thiên mỉm cười, hắn cũng đoán được nguyên nhân mà Lâm Thanh Phong cho bắt đầu khóa học sớm. Thế những cũng không cả nghĩ, hỏi A Linh thêm vài vấn đề, sau đó rời khỏi phòng.

Thiên Nguyên Học Viện những ngày đầu năm học, không khí vô cùng náo nhiệt. Rất nhiều học viên từ khu ở tập thể đổ ra đường, tiến về phía giảng đường.

Hoàng Thiên bước chậm trên con đường đá, chậm rãi cảm nhận cái không khí mới lạ ấy, không khỏi cảm thấy hồi hộp. Rất muốn biết đạo sư của mình sẽ là ai, rất muốn biết thêm những người bạn mới, muốn học hỏi những kiến thức mới. Đơn giản vì hắn quá cô độc.

Năm đó, khi còn ở Học Viện Hoàng gia, hắn chỉ quen biết mình Thiên Phương, Anh Vũ cùng Hàn Lâm, không hề có bạn bè nào khác. Bây giờ, trải qua thời gian dài, nhất là tâm cảnh thay đổi từ khi ngộ đạo. Hắn cảm thấy bản thân có thể mở lòng hơn, quen biết nhiều hơn, cuộc đời vì thế cũng có nhiều sắc mầu hơn. Chứ không còn là một màu nhạt nhẽo như trước.

Lớp mà hắn theo học là một lớp đặc biệt dành cho thiên tài, dựa theo chỉ dẫn của A Linh, hắn rốt cục cũng tìm tới nơi. Nơi này là một tòa biệt viện nhỏ, nằm cách biệt hoàn toàn với khu vực học tập của những người khác. Hiển nhiên những người được gọi là thiên tài luôn luôn đạt được một sự ưu tiên nhiều hơn.

Vừa bước vào trong, một cỗ hương thơm dịu mát liền phả vào mặt khiến người ta không khỏi thư thái.

Quả nhiên không hổ danh là khu vực dành cho thiên tài, linh khí cực độ nồng đậm, không phải mấy nơi khác có thể so sánh đấy.

Bên trong tòa điện là một không gian không quá lớn, được thiết kế theo hình lòng chảo. Chính giữa là đài giảng của đạo sư, xung quanh là bàn ghế giành cho học viên. Bàn ghế phía sau luôn cao hơn phía trước một bậc, hiển nhiên là để cho học viên tiện quan sát.

Hoàng Thiên bước vào, nhìn cung cách bài trí không khỏi tán thưởng. Thật không hổ danh là đệ nhất học viện, không gian tuy không lớn nhưng lại thiết kế rất hoàn mỹ, khó mà chê trách gì.

Bên trong giảng đường đã có mười mấy học viên, tụ tập thành vài nhóm đang nói chuyện với nhau.

Hoàng Thiên tiến vào, rất nhanh thu hút được sự chú ý. Dẫu sao nơi này chỉ dành cho thiên tài, nếu đã bước vào đây, không có kẻ nào tầm thường.

Hoàng Thiên cũng liếc lại đám người, cũng muốn lại làm quen nhưng nhìn vẻ cao ngạo trong mắt chúng, khiến hắn từ bỏ ngay ý định của mình.

Rốt cục ánh mắt hắn dừng lại trên một tên thiếu niên, ánh lên một tia hào quang khác thường, vẻ mặt càng thêm phức tạp.

Hắn trông thấy Tuấn Kiệt.

Kẻ mà hắn từng coi là thân huynh đệ, từng rất thân thiết, từng trải qua hoạn nạn. Giờ đây đang đứng bên cạnh kẻ thù của hắn nói chuyện một cách vui vẻ, Bạch Khôi.

Tất nhiên, Tuấn Kiệt cũng trông thấy Hoàng Thiên. Vẻ mặt hắn kinh ngạc không thôi, vì hắn không nghĩ rằng Hoàng Thiên lại cũng có thể đi vào nơi này.

Dường như nhận ra được sự khác biệt trong ánh mắt của Tuấn Kiệt, Bạch Khôi mỉm cười, hỏi dò:

- Tuấn Kiệt huynh quen biết hắn?

Tuấn Kiệt ánh mắt phức tạp, khẽ gật đầu sau đó nói:

- Không ngờ hắn cũng có thể đi vào nơi này?

Bạch Khôi là người thông minh, cũng đã đoán ra được một chút về mối quan hệ của Tuấn Kiệt cùng Hoàng Thiên, hắn lại nói:

- Tuấn Kiệt huynh không biết rồi, hắn chính là siêu cấp thiên tài đã khảo thí ra vượt qua siêu đẳng linh căn đấy.

Tuấn Kiệt giật mình không thôi, sau đó chỉ im lặng không nói gì, chuyện này đã vượt khỏi tưởng tượng của hắn rồi.

Ai có thể nghĩ tới một kẻ trước kia bị coi là phế vật không ai thèm, giờ đây lại lột xác thành một siêu cấp thiên tài chứ? Thậm chí đến bản thân hắn cũng khó mà tin nổi.

Trong lúc Tuấn Kiệt đang trầm mặc, nơi phía cửa lại xuất hiện thêm mấy bóng người. Trong đó có một thiếu nữ mặc áo xanh với dung mạo tuyệt mỹ, khóe môi nở nụ cười tỏa nắng có thể giết chết tim của bất cứ người đàn ông nào.

Mà Tuấn Kiệt khi trông thấy thiếu nữ này, lại trở nên kích động không thôi, thiếu chút nữa đã chạy tới bên cạnh nàng rồi. Nàng không ai khác chính là Lan Nhi.

Lan Nhi vừa vào giảng đường, đã trông thấy nhóm người Bạch Khôi, vốn định tiến lại. Nhưng rất nhanh lại ngừng chân, nụ cười ngưng lại trên môi, nhìn về phía Hoàng Thiên đang đứng.

Rồi nàng dường như không còn tự chủ được, bước về phía hắn, ngày càng nhanh hơn, cuối cùng như là lấy hết sức bình sinh mà chạy. Nơi khóe mắt đã đỏ hoe, dường như nàng đã không còn điều khiển được bản thân nữa.

Nàng lao vào người hắn, ôm thật chặt, vì nàng sợ hắn lại một lần nữa rời xa, nàng sợ cái cảm giác đó.

Vùi đầu vào lòng hắn, nàng khóc. Nỗi lòng của thiếu nữ, một khi đã bật ra không thể nào có thể kìm lại. Những giọt nước mắt, sau đó là tiếng khóc nghẹn ngào. Có lẽ nàng cũng không biết tại sao mình lại khóc, và có lẽ, nàng cũng chẳng bao giờ quan tâm đến điều đó.

Không có trách móc, không có oán hận, tiếng khóc cũng không lớn. Thế nhưng cớ sao vẫn khiến cho lòng hắn nặng nề, lòng hắn đau thương.

Ngoài trời đổ mưa, hạt mưa nhẹ nhàng mà trầm lắng. Không dữ dội như thác đổ, không hung hãn như giông bão, mà chầm chậm tí tách.

Nơi ấy, có một bóng người, cô đơn đứng đó. Ánh mắt nàng như nhìn xuyên qua bầu trời, xuyên qua cái u ám não nề của thinh không. Nơi ấy, nàng nhìn thấy hai người đã tìm thấy nhau.

Còn nàng, nàng đã tìm thấy hắn, nhưng cớ sao nàng không dám nói ra, cớ sao nàng không dám bước tới.

Có chăng! Nàng sợ, sợ hắn sẽ vì vậy mà rời xa nàng… mãi mãi.

Có những lời nói tưởng chừng như rất đơn giản, nhưng chẳng thể nói.

Có những hành động dù ngươi rất muốn, nhưng chẳng dám làm.

Và cứ thế giữ mãi trong lòng, vĩnh viễn không thể nào phai nhòa.

Nàng là người lạnh lùng, nhưng không phải vô cảm. Chỉ là không như thiếu nữ kia, có thể tùy ý biểu lộ tình cảm. Có lẽ nàng yêu hắn, thế nhưng nàng vẫn buộc phải áp chế những điều đó, khiến mình càng trở nên lí trí.

Mưa vẫn rơi, nhẹ nhàng điểm lên khuôn mặt xinh đẹp ấy. Thấm ướt lên đôi vai ấy, lạnh lùng và băng giá.

Có lẽ chỉ có những giọt mưa, mới có thể thấu hiểu, mới có thể che giấu đi giọt nước mắt đang lăn trên gò má. Thế nhân không biết, và hắn cũng không bao giờ biết. Nàng luôn luôn phía sau hắn, chưa bao giờ rời xa.

Bên trong giảng đường, rất nhiều ánh mắt đố kỵ nhìn về phía Hoàng Thiên. Hiển nhiên Lan Nhi có sức hấp dẫn đối với rất nhiều người, mà Hoàng Thiên lại là kẻ phá tan cái mộng ước đó của bọn họ.

Bạch Khôi vẻ mặt âm trầm bất định, không ai biết hắn đang suy nghĩ thứ gì trong đầu, chỉ thấy hai nắm đấm siết chặt, giấu vào trong tay áo.

Hoàng Thiên nào quan tâm tới người xung quanh, hắn đang chìm đắm trong một cảm giác rất kỳ lạ. Khẽ đưa tay xoa đầu thiếu nữ, hắn ngượng ngùng nói:

- Đừng khóc! Lan Nhi ngốc…

Thiếu nữ rốt cục bình tĩnh lại, nhận ra có rất nhiều người đang nhìn mình thì đỏ mặt. Vội vàng buông hắn ra, cúi đầu thật sâu không nói gì.

- Lan Nhi! Sao muội lại khóc? Là ai bắt nạt muội sao?

Hoàng Thiên kéo nàng ngồi xuống, ngây ngô hỏi.

- Muội sợ! Sợ sẽ không được gặp huynh nữa.

Lan Nhi hơi ngẩng đầu, khóe mắt vẫn ầng ậng nước, nghẹn ngào nói. Hoàng Thiên trong lòng ấm áp, nhưng cũng có chút khó hiểu, vội nói:

- Tại sao? Không phải ta đang ở đây sao?

Nhẹ nhàng lau đi nước mắt, nàng mới nói:

- Bạch Khôi sư huynh nói hôm đó huynh rời đi thì bị kẻ thù đuổi giết, lành ít dữ nhiều…

Nói đến đây, nàng ngưng lại một lát, nhìn về phía Bạch Khôi tràn đầy cảm kích, lại nói:

- Muội nhờ Bạch Khôi sư huynh đi tìm huynh, nhưng mấy tháng trôi qua vẫn không có tin tức. Muội… muội…

Nói tới đây thì nàng như muốn khóc lên.

- Đừng sợ! Có ta ở đây rồi.

Hoàng Thiên xoa xoa đầu nàng, đồng thời phóng ánh mắt về phía Bạch Khôi. Trong lòng nổi lên sát cơ ngợp trời, khiến cho Hỗn nguyên đan điên cuồng xoay chuyển.

- Bạch Khôi… sớm muộn gì ta cũng phải lấy cái mạng chó của ngươi.

Nội tâm thầm nghĩ, kẻ này đã bị hắn coi như đã chết.