Hoàng Thiên bây giờ trong lòng ngợp trời sóng lớn, hiểu biết của hắn về thế giới này thực sự quá ít. Tất cả như được bao phủ bởi một bức màn mờ ảo đang chờ đợi hắn vén lên. Thần Châu rốt cục là thứ gì, Vô Phong, lão giả thần bí là ai, trận chiến thời Thượng Cổ là như thế nào, những đại cấm địa từ đâu mà hình thành. Giữa tất cả những thứ này có liên hệ gì với nhau, có liên quan gì tới hắn.
Trong lòng ngổn ngang suy đoán, hắn cất bước đi theo sau lão giả, là phúc thì không phải họa, mà là họa thì tránh cũng không được.
Bên trong căn nhà tranh, bài trí rất đơn sơ, chỉ có một chiếc chõng tre đặt giữa nhà, phía bên trên là một bộ ấm chén trà đã cũ. Lão giả đứng trước cửa nhà, hai tay chắp sau lưng, hướng ánh mắt về phía chân trời xa xa, nhàn nhạt hỏi:
- Tiểu tử, mi có biết tại sao bản thân lại tu luyện chậm chạp như thế?
Hoàng Thiên không biết vì sao lão lại hỏi như thế, nhưng vẫn thành thực trả lời:
- Vãn bối tu luyện chậm chạp là do thể chất kém cỏi.
Lão giả cười nhạt nói:
- Ngu ngốc, trong thiên địa này không có thể chất nào kém cỏi, mỗi thể chất đều có tính chất cùng thiên phú của riêng mình, chỉ cần có công pháp phù hợp, dù là thể chất bình thường nhất cũng có thể tu thành Đại Đạo. Thế giới này đem thể chất phân chia thành đủ loại khác biệt thực là vô tri.
Lời nói của lão giả làm trong lòng Hoàng Thiên dậy sóng, dĩ nhiên đối với việc này là lần đầu nghe thấy, thể chất tầm thường cũng có thể tu thành Đại Đạo sao?
Lão giả thoáng cười tiếp tục nói:
- Hơn nữa, ai nói thể chất của mi kém cỏi? Nếu ta không lầm, huyết mạch của mi là hỗn tạp huyết mạch giữa Ma và Thần. Tuy không biết vì sao mi lại có thể được sinh ra, nhưng huyết mạch Ma Thần này không phải là thứ mà huyết mạch bình thường có thể so sánh đấy.
Nói tới đây, lão không khỏi thở dài một cái, Vũ Trụ Hồng Hoang vô biên vô hạn, đản sinh ra huyết mạch Vô Thượng cũng là chuyện bình thường. Năm xưa tiểu chủ nhân cũng mang trong mình huyết mạch Vô Thượng giữa Thần và Tiên, thiên phú là kinh người cỡ nào.
Hoàng Thiên nghe thấy lời của lão, tâm tình không khỏi lâm vào hỗn loạn, huyết mạch Ma Thần, một trong những Vô Thượng huyết mạch. Chuyện này rốt cục là như thế nào? Có liên quan gì tới cha mẹ hắn? Thân phận của hắn rốt cục là gì?
Lão giả trông thấy trạng thái của Hoàng Thiên, cũng không nói thêm gì, ánh mắt mang theo một tia ẩn ý, lão muốn đợi Hoàng Thiên ổn định lại tâm tình.
Khoảng mười lăm phút sau, ánh mắt phức tạp của Hoàng Thiên mới biến mất, thay vào đó là một sự kiên định và quyết tâm.
Lão giả mỉm cười tán thưởng, tiểu tử này không tệ, tâm tính hơn xa người thường rất nhiều, lại nói:
- Sở dĩ mi tu luyện chậm chạp là do công pháp không phù hợp với huyết mạch, chỉ cần có công pháp thích hợp, tốc độ tu luyện của mi chỉ sợ không thể tưởng tượng.
Nghe lời lão giả, thần sắc Hoàng Thiên toát ra vẻ mong chờ, hắn cũng giống như bao kẻ tu đạo khác, đều mong muốn mình ngày một mạnh hơn, chỉ có mạnh mẽ hơn mới có thể giúp ngươi sống trong cái thế giới tàn khốc này.
- Công pháp tu luyện cho mi, lão phu không có. Mỗi cái Vô Thượng huyết mạch đều cần tự lãnh ngộ ra công pháp của riêng mình. Ta chỉ có thể trợ giúp mi một chút, còn kết quả như thế nào là do duyên số của mi rồi.
Năm xưa tiểu chủ nhân khi thức tỉnh huyết mạch, ngộ ra Trung Thiên Đồ công pháp, cùng Long Quân Cửu Chân Quyết chấn kinh bát giới. Lão thực muốn xem, Vô Thượng Ma Thần nếu so với Vô Thượng Tiên Thần sẽ như thế nào?
Hoàng Thiên trong lòng không khỏi có chút thất thoát, lãnh ngộ công pháp chỉ có thể ngộ không thể cầu, không biết đến năm tháng nào hắn mới có thể lãnh ngộ ra công pháp dành riêng cho bản thân mình.
Thế nhưng hắn vẫn không hề nản lòng, nếu đã chọn bước chân lên con đường này thì phải đi tới cùng, mới gặp chút khó khăn đã nản lòng không phải tính cách của Hoàng Thiên hắn.
- Ân huệ lớn như thế, không biết phải báo đáp tiền bối như thế nào?
Chắp hai tay cúi đầu, hắn cảm kích nhìn về phía lão giả, trong ánh mắt cũng mang theo một phần thắc mắc. Hắn không hiểu vì sao đối phương lại giúp một người dưng như mình, chắc chắn phải có một nguyên nhân nào đó.
- Tất cả nằm ở chữ duyên, mi và ta mệnh số đã an bài như thế, hà tất phải cưỡng cầu?
Lão giả cười cười phất tay.
Hoàng Thiên cũng không gượng ép, hắn cảm nhận thấy đối phương không có ý xấu, hơn nữa nếu có ý xấu thì hắn lại có thể như thế nào, tu vi đối phương mạnh hơn hắn, hắn có thể chống lại ư?
- Không biết tiền bối sẽ giúp ta như thế nào?
- Trước hết giúp mi thức tỉnh huyết mạch. Mi trước đây tu luyện quá mơ hồ, căn cơ không vững. Bắt đầu từ hôm nay phải áp chế tu vi của mình, cần phải rèn luyện tới cực hạn, khi đó huyết mạch tự khắc sẽ thức tỉnh thôi.
Lời lão vừa dứt, cơ thể đột nhiên phóng tới, trong phút chốc đã bắt được đai lưng Hoàng Thiên mà xách hắn lên. Hoàng Thiên đâu có phòng bị gì, bị lão xách lên như con ếch, bước đi ra ngoài. Hắn la lên:
- Tiền bối, người làm gì vậy, mau bỏ ta xuống.
Lão giả dường như không nghe thấy gì, chân khẽ điểm hai cái đã bay ra bờ hồ cạnh nhà. Cái hồ này rất lớn, sâu thăm thẳm, tĩnh lặng không một gợn sóng, hơi lạnh bốc lên nghi ngút. Thấy một màn như vậy, Hoàng Thiên hai mắt trợn ngược, đây là muốn làm gì a.
Không để cho Hoàng Thiên kịp nói thêm lời gì, lão giả đã phất tay quăng hắn ra giữa hồ. Hoàng Thiên bị lực đạo quăng ra, lăn lộn mấy vòng trên không rồi chủm một cái, bay xuống cái mặt hồ. Lúc đầu hắn còn ngớp ngớp được vài cái, sau đó chìm sâu xuống, mặt hồ cũng trở nên yên tĩnh trở lại.
Hoàng Thiên cơ thể chìm sâu dần xuống hồ, vẫn không ngừng vùng vẫy. Nước trong hồ lạnh đến thấu xương, nhục thể cường đại như hắn cũng khó có thể chịu đựng lâu được. Hơn nữa, hắn còn cảm nhận được một luồng lực lượng vô hình quấn quanh trên người, áp bách khiến như bị một tòa núi đè lên người vậy.
Hắn hoảng sợ vội vàng vùng vẫy, cố gắng nổi lên trên mặt nước, thế nhưng khi vừa ló cái đầu lên, hắn đã ăn một trảo ảnh của Tiểu Bạch Lang vào đầu, lại chìm xuống. Kèm theo đó là truyền âm của lão giả:
- Xú tiểu tử, đây là Cửu Trọng Thần Thủy, có tác dụng rèn luyện rất tốt, còn không mau tận dụng.
Hoàng Thiên trong lòng hiểu ra, nhưng vẫn còn hậm hực, sao không báo cho hắn trước một tiếng đã quăng hắn xuống hồ.
Lần này chìm xuống, hắn không còn vùng vẫy như khi nãy, mà chuyên tâm cảm nhận, trong lòng thầm than:
- Trọng Thủy thật đáng sợ, không chỉ áp bách cơ thể, mà ngay cả tinh thần cũng bị đè ép.
Xuống sâu hơn mười mét, Hoàng Thiên có cảm giác bị núi lớn đè nén, xương cốt toàn thân bị ép đến mức phát ra tiếng “răng rắc”.
Biết là đã tới mức cực hạn của cơ thể, Hoàng Thiên liền thả ra Nguyên lực ổn định lại thân hình. Nếu như hắn còn cưỡng ép tiến thêm một mét, chỉ sợ áp lực sẽ đè nát toàn bộ thân thể hắn.
Cơ thể hắn lúc này như bị áp súc tới cực hạn, cơ bắp đều bị kéo căng, huyết mạch phồng lên, lục phủ ngũ tạng bị áp súc không ngừng.
Trong đan điền, Thần Châu nhanh chóng chuyển động.
Nguyên hồ cuồn cuộn rung chuyển, đẩy Nguyên lực lan đi khắp cơ thể, Hoàng Thiên thoáng giật mình kinh hãi, hắn kinh mạch vốn dĩ đã bị chấn nát, nhưng không ngờ Nguyên lực vẫn có thể lưu chuyển trong cơ thể, rốt cục là như thế nào?
Đang thắc mắc, lời truyền âm của lão giả lại vang lên trong óc hắn:
- Tĩnh tâm ngưng thần, hòa vào vong ngã, cảm nhận lực lượng huyết mạch của bản thân.
Nghe lời lão giả, hắn bắt đầu tĩnh tâm, bài trừ tạp niệm, thế nhưng mặc cho hắn có cố gắng thế nào, vẫn không thể hòa vào cảnh giới vong ngã. Trong đầu hắn không hiểu vì cái gì mà luôn có những suy nghĩ miên man khiến cho việc tiến vào vong ngã trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Hơn mười phút sau, hắn rốt cục không thể nào trụ thêm nữa, vội vàng thi triển thân pháp vọt lên trên mặt nước. Thế nhưng cũng giống như lần trước, hắn lại bị một trảo thú ảnh cực lớn tát văng trở lại, khiến hắn khóc không ra nước mắt.
Lặp đi lặp lại như thế, Hoàng Thiên tuy vẫn không hòa vào được cảnh giới vong ngã, nhưng cường độ nhục thể của hắn đã mạnh lên trông thấy, tinh thần lực qua mỗi lần rèn luyện cũng trở nên mạnh mẽ biến thái.
Thời gian thấm thoát trôi qua, mặt trời đã khuất, Hoàng Thiên không biết đã ngoi lên lặn xuống bao nhiên lần, lão giả mới mỉm cười hài lòng:
- Được rồi, hôm nay dừng lại ở đây thôi.
Nói đoạn, lão quay người bước đi về phía nhà tranh, phía sau là Hoàng Thiên cơ thể bám đầy băng, sắc mặt tái mét không ngừng run rẩy. Hắn cố gắng điều động Nguyên lực khu trừ hàn khí, thế nhưng vẫn không có chút cải thiện nào.
Đi theo lão giả vào trong căn nhà tranh, Hoàng Thiên trong lòng thở phào, một ngày này bị hành hạ rốt cục cũng được nghỉ ngơi rồi. Thế nhưng khi hắn định bước vào trong nhà, đã bị một luồng lực lượng đánh bay ra ngoài.
- Ui da! Tiền bối có chuyện gì nữa thế?
Lão giả cười cười, quăng về phía hắn một cây kiếm gỗ, nói:
- Ta chưa có nói là mi được nghỉ ngơi, cầm cây kiếm này ra rừng trúc bên kia, chặt mười cây về đây. Nếu không chặt được thì đừng mơ được đi ngủ.
Hoàng Thiên trong lòng thầm chửi, nhưng nào dám biểu lộ ra ngoài, bất đắc dĩ nhặt cây kiếm gỗ lên lê bước về phía rừng trúc.
Rừng trúc này không lớn, nhưng dưới màn đêm lại tạo cho người ta có cảm giác miên man bất tận. Từng cơn gió nhẹ thổi qua khiến cả khu rừng vang lên tiếng lao xao. Từng cây trúc xanh tươi vươn cao sừng sững, cành lá không ngừng đung đưa trong gió.
- Chặt mười cây trúc, cũng quá xem thường Hoàng Thiên ta rồi.
Hoàng Thiên cười xấu xa, có thể nói là yêu cầu này đơn giản hơn ngâm mình trong Cửu Trọng Thần Thủy. Hắn không biết những cây trúc này có gì đặc biệt, nhưng với lực lượng của hắn lúc này có lẽ cũng không quá khó khăn.
- Thôi chặt nhanh còn đi ngủ.
Dứt lời, hắn dùng ý niệm kêu gọi Thiên Kiếm, thế nhưng mặc cho hắn có kêu gọi như thế nào, thanh kiếm này vẫn không động đậy khiến hắn không khỏi ngơ ngác.
- Có khi nào nó chảnh không nhỉ, phải rồi, đường đường là thần kiếm sao lại đem đi chặt trúc chứ.
Nói đoạn, hắn cũng không để ý nhiều, tùy ý định lấy ra một thanh linh kiếm, nhưng túi càn không dường như cũng bị phong bế, hắn không thể nào lấy được bất cứ thứ gì.
- Tiên sư… nhất định là lão động tay động chân rồi. Hừ kiếm gỗ thì sao, ta không tin mình không chặt được mấy cây trúc cỏn con này.
H
oàng Thiên bặm môi, cũng không lãng phí thêm thời gian, nắm lấy kiếm gỗ mà chém tới.
Hây yaa…
Cốp…
Một thanh âm nho nhỏ vang lên, kiếm gỗ trong tay Hoàng thiên va phải thân trúc thì bị bật lại. Lực lượng phản chấn mạnh tới mức gần như đáp trả lại toàn bộ lực lượng của hắn, khiến hắn không tự chủ được mà bật lùi ra đằng sau.
Hoàng Thiên kinh ngạc nhìn thân trúc hoàn hảo không một vết chém, phải biết với lực lượng mà hắn chém ra khi nãy hoàn toàn có thể chém đứt một gốc đại thụ chứ đừng nói tới một cây trúc. Quả nhiên rất không tầm thường.
Bất chợt một âm thanh sột soạt vang lên, Hoàng Thiên ngoái đầu lại nhìn liền trông thấy Tiểu Bạch Lang đang lăn lộn trên nền đất, hai chi trước ôm lấy ngực, nhe nhe hàm răng nanh trắng muốt, tựa hồ đang cười nhạo hắn.
Bị hành động của Tiểu Bạch Lang chọc tức, Hoàng Thiên có chút nóng đầu, hắn hừ lạnh một cái, lại cầm kiếm chém tới.
- Cốp… cốp... cốp…
Thanh âm va chạm thuần túy vang lên, Hoàng Thiên hai tay như tê dại đi, thậm chí hổ khẩu suýt nữa rách toác.
Thanh âm lăn lộn của Tiểu Bạch Lang càng rõ ràng hơn, nó dường như rất buồn cười trước hành động của Hoàng Thiên. Hai chi trước không còn ôm ngực nữa mà đập đập xuống nền đất, cái đầu cũng gật gật xuống theo nhịp một cách cực kỳ thỏa mãn.
Hoàng Thiên khẽ cau màu, cũng không để ý đến thái độ của Tiểu Bạch Lang nữa mà không ngừng suy nghĩ. Hắn đã đoán ra được dụng ý của lão giả, hẳn là muốn hắn minh ngộ kiếm pháp đi.
Một lần nữa nắm chặt kiếm gỗ, hắn nội tâm thu liễm, không ngừng thôi diễn, sau đó chém ra một kiếm.
Một kiếm này chém ra như chậm lại như nhanh, vừa hư vừa thực khó lòng mà nắm bắt. Lưỡi kiếm gỗ không hề sắc bén, nhưng lại ẩn chứa kiếm ý mạnh mẽ, đầy tính bùng nổ, mang lại cho người ta cảm giác vừa nhu hòa như nước chảy, lại vừa điên cuồng như lửa đốt. Hai trạng thái tưởng chừng như đối lập không ngờ lại kết hợp hoàn mỹ trong một chiêu kiếm.
Kiếm quang lóe lên sau liền biến mất, hoàn toàn hòa vào không khí.
Uỳnh!
Một thanh âm bùng nổ vang lên, thân trúc lắc lư dữ dội một hồi lâu mới có thể hóa giải được lực đạo. Mà trên thân trúc lúc này đã xuất hiên một vệt trắng do kiếm khí lưu lại.
Hoàng Thiên khẽ mỉm cười, lại xoay người chém ra một kiếm nữa. Thế kiếm lần này dẫn động lực lượng của thiên địa hoàn mỹ hơn trước rất nhiều, vừa có công, vừa có thủ. Công thì dũng mãnh như Hỏa diễm thiêu đốt, thủ lại dẻo dai bền bỉ như nước cuốn, kiếm chiêu uyển chuyển biến hóa, không để lại một chút sơ hở nào.
Uỳnh!
Thế kiếm lần này khiến cho cả cây trúc nghiêng ngả không ngừng, lực đạo mạnh tới nỗi khiến cho đất đá bay tứ tung. Tiểu Bạch Lang đang cười nhạo đằng xa vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hẳn lại, bởi trên thân trúc lúc này đã lưu lại một vết chém nhỏ cỡ móng tay.
Phía xa xa, trong căn nhà tranh, lão giả như nhìn xuyên qua tất cả, khẽ gật gật đầu tán thưởng. Hoàng Thiên tiểu tử này quả không làm lão thất vọng.
Ngoài rừng trúc, Hoàng Thiên hoàn toàn đắm chìm trong luyện kiếm, quên cả thời gian trôi qua, hắn chỉ có cảm giác lý giải kiếm đạo của bản thân đang không ngừng tăng lên, theo một chiều hướng tích lũy về lượng để sau này chuyển hóa về chất.