Tuyết Vũ đêm nay chìm trong bão tuyết.
Vô số bông tuyết tung bay trong gió lốc, dưới sự chiếu sáng của cực quang cuối chân trời trở nên lấp lánh muôn màu muôn vẻ, tráng lệ mê người.
Tuy nhiên cảnh đẹp là thế, nhưng thế giới lại không có mấy người có tâm tư thưởng thức, vì hôm nay chiến tranh sẽ tiến vào giai đoạn tàn khốc nhất. Không lâu nữa dưới cơn bão tuyết xinh đẹp kia, sẽ đầy máu người và xác chết.
Quân đội Tuyết Vũ sau mệnh lệnh tối cao của Cố Sở, chẳng khác nào hung thú được thả tự do, không còn xiềng xích, liền bắt đầu công cuộc chinh phạt kẻ ngoại xâm.
Cố Sở ngồi trên Long Huyết chiến thuyền, đi theo phía sau là quân đội trùng trùng điệp điệp, khí thế ngút trời, mỗi một nơi đi qua dù lão không thèm ra tay, nhưng chỉ khí thế cũng đủ khiến cho quân đội Thiên Nguyên tan tác, không đỡ nỗi một đòn.
- Xảy ra chuyện gì? Vì sao lại có chí cường giả ra trận?
- Tuyết Vũ dám phá quy ước sao?
- Thật là đáng chết…
Quân đội Thiên Nguyên ở khu vực khác vừa nghe tin báo liền trở nên nhốn nháo, lẫn nhau nghị luận ầm ĩ, vừa giận dữ vừa kinh sợ, một cỗ không khí khẩn trương bắt đầu lan tràn.
Bởi vì một khi tiến vào trạng thái chiến tranh bất quy tắc, thì tất cả bọn hắn đều chỉ là con sâu cái kiến, đều là tốt thí mạng mà thôi.
Cũng vào thời điểm đó, phương Bắc, thành Bắc Lăng.
Bên trong đại điện của phủ thành chủ khi xưa, đỉnh tọa lấy mười mấy người cao lớn, dưới ánh sáng của minh châu rõ ràng chân mục, có trẻ có già, có nam có nữ, mỗi một người dù không có tản mát khí thế kinh người, nhưng dám chắc chỉ cần ánh nhìn của bọn hắn cũng đủ dọa cho Sinh Thần, Hồng Trần khóc thét.
Lâm Thanh Phong sau hơn ba mươi năm không có quá nhiều biến hóa, vẫn là một bộ dáng như xưa, chỉ là ngoài dáng vẻ hòa ái dễ gần, như có như không tản mát ra một phần hàn khí.
Lão ngồi ở chủ tọa đại điện, bên cạnh hai bên là bốn người lạ mặt chưa thấy bao giờ, phía dưới là rất nhiều tướng lĩnh, theo cấp bậc ngồi thấp dần đến tận ngoài cửa điện.
- Nói như vậy là nó vẫn chưa chịu về?
Ở giữa điện, một tên tướng quân tình báo đang báo cáo tình hình chiến sự, bỗng nhiên bị ông ta ngắt lời.
- Dạ bẩm thống soái, Vũ Tướng quân nhất quyết không chịu về, thậm chí còn dẫn hơn mười triệu binh truy sát đám người Cố Gia, hiện tại đã giết tới tận Bình Liêu.
Tọa hạ các tướng lĩnh nghe xong đều cau mày, tuy không nói nhưng rõ ràng đã thể hiện ra sự khó chịu trong lòng.
- Ngu xuẩn mất khôn.
Lâm Thanh Phong vỗ án quát lên, rõ ràng là không nghĩ tới Anh Vũ sẽ điên cuồng đến vậy, dám đánh tới tận Bình Liêu, thậm chí mang theo cả chục triệu người.
Phải biết Bình Liêu đã rất gần với Sư đoàn chính của Cố Sở, một khi gặp phải chính là con đường chết. Nếu như chỉ có một mình Anh Vũ, ông ta có thể cứu hắn ra bất cứ lúc nào, nhưng hơn chục triệu người liền khác, đây đơn giản là ngu xuẩn nướng quân.
- Nó bị thù hận che mắt ta không nói, đám tướng lĩnh kia sao cũng ngu cùng nó vậy?
Đoạn ông ta tiếp tục quát lên, làm cho tên tướng quân tình báo cười khổ không dám mở lời. Hắn đúng là có cảnh báo và truyền thiết lệnh cho đám tướng lĩnh dưới trướng Anh Vũ, yêu cầu bọn họ lui quân, nhưng không kẻ nào nghe theo hắn cả.
Uy vọng của Anh Vũ những năm gần đây thật sự quá lớn, thậm chí có vô số người có thể vì hắn mà không màng sống chết, thì việc cãi lại quân lệnh quả thực quá là bình thường.
- Thống soái, việc quân cấp bách, Cố Sở cũng đã thân chinh giết của chúng ta không ít cường giả, không thể chậm trễ thêm nữa rồi.
Bên dưới, đám tướng lĩnh bắt được thời cơ, nhao nhao thúc giục. Hiển nhiên bọn hắn cũng đã nghe tin Cố Sở phát động chiến tranh bất quy tắc, nếu Thiên Nguyên còn không đáp trả, chỉ sợ thua thiệt vô cùng.
Quả nhiên không chờ bọn hắn nói hết, Lâm Thanh Phong đã lạnh lùng gật đầu, mệnh lệnh:
- Chúng tướng nghe lệnh, trong đêm nay bắt đầu, khởi động chiến tranh bất quy tắc. Sư đoàn 7 đánh thẳng Bình Liêu, Sư đoàn 14 và 15 phân biệt chia hai hướng bẻ gãy tiếp viện của Bác La và Tứ Hội, nhanh chóng công phá Vành Đai Vàng.
Đám tướng lĩnh Thiên Nguyên đã chờ giờ khắc này từ rất lâu, lúc này tỏ ra hưng phấn dị thường, hô lên như sấm:
- Tuân lệnh!
Hai Sư đoàn, đúng vậy, chính là hai Sư đoàn.
Lâm Thanh Phong lần này thân chinh, tự nhiên không tới một mình, mà còn đem theo tới hai Sư đoàn 14 và 15, hơn hai trăm triệu tinh binh, cộng thêm Sư đoàn của Anh Vũ liền là ba trăm triệu người.
Ban đầu, ông ta còn muốn chờ quân đội Tuyết Vũ hội quân mới phát động chiến tranh hủy diệt, Sư đoàn 7 đánh ra hai Sư đoàn còn lại đánh vào, nhất cử tiêu diệt hai trăm triệu người Tuyết Vũ. Nhưng Anh Vũ quá mức hận Cố Sở, đùa giỡn với tính mạng cả chục triệu người khiến cho ông ta không thể không thay đổi lịch trình.
Tướng lĩnh nhận mệnh rời đi, hiệu suất không cần phải nói là vô cùng thần tốc. Hai đạo đại quân hướng các phía rời đi, chi chít chằng chịt như một tấm lưới trời khổng lồ hòa vào đầy trời bão tuyết, để cho người ta đều có cảm giác nặng nề khiếp hãi.
Lâm Thanh Phong ngồi trong chiến thuyền to lớn nhất, bên cạnh vẫn là bốn người kia và gần một phần ba tướng lĩnh trong điện, lặng yên quan sát tình hình.
Hành quân, vốn là một hành trình đầy mệt nhọc và căng thẳng, nhưng đối với với đám người ở cấp bậc như Lâm Thanh Phong, lại mười phần tẻ nhạt.
- Thanh Phong, ngươi dạy được một đứa cháu tốt đấy.
Yên lặng nửa ngày, khi màn hình chuyển dời đến hình ảnh ở chiến trường nơi Anh Vũ đang truy sát Cố Lệ Yên, một người bên cạnh Lâm Thanh Phong bỗng nhiên khẽ cười nói.
Một lời hàm ý, mỗi người một cách hiểu. Nhưng chỉ có Lâm Thanh Phong và ba người còn lại bên cạnh ông ta là biết được hắn có ý gì.
Lâm Anh Vũ đường đường là cường giả Vấn Đỉnh, nhưng truy sát mấy tên nhóc Hồng Trần cả vạn dặm còn không bắt được, nếu chẳng phải vô năng thì rõ ràng là cố ý không muốn bắt. Mà Anh Vũ có vô năng sao? Không, hắn chỉ là đang cố ý hành hạ đám người Lệ Yên, nhằm ép Cố Sở phải lộ mặt ra ngoài.
Thủ đoạn tàn nhẫn cỡ này để cho bọn hắn không khỏi nhớ đến Lâm Thanh Phong thời còn trẻ, quả là ông nào thì cháu nấy.
Bị người nói kháy, Lâm Thanh Phong lại như chẳng quan trọng, ánh mắt như nhìn xuyên qua hư không đặt ở vô cùng, nơi mà chắc chắn hôm nay ông sẽ có một trận đánh long trời lở đất.
Chẳng phải đấy ư, chính đứa cháu nội của ông ta cũng đang dùng tính mạng của mình để ép ông ta cùng đối phương đánh một trận sống còn đấy. Xem ra, ân oán này nên chấm dứt.
- Cố Sở, hôm nay sứ mệnh của ngươi cũng nên kết thúc.
…
Bình Liêu…
Thế giới vẫn còn chìm trong bão tuyết, nhưng không hiểu bằng một cách nào đó, cực quang ở chân trời lại chuyển thành màu đỏ rực, khiến cho cả thương khung giống như là nhộm máu, ảm đạm ghê người.
Bên dưới bình nguyên tuyết dày hàng ngàn mét, gần chục triệu quân lính Thiên Nguyên tựa như những con hung thú lao đi, liên tiếp đồ sát hơn trăm ngàn người Tuyết Vũ. Máu tươi biến mặt tuyết thành một vùng đỏ rực.
Khương Hồng, Tiểu Lan và Lệ Yên hơn nửa ngày bị truy sát, thương thế trên người đã không thể nào đếm xuể. Lúc này, lại có một đám Thống Lĩnh mang quân xông tới, như thủy triều áp sát bao vây, trong tiếng hô gào dáo dác, đem các nàng đánh đến gần như tuyệt vọng.
Khương Hồng vẩy kiếm, mang theo tiếng gió rít gào đem hơn ba chục người chém nát xác, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn về đại quân Thiên Nguyên, hay đúng hơn là nhìn về phía Lâm Anh Vũ đang ngồi quan chiến, nơi dưới chân hắn là Cố Anh không biết sống chết ra sao, trong lòng nàng như chảy máu.
- Lâm Anh Vũ… ngươi chết không yên thân đâu.
Có lẽ, cuộc đời của nàng chưa bao giờ hận một người nào đến vậy. Hận đến mức thấu tâm can, xuyên vào trong xương tủy, hận cả bản thân mình vô năng, không cứu được người mà cũng chẳng cứu được mình.
Kẻ địch vẫn còn nhiều lắm, hơn chục triệu người vẫn như bầy ong vỡ tổ vây lấy các nàng, chém giết từng người từng người một. Binh đoàn hơn triệu người, lúc này còn chưa đủ mười vạn, thật sự tan hoang không còn gì.
Tiểu Lan cũng đã sức cùng lực kiệt, bị ép vào giữa gần chục tên Thống Lĩnh, bị bọn hắn khóa chặt, cả người máu me ướt đẫm.
- A… a… chết hết đi, chết hết đi.
Mà người, chung quy cũng có giới hạn. Nàng rốt cục đã không còn chịu đựng được thêm phút giây nào nữa, nghiến vỡ môi ngọc hét lên điên dại.
Mà cứ sau mỗi một tiếng thét, khí tức của nàng liền cường thịnh gấp vài lần, cuối cùng cả người đều bốc cháy thành một vầng mặt trời đỏ rực, chói mắt đến cực điểm.
Một cỗ khí thế tuyệt cường chớp mắt từ phía nàng tản ra, như là quân lâm thiên hạ, thần minh lâm thế, đơn giản đáng sợ đến không thể nào miêu tả nổi. Ngọn lửa rực cháy ngày một to, thậm chí bắt đầu mất đi khống chế, đem cả không gian đều đốt vặn, pháp tắc cũng chỉ là cỏ giấy.
Nàng vậy mà muốn huyết tế chính bản thân mình để triệu hồi ra thần hỏa của Khổng Tước vô thượng.
Khổng Tước, là tồn tại cỡ nào?
Đó chân chính là siêu cường Thượng Cổ, ở cả vũ trụ cũng là tồn tại đỉnh tiêm, là vạn điểu chi vương, là Phượng Hoàng chi tử, sức mạnh há lại là thứ phàm nhân có thể chống cự.
Một tiếng cầm minh, Tiểu Lan như hóa thân thành mặt trời sáng rực, trên người lửa thần hừng hực, nóng cháy không gian, lan thành một vùng biển lửa, đem cả bão tuyết đều đốt bốc hơi chứ đừng nói là đại quân của Anh Vũ.
Biển lửa rực trời, trong tiếng tanh tách đốt cháy không gian, người chết như ngả dạ, chớp mắt đã có hàng vạn người mất xác.
- Hừ…
Nhìn Tiểu Lan liều mạng hiến tế, còn giết không ít người của mình, Anh Vũ không khỏi hừ lạnh một tiếng, bàn tay nắm lấy Cố Anh còn đang hôn mê thuấn di một cái, chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt nàng, đem Cố Anh ném mạnh vào trong vùng thiêu đốt của hỏa diễm.
- Không…
Tiểu Lan lúc này đã quyết tử, lửa thần cũng đã gọi ra, đâu có thể ngưng lại được. Nàng vốn định dùng mạng mình đổi lại mạng người Thiên Nguyên, không nghĩ tới Anh Vũ đủ ác độc đem tính mạng Cố Anh ra uy hiếp nàng, con ngươi co rút lại.
Bởi vì nếu nàng tiếp tục bùng nổ, Cố Anh sẽ chết, sau cùng nàng chỉ biết cười thảm một tiếng, thu hồi lại lửa thần vào trong người, thành ra tự thiêu hủy chính mình.
- Anh Vũ… ngươi thật sự biến khác rồi.
Giữa hắc ám hư không, dường như có ai đó đang cảm nhận được nơi này, ở rất xa xôi thì thào lên mệt mỏi, thở dài. Có lẽ ai đó vẫn còn chút hi vọng vào hắn, nhưng từ khoảnh khắc ấy, đã không còn.
Anh Vũ rõ ràng không biết điều đó, lúc này còn đang dương dương đắc ý bắt lại Cố Anh, đồng thời lạnh lùng nhìn Tiểu Lan trút xuống hơi thở cuối cùng.
- Tên đần kia… ta phải chết rồi.
Khóe miệng Tiểu Lan trào ra máu xám, là biểu hiện của nội tạng cháy thành tro. Nàng biết bản thân đã không còn khả năng sống nữa, bất giác nỉ non, tâm trí nhớ về ai đó.
Thật tiếc, không còn được gặp hắn một lần, lần cuối.
Oành!!!
Ngọn lửa bùng lên trong mắt nàng, che khuất đi thế giới, kèm theo một tiếng kinh thiên động địa. Một đầu Khổng Tước to lớn bất giác ở trong người nàng phá ra, đem thân xác nàng nổ tung thành triệu mảnh, rồi hóa thành vô cùng vô tận dị hỏa, oanh long lan tràn, dựa vào chút ý chí cuối cùng của nàng đốt lên hỏa phong bạo, tại chiến trường lan đi, chỉ né Anh Vũ và đám người Tuyết Vũ, còn lại cứ gặp người Thiên Nguyên là bốc cháy, thiêu đốt không biết bao nhiêu người mà nói.
- Đáng chết.
Anh Vũ không nghĩ tới Tiểu Lan lại gian xảo đến vậy, đánh lừa hắn rút Cố Anh về liền tiếp tục đồ sát người Thiên Nguyên, tâm lý tức giận đến âm trầm. Chớp mắt hắn liền vươn tay ra, mang theo một cỗ sức mạnh kinh thiên động địa điên cuồng hướng biển lửa, dũng mãnh ập vào.
Ầm… ầm…
Đất trời như muốn nổ tung, bàn tay hóa thành chiếc quạt khổng lồ, mang theo gió lốc muốn dập tắt biển lửa. Nhưng đáng tiếc lửa thần của Khổng Tước không đơn giản, hắn càng thổi thì lại càng cháy to, hóa thành phô thiên cái địa gấp mấy lần, khiến hắn càng thêm hung ác, rút ra bình ngọc hòng thu lửa vào.
Oanh!
Nhưng biến cố còn chưa dừng lại ở đó, bình ngọc vốn khắc chế hỏa diễm, nhưng đối diện Khổng Tước chi hỏa lại chẳng khác gì mớ giấy, vừa hút liền bị nổ tung bốc cháy, triệt để đem Anh Vũ cũng vùi vào trong.
Nhìn vào thảm cảnh, Anh Vũ đã âm trầm đến cực độ, không thể không cho ba quân rút về, còn bản thân thì độc ác nhìn về phía trước, nơi Khương Hồng và Tiểu Lan đang dẫn theo mấy vạn lính may mắn sống sót tiếp tục chạy đi.
Ánh mắt ấy sắc lạnh ghê người, và ngập tràn sát ý. Hắn không muốn đùa cợt nữa, hắn muốn đối phương phải chết.
Oành oành!
Chớp mắt mà thôi, công kích của hắn đã diệt tới. Tiên quang vô tận trực tiếp đem cả vạn người phía trước bao phủ, Khương Hồng thê lương cười, ánh mắt u ám, bắt đầu dẫn dắt linh hồn của chính bản thân đốt cháy, nàng cũng muốn huyết tế, cùng Anh Vũ đồng quy vu tận.
Ầm… ầm.
Nhưng đúng lúc nàng sắp huyết tế, biến cố đã lần nữa ập tới nơi này. Chỉ thấy giữa trời tuyết đỏ, một cái hư ảnh bàn tay khổng lồ hàng vạn dặm bỗng nhiên xuất thế, ở trên trời ép xuống, không chỉ đánh tan công kích của Anh Vũ, mà còn đem thân thể hắn đều đánh xuống, tựa như bàn tay người khổng lồ đè lên con kiến hôi vậy, không thể nào chống nổi.
Toàn bộ Bình Liêu chớp mắt yên tĩnh, cho tới khi bàn tay ép mạnh xuống dưới nền tuyết thì nổ tung, xuyên vào cả chục dặm, sóng đất tung hoành bùng nổ, bắn tứ ngược ra ngoài.
Đường đường là cường giả Vấn Đỉnh, mạnh mẽ càn triệu quân, lúc này tan tác không khác gì phế vật, bị một tát nhấn sâu vào lòng đất không thể nào phản kháng.
Bởi vì, người tới là chí cường. Siêu cấp chí cường.