Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 449: Ám hại




Một cái cường giả Sinh Thần hậu kỳ, đặt ở thế gia cũng là cao tầng quyền quý, nhưng trước mặt một số người cũng chỉ là phế vật.

Tên thanh niên thậm chí sau đó còn chẳng thèm nhìn đối thủ sống chết thế nào, chỉ đơn giản hơi quay đầu nhìn về phía hai thiên tài của Nhiếp Gia, tựa hồ như đang cảnh cáo.

Lúc này, người ta mới có cơ hội nhìn rõ được khuôn mặt của hắn, một khuôn mặt có phần gì đó hơi âm trầm vì giận giữ, Hàn Lâm.

- Cuối cùng cũng chỉ biết bắt nạt phàm nhân… lũ phế vật.

Nhìn thấy một đám con cháu thế gia ỷ thế hại người, đến lúc gặp mạnh thì cun cút ngậm miệng cúi đầu, trong mắt hắn tràn đầy chán ghét, lạnh lùng phun ra tiếng chửi.

Một lời khiến cho tên thanh niên Nhiếp Gia tức giận đến âm lãnh xuống, tuy nhiên lại không dám phản bác nửa lời, chỉ biết chằm chằm nhìn tới, tựa như muốn ghi thật sâu kẻ trước mắt này, chờ khi hồi gia tộc, sẽ khiến cho đối phương phải trả giá đắt.

Chỉ có thiếu nữ là không chịu nổi, đôi mi thanh tú ghìm vào nhau, gắt gao liếc vào Hàn Lâm, cười lạnh nói:

- Ngươi biết chúng ta là ai không?

Hàn Lâm nhìn nàng một cách thương hại, hơi khẽ lắc đầu, quay đi như chẳng thèm để tâm tới. Phía sau, Kiếm Ma và tiểu hòa thượng cũng chẳng buồn nói nhảm, theo hắn rời đi.

- Răng rắc…

Không ai dám cản đường bọn hắn, chỉ có tiếng răng rắc của xương cốt siết chặt vào nhau. Nhiếp Thanh Chi thân là tài nữ Nhiếp Gia, có lẽ từ lúc sinh ra tới giờ đây là lần đầu bị xem thường đến thế, nắm tay ngọc ngà siết chặt đến mức vang lên tiếng rắc, đủ để thấy nàng tức giận đến nhường nào.

Cuối cùng, nàng bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía tên thanh niên mà nói, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra lạnh lùng và tàn nhẫn:

- Nói cho Thịnh Phong Tử, Sâm Ngọc Linh của hắn, ta cho, điều kiện ta muốn là chúng phải quỳ trước mặt ta trong tối nay.

Tên thanh niên nghe thấy nàng nhắc tới Thịnh Phong Tử, sắc mặt có chút khó xử, tựa hồ không nghĩ tới nàng sẽ bị giận đến mức nhờ vả lão già điên kia. Tuy nhiên suy nghĩ một hồi, nhớ tới Hàn Lâm mắng mình phế vật, hắn lại không chút do dự gật đầu.

Bên cạnh bọn hắn, nhóm thanh niên của Cố Gia vẫn chưa có rời đi, thái độ từ đầu tới cuối vẫn thập phần trung lập. Dù cho cái tên Thịnh Phong Tử được nhắc đến có khiến bọn hắn hơi cau mày, nhưng cũng chỉ đơn giản là cau mày mà thôi, giống như cường giả không muốn dính vào rắc rối với một tên điên vậy.

Đúng lúc bọn hắn chuẩn bị rời đi, chiếc ngọc giản truyền tin trong tay của tên thanh niên đột nhiên hơi rung động khiến hắn ngẩn người. Nâng lên một chút nhìn xem người liên hệ, hắn vội vàng tiếp thông, bên kia vang lên âm thanh đã được mã hóa.

Không biết phía bên kia nói ra những gì, mà khiến cho sắc mặt đang rất bình tĩnh của tên thanh niên trở nên biến hóa rất khó lường, một hồi lo lắng, rồi lại âm trầm, vô cùng khó nắm bắt.

Cuối cùng, hắn bỗng nhiên đưa ánh mắt phóng ra thật xa, tựa như đang cố theo dõi lấy phương hướng của nhóm người Hàn Lâm đang rời khỏi, tựa như suy đoán ra điều gì, hơi hơi biến sắc vội vàng nói:

- Hồi phủ. Có chuyện rồi.

Dứt lời, hắn thậm chí còn không kịp chờ giải thích cho mọi người, đã dẫn đầu hóa thành một vệt bóng mờ, lấy một tốc độ đáng sợ chạy thẳng về phía Cố Gia.



Cùng vào thời điểm đó, nội phủ Cố Gia, cung điện liên miên bất tận, giữa cái nắng sớm của ngày mới lập lòe thụy khí, có vẻ an tường và yên ắng, nhưng đối với một số người lại âm thầm dậy sóng, có sát cơ ẩn tàng.

Bên trong đại điện nghị sự, một vài cao tầng trong tộc đang tiến hành họp mặt. Nói là cao tầng, không bằng nói rõ là một đoàn trưởng lão chấp quyền càng đúng hơn.

Bởi vì cao tầng chân chính lúc trước như tám vị lão tổ, các cường giả thế hệ đầu như Cố Hùng, Cố Hưng đều đã ra trận, lãnh đạo quân nhân trấn giữ các cứ điểm trọng yếu trên vành đai vàng của Tuyết Vũ.

- Người đâu?

Người nói là một tên lão giả ngoài ngàn tuổi, tuy rằng râu tóc đều bạc phơ, nhưng tinh thần lại tỏ ra vô cùng minh mẫn. Chỉ là trạng thái của hắn lúc này có vẻ ẩn hàm cơn thịnh nộ, khiến cho khuôn mặt già nua có chút gì đó khá đáng sợ.

Đáp trả cho hắn chỉ là sự im lặng, một đám mấy chục người trong đó có tới sáu bảy tên trưởng lão đều lâm vào trầm mặc, sắc mặt biến hóa đủ loại tâm tình, nhưng rõ ràng không có ai dám trả lời hắn cả.

- Đáng chết… đều bị câm hết hay sao?

Càng vậy, hắn càng trở nên bạo nộ, con ngươi sau đó có chút lạnh, đảo qua tất cả mọi người, quát lớn.

Một tiếng quát gần như vận dụng hết toàn bộ tu vi của hắn, có khác gì lôi kinh sấm động, khiến cho toàn bộ đại điện đều như muốn tung lên, mấy tên trưởng lão tu vi không mạnh đều bị dọa cho tái mét, cả người run rẩy.

- Không tìm được, mà bây giờ có tìm lại cũng có nghĩa gì?

Một tên trưởng khác coi như cùng tầng thứ với đối phương, nhìn về phía tên trưởng lão tóc trắng hỏi ngược, sâu trong con ngươi lộ ra tinh quang, không ẩn giấu chút nào ý bất mãn.

- Ngươi… không có ý nghĩa cũng phải tìm về. Nếu không, ngươi lấy gì bàn giao cho bọn hắn?

Tên trưởng lão tóc trắng tựa hồ vô cùng bất ngờ với thái độ của hắn, hai mắt bắn ra tia điện, nộ hỏi.

- Có cái gì mà bàn giao? Chết đã chết, cút cũng cút, chỉ vì hai cái phàm nhân còn muốn chúng ta đền mạng không bằng?

Tên trưởng lão đối diện trước sự nạt nộ của đối phương vẫn chẳng chút nào sợ hãi, hai con ngươi lộ ra nét âm trầm đáng sợ.

- Câm miệng… Cố Tinh Hà, tên ngu xuẩn này, nói thì hay lắm, ngươi có biết bọn chúng là ai không? Có biết Ngũ tổ sáng nay gọi về nói với ta những gì không? Ngày ấy nói bọn chúng đều là người thân của tên đó đấy… Chắc ngươi quên ba mươi năm trước Đặng Dung là chết như thế nào à?

Tên trưởng lão tóc trắng nghe đồng bọn của mình sắp chết tới nơi còn dám ngông cuồng, tức đến điên cuồng nghiến răng gắt nói. Vừa nhắc tới cái tên kia, cả người hắn đều không nhịn được run rẩy, tựa hồ nhớ về sự kiện đáng sợ năm xưa vậy.

Không chỉ riêng mình hắn, mà gần như toàn bộ nhóm người đều tái mét mặt mày, khiến cho cả đại điện đều rơi vào chết lặng. Cố Tinh Hà không còn giữ được sự đắc ý trên khuôn mặt mình, mà trong lòng đã run rẩy đến không nói nên lời.

- Giờ biết sợ rồi sao? Năm đó hắn chỉ vì chút mâu thuẫn mà đánh chết cả Đặng Dung, ngươi nói xem, ngươi chỉ là một cái trưởng lão của Cố Gia lại dám hại chết cha mẹ của huynh đệ hắn, hắn tha cho ngươi sao?

Dọa sợ Cố Tinh Hà, nhưng tên trưởng lão cũng chẳng khá hơn được chút nào, đưa tay vuốt vào tóc ôm lấy đầu mình có chút mệt mỏi, trách nói:

- Năm đó ta đã nói với các ngươi hai người bọn hắn là do đích thân Nhị tổ mang về, dặn dò kỹ càng phải đối xử với bọn hắn như là khách quý tối cao, nhưng không có tên nào nghe lọt tai hết, để cho đám ranh con kia tác oai tác quái, giờ mới ra cơ sự này.

Hắn vốn chỉ là một tên trưởng lão tầng trung của Cố Gia, năm đó khi Cố Thần Hoa vừa mới từ Thiên Nguyên trở về tới Cố Phủ, chưa kịp nghỉ ngơi đã nghe tin chiến trường phía bắc đang ngàn cân treo sợi tóc, nên vội vàng triệu tập gần hết cao tầng của Cố Gia đi tham chiến, giao lại Cố Gia cho hắn nắm quyền.

Trước khi đi, ông cũng đích thân bàn giao Hàn gia phu phụ cho hắn, dặn dò rất kỹ, nhưng không có nói bọn họ là cha mẹ của người thân tên đó a, lại thêm hắn lúc đó còn đang tự mãn vì cái quyền lực to lớn tự dưng có được, nào có tâm trí để ý kỹ mấy chuyện này.

Ban đầu, hắn đối xử với họ cũng là quy quy củ củ, đãi ngộ không tồi. Nhưng thời gian dần dần trôi, khi mà quyền lực càng ngày càng to lớn, ai sẽ có thời gian đi để ý hai cái phàm nhân sống chết?

Hàng chục năm, Cố Gia càng ngày càng hùng mạnh, sức ảnh hưởng khắp U Châu và các vùng xung quanh thậm chí vươn lên chạm mức tuyệt đối. Lứa trẻ mới sau này cũng xuất hiện nhiều hơn, dần dần thay thế những lứa cũ đã xung quân.

Phát triển trong sự bao bọc của một đại tộc to lớn nhất Tuyết Vũ, không người dám đắc tội, lại thiếu sự chỉ dạy bảo ban của các trưởng bối đi trước, tính cách chung của bọn chúng dù muốn hay không cũng sẽ biến tướng theo chiều hướng xấu đi.

Dễ thấy nhất là sự cao ngạo, khinh thường người ngoại tộc, tự cho mình là nhất.

Mà với tính cách ấy, xung đột là điều tất yếu xảy ra, với sự kiện đỉnh điểm nhất là năm năm về trước, khi mà một lượng lớn người thân của khách khanh trú trong Cố Gia không nhịn được sự rẻ rúng của đám thiên tài mới, ra tay đánh nhau với chúng.

Có đánh nhau, tất có thiệt hại. Mặc dù sau đó có người lớn ra mặt can ngăn, răn dạy lại đám thiên tài trẻ tuổi, nhưng giữa ngoại tộc và con cháu mình, kẻ ngu cũng biết được bọn hắn sẽ thiên vị bên nào.

Do đó, quảng thời gian sau liên tiếp có lượng lớn người quyết định rời bỏ Cố Gia, những người ở lại đa phần đều là thân cô thế cô, hoặc vì tình cảm với người thân của mình, muốn chờ bọn họ trở về rồi mới quyết định.

Cha mẹ Hàn Lâm ban đầu vốn ở ngoài vòng tranh chấp ấy, nhưng một phần vì cùng là một dạng người giống nhau, lại có tính thương người, nên thường xuyên giúp đỡ và tiếp xúc với nhóm người ở lại, thành ra tự đẩy mình vào thế khó.

Đám thiên tài nhiều lần đắc thắng, lại càng thêm ngông cuồng chèn ép, xem thường những người ở lại. Lâm thúc không ít lần vì bảo vệ cha mẹ Hàn Lâm mà đánh chúng, mâu thuẫn ngày càng lớn, đến mức một ngày hắn rốt cục không thể nhẫn nhịn hơn nữa, trong cơn thịnh nộ đánh chết năm người, rồi bị hàng chục tên trưởng bối của chúng liên thủ chém giết, mang trọng thương trốn ra khỏi Cố Phủ.

Mẹ của Hàn Lâm sau trận chiến đó cũng bị ám hại, nằm liệt giường gần sáu tháng. Nhưng mặc cho Hàn Mạnh có cầu xin cỡ nào, đám cao tầng còn lại của Cố Gia dưới sự làm khó của những tên trưởng bối có con cháu bị giết chỉ biết làm thinh, mặc kệ sống chết của bà, khiến cho ông phải uất ức mang vợ mình rời đi Cố Phủ, cầu sinh từ trong tuyệt vọng.

- Hừ, cháu ngươi không chết ngươi nói gì chẳng được? Giết cháu ta còn muốn ta cung phụng, làm gì có cái lý đó.

Cố Tinh Hà sau cơn sợ hãi, biết đã chẳng còn đường lui, nghe thấy đối phương trách móc mình thì lạnh giọng nói.

- Chứ không phải cháu ngươi ngu xuẩn đi chọc hắn trước à? Ngươi giết tên Lâm thúc kia cũng được, nhưng còn cố ý ám hại mụ già kia làm gì?

Thất trưởng lão gạt phăng đi chén trà trên bàn của mình, hung tợn nhìn thẳng vào mặt Cố Tinh Hà mà quát. Năm đó hắn mặc dù bàng quan trước sự việc này, nhưng không phải cái gì cũng không biết.

- Cố Thắng, đừng có nói láo, ta hại ả khi nào?

Cố Tinh Hà lúc này làm sao dám nhận, giận giữ vỗ bàn quát lớn. Ánh mắt bắn ra thần quang đối diện với Cố Thắng, khiến cho cả đại điện đều như ngạt thở, tựa hồ có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

- Đủ rồi, lúc này không phải lúc cãi nhau. Giải quyết thế nào bây giờ?

Hai người đều muốn đánh nhau tới nơi, có người rốt cục không chịu nổi quát lên, khiến cho khí thế của bọn hắn đều dạt xuống, nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

- Còn giải quyết thế nào, ai làm người đó chịu, kẻ nào hại chết mẹ hắn tự ra mà giải thích, cho hắn xử trí thế nào thì xử trí.

Có người thuộc phe chính trực cười lạnh nói, có lẽ đã bất mãn với đám thiên tài mới nổi này từ lâu, giờ đây nghe tin bọn hắn gặp họa thì cực kỳ hả hê.

Mà hắn vừa mới nói ra, khiến cho vô số người đều giật nảy mình, thậm chí có tới vài chục đạo ánh mắt tràn đầy sát khí phóng nhìn qua, tựa hồ muốn giết hắn ngay vậy.

- Thế nào, các ngươi còn muốn dung túng cho đám súc sinh đó không bằng.

Lại có người cười lạnh lên tiếng, nhưng vừa mới nói xong, một tiếng ầm vang đã đột ngột phát tới, khiến cho cả nhóm người bọn hắn đều văng đi sát vách ngoài đại điện.

- Muốn chết.

Bị đánh lén, bọn hắn trong cơn trực chờ bùng nổ, lúc này đều phẫn nộ quát to, tựa hồ muốn giết ngược trở về.

- Đều câm miệng hết cho ta.

Lúc này mà còn lục đục đánh nhau, Cố Thắng càng thêm điên đầu, rống to một tiếng, khiến cho cả hai phe đều dừng lại, thậm chí nhóm người kia còn bị chấn cho lui bại.

- Thập trưởng lão, ngươi đem người của ngươi về đi. Chuyện này chúng ta sẽ tự giải quyết, không cần ngươi xen vào.

Nhìn Thập trưởng lão, Cố Thắng có chút âm trầm lạnh lùng nói, dĩ nhiên muốn đuổi bọn hắn ra ngoài.

- Ngươi… Các ngươi còn muốn làm điều ngu xuẩn gì nữa?

Thập trưởng lão biết xưa nay Cố Thắng rất bao bọc Cố Tinh Hà, nhưng tuyệt nhiên không nghĩ tới hắn sẽ cả gan đến mức đó, dám bao che bọn hắn đối nghịch với người của Ngũ tổ.

- Ngươi nói ai ngu xuẩn?

Bị Thập trưởng lão mắng, Cố Thắng trở nên lạnh lẽo hẳn xuống, ánh mắt nhìn qua đã mang theo sát ý.

Thập trưởng lão siết chặt bàn tay, giận nhưng không dám nói, chỉ có thể cắn răng quay đầu mang theo người mình rời khỏi:

- Được… ta đi. Các ngươi tự lo cho tốt.

Bọn hắn rời đi, nhóm người còn lại phần lớn đều là những kẻ trực tiếp nhúng tay sự kiện năm đó, nhìn phía Cố Tinh Hà sắc mặt đã trở nên âm trầm đáng sợ, Cố Thắng mới lạnh giọng hỏi:

- Nói đi, giải quyết thế nào?

Cố Tinh Hà không có ngay lập tức trả lời, mà lâm vào suy nghĩ. Một tên trưởng lão khác hơi lộ ra tàn nhẫn, nói:

- Không được thì cùng lắm là giết.

Một lời của hắn khiến cho mấy tên khác khẽ động, rõ ràng là đều đã nghĩ đến phương án này.

- Ngu xuẩn, bọn hắn mà chết, Ngũ tổ không phanh thây các ngươi mới là chuyện lạ.

Cố Thắng trực tiếp phủ quyết. Hơn ai hết, hắn biết nhóm người này thân thiết với Cố Sở nhường nào. Đâu phải tự nhiên mà sáng sớm Ngũ tổ phải đích thân gọi về cho hắn, bảo hắn nghiêm túc đối đãi người ta.

- Nhưng nếu như không phải chúng ta giết thì sao?

Đúng vào lúc ấy, một âm thanh trẻ tuổi đột nhiên vang lên trong đại điện. Chỉ thấy ba bốn tên thanh niên nam nữ đẩy cửa tiến vào, trong đó có một tên rõ ràng là người có mặt tại Dược Thương các khi sáng.

Một lời của bọn hắn khiến cho đám trưởng bối lập lòe ý nghĩ, cảm thấy có độ khả thi, một tên thanh niên tựa hồ là cầm đầu lại tiếp tục:

- Tiểu Hán sáng nay ở Dược Thương các có gặp được bọn chúng, hắn nói bọn chúng vì hai cái phàm nhân mà đắc tội Nhiếp Thanh Chi, khiến ả nổi sát ý ra giá cho Thịnh Phong ra tay. Nếu như chúng ta thuận nước dong thuyền, để cho tên điên kia làm chết bọn chúng, thì Ngũ tổ dù cho có trở về cũng có liên quan gì tới chúng ta chứ.

Cố Thắng híp mắt, tựa hồ như khá đồng thuận với phương án này, lại hỏi kỹ càng hơn về sự việc hồi sáng của nhóm người Hàn Lâm, sau đó suy nghĩ gần nửa ngày mới tiếp tục nói thêm:

- Được, phái người nhìn chằm chằm bọn chúng, đừng cho chúng tới phủ trước, khích thêm mâu thuẫn với Thịnh Phong, nếu hắn không giết được thì giúp hắn giết. Nhớ phải thu thập chứng cứ, để nhiều người biết hắn giết người càng tốt.

Nhóm người nhanh chóng gật đầu, sau đó lẫn nhau rời đi, chỉ còn mấy tên cường giả chủ chốt, Cố Tinh Hà mới âm lãnh nói:

- Vụ việc kia cũng phải có người chịu tội. Nếu đám Thập trưởng lão đã muốn chết, vậy thì cho bọn hắn gánh thêm chút tội nghiệt đi.