- Thật muốn đẩy chúng ta tới đường cùng hay sao?
Nam tử lúc này làm sao còn không đoán được bọn chúng cố tình vu oan giá họa cho hắn, nhưng có thể làm gì đây, chỉ có thể đau thương nói.
- Thứ ăn cắp còn dám già mồm.
Thanh niên kia có vẻ bắt đầu không còn kiên nhẫn, dưới sự tức giận khinh thường, bỗng nhiên giương tay tát thẳng vào mặt nam tử, khiến cho cả người của hắn đều văng đi, máu tươi ướt đẫm khắp mặt mày.
- Người đâu… đem hắn ra, đánh gãy hai chân rồi đuổi ra ngoài.
Vẫn chưa dừng tại đó, hắn vừa tát xong liền tức giận quát. Hai tên tùy tùng phía sau vội vàng chạy tới, xốc lên tên nam tử, muốn đem hắn ra ngoài.
Tên nam tử lúc này cả người tựa như đều suy sụp xuống, máu tươi không ngừng ộc ra trong cửa miệng. Bị hai tên tùy tùng xốc lên, hắn chỉ có thể yếu ớt vùng vẫy, gian nan ngẩng đầu của mình nhìn về một góc khác của đại sảnh, khó khăn nói ra:
- Các ngươi không muốn nói lời nào sao?
Theo ánh mắt của hắn, không ít người đồng loạt quay sang, chỉ thấy nơi góc đại sảnh không biết tự lúc nào cũng xuất hiện một nhóm người khác, đa phần đều là người trẻ tuổi. Mà vừa nhìn thấy nhóm người này, không ít người đều tỏ ra giật mình kinh hãi.
Bởi vì bọn hắn đều là người của Cố Gia.
- Nói cái gì?
Nghe thấy tên nam tử hỏi về, một tên thanh niên trong nhóm có chút lắc đầu, ánh mắt nhìn qua đám người trẻ phía trước, gật đầu như là chào hỏi, sau đó mới quay về lãnh đạm nói:
- Cố Gia tuy là đại tộc, nhưng tuyệt đối không bao che cho người nhà làm chuyện xấu. Ngươi mặc dù là khách của chúng ta, nhưng cũng chỉ là khách mà thôi. Việc riêng của ngươi và bọn hắn, không liên quan gì đến chúng ta cả.
Một lời lạnh lùng đoạn tình đoạn nghĩa, tên thanh niên để cho nam tử lâm vào tuyệt vọng, khóe môi ngoài nở ra nụ cười khiên cưỡng, cũng chẳng biết phải làm gì khác.
- Chúng ta củng chỉ là hai kẻ phàm tục mà thôi… có làm gì nên tội… vì sao phải tuyệt tình như vậy chứ? Các ngươi còn có lương tâm…?
Tiếng nói của hắn khàn khàn, tựa như chút hi vọng cuối cùng, nhưng rồi cũng vụt tắt. Phía trước hắn, cả đám người chẳng ai dám nói giúp hắn câu nào, chỉ có đám thanh niên kia hả hê nhìn hắn.
Thậm chí, hắn còn không có nói được hết lời, đã bị hai tên tùy tùng đánh tới tấp vào đầu, sau đó kéo lê vứt ra ngoài cửa lớn.
- Đỗ Nghĩa… Đỗ Nghĩa…
Vợ hắn vốn đang khó khăn tựa vào thành ghế, trông thấy chồng mình bị đánh thì hoảng sợ kêu lên, trườn người ra khỏi ghế muốn bò về phía hắn. Chỉ là cơn đau phổi ngay sau đó lại trở về hành hạ, khiến cho bà chẳng thể nào thở nổi, máu tươi bắt đầu chảy ộc ra ngoài.
- Còn ngây ra đó làm gì, đem vứt ra ah!
Nhìn cảnh ấy, nữ tử chẳng những không có thương cảm mà còn tỏ ra chán ghét vô cùng, trừng mắt quát mắng hai tên tùy tùng khác bên mình.
Cứ thế, hai vợ chồng già nua trói gà không chặt bị một đám gọi là thiên kiêu tài nữ vu oan giá họa, ném ra ngoài đường như hai con vật mà không người thương xót.
À không, vẫn có vài người mẩy lòng trắc ẩn, định tiến lên giúp đỡ nhưng khi thấy kẻ đứng sau màn lại không dám nữa, chỉ biết đứng xa bày tỏ lòng thương hại.
Đỗ Nghĩa bị đánh gãy lìa một chân, máu tươi ướt đẫm, nhưng hắn cũng chẳng có cảm giác gì nữa rồi. Vợ hắn bị người ta vứt ra đè lên người hắn, trong cơn đau phổi cuối cùng, đã chết. Chết ngay trong vòng tay của hắn, vòng tay của một tên chồng bất lực.
Tiếng khóc khàn khàn của gã đàn ông vang lên trong vô thức, giữa phố phường ồn ào trở nên ai oán đến nặng lòng. Thế giới bên ngoài vẫn vậy, vẫn đẹp đẽ và nên thơ với biết bao người, nhưng đối với hắn, cuộc đời như đã chết.
Nỗi lòng bi thương ấy, chỉ đến lúc trải qua một lần rồi mới thấm, tiếng khóc dường như đánh động đến tâm can của một vài người trắc ẩn. Chỉ thấy giữa khoảng trống mà người đi đường tách ra để đứng nhìn hai vợ chồng gặp nạn, bỗng nhiên có sự xuất hiện của mấy bóng người.
Bọn hắn đứng ở trước hai người rất lâu, lâu đến mức tiếng khóc của gã đàn ông cũng đã lặng lại theo cõi lòng của hắn. Tên thanh niên cao lớn nhìn xuống hai vợ chồng già, tầng mắt tựa hồ có hơi sương ngưng tụ, chỉ là hắn từ đầu tới cuối vẫn thủy chung im lặng, chỉ đứng đó nhìn qua.
Mà sự xuất hiện này của bọn hắn đương nhiên không thoát khỏi sự quan sát của đám người, nữ tử trông thấy có kẻ không sợ mình, hơi nhíu mày, tỏ ra lạnh lùng bước tới.
Chỉ có điều, nàng còn chưa kịp nói chuyện, đã giật mình nhìn thấy Đỗ Nghĩa vậy mà đã đứng lên, mặc kệ một chân gãy lìa vẫn cố gắng cõng lấy vợ mình, mấy lần ngã xuống, rồi lại đứng lên, có chút lầm lì như một đứa trẻ.
Phía trước hắn, tên thanh niên muốn giơ tay đỡ mấy lần, nhưng không hiểu sao như có cái gì cản lại, cuối cùng chỉ biết thở dài một tiếng, từ sau lấy ra một cây gậy gỗ đưa qua.
- Cảm ơn…
Tiếng cảm tạ trầm thấp từ miệng Đỗ Nghĩa vang lên, có chút mếu máo mà một người trưởng thành không nên có. Hắn nhận lấy gậy gỗ từ người ta, kẹp vào trong nách mình chống xuống, rốt cục thành công đứng được. Đôi mắt đẫm nước của trong phút chốc dừng lại trên thân người tên thanh niên, rất trẻ tuổi, có một chút gì đó chân chất và mộc mạc như con hắn vậy, chỉ là, thật đáng tiếc.
Thế rồi hắn lại nhìn vợ mình, rất gần ngay bên hắn, mà khoảng cách lại có chút vô phương. Xốc lên thân xác vẫn còn hơi ấm, hắn tập tễnh quay đầu lầm lũi, như muốn rời đi chốn ấy.
- Ngươi muốn đi đâu?
Tên thanh niên thấy hắn muốn rời đi, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, bỗng nhiên mở miệng hỏi hắn.
Hắn không có quay đầu, bước đi tập tễnh trên con đường tràn đầy nắng sớm. Dưới chân, máu tươi vẫn từng hồi chảy xuống, vẽ lên trên con đường sạch sẽ của nội thành một bức tranh màu máu, bức tranh của con đường mà hắn đang bước tới.
Đến một lúc nào đó, máu sẽ không còn, bức tranh cũng chấm hết, hắn sẽ chết như bao người sẽ chết.
Tên thanh niên im lặng nhìn đáp án, trong lòng không hiểu sao như nghẹn lại. Hắn dường như trông thấy được bóng dáng của cha mẹ mình trong hai người phía trước.
Đang trong cơn cảm xúc dâng trào, ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở thành băng lãnh, quỷ khí lập lòe trong gió lạnh, vươn tay cách không phóng mạnh về phía trước.
Chỉ thấy không khí như vang lên tiếng nổ, ánh sáng sáng rực hóa lôi quang theo hai cái hư ảnh bàn tay của hắn gạt ra mấy chục người trên đường, nắm lên đầu hai tên tùy tùng đang cố tình đi theo cặp vợ chồng phía trước.
Hai tên tùy tùng kinh sợ đến tái mét mặt mày, vốn muốn kháng cự, nhưng chỉ với tu vi Nguyên Đan thì có khác gì con kiến cỏ, cả người phút chốc bị siết chặt cứng ngắc, vô lực cho người ném bay đến hàng chục mét bên đường.
- Tiểu tử… ngươi chán sống sao?
Biến cố đột nhiên xảy ra khiến cho tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi. Một đạo âm thanh rất nhanh sau đó đột ngột vang lên, rất lạnh lẽo, và càng nhiều hơn là bá đạo.
Nữ tử vừa nãy bước ra, vốn đã không hài lòng việc tên thanh niên giúp đỡ Đỗ Nghĩa, giờ lại trông thấy hắn dám ra tay với tùy tùng của mình thì triệt để nổi giận, nhìn tên thanh niên như nhìn một kẻ muốn chết.
Tên thanh niên không có quay đầu nhìn nữ tử, mà ánh mắt một mực dõi theo bóng người của hai vợ chồng, cho tới khi bọn hắn khuất hẳn sau dòng người nhộn nhịp.
- Khinh thường ta? Muốn chết.
Bị tên thanh niên chẳng nhìn vào mắt, nữ tử từ nhỏ đã quen ngang ngược càn rỡ, làm sao chịu nổi, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra mấy phần ác độc, bàn tay rút ra roi thép, phảng phất muốn đem tên thanh niên đều quất chết.
Nhưng mà, roi của nàng thậm chí còn chưa chạm tới đầu đối phương, liền như bị đánh vào một bức tường sắt đặc, khiến cho nét mặt của nàng tràn đầy hoảng hốt.
Ngay sau đó, một cỗ uy áp vô cùng kinh khủng đột nhiên ở xa bộc phá tới, đem roi thép đều ép nổ tung, như là sóng thần ập xuống, khiến cho cả người nàng đều văng ra, liên tục lui đến mức ép sát người vào cửa lầu các mới dừng, xung quanh là vô số mảnh thép vỡ bắn tứ tung như đạn tạc, đáng sợ vô cùng.
- Để bọn họ yên, nếu không đừng trách ta.
Ngay sau màn bạo ngược khủng bố ấy, một luồng âm thanh trầm thấp bỗng nhiên truyền tới. Tên thanh niên vẫn không có quay đầu, sắc mặt bình tĩnh ôn hòa, nhưng nói ra lời ấy, lại làm cho tất cả mọi người có cảm giác rất lực. Tự nhiên tin rằng hắn có đủ khả năng làm được điều này.
- Khẩu khí thật lớn, ngươi là cái thá gì?
Mà hắn vừa mới dứt lời, không gian liền vang lên tiếng quát lạnh lùng. Chỉ nghe mặt đất rung lên tiếng bước chân trầm thấp, tên thanh niên vừa rồi mới ra tay đánh Đỗ Nghĩa lúc này cũng đã tiến ra bên ngoài, theo sau còn có hai tên lão giả không biết xuất hiện tự lúc nào.
Bọn hắn đều đã lớn tuổi, nhưng hơi thở rất trầm, khí tức càng là ổn trọng sâu không lường được, rất có thể chính là người hộ đạo của một nam một nữ này.
- Ta là cái thá gì… ngươi có thể thử mà!
Nhưng khiến cho hắn kinh ngạc là sau lời đe dọa, đối phương chẳng những không sợ hãi mà còn thêm thách thức hắn, để cho khuôn mặt ung dung cao ngạo toát ra mấy phần lạnh lẽo.
Nhiếp Gia bọn hắn có bao giờ bị người không xem ở trong mắt thế này.
Quả nhiên trong chớp mắt sau đó, không cần hắn nói, một trong hai tên lão giả đã đột nhiên hừ lạnh một tiếng lăng không đánh về phía trước.
Huyết quang tung hoành khoảng không, đao khí nổ vang tanh tách vô cùng đáng sợ, nhưng đối thủ lại chẳng buồn né thân mình. Đến mức đao khí gần như sắp chém vào người của hắn, hắn mới vươn tay ra ngoài, một cái nắm tay, đem toàn bộ tòa lầu các trăm tầng đều chấn cho run rẩy, vách tường nứt rạn, phảng phất như sắp bị áp lực làm cho nổ tung thành triệu mảnh.
- Không được… hắn là cường giả Hồng Trần.
Chứng kiến khí tức đánh sợ mà tên thanh niên biểu lộ, tên lão giả còn lại đều bị dọa cho tái mét mặt mày, tròng mắt già nua dội ra một luồng sợ hãi, vội vàng hô lên cảnh cáo đồng đội của mình.
Nhưng đã không còn kịp nữa, vì ngay lúc đó, sát cơ của đối phương đã khóa lại tên lão giả, tàn ngược đem đao quang của hắn nổ nát, một cái hư ảnh búa sắt khổng lổ vung xuống, đánh sập cả hư không, đem hắn phanh một cái hóa đạn pháo bay tứ ngược vào sâu trong công trình, bụi mù bắn phá.