Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 410: Biến đổi của Thiên Nguyên




Thời gian như nước trôi qua, chưa bao giờ dừng lại.

Thiên Nguyên từ tràng tai kiếp năm xưa, đảo mắt đã ba mươi năm. Thời gian này, đối với tu sỹ chỉ là một lần bế quan, chớp mắt, nhưng đối với một phàm nhân, có thể đã là cả một nửa cuộc đời.

Ngược lại thời gian xa hơn nữa, có lẽ nên bắt đầu từ biến cố tận thế năm xưa, khi mà nhân sĩ khắp nơi nổi lên tin đồn Nguyên Giới mất đi giới linh, sẽ phải trở thành một vùng thế giới chết.

Tứ đại lục lập quân chinh phạt Thiên Nguyên, hòng chiếm đoạt Nguyên Giới chi tâm, khiến cho cao tầng Thiên Nguyên đều cực kỳ sốt sắng, cấp tốc thành lập ra học viện Thiên Nguyên, mong muốn đào tạo ra lực lượng trung kiên cho chiến tranh sắp tới.

Ai mà nghĩ được, khi chiến tranh còn chưa kịp nổ ra, nội bộ Thiên Nguyên đã lục đục, đỉnh cao nhất chính là tràng đại chiến của tam phương thế lực và Bạch Gia, khiến cho không biết bao nhiêu người phải chết. Mà tội nhân gây ra chỉ là một thằng nhóc con vừa đầy 20 tuổi.

Thế là Thiên Nguyên tiến hành xử phạt hắn, bề ngoài dường như là để chủ trì công đạo, mà thật ra chính là vì Cố Tinh Cực Đạo thạch của hắn, và cũng là cái cớ để bọn hắn chèn ép Lâm Thanh Phong, vị bá chủ của Thiên Nguyên lúc ấy.

Lâm Thanh Phong sau đó vì đại nghĩa diệt thân, cắt đứt quan hệ với ma đầu Hoàng Thiên, mặc cho hắn bị người móc mắt. Nhưng thật không nghĩ tới Hoàng Thiên còn có chuẩn bị đằng sau, nhờ vào Cố Sở và nhị thú rời đi, trốn ra khỏi Thiên Nguyên, tiến về Tuyết Vũ.

Mấy năm sau sự kiện đáng quên năm ấy, Thiên Nguyên bắt đầu nghênh đón một thời kỳ đổi mới, dưới sự dẫn dắt của Lâm Thanh Phong và cao tầng của thập phương thế lực, lần lượt giao tranh với tứ phương đại lục, có thắng có thua, nhưng chí ít hy vọng một lần nữa đến với vùng đất đơn phương này.

Ai nghĩ tới một ngày kia, tai ương lần thứ hai ập tới.

Vương Đình, một trong bảy chí cường giả của thế gian, cũng là thầy của ma đầu Hoàng Thiên năm đó bỗng nhiên trở lại. Ông nhận được tin dữ đồ đệ mình tai ương, ông vạch trần âm mưu bẩn thỉu của đám cao tầng Thiên Nguyên năm đó, thế là lại đại chiến.

Người chết nhiều lắm, Thiên Nguyên tổn thất không biết bao nhiêu người, mới có thể giết đi Vương Đình, nhưng ngay sau đó lại đón nhận sự trả thù điên cuồng của đồ đệ hắn, Hoàng Thiên.

Đại chiến Thiên Nguyên, lúc đó đã giết chết không biết bao nhiêu người cho xuể, dù là chí cường giả như Lục Tiểu Ca, hai người Diệp tổ cũng không ngoại lệ. Nhất là sau đó, bọn hắn không những không giết được Hoàng Thiên, mà còn để cho hắn thành công trốn thoát, cướp đi thân xác và cả hồn phiên chứa linh hồn Vương Đình.

Lâm Thanh Phong sau năm đó nổi giận lôi đình, triệu tập hết cao tầng Thiên Nguyên, muốn lần nữa chỉnh đốn lại các phương thế lực. Không còn là sự nhu nhược nhún nhường, mà vô cùng cường thế. Cái uy của Quy Nguyên nhị bước lần đầu thể hiện ra, bất cứ kẻ nào dám phản đối ông ta, đều bị diệt sát, tộc nhân bêu đầu.

Kể từ đó, tất cả các thế lực mặc dù vẫn còn, nhưng tuyệt nhiên không còn lục đục bên trong nữa. Toàn bộ Thiên Nguyên đều lấy một người Lâm Thanh Phong tối đỉnh, bắt đầu hợp quân chinh chiến tứ phương.

Dưới dự dẫn dắt của Thống Soái Lâm Thanh Phong, quân đội Thiên Nguyên một ngày mạnh mẽ, từ thế ban đầu bị ép, đã bắt đầu phản công trên khắp mặt trận. Thậm chí có không ít lần bọn hắn thân chinh tiến thẳng vào tứ đại lục.

Uy vọng của Lâm Thanh Phong cũng vì đó mà leo lên tận cùng, thậm chí có thể nói là một vị đế vương không ngai vàng, thần thoại của toàn bộ Thiên Nguyên, nhất là khi mà lứa con cháu sau này sinh ra lớn lên, đều lấy hình tượng của ông làm phấn đấu cả đời.



Thành Thiên Hoả, một toà thành nếu so ra trên đại lục, chỉ là một toà thành nhỏ nằm ở rìa đại hoang, nhưng tại Ngũ Hành Thiên Quốc lại chính là một trong những toà thành cực lớn. Án ngữ tại vị trí giao thoa của Hoả Châu và Thổ Châu, nhân khí của toà thành hết sức phồn hoa, người xe đi lại tấp nập.

Năm đó Dương Phong Vương cùng toàn bộ hoàn thân quốc thích bị một nữ tử thần bí giết đi, khiến cho toàn bộ Ngũ Hành Thiên Quốc đại loạn mấy năm trời. Cũng may sau đó có người của ngũ đại thế lực ra tay trấn áp, khiến cho các phương đế quốc khác dù rất muốn nuốt lấy ngũ châu cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu, an phận ở bên ngoài nhìn lấy.

Về sau, Thiên Nguyên liên tục xảy ra biến cố, giới chiến nổ ra, quân đội Thiên Nguyên thành lập, lấy danh chiêu hiền nạp sĩ, trực tiếp tiến vào tiếp quản toàn bộ các thành trì trong nhân giới, gián tiếp khiến cho thế gian đều thuộc về quản hạt của Học Viện Thiên Nguyên, thành Thiên Hoả cũng không ngoại lệ.

Cổ nhân năm ấy có câu, mãnh long quá giang, không ép địa đầu xà. Quân đội Thiên Nguyên mặc dù đại biểu cho toàn bộ đại lục, danh phận hơn người, nhưng dù cho lại cao hơn nữa, một khi đụng chạm lợi ích cũng không là chuyện tốt. Cho nên cao tầng Thiên Nguyên đã sớm có biện pháp ứng đối, chính là biến địa đầu xà thành mãnh long, phong tước phong hàm cho người bản địa, buộc bọn chúng phải chiêu hiền nạp sĩ, cung cấp quân nhân.

Chính vì vậy, mặc dù bên ngoài nói rằng quân đội Thiên Nguyên tiếp quản thành trì, nhưng thật ra, chỉ là thay vào một vài danh hiệu xưng hô, còn người thì vẫn vậy.

Nếu có khác, thì chính là ở chỗ giúp đám địa đầu xà này có thêm chỗ dựa khổng lồ, đối với bên dưới càng thêm hoành hoành không đố kỵ. Thiên Hoả Thành chính là một ví dụ điển hình.

Lúc này trời đã về khuya, tây phương mười sáu dặm bên ngoài thành trấn. Mười mấy đạo thần hồng phá không mà đi, băng băng qua rừng hoang rộng lớn.

Đưa tầm mắt lại gần hơn, liền thấy được bên trong những đạo thần hồng đó, chính là mười mấy người, đang lẫn nhau truy đuổi.

Phía trước là bốn người, một đàn ông trung niên, một lão nhân, một phụ nhân và một đứa bé. Trên người bọn hắn y phục tràn trề máu đỏ, nhất là người đàn ông bởi vì phải bảo hộ mấy người kia, máu tươi cơ hồ đã đem toàn bộ y phục thấm đẫm, thông qua vết rách có thể thấy đượng rất nhiều vết chém thấu xương, đáng sợ kinh người.

Đằng sau bọn hắn, hơn mười người đều mặc giáp sắt, đao thương chỉnh tề sắc bén, rõ ràng là người nhà binh.

- Thiếu gia, ngươi mau mang nàng và tiểu Niệm chạy đi, không cần quan tâm lão nô.

Lão nhân khắp người cũng đều là máu, một bên bị người đàn ông trung niên kéo đi, không ngừng vùng vẫy ra ngoài, muốn đối phương có thể bỏ mặc mình mà chạy trốn.

Mấy chục năm chăm sóc hắn, nhìn hắn trưởng thành, cưới vợ sinh con, lão đối với hắn đã coi như nhi tử thân sinh, làm sao có thể liên luỵ hắn.

- Không cần nói nữa, ta làm sao có thể bỏ mặc ngươi hả? Ngươi muốn ta cả đời sau sống trong hối hận sao?

Nam tử trung niên bị lời nói của lão nhân khiến cho nổi giận, trong lúc không kịp tránh né bị công kích phía sau nện thẳng nên người, bật phun ra vài ngụm máu đỏ, nhưng vẫn kiên quyết không thả lão nhân ra, trực tiếp thiêu đốt sinh mệnh của mình mang theo ba người bỏ trốn.

- Ha ha, chạy? Các ngươi chạy được sao?

Phía sau, một tên tướng lĩnh nghe thấy lão nhân và nam tử trung niên đối thoại thì cười to, tay phải chớp mắt đập ra một cái trường côn, mang theo sức mạnh huỷ thiên diệt địa nện thẳng vào phía trước bốn người.

Chỉ gặp bóng côn theo sau mà tới trước, tại hư không trở nên to lớn gấp trăm lần, đáng sợ đâm vào đầu đối thủ. Tên nam tử trung niên đã sớm thương thế đầy mình, lại vướng phải ba người xung quanh, làm sao có cơ hội trốn thoát, chỉ có thể đẩy vợ con và lão nhân ra trước người, dùng tấm thân mình đón đỡ côn quang đả vào.

- Phanh…

Lực lượng vĩ ngạn đem lưng hắn đập nổ tung ra máu nóng, không khí trong hai lá phổi cũng bị rút khô, ứ lên từng hồi máu lỏng, phun ra ngoài thất khiếu. Thân thể hắn như đạn pháo bay đi, nhưng vẫn không bỏ ôm vợ con và lão nhân vào lòng, sau đó mới nặng nề đập xuống đại hoang, luân hãm vào trong bùn đất.

Một kích kia thật sự quá kinh người, gần như có thể nói dư sức đem hắn đánh chết tươi không đường phản kháng. Nhưng không hiểu được bằng một cách nào đó, sức sống của hắn vẫn quật cường quá đỗi, vừa mới nện xuống đại hoang đã tựa lực bật lên, đột ngột đổi hướng về phương xa hòng kéo dài khoảng cách.

- Buông ra…

Nhưng ngay tại thời điểm mà hắn vừa mới nhảy lên cách mặt đất không đầy năm chục mét, một tiếng quát phẫn nộ đã vang lên bên người hắn, khiến cho khuôn mặt tràn đầy máu thoáng chốc sững sờ, sau đó hoá thành sợ hãi.

Chỉ thấy lão nhân bị hắn kéo đi lúc này tràn đầy giận giữ nhìn hắn quát to, sau đó không chút do dự vùng vẫy muốn thoát ra ngoài. Đến mức thấy hắn không có buông tay, lão một chút do dự cũng không đem cánh tay của mình đều chặt đứt, rơi ngược lại vào đại hoang.

Nam tử nắm trong tay mình cánh tay già nua đẫm máu, hai mắt như nứt ra nhìn về phía lão. Miệng hắn há to như muốn gào lớn, nhưng chỉ có thể khiến cho máu tươi trong phổi trào ra, khản đặc.

- Cút đi. Mang con và vợ cút cho ta…

Lão nhân trông thấy hắn đang định quay lại cứu mình thì quát lên, cánh tay giương lên thanh kiếm vừa chém đứt tay mình dí vào giữa cổ, dữ tợn nói:

- Nếu ngươi để bọn hắn chịu bất cứ tổn thương nào, ta dù chết cũng không bao giờ tha thứ ngươi.

Dứt lời, lão thậm chí còn không quan tâm bản thân có hay không năng lực, đã vác kiếm lao về phía đám người đằng sau. Người còn chưa tới, đã bạo một tiếng nổ tung, đem cả thân xác và tu vi của mình đều phát nổ, hòng có thể giúp nam tử tranh thủ trốn thoát.

- Không… Trần… Gia.

Nam tử trung niên thống khổ gần lên, tròng mắt đã mơ hồ tựa khóc, nhưng hắn cũng không phải hạng người thiếu quyết đoán, chớp mắt ôm vợ và con biến mất khỏi nơi này.

Hiển nhiên, ngay từ đầu hắn đã có lá bài tẩy để trốn thoát, nhưng có quá nhiều gánh nặng, lại một mực bị kẻ thù cuốn lấy nên không thể nào trốn thoát. Bây giờ lão nhân dùng tính mạng của mình để đánh đổi, giúp cho hắn và vợ con có thể trốn thoát khỏi kiếp số này.