Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 404: Một khắc gieo Nhân, một đời gặt Quả




Ngũ Hành là năng lượng, Nhân Quả là quy tắc. Bản chất vốn là hai chiêu thức hình thành từ tồn tại khác nhau, thế nhưng không hiểu vì sao lại trở thành đồng hệ, hoá thành hai công kích mang tính huỷ diệt lan tràn va chạm vào nhau.

Ầm ầm!

Vạn dặm tinh không nguyên thần nứt vỡ, hắc ám tuyệt diệt không còn, chỉ còn một màu trắng xoá. Theo năng lượng loạn lưu nở rộ thành hình cầu, chớp mắt đã va chạm với con ngươi của Nguyên Thần, cũng là giới bích của Đại Việt.

Sơn hà đổ nát, đại địa diệt tan. Giới bích vốn đã tồn tại hàng tỉ năm chưa bao giờ bị phá, lúc này đây rách toạc ra một hồi đứt vỡ, không gian lụi tàn.

- Hai tên điên này…

Sơn Tinh, Thuỷ Tinh trông thấy một màn như thế, đều không nhịn được mà mắng lên, nhưng không phải là giận dữ, mà là cố che giấu đi kinh hãi trong lòng.

Người khác có thể không biết giới bích cường đại, nhưng bọn hắn làm sao lại không. Phải biết từng ấy năm bị giam cầm trong Chân Trời Sự Kiện, bọn hắn không có ngày nào là không nếm thử phá vỡ giới bích siêu thoát ra ngoài, nhưng đừng nói là phá vỡ nó, dù là khiến nó gợi lên gợn sóng cũng chẳng hề. Vậy mà bây giờ, Hoàng Thiên và Hồng Hoang lại có thể đánh nát, bảo sao bọn hắn không kinh sợ cho được.

Chỉ là bọn hắn cũng không biết được, sở dĩ không phá vỡ được giới bích chính là vì bọn hắn sinh ra ở trong mộng cảnh, cho nên vĩnh viễn chỉ là một hồi hư ảo, làm sao có thể phá vỡ giấc mơ mà ra ngoài thế giới thực.

Còn Hoàng Thiên và Hồng Hoang thì khác, bọn hắn đến từ bên ngoài, tự nhiên có khả năng phá vỡ giới hạn tưởng chừng như không thể này.

Năng lượng loạn lưu phá vỡ giới bích, cũng không có tán đi mà còn tràn vào một góc Chân Trời Sự Kiện, khiến cho không ít núi đồi nổ nát.

Bên trong chiến trường, Hoàng Thiên và Hồng Hoang bị lực lượng mênh mông vô địch đánh bay, tay chân đều nát, nặng nề nện ập xuống dưới hư không, máu tươi vẩy ra khắp trời.

Nhân Quả vô tình, Ngũ Hành tịch diệt. Hai loại hình “lực lượng” ở hư không luân chuyển, huỷ diệt bất cứ thứ gì ngoài chúng.

Hoàng Thiên chưa từng cảm nhận được lực lượng kinh khủng nào giống vậy, dù cho tu vi hiện giờ đã đạp vào Hồng Trần sơ kỳ, thậm chí còn đang ở trong trạng thái Ma Thần Song Biến, nhưng vẫn cảm nhận được một cỗ nguy cơ cực kỳ, át đi cả sự đau đớn truyền tới từ chân tay gãy nát.

Chỉ thấy năng lượng Ngũ Hành rộ lên trên khắp người của hắn, mang theo lực huỷ diệt vô biên vô hạn xâm nhập vào trong người, như muốn đem từng tế bào, từng mạch máu của hắn xé toang, phá nát.

- Ngươi thua rồi.

Hồng Hoang ở đằng xa so với hắn càn thêm thê thảm, vùng ngực vỡ nát ra, chỉ còn lại vài cọng xương chống đỡ. Khuôn mặt lúc này đã không còn bộ dạng anh tuấn cuốn hút như lúc đầu mà trở nên doạ người quá đỗi. Một khuôn mặt nát bét máu me, không còn mắt mũi, mà chỉ có một cái miệng đỏ lòm huyết sắc.

Dường như có thể nhìn thấy Hoàng Thiên gãy nát hết tứ chi, cũng như đang bị Ngũ Hành quấy phá, hắn không khỏi nghiêng đầu, nhếch lên đôi môi bầy nhầy mà nói.

- Thật sao?

Hoàng Thiên một bên trấn áp lực lượng Ngũ Hành quấy phá, một bên hờ hững nhìn đối thủ, hai cánh tay bắt đầu sinh sôi trở lại, Thiên Kiếm bay về.

Hắn bây giờ thật sự sắp không được rồi, nhưng đối phương cũng đừng hòng khá hơn hắn. Nhân Quả có thể không chém thân thể bên ngoài, nhưng một số thứ bị nó chém, so với xác thịt càng thêm đáng sợ.

- Ha ha… vậy thì chúng ta cũng nên có cái kết thúc a?

Hồng Hoang nghe Hoàng Thiên nói thì bật cười, khiến cho máu tươi từ trong miệng bắn qua hai môi rách nát, ghê tởm không gì tả nổi.

Dứt lời, bên trên miệng của hắn bỗng nhiên gạt ra hai cái hốc mắt, lộ ra con ngươi đỏ lòm như máu. Hai con mắt khủng bố vô cùng, vừa mở liền khiến cho cả thế giới như trở nên tà ác gấp vạn lần.

Hoàng Thiên không có nhiều lời với hắn, vừa nắm được Thiên Kiếm liền lăng không mà tới, như hoá thành một đầu bạo long càn phá không gian, đem hết toàn bộ chiến lực cuối cùng chặt ra một kiếm.

- Ha ha, tới.

Hồng Hoang cười lớn, đối mặt với một kích gần như toàn lực của Hoàng Thiên, hắn không những lùi mà còn tiến, cánh tay vũ động trường kích, hoá thành sức mạnh thao thiên, đập về.

- Phanh…

Nổ lớn như khai thiên, Ngũ Hành nát, Nhân Quả băng, bát phương vỡ toác, hư không vô tận hoá thành bụi khói.

Hoàng Thiên bắn ngược ra ngoài, chân tay vừa mới lành lại đã lần nữa phanh thây, thậm chí toàn bộ thân xác còn lại đều nứt toác, tựa hồ sắp nổ tung thành ngàn mảnh.

Đối diện hắn, Hồng Hoang càng thêm thê thảm. Chân tay và ngực đều xé nát, chỉ còn một cái đầu lâu với khuôn mặt dữ tợn văng ra ngoài, máu tươi ướt đẫm.

- Làm sao có thể?

Đầu lâu của hắn nhìn về phía Hoàng thiên kinh hãi kêu lên, máu tươi như bị nung nóng bốc lên mùi khét, khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm vô cùng.

- Một khắc gieo Nhân, một đời gặt Quả. Năm đó ngươi cùng ta tranh đoạt huyết mạch là nhân, hôm nay ta chém huyết mạch phân thân của ngươi, đó là quả.

Hoàng Thiên không còn chân tay, nhưng lại như đạp thiên mà đứng, ngạo nghễ nhìn về phía Hồng Hoang lạnh lùng nói. Nhân Quả chi lực từ người hắn yên lặng tràn ra, mơ hồ như là một vệt sáng nghịch màu, liên miên bất tuyệt xoay vòng lấy.

Đúng vậy, hắn vừa rồi đã chém đi toàn bộ huyết mạch của Hồng Hoang, khiến cho đối phương trở thành một tên phế thể, gần như có thể nói là không còn đường phát triển trong tương lai.

- Giúp ta chặt nhân quả thoát khốn, nhưng cũng đem phân thân của ta phế bỏ. Ta nên biết ơn ngươi, hay là hận ngươi đây?

Hồng Hoang sau phút giây kinh sợ rất nhanh trở nên âm trầm xuống, nỉ non nhếch lên bờ môi đầy máu, khí tức sinh mệnh của hắn càng ngày càng yếu đi, nhưng lại không chút nào để tâm tới, vẫn hướng về phía Hoàng Thiên mà trợn mắt. Miệng hắn nói biết ơn, nhưng ánh mắt tuyệt nhiên chỉ có trêu đùa và trào phúng, thậm chí còn không có chút nào đau sót vì bị trảm đi huyết mạch.

Hoàng Thiên không có trả lời hắn, mà chỉ lẳng lặng lơ lửng ở hư không, không vui không buồn nhìn tới. Hỗn Nguyên Ma Thần khí quanh thân trọng điệp với Nhân Quả mà lên, che đi sắc mặt thảm bạch như sương, không khác gì người chết.

- Thôi thôi, chỉ là một cái Tiên Đạo Ngũ Hành thể, có cái gì mà oán hận. Vẫn là cám ơn ngươi nha, giúp ta có thể thoát khỏi nơi này.

Gặp phải Hoàng Thiên không phản ứng mình, Hồng Hoang một chút ngượng ngùng cũng không, mà chỉ mỉm cười tự nói.

- Đừng để ta gặp phải chân thân của ngươi ngoài thực tại.

Hoàng Thiên rốt cục nghe không nổi nữa, lạnh lùng nói với hắn. Đoạn hắn gọi ra Thiên Kiếm, một lần nữa chỉ ra, hào quang thông thiên động địa gào thét mà xuống, trực tiếp đem đầu lâu của Hồng Hoang chém nổ.

- Ha ha, sớm thôi, ta ở Nguyên Giới chờ ngươi.

Vẻn vẹn một kiếm mà thôi, nhưng kết quả cũng đã định.

Máu tươi cùng sọ não bắn ra khắp bốn bề, nhưng âm thanh của Hồng Hoang không hiểu sao vẫn quẩn quanh nơi này, giữa mưa máu như hình thành nên một cái khuôn mặt mơ hồ, cực kỳ kinh dị.

- Hừ…

Huyết vũ mạn thiên tiêu tán, tại hắc ám vô biên bốc lên mùi tanh tưởi. Hoàng Thiên sừng sững tại tinh không lạnh lùng không nói, chỉ hừ lạnh một tiếng để biểu đạt sự tức giận trong lòng.

- Oanh oanh… phốc.

Nhưng hắn cũng không kiên trì được quá lâu, đến nửa giờ sau liền bị năng lượng ngũ hành bạo phá, toàn bộ thân thể nổ tung nát vụn, chỉ còn lại duy nhất một giọt chất lỏng không màu lơ lửng giữa vũ trụ tinh không, là bản mệnh tinh huyết của Hoàng Thiên.

Hoá ra, hắn sớm biết bản thân sắp không chịu nổi, cho nên mới chiếm lấy tiên cơ, không quan tâm phản phệ trực tiếp diệt sát Hồng Hoang, tránh cho việc bản thân bị ngược sát. Cứ nói chỉ cần bản mệnh tinh huyết còn thì hắn bất tử, nhưng trong khoảng thời gian đó, Hồng Hoang há lại buông tha cho hắn chứ.

Một trận đại chiến kinh thiên cứ thế mạc danh kết thúc, cả hai người đều lưỡng bại câu thương, Hồng Hoang “chết”, Hoàng Thiên tan nát thân hình, chỉ còn lại một giọt chân huyết lơ lửng tại nơi đây, trôi qua ngày tháng không có động tĩnh gì.

Mãi cho đến mười ngày sau, tinh huyết mới tích tụ đủ sinh cơ, toả ra lam quang dạt dào sức sống, như là một tế bào phân cắt sinh sôi, hình thành nên một cỗ thân thể hoàn toàn mới, lẳng lặng tĩnh toạ ở hư không chiến trường, cảm ngộ lấy kinh nghiệm và biến hoá của bản thân sau trận chiến kinh người.

- Ngươi rốt cục là người như thế nào hả? Vô Diện Nhân.

Lần đầu tiên sau khi khôi phục thân hình, Hoàng Thiên mở miệng thì thào, ánh mắt lấp lánh hào quang.

Phải, Hồng Hoang vừa bị hắn “giết chết”, chính là dị số đời đầu tiên, cũng là một cái phân thân của Vô Diện Nhân, kẻ đồng lứa duy nhất mà hắn xem là kỳ phùng địch thủ, thiên địch của mình.

Một trận chiến, với vẻ bề ngoài dường như là hắn thắng lợi, nhưng thực ra trong lòng hắn rất rõ, Hồng Hoang chỉ là lợi dụng hắn mà thôi.

Hắn muốn mượn Nhân Quả Hoàn Chân của Hoàng Thiên chém đi nhân quả của hắn với Mộng Tâm năm đó, chính thức giúp hắn thoát khỏi Mộng Cảnh kinh thiên, trở về thực tại.

Hoàng Thiên biết, nhưng không thể không làm, bởi vì nếu không sử dụng Nhân Quả, hắn sẽ không thể chiến thắng Hồng Hoang. Chỉ có điều, cuối cùng hắn vẫn là không cam lòng cho Hồng Hoang lợi dụng, thi triển ra một kích cuối chém đi huyết mạch của Hồng Hoang, khiến cho đối phương trở thành một tên phế thể. Cho dù có trở về hợp thể với Vô Diện Nhân, cũng không làm nên sóng gió gì.

- Thôi.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể thở dài gạt bỏ đi suy nghĩ trong lòng, khe khẽ nỉ non mỉm cười thoả mãn.

Cứ nói Hồng Hoang lợi dụng hắn, nhưng hắn làm sao lại không lợi dụng Hồng Hoang. Chìm nổi trong mộng ảo vài vạn năm, vừa tỉnh lại đã lâm vào đại chiến không ngừng, có thể đối với người khác là một hồi tai nạn, nhưng đối với hắn lại là thời cơ trước nay chưa từng có, giúp hắn có thể nhanh chóng cô đọng và thể ngộ ý nghĩa của Hồng Trần.

Một khi hắn thành công, Hồng Trần hậu kỳ chỉ đơn giản là một ý niệm.

Tu luyện mấy chục năm, xét theo tuổi của tu sĩ, hắn mới chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, nhưng tu vi của hắn, đã sớm đứng hàng lão tổ. Thiên Nguyên, chờ hắn trở về không biết sẽ có cảm giác như thế nào.