Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 403: Nhân quả hoàn chân - ngũ hành sinh thiên thế




- Muốn cứu hắn? Nằm mơ…

Hồng Hoang xuyên giữa hư không hắc ám, nháy mắt xuất hiện trước mặt phân thân Nhân Quả cực, tàn nhẫn cười. Một tay vung ra huyết xích, đỏ lòm như hoả, oanh ra một chiêu Vô Gian Phá Diệt.

Lửa nóng bồng cháy trên thân xích, từ dao động của tay hắn hoá thành nhiều lớp sóng nối nhau, dồn nén đến phần đuôi rồi nổ lớn, không khác gì một cú vẫy đuôi của Côn Bằng, giải phóng ra hàng trăm lớp năng lượng kinh thiên, huỷ diệt ập vào không gian trên đầu Hoàng Thiên.

Oanh… phanh… anh…

Một kích thật sự quá mức hung ác, dù không nổ nát đầu Hoàng Thiên, vẫn có thể khiến hắn nứt toạc con ngươi, thất khiếu rỉ ra hàng hàng máu nóng. Cả người theo hướng vừa tới bay ngược mà ra, tới hàng vạn mét mới có thể dừng.

- Hừ…

Hồng Thư ngạo nghễ đứng ở một bên, trông thấy Hồng Hoang không cần mình đã có thể trấn áp được Hoàng Thiên thì bất mãn, hừ lạnh trong lòng. Sau đó không nói hai lời liền biến mất tại chỗ, xuất hiện liền đã đứng ở trên đỉnh đầu của Hoàng Thiên, bàn chân dẫm mạnh xuống.

Phong thiên phá địa, kim sắc vô biên. Sát phạt lệ khí từ bàn chân của nàng ập ra, tàn nhẫn đạp xuống đầu đối thủ.

Phân thân năm người, mỗi người đều có một phần của bản tôn trong mình. Nàng khi ấy chuyển thành giới tính âm nhu, nhưng khác với Hồng Tiên đại diện cho cực thuỷ, nhu hoà dễ gần, nàng đại diện cho cực kim, sắc bén và cứng cỏi, thậm chí còn thừa hưởng cả những gì kiêu ngạo và tự tôn nhất, khiến cho nàng xưa nay chưa bao giờ để người vào trong mắt, dù là Hoàng Thiên cũng không khác gì.

Cho nên khi nhóm người Hồng Hoang đánh giá cao hắn, nàng so với ai càng thêm khó chịu, rất muốn giết chết Hoàng Thiên để chứng tỏ mình.

- Cút…

Hoàng Thiên mặc dù vừa rồi bị Hồng Hoang đánh cho máu me khắp người, nhưng chiến lực vẫn còn, há lại có thể tuỳ ý Hồng Thư đạp mình. Hai bàn tay hắn ngay sau đó như hoá thành vuốt rồng bắt lấy chân Hồng Thư, sau đó cả người cùng phát lực, tay kéo chân lên, hung ác đạp thẳng vào mặt nàng ta.

- Phanh… phốc.

Da thịt chạm nhau nhưng không khác gì lưu tinh nổ lớn, bàn chân của Hoàng Thiên đang trong trạng thái Ma Thần song biến há có thể để da mặt Hồng Thư so sánh. Chỉ thấy bàn chân của hắn vô tình đạp vào giữa sống mũi, vang lên tiếng nứt gãy chói tai, máu tươi phun ra đẫm vào bàn chân của hắn, đáng sợ doạ người.

Hồng Thư thậm chí còn không kịp kêu đau, Hoàng Thiên đã lần nữa nắm nàng quật xuống. Cả người hắn lăng không lên trên, sau đó lại như có trọng lực hút về, vô tình đạp mạnh vào giữa ngực nàng, đem hai bầu ngực to tròn đều đánh nổ, máu tươi tung toé khắp người.

- Đáng chết…

Hồng Thư tự ý tiếp cận muốn đánh giết Hoàng Thiên, nhưng chẳng những không làm gì được hắn mà còn bị hắn phản sát. Sự việc đột biến nhanh đến mức Hồng Hoang đang ở xa cũng không kịp phản ứng, đến khi giết về đã bị Hoàng Thiên tránh mất, thi triển ra Cửu Đạp Hoành Không bí mang theo Hồng Thư thuấn di biến mất khỏi tầm công kích.

- Hừ.

Hồng Thư dãy dụa dưới bàn chân của Hoàng Thiên, nhưng không thể nào thoát khỏi. Khuôn mặt của nàng biến dạng đẫm máu, căn bản không còn là người nữa. Nhưng vẫn là một dạng cao cao tại thượng, thách thức và khinh thường Hoàng Thiên đến tận cùng.

- Ta chết, ngươi cũng không sống qua nổi ngày mai.

Âm thanh của nàng vì miệng vỡ mà trở nên khàn khàn, nhưng không thể che giấu được sự châm chọc và xem thường.

Bởi vì cái gọi là chết đối với nàng, chỉ đơn thuần là phân thân huỷ diệt, chỉ cần bản tôn vẫn còn, nàng sẽ luôn có cơ hội trở về. Mà Hoàng Thiên thì khác, chỉ cần Hồng Hoang đem ba phân thân của hắn giết đi, hắn dù có biến thái hơn cũng đừng hòng sống sót.

Cho nên dùng mạng của nàng đổi lấy mạng của Hoàng Thiên, đáng giá.

- Ngu si…

Hoàng Thiên nghe thấy nàng đe doạ thì chỉ lạnh lùng cười, tuôn ra hai chữ. Trong lúc Hồng Thư còn đang đắc ý, khoé môi hắn đã nhếch lên một cách quỷ dị, không có ngay lập tức giết nàng, mà trêu tức nói:

- Tam Cực bất diệt, ta bất tử. Chỉ bằng các ngươi cũng đòi giết ta?

Tiếng cười của hắn bá đạo vô cùng, nhưng không có ai phản bác được, bởi vì hắn không hề nói quá. Tam Cực lĩnh vực có thể không phải là lĩnh vực có uy lực mạnh nhất, nhưng tuyệt đối là lĩnh vực khủng bố nhất, bởi vì chỉ cần nó còn tồn tại một giây một phút, thì không có ai trên thế giới này có thể khiến hắn bỏ mình.

Phải biết lúc trước chém giết ở cửa Long Quân Chiến Trường, siêu cấp cường giả như Tử Thanh còn không làm gì được hắn, chỉ một cái Hồng Hoang cũng đòi giết hắn có phải chuyện cười.

Vừa nói, hắn lần nữa đạp ra cửu bước thuấn di, tránh khỏi truy sát của Hồng Hoang, sau đó cúi xuống nắm chặt lấy cổ của Hồng Thư, xách nàng lên như xách một con gà, hướng mặt nàng về phía Hồng Tiên tràn đầy thâm ý.

- Ngươi… ngươi…

Hồng Thư dù kiêu căng hơn nữa, bị hắn siết cổ cũng không phát ra được câu nào, chỉ có thể trừng trừng nhìn về phía trước.

Chỉ thấy giữa hai khối băng to như hàng trăm toà núi lớn, vị trí mà phân thân Thời Không bị nghiền nát lúc này đây bỗng xuất hiện hai dòng khí nhỏ, quấn quýt lẫn nhau phiêu đãng tụ thành thái cực.

Một cái thân ảnh từ bên trong nó hội tụ mà ra, tản mát ra khí tức Thời Không chí cực, gồng mình đánh nổ hàng trăm ngàn tỉ tấn băng đá, hơi sương phủ khắp thập phương tứ hướng.

Mái tóc hoa râm thả dài trong gió, thân thể hắn hoàn hảo không chút tổn thương bay vọt ra ngoài, Ma Thần Nhị Khí thét gào trong chân tơ kẽ tóc.

- Không tốt, bị hắn lừa rồi.

- Hồng Tiên, cẩn thận.

Hồng Hoang phản ứng cực nhanh, nhưng so với phân thân Thời Không của Hoàng Thiên thì chậm hơn nhiều lắm. Âm thanh của hắn còn chưa kịp tới tai Hồng Tiên, công kích của phân thân Thời Không đã đổ ập lên đầu nàng.

Không phải chiêu thức, mà trực tiếp vận dụng sức mạnh của không gian nghiền ép, khiến cho đầu lâu cô gái ngay sau đó đốp một tiếng tổ tung thành ngàn mảnh, mưa máu tung toé khắp vùng. Nguyên Thần của nàng kinh hoảng từ mi tâm bỏ trốn ra ngoài, nhưng chưa kịp bay xa đã bị không gian cầm cố, rơi vào trong tay Hoàng Thiên.

Sợi xích dù có khoẻ đến đâu, thì độ bền của nó cũng chỉ bằng một mắt xích yếu nhất, hắn đã từ rất lâu thấu hiểu đạo lý ấy, tự nhiên cũng biết cách phá giải thế cờ.

Ngũ Hành Chí Cực của Hồng Hoang rất mạnh, thậm chí xét trên uy năng còn vượt qua cả Tam Cực của hắn, dẫu sao cũng là sự kết hợp của năm cái lĩnh vực siêu cường, tương sinh tương khắc.

Nhưng mạnh mẽ là vậy, không đồng nghĩa với không có điểm yếu, thậm chí chính cái tạo nên điểm mạnh ấy của bọn hắn cũng là điểm yếu nhất, đó chính là sự liên kết. Không có liên kết, sẽ không còn lĩnh vực, cũng như sợi xích bị phá đi một mắt, liền trở thành phế vật. Và hắn biết được Hồng Thư, Hồng Tiên chính là hai mắt xích đó.

Hi sinh một cực để lừa sự chú ý của Hồng Hoang, sau đó nhất cử diệt sát Hồng Tiên, thậm chí còn may mắn bắt thêm được Hồng Thư. Hắn lật ngược thế cờ.

- Đây chính là Tam Cực sao?

Bị Hoàng Thiên lật ngược tình thế, thậm chí khống chế hai người, Hồng Hoang từ đầu tới cuối lại không chút nào sợ hãi hay tức giận, ngược lại chỉ hơi cau mày, nỉ non tự nói với chính mình. Hiển nhiên việc Hoàng Thiên bất tử trong Tam Cực khiến cho hắn vô cùng bất ngờ.

- Ta muốn xem cực cuối cùng. Các ngươi trở về.

Câu hỏi, cũng chính là câu trả lời. Hắn bỗng nhiên trở nên vô cùng kích động, đưa mắt nhìn về phía phân thân Nhân Quả cực của Hoàng Thiên như nhìn một kho báu di động, mỉm cười mà nói.

Lời sau, chính là nói với bốn phân thân, muốn triệu hoán bọn hắn trở về.

- Thành toàn ngươi…

Bất ngờ là Hoàng Thiên sau đó cũng mỉm cười nhìn hắn, lăng không đứng giữa hư vô mịt mờ.

Hắn vừa mới dứt lời, Hồng Thư và nguyên thần của Hồng Tiên trong tay hai phân thân bất giác thoát ly khống chế, dường như được một lực lượng thần bí nào đó triệu hoán đi, gần như biến mất vô tung vô tích.

Xung quanh hắn, Ngũ Hành Chí Cực lĩnh vực cũng chớp mắt yếu đi, hiển nhiên là do Hồng Hoang đã thu phân thân về, ý đồ lần nữa trở về trạng thái hợp thể.

Hắn cũng không có ngăn cản, mà chỉ lẳng lặng nhìn, lòng bàn tay triệu hồi ra Thiên Kiếm, khí tức cũng dần dần leo lên kinh thiên động địa.

Phía xa, Hồng Hoang hợp thể, quang mang màu xám chiếu xạ khắp hư không chiến trường. Trong nháy mắt, một cỗ sức mạnh không gì sánh kịp, đủ để khiến cho Vấn Đỉnh cũng phải sợ run từ trong thể nội hắn ầm vang bộc phát.

Nhưng, cỗ khí tức của hắn chẳng hề khiến cho Hoàng Thiên e ngại. Thiên Kiếm trong tay hắn óng ánh hào quang, tay nâng, kiếm tới, vẽ ra một đường ở trong vũ trụ.

- Cực này… tên là Nhân Quả.

Âm thanh của hắn trầm trầm, nhưng lại khiến cho hư không lâm vào cứng ngắc, tựa như hoảng sợ trước một cực, một kiếm này.

Toàn bộ vũ trụ giây phút đó dường như bị thứ gì hút đi, co rút lại, dồn nén hết vào trong lưỡi kiếm, năng lượng tích tụ tựa hồ vô biên vô hạn, cứng ngắc, chỉ chờ phút giây bùng nổ, oanh ra một đường kiếm ý.

- Kiếm này gọi… Nhân Quả Hoàn Chân.

Kiếm phá.

Vẻn vẹn trong một phần ngàn tích tắc, toàn bộ vũ trụ như là nổ tung tán loạn, hư không đổ vỡ, một đạo kiếm quang hư ảo xé rách toàn bộ vũ trụ này theo Thiên Kiếm vụt ra, kinh khủng không thể nào tả nổi.

Đừng nói là Hồng Hoang, dù cho là hai người Sơn Thuỷ đang đánh chém nhau ở mãi bên ngoài tinh không của thế giới Đại Việt cũng kinh sợ đến há hốc mồm, sống lưng lạnh toát, gáy cổ nổi lên lông tơ như sắp nổ tung ra ngoài.

Bởi vì một kiếm đó, mang lại sự huỷ diệt lực lượng đáng sợ nhất thế gian này, nhân quả.

- Ha ha… quả nhiên là Nhân Quả.

Hồng Hoang tuy sợ, nhưng tuyệt nhiên sẽ không ngồi chờ chết.

Chỉ nghe hắn cười điên cuồng, hai tay kết ấn, trực tiếp triệu hồi ra tiên kích hướng tới, cánh tay quét mạnh, ngưng tụ ra phù văn năm màu, ở tinh không sáng chói.

- Ngũ Hành Sinh Thiên Thế.

Hắn ngửa mặt lên trời quát lớn, tròng mắt sắc lạnh vô tình, oanh ra một chiêu Ngũ Hành Sinh Thiên Thế, hướng về phía Hoàng Thiên mà giết đi.

Toàn bộ hư không nguyên thần bị hai đạo công kích kinh thiên bao phủ, một kiếm một kích, chỗ đến đều rúng động tạo ra vô biên vô hạn dư ba lực lượng, quét ra sóng chấn, ầm vang bạo nổ.

- Oanh…