Mạnh!
Mạnh trước nay chưa từng có.
Đây là ý niệm duy nhất trong đầu của toàn bộ mọi người. Bọn hắn nhìn về phía Hoàng Thiên, lại nhìn về phía Hồng Hoang đang cùng hắn giao phong, ánh mắt chỉ còn lại là sợ hãi. Có lẽ, không có ai có thể nghĩ tới, cũng như có thể chấp nhận được rằng trong đồng lứa của mình lại có tồn tại đỉnh tiêm như thế, siêu việt tất cả những gì trong thường thức.
- Nó làm gì sai sao?
Hoàng Thiên nhìn Hồng Hoang mà hỏi, nắm tay đã buông ra chuỷ thủ, triệu hồi ra Thiên Kiếm.
Hồng Hoang cúi đầu, trầm mặc không nói. Hắn không biết phải trả lời ra sao, bởi vì sâu trong thâm tâm hắn đương nhiên biết rằng Mộng Tâm chưa bao giờ làm điều gì sai trái, chứ đừng nói là thương thiên hại lý đến mức bị người người đòi giết.
Nếu có sai, thì chỉ sai vì nó đã sinh ra ở cõi đời này, sinh ra để gánh chịu kiếp số đoạ đày.
- Vậy chúng ta thì sao? Chúng ta làm gì sai à? Vì sao các ngươi một mực muốn gây nên nội chiến? Mộng Thuyết khiến chúng ta tan cửa nát nhà, thân nhân phản bội, tất cả là vì cái gì chứ?
Hồng Hoang không dám nói, nhưng người khác thì dám. Một tên thiên kiêu ở gần hắn thét gào, bàn tay ôm lấy bờ vai vỡ nát, cắn răng chống lại uy áp nói ra.
- Ngươi có thể hiểu được cái cảm giác mà chính cha ngươi đem mẹ ngươi giết chết, chỉ vì hắn nghĩ thế gian này đều là hư ảo không? Ngươi có thể hiểu được cái cảm giác cả thế giới quay lưng, bị bạn bè kỳ thị chỉ trỏ, nói ngươi là con của một tên phản bội dân tộc không? Ngươi không bao giờ hiểu được, cũng không có tư cách hiểu được.
Không nói thì thôi, một khi nói liền như núi lửa nổ tung, phá ra toàn bộ uất ức trong tim mình. Dứt lời, hắn liền gầm lên như con thú, không chút nào do dự lao về phía Hoàng Thiên, hoặc đúng hơn là lao vào thằng nhóc. Chiêu thức điên cuồng, chỉ có sát thương mà không có phòng ngự, đánh vào hai người.
Phanh!
Nhưng rất nhanh hắn liền bị Hoàng Thiên vươn tay bắt lại, siết cổ nhấc lên giữa trời.
- Ngươi tan cửa nát nhà, không phải vì nó, mà là vì đám người ở trên kia. Muốn báo thù, tại sao không tìm bọn hắn, đổ hết tội nghiệt lên đầu một đứa bé thì đáng mặt con người?
Hoàng Thiên cũng bị hành động này làm cho giận giữ, nắm tay siết cho cổ của đối phương đều biến dạng, lạnh lùng hỏi lại.
- Ha ha… Tại sao ư? Tại vì nhỏ yếu, vì chúng ta chỉ là con kiến hôi không hơn không kém. Ta không giết được đám người Chân Không Ngã, nhưng ta sẽ dùng tính mạng của mình đi ngăn cản âm mưu của bọn hắn. Đại Việt này là chân thật, là thiên thu, không bao giờ là mộng. Nó là căn nguyên khiến đám người ngu xuẩn kia đi sai đường, cho nên nó phải chết. Bạo!
Nhưng hắn nổi giận, chỉ khiến cho đối phương càng thêm cuồng lệ. Mặc cho bị người bóp vỡ cổ họng, âm thanh của tên thiên kiêu vẫn vang lên khắp chiến trường, rung động không gì tả nổi.
Sinh Thần tự bạo, đây không phải là lần đầu Hoàng Thiên đối mặt, nhưng khoảng cách gần như thế này thì là duy nhất. Sức mạnh nổ tung kinh khủng không gì tả nổi, thoáng chốc bao phủ hắn và Mộng Tâm, như một trái cầu nở rộ, phá nát bầu trời cùng mặt đất.
Dù cho Hoàng Thiên lại cường, cũng như cũ không thể nào chịu thấu sức mạnh này, vội vàng đưa lưng về phía vụ nổ, nhanh chóng thu Mộng Tâm vào trong không gian Tiên phủ.
Nhưng, tất cả chưa hề dừng tại đó. Ngay khi Hoàng Thiên còn đang thống khổ trong năng lượng điên cuồng, hắn bỗng nhiên nghe được hàng loạt tiếng cười:
- Ha ha… nói hay lắm, chết hay lắm. Nó là căn nguyên, ngươi là dị số, các ngươi đều là khởi nguồn của tai tinh, kiếp số. Cái gì mà Mộng Ảo, cái gì mà thực hư, Đại Việt là chân thật, là thiên thu, là vạn thế vĩnh tồn. Các ngươi đều phải chết. Bạo.
- Ha ha, đúng lắm. Nguyện Đại Việt thiên thu, nguyện vạn thế vĩnh tồn. Bạo!
- Bạo!
- …
Không biết là có bao nhiêu người đã chết, có lẽ là hàng chục, hoặc là hàng trăm người. Bọn hắn như những con thiêu thân thấy chết không sờn, lao vào trong vụ nổ, hướng vào Hoàng Thiên, tự bạo thân mình.
Máu tươi, tự lâu đã nhiễm đỏ cả bầu trời. Tiếng cười hào hùng, tiếng khóc thê lương, tiếng thét gào lẫn vào trong bạo nổ, vẽ nên một bức tranh bằng máu và nước mắt. Có rất nhiều người cười, cũng có rất nhiều người khóc, nhưng không có người nào lui bước.
Thậm chí là nhóm người Thanh Di lúc này đều dừng tay, nhìn về tràng cảnh ấy tràn đầy hoang mang, và sợ hãi.
“Đại Việt thiên thu, nguyện vạn thế vĩnh tồn” câu nói ấy sao mà cay đắng, mà sót xa. Bọn hắn không sợ chết, bọn hắn không tiếc thân mình, không cầu không hối, thậm chí đến giây phút cuối cùng vẫn luôn hướng về Đại Việt mà đi. Thiên thu, vĩnh tồn, cả cuộc đời chiến đấu vì người thân, vì bảo vệ dân tộc, vì lý tưởng của mình, sai sao?
Không, bọn hắn mới là anh hùng.
Xa xa, Thanh Trúc vừa mới dẫn người tiến về, lúc này chỉ còn là đờ đẫn. Có lẽ, cha nàng cũng không phải là người đúng.
- Là chân thật… Thì đã sao?
Đúng vào thời điểm đó, ở giữa trung tâm của hàng trăm vụ nổ, tiếng cười của Hoàng Thiên đột ngột vang lên như sấm động.
Nhất là tại mấy chữ cuối cùng, gần như là gầm thét, âm thanh vang vang khắp đất trời, đánh sâu vào trong từng ngõ ngách, thậm chí là linh hồn con người, vĩnh viễn không thể phai nhoà.
Theo sau tiếng cười thịnh nộ, là một bóng kiếm không thể nào tưởng tượng nổi chém ra, chém vào tất cả những người đang điên cuồng lao tới. Nếu như nói một kiếm vừa rồi của Kiếm Ma là tuyệt thế, thì một kiếm này sẽ chính là kinh thiên, không, không phải là kinh thiên, mà phải là tuyệt diệt, vì nó được chém ra từ cơn thịnh nộ của ma thần.
Một kiếm tới, thiên hà băng, đại địa diệt, không có một người nào có tư cách tồn tại. Trong nháy mắt toàn bộ âm thanh trên chiến trường đều bị quét sạch, chỉ còn tiếng xác người cùng máu tươi như mưa tuôn trào xuống giữa trời.
- Không…
- Dị số, ngươi muốn chết.
Có rất nhiều tiếng thét gào căm giận. Thanh Trúc hai mắt đỏ hằn như máu nhìn qua, hướng về phía Hoàng Thiên đã không còn là đồng minh nữa, mà trở nên hận thù cực độ.
Thậm chí là Thanh Di, nắm tay đã siết chặt kiếm của mình, hàn sương lạnh lẽo.
- Là chân thật, thì cũng chỉ nói lên tất cả các ngươi đều là phế vật. Ngay cả khi còn sống đều không bảo vệ được gia đình, quê hương của mình, chỉ dám đổ hết tội lỗi đên đầu một đứa nhỏ, chết nhiều hơn nữa thì cũng có ích gì?
Không còn tâm trí để quan tâm đến trạng thái của đám người Thanh Di, Hoàng Thiên lúc này cũng đã không còn bình tĩnh được như lúc đầu, chỉ là lạnh lùng cười lớn.
Thiên Kiếm trong tay hắn chưa hề dừng lại, giết chết đã không dưới trăm người.
- Ta tuy chỉ là người ngoài, nhưng thời gian ở với thằng bé so với các ngươi còn nhiều. Nó không làm gì sai với Đại Việt, nó cũng không có tội lỗi gì, nó cũng chỉ là con cờ như các ngươi. Mạng của các ngươi và người thân đáng giá, nó thì không sao?
Tiếng nói ầm vang, mạnh mẽ. Bước chân của Hoàng Thiên ngày một trầm trọng, Thiên Kiếm thét gào. Câu hỏi cuối cùng, chính là hướng về phía tất cả mọi người chất vấn.
- Một đám người tự cho mình là chính nghĩa, là người bị hại rồi nghĩ giết ai liền giết, khép tội ai thì khép tội, cuối cùng cũng chỉ là con cờ trong tay kẻ khác. Các ngươi đến số mệnh của mình còn không quản được, lấy tư cách gì mà đòi phán xử nó?
Oành một tiếng, kiếm khí ngút trời.
Thiên Kiếm băng đi, xé rách thời không dọc đường, trảm vào trên thân của một nhóm người khác, máu tươi vương vẩy ra ngoài.
- Đại Việt thiên thu vĩnh tồn, lại chỉ dựa vào tính mạng một đứa bé, nực cười.
Câu nói đến cuối cùng đã trở thành tiếng cười khủng bố, sát ý quanh người Hoàng Thiên đã đậm đặc không gì tả nổi, hắn từ xưa tới nay vẫn luôn căm ghét tất cả những đám người tự cho mình là đúng, thích phán xét định tội cho người. Cái gì mà số mệnh, cái gì mà mầm hoạ tai tinh, đều là cứt thối.
- Ngươi… muốn… chết.
Tất cả mọi người rung động, nhưng nhiều hơn là khó coi đến cực cùng. Một số người hoả khí thậm chí đều nín nổ, mang theo hận ý tiếp tục giết về Hoàng Thiên.
- Các ngươi mới là đáng chết.
Hoàng Thiên giận cười, mái tóc bạc theo gió mà bay, toàn thân tuôn ra Hỗn Nguyên Ma Thần khí, ngưng tụ thành một cái quang luân luân hồi ở sau đầu. Ánh sáng cùng hắc ám đan xen, đem khí thế của hắn phát huy ra gần như cực hạn, dưới sự vây công của hàng trăm, hàng ngàn người càng thêm kiêu hùng và mạnh mẽ.
- Tinh…
Thiên Kiếm reo hò trong tay hắn, đối diện hơn ngàn người bạo giết không hề động đậy mà chỉ cười dữ, tràng cảnh lọt vào mắt người ta dường như vô cùng tự phụ và ngông cuồng. Nhưng ở trong mắt một số người đặc biệt, đó không phải ngông cuồng, mà là sự tự tin vô địch.
Khí tức của hắn ngay sau đó bắt đầu leo lên kinh thiên động địa, nhật nguyệt đều sợ run, dù cho khí thế của Hồng Trần cũng không thể sánh nổi.
- Bạo… bạo…
Lại là một tràng cảnh thiêu thân lao đầu vào lửa, hàng trăm thiên kiêu chỉ cần tiếp cận được Hoàng Thiên chừng ngàn mét, liền không do dự tự bạo thân mình, thậm chí tiên khí cũng có vài đầu.
Lực lượng huỷ diệt kinh khủng từ khắp trời nổ lớn, phảng phất như toàn bộ thế gian đều lâm vào trong đổ nát, núi đồi, sông xa đều biến mất, chỉ còn lại hắc ám cùng rung động không gì tả nổi.
- Ma Thần song biến. Sinh Tử Ma Thần Luân.
Ở giữa huỷ diệt hoang tàn, Hoàng Thiên chẳng những không sợ mà còn cười thật vang, mang theo tiếng cười là hắc ám từ vòng luân hồi tràn xuống, cấp tốc che đi phân nửa chiến trường.
Thế rồi, hắn bỗng xoay mình vung ra Thiên Kiếm. Chỉ là một chém đơn thuần, cũng không có bất cứ hoa chiêu gì, cứ như vậy chém vào trong hỗn loạn.
Trong khoảnh khắc, thiên địa vì đó mà đứng lại.
Có lẽ là vài giây, cũng có thể là vô tận luân hồi, một đạo bóng kiếm trắng xoá mới đột ngột xé trời mà qua, đem cả thế giới này phân làm hai mảnh. Trong nháy mắt đó tất cả mọi người đều có một loại ảo giác như toàn bộ thế giới đã bị trảm làm hai, chính mình cũng tách đoạn thành đôi phần.
Lấy thân hắn làm trung tâm, một vòng tròn khép kín cấp tốc nở rộ ra ngoài, va vào trong hỗn loạn thập phương, không gian phá toái thành hắc động loạn lưu, thiên địa dường như cũng không thể nào chịu thấu được hai luồng lực lượng này bạo nổ, nhao nhao huỷ diệt.
Một kiếm chém ra, đem lại rung động đáng sợ không gì tả nổi. Người chết như rơm rạ, thân xác cũng hoá tro tàn rơi vào trong hắc ám.
- Thằng nhãi con, ngươi muốn chết.
Ở trên bầu trời, một con ngươi khổng lồ hàng trăm dặm đột ngột xuất thế, vang lên tiếng rống giận thấu lòng người. Hắc khí u sâm kinh khủng xuyên phá qua toàn bộ Bạch Hạc, đem tất cả loạn lưu đều dẹp xuống, xông phá xuống đầu Hoàng Thiên.
- Vô Cầu… bảo vệ bọn hắn.
Chí cường giả ra tay, để cho Hoàng Thiên không có chút nào lực kháng cự, toàn bộ thân xác bị đánh nổ tung thành mưa máu. Nhưng không hiểu bằng cách nào, âm thanh của hắn vẫn vang vọng khắp trời, xuyên thấu ra cả bên ngoài bí cảnh.
Phong vũ lôi động, một đạo lưu quang ngay thời khắc ấy bỗng nhiên từ bên trên chín tầng trời rơi xuống, binh một tiếng nổ nát quy tắc của bí cảnh này, rơi vào trước người nhóm Hàn Lâm, không nói hai lời, vươn tay ôm bọn hắn vào rồi biến mất.
- Còn muốn chạy.
Con ngươi kia trông thấy còn có người dám ở trước mặt mình cứu người, giận giữ quát lên. Trong con ngươi đột nhiên bắn ra một đạo tinh quang kinh người truy sát tới.
- Cút.
Âm thanh của Cao Vô Cầu đột ngột trả về, tràn đầy lạnh lẽo. Hắn thả đám người Hàn Lâm vào trong chuông Thanh Mai Bất Diệt, sau đó hướng Đồ Hoàng Diệt Thánh về phía bầu trời, Tiểu Bạch trên vai như là hiểu ý hoà vào trong Diệt Thánh, bắn ra tốc độ siêu việt đất trời.
Diệt Thánh không hổ là binh khí tiên gia, mang theo hết thảy uy thế bá đạo xuyên thẳng bầu trời, nổ nát tinh quang, phốc một tiếng đâm thủng cả con ngươi khổng lồ.
- A… a… a. Đáng chết.
Kèm theo tiếng nổ cực lớn, là âm thanh thét gào kinh động quỷ thần. Con mắt bị Diệt Thánh đâm thủng, bắn ra máu tươi khắp trăm vạn dặm đất. Theo ngay sau là cơn thịnh nộ vô biên, đổ sập xuống, đem toàn bộ biên cương bí cảnh đều nổ nát, chí cường giả hàng lâm.
- Giết.
- Giết.
Không chỉ có một hai người, mà hơn trăm mạng.
Đại chiến lúc này đây mới thật sự… bùng nổ.